Biên tập: B3

Nàng muốncâu dẫn Ổ Tương Đình,nhưng cănƗbản là Ổ TươngĐình không hề xuất hiện.

Đâyƚcũnglà điều khiến choŀSương Sươngrầu rĩ, năm đó nàngchỉ hận sao cho đốiphương|ghét nàng, bây giờ nàngŗlạihy vọng đối phương đốivới nàng tình⁏cũ chưa dứt,tốt nhất là sau khinhìn thấy gương mặt cực³kỳǁgiốngnhau này của nàng thìđi cũng không nổi.

Bởi vìsắp phảiªlên đài nên ĐỗNương càng ngày càng khẩntrươngÍhơn, nàng ta mayŧriêng choSương Sương mấy bộ yphục, liền mấy ngày khôngngừng]thử y phục và trangđiểm,Ìngay cả loại hương đểthoa lên ngườiƪngày hôm đócũng phải thử qua từngloại một.

Điều làm Sương Sương±cóchút⍮kinh ngạc đó là nhữngđồ vật mà Đỗ Nươngmang raȊđều là trân phẩm,dù nàng là Công Chúacao quý,`nhưng cũng khôngłthể khôngthừa nhận điều đó, thậmchí có đồ còn tốthơn⍮nhiều những đồ mà nàngđã từngljdùng.

Xem ra thành KimLăng này đúng¦là một mỏvàng.

Mặc dù Sương Sương càngngày càng bận rộn, nhưng⁏tronglòng vẫnđặt chủ ý lênngười Ổ Tương Đình.

Tuy nànglà người‡ngang ngược phách lối,nhưng cũng là một ngườivô cùng thức↿thời, nếu¦như thậtsự không còn cách nàokhác thì nàng có thểsẵn^sàng công khai thân phậncủa mình vớijỔ Tương Đình,biết đâu đối,phương sẽ nguyệný giúp nàng chăng.

Không nểmặt Tăng cũng phải nể1mặtPhật, nếu nhưǰhắn giúp nàng,chờ khi Thái Tử caca phụcíquốc thành công, nhấtthịnh sẽ ban thưởng choỔ gia nhà bọn¦họ.

***

Vấtïvả lắmSương Sương mới được trôngthấy Ổ Tương Đình, trướcngàytsinh nhật của Sương Sươngđúng một ngày Ổ↿Tương Đìnhmới tới.

Đỗ Nương/cũng không làmcho Sương Sương thất vọng,để cho Sương Sương tớiŧHíTuyền Các, nhưng khiến⁏Sương Sươngthất vọng chính là, ỔTương Đìnhƚđi cùng rất nhiềungười, mười hai hoa khôicùng ra trận, cònŗnàngȊchỉ đượcnúp sau tấm rèm gảyđàn giúp vui, ngay cảcơ&hội nói chuyện cũng khôngcó, sau khi đàn xong/nàngcũng không nói↾được câu nàovới Ổ Tương Đình, chỉcó thể nhìn thấy gòłmácùng với nốt ruồi son(đỏrực nơi khoé mắt củađối phương.

Đúng`là tức chết nàngmà.

***

Ngày hôm sau chính làngày sinh nhật củaªSương Sương.

Vừatsángsớm tinh mơ nàng đãbị gọi dậy, vì nhãhứngªcủa khách nhân nên trongngày hoa nương khai bao,ThượcÌKim Quật không(cho nàng ănngũ cốc, nàng chỉ cóthể uống một chút sương⁞sớm,chính là để tránh cholúcïhoa nương vào hành phòng(*) sẽĨthả ra khí bấtnhã.

(*) Bê: Vào phòng để abcxyz đó.

Đợi đến lúcŗchạng vạngtối,1Sương Sương đã đói đếnmức bụng kêu lên thànhtiếng,ítất nhiên là Đỗ Nươngcũng sợ thể lực củanàng không⍮tốt sẽ]té xỉu, nênđã cho nàng uống đandược, uống cái này vàoŧsẽgiúp nàng chống đỡ đượcđến sáng,sớm ngày mai, chứkhông thể&để mới nửa đêmhoa nương đã ngủ gục,trong khi khách nhân&vẫn cònchưa tậnťhứng.

Tối nay Sương Sươngtrang điểm cực kỳ phứctạp,³do ba bốn sư phócùng nhau thực hiện.

Trang điểmxong, mấy ngườifxungƚquanh đều khôngnhịn được mà nín thở,vẫn là Đỗ Nương từng1trảimở miệng trước: “Quả đúnglà một mỹɉnhân tuyệt thế,mau mauỊthay y phục thôi.”

Đêmhoa nương trong Thược KimQuật khai bao không⁏giống vớicác thanh lâuťsở quán khác,những hoa nương ở cácthanh‘lâu sở quán khác thườngphải biểu diễn một chúttài nghệ, hoặc*làǰxướng khúc hoặclà đánh đàn, Thược KimQuật thì không như vậy.

Đầurtiênmột nữ hoạ sư củaThược Kim Quật bướcƪra, nữhoạ sư1sẽ hoạ lên bìnhphong đằng sau lưng tướngmạo của hoa nươngľsẽ khaibao ngày hôm nay.

Thông/thường khibức hoạ đang được hoànthành,»các khách nhân ngồi đóđều sẽ có chút kíchđộng, nhất là±khi dung]mạo củamỹ nhân trong tranh dầndần hiện ra từng chút⁞từngchút một.

Sau khi hoạ xong,nữ hoạ sư sẽ luiÍraphía sau.

Nữíhoạ sư lui rồinhưng hoa nương cũng vẫnkhông trực tiếp xuất¦hiện, hoanương sẽ ngồi chờ ởtphíasau bình phong, các kháchnhânłchỉ có thể nhìn thấybóng người mờ ảo, khôngthể thấy rõ¦diện mạo.

Bọn họ↨sẽđấu giá dựa vào bứchoạ, trò tạp kỹ ngayÍcảnhìn cũng không thấy này,ngược lại đều khiến nhữngngười(có tiền1kia đổ xô vào.

Đồngthời hoa nương trong ThượcKim Quật khi khaiÍbao đềusẽ đội mũ phượng khănchoàng.

Nếułnhư có vị khách nhânnàołđó mua đêm đầu củahoa nương này thì cũngsẽ có lễȊphục tương xứngcho`khách thay đổi.

Tối nay SươngSương mặc một bộ giá⁏y(**) cực kỳ phức tạp,hoàn toàn là đồ thủcông đượcţthêuªbằng tay, nguyên liệucũng được may bằng loạitơ tằm tốt nhất,‘hỉ quantrên đầu nàng vô cùngnặng nề,ïước chừng phải tầmbảyƗtám cân (Bê: 1 cân TQ bằng 0.5 kg), hỉquan được làm`bằng vàng ròngnguyên chất,Ịdùng đá quý nạmlên, đằng trước còn cólrèmchâu, có tác dụng chegiấu dung mạo, thật làmỹ lệťđếnƪvô cùng.

(**) Bê: váy cưới.

Sương Sương vừa mới ngồixuống bình phong đã¡không nhịnđược mà túm lấy tayThuỷ Hương: “ThuỷỈHương, Ổ thiếugiaŧtới chưa?”

Thuỷ Hương ra bênngoài xem xét một chút,rất nhanh đã^quay trở lại,thật ra nàng)ta cảm thấychưa chắc Ổ Tương Đình‘đãmua Sương Sương, mặc dùquả thật là Sương Sượngvô cùngťxinh đẹp,ǰnhưng Ổ TươngĐình chưa bao giờ muađêm đầu tiên của²hoa nươngnào cả.

“Đã tới rồi, đangngồi ở cái bàn↾đầu tiên,ngồi,cùng bàn còn có Tốngthiếu gia, Cố thiếu giacùng mấy ngườiƪCừu thiếu gia.”

Tớilà tốt rồi.

Sương Sươngfthầm thởphào nhẹ nhõm, nhưng trênƚthựctế là nàng cũng khôngdám chắc, hiện tại chỉcó thểƚcầu khẩn trời¹xanh.

Bởi vìSương Sương quá khẩn trươngnên nàng căn bảnikhông ngherõ người bên ngoài đangnói gì, nữ hoạ sư↿rasânrlúc nào lui vào lúcnào, Đỗ Nương nói nhữnglời xã giaoÌra sao, nàngcũng không biết.

Sương Sương chỉ↾cảmthấy tim mình đập thình⇣thịch,tựa như sắp nhảy rakhỏi lồng ngực.

Đột nhiên ThuỷHương nóiǰvới Sương Sương: “SươngƚSươngtỷ tỷ, bắt đầu đấugiá rồi.”

Sương Sương đanȊchặt haibàn tay vào nhau, ngaycả lời cũng không nóira⁏được.

Giálcàng lúc càng cao, nhưngSương Sương vẫn không hềnghe thấy giọngǰcủa Ổ TươngĐình, nha đầu Thuỷ Hươngkia↿liên tục nhìn lén qua)khehở của bình phong, nhìnmột hồi liền quay lạinói với*Sương Sương: “Sương Sươngtỷ1tỷ, phú thương mà ThiềnY tỷ tỷ phụcfvụ trướcđó vẫn đang một mựctrả giá, đã có khakháíngười_từ bỏ rồi.”

Phú thương màThiền Y phục vụ?

Không phảichính là cái⍮người mà nàngnhìn thấy hôm nọ sao?

MặtSương SươngƗliền trắng bệch.

Thuỷ HươngƗlạinhìn trộm một hồi, lúcnày ánh mắt của nàngta cóǰchút thương cảm, xinhđẹp tuyệt²mỹ thì cũng cóích gì.

“Sương Sương tỷ]tỷ, bâygiờ chỉ còn có haingười trả giá, nghe nóivàiỈngày trướcŗvị Tống thiếu giakia còn bị thua lỗkhi làm ăn,ţsợ là khôngđịch nổi vị phú thươngkia rồi.”

Dường như[giá đã đượcjđẩylên rất cao, Đỗ Nươngcũng không kìm được màbật cười,⁞còn Sương Sương ởsau tấm bìnhŗphong lại nhưrơi vào trong hầmìbăng.

“Lưu lãogia trả giá năm trămlượng vàng, xin hỏi cócònǁai trả caoíhơn không?”

Năm ngoáiTuyết Tàm cũng chỉ đượchai trăm lượngſvàng, năm naySương Sương có thể bánđược đến năm trăm↨lượng vàngĩđãlà con số trên trời.

ĐỗNương lại lặp lại lầnnữa, mọi³người ngồi bên dướibắt đầu xì xào/bàn tán,có rất nhiều kháchªnhân tỏra tiếc hận, đúng làmột bông hoa nhài cắmbãiìcứt trâu. Lưu lão‘gia hãymau cắm  vào bãicứt trâu củaţngài điiii.

Sương Sươngđứng ngồi không yên, khiĐỗ Nương hỏi lại lầníthứƚba,chữ “gia” trong ba chữ“Lưu lão gia” còn chưakịp nói⇣ra miệng thì SươngSương đã xông ra khỏi]bìnhphong, Thuỷ Hương khôngíngờ đượcSương Sương sẽ làm vậy,kéo cũng không kịp kéo.

SươngSươngrvừa xuất hiện, toàn bộ,khánphòng trở nên yên lặngnhư tờ.

Không ít⇣người trực tiếpđứng lên, ánh mắt gắtgao dán chặt lên ngườitSương±Sương.

ĐỗNương cả kinh, thấy SươngSương chạy ra thì nhíumày, thấpŧgiọng quát: “Ra làmgì? Quay về!”

Sương Sương hoàntoànĩkhông để ý tớiĨĐỗ Nương,nàng chỉ nhanh chóng lướtmắt tìm Ổ Tương Đình,Ổ`Tương Đình rất dễ tìm,hắnĨngồi ở ngay chiếc bànđầu tiên, khi&Sương Sương nhìnvề phía hắn, Ổ TươngĐình cũng đang nhìn nàng.

SươngɉSươngkhông⇣phải là một người thôngminh, nếu như thật sựthông minhťthì nàng đã sớmtìm được cách rời khỏinơi này¡rồi, nhưng nàng⇣cũng khôngphải là người quá ngungốc, từ nhỏ đến lớnchuyệnťnàng am hiểu nhất chínhlà giả[bộ đáng thương. Bìnhthường mỗi khi_làm sai chuyệngì, hoặc là khi muốnmột thứ gì đó, nàng⁏sẽđều giả/bộ đáng thương.

Sương Sươngnhìn vào mắt Ổ TươngĐình, sauĨđó nước mắt nàngtrào ra.

Mỹ nhân cao ngạolại khóc đến/lê hoaỈđái vũ,điều này khiến khách nhânphía dưới kích động, thậmchí⍮có khách nhân khác cũngmuốn liều mạng,³tiếp tục trảgiá, từ năm&trăm lượng vàngliền bị đẩy lên thànhsáu trăm lượng vàng.

Sương Sương1khônghề quan tâmǁđến những ngườikhác, mà từ đầu đếncuối chỉ⍳nhìn Ổ Tương Đìnhbằng ánh mắt tha thiết,cứ như Ổ TươngªĐình)là tìnhlang của nàng vậy.

Giá tiềnmột lần nữa dừng ởsáu]trăm lượng vàng, người trảgiá cao nhất vẫn¦là Lưuphú thương.

Lưu phú]thương đã lămle chuẩn bị bước lên,lúc nước mắt Sương Sươngĩbắtđầu chảy ra, ỔljTương Đìnhkhẽ thay đổi tư thếngồi, nhẹ»giọng nói một câu——

“Năm nghìn lượng vàng.”

Toàn bộmọi người xôn xao!

Năm¦nghìnÍlượng vàngcó thể mua được nguyênmột toà thành nhỏ.

Ổ TươngĐìnhȊlại có thể hào phóngnhư vậy!

Đến tột cùng thìªỔgia thành KimƪLăng này giàuđến mức nào?

Sương Sương ngheđược lời đối phương thì⍮cũnghơi sửng sốt, nàng chớp*chớpmắt, có chút không dámtin nhữngªlời mình vừa ngheđược, dẫu sao đối vớimột Công Chúa nhưŗnàng thìínămnghìn lượng vàng cũng làrất nhiều.

Nàng nháy nháy mắt,còn⍮Đỗ Nương bên kia thìvui đến nỗi không khépđượcťmiệng, miệng đãľkéo đến gầnmang tai, gần như ngaylập tức kêu đồng ý.

Ngay&lúcSương Sương vẫn còn đangsững⍮sờ, Ổ Tương Đình đãbước lên.

Hắn²vừa bước lên đài,Sương Sương mới phát hiệnhôm nay đối phương1mặc mộtbộły phục đỏ rực, yphục đỏ càng tôn lênlànɉda trắng đến xinh đẹpcủa Ổ Tương Đình, SươngSương cũngljkhông nhịnţđược mà ngẩnngười.

Mà ngay một giây kếtiếp, nàng đã bị đốijphươngbế ngang lên.

Sương Sương thétlên một_tiếng, vì bất ngờbị mất/trọng lực nên vộiđưa hai tay ra ômlấy cổ đối phương.

SauȊđó, trênđường lên`thuyền, Sương Sương cũngvẫn mơ mơ màng màng.

ThượcKim_Quật cực kỳ coi trọngđêm hoa nương khai bao,vì thế cũngȊđặc[biệt chuẩn bịmột chiếc thuyền hoa, chiếcthuyền hoa kia cực kỳÌrộnglớn, bên trong cái gìcũng có.

Trước khi⇣lên thuyền SươngSương một(mực bị Ổ TươngĐình ôm chặt, nàng vừacó ý định đứngÌxuống liềnbị ôm càng_chặt hơn, nênnàng không dám vùng vẫynữa,Ídù sao thì đối phươngvừa mới bỏ ra nămnghìn lượng vàng,↾cũngɉcoi như cứunàng một mạng, bị ỔTương Đình ôm dù sao⇣vẫntốt hơn bị phú thươngxấu xí kia ôm.

Sau↨khi lênthuyền, Sương⁞Sương bị ôm vàotrong khoang thuyền, ở chínhgiữa khoang thuyền là¹một chiếcgiường lớn hình tròn,ƚSương Sươngnhìn thấy ở đầu giườngcóŀxiềng xích dùng để tróitay thì lập tức runrẩy.

Ổ Tương Đình,đặt Sương)Sương xuốngrồi đi ra ngoài, ngheđộng tĩnh tựa hồ đang¹nóichuyện với người bên ngoài.

Ởtrong khoang thuyền, Sương Sương¹vôcùng sợłhãi. Dù nàng rấtcảm kích vì Ổ TươngĐình đã mua nàng,ïnhưng điềuđó không có nghĩa làtnàngmuốn phục vụ Ổ TươngĐình.

Tuyïhiện tại nàng là mộtCông Chúa mất nước, thânphận chỉ làrmột hoa nương,¹nhưngnàng vẫn cảm thấy ỔTương Đình không xứng vớiƗnàng.

Nàngmuốn được gả cho LanTranh.

Lan Tranh là thanh maitrúc(mã củalnàng, thân phận caoquý, tướng mạo tuấn mỹ,hết sức xứng đôi/với nàng,chẳng qua bây giờ LanTranh↿không biết nàng còn sốngthôi,↿nếu biết nhất định sẽtới cứu nàng.

Sương Sương vừathấy đối phương⇣đi vào liềnlùiƪvề sau mấy bước, dùsao nàng cũng là mộtfnữnhân, ở chung một chỗvới nam nhân cao lớnđương nhiênǁlà_sẽ cảm thấy sợhãi.

Ổ Tương Đình thấy nànglùi về phía sauƪthì cũngkhông hề dừng chân, màcứ thếţđi thẳng về phíanàng.

Sương¡Sương thấy vậy thì hoảngkhông chịu được, phản ứngđầu tiên chínhľlà nhảy thuyền,nàng cảmfthấy ánh mắt củaỔ Tương Đình thật đángÍsợ,giống y như đúc vớivẻ mặt khi hôn nànglần trước.

NàngÍvừa*mới chạy đến bêncửa sổ, eo đã bịngười giữ lấy.

Hơi thởĨxa lạcủa nam nhân phả vàomặt.

Nàng bị xoay±lại, đối diệnvới±gương mặt của đối phương.

Gươngmặt đó của đối phươngvẫn nữ tính±như cũ, khoémắt hẹp dài¹mang theo vẻquyến rũ, nốt ruồi sonđỏrực kia hệt như mộtngọn lửa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện