Vừa dứt lời, chỉ thấy một người đàn ông trung niên dẫn theo một nhóm người, sát khí đằng đẳng tiến vào cửa chính nhà họ Diệp.
“Nhà, nhà Mộ Dung?”
Biết được thân phận người đến, sắc mặt của mấy người Nam Sơn lão đạo và Diệp Phong đều trở nên kinh ngạc. Bọn họ vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì nhà Mộ Dung ở thành phố Thiên Hải đã tìm đến cửa. Đúng là sóng gió này còn chưa dứt sóng gió khác đã ập đến.
Người đàn ông trung niên dẫn đầu đang ở cảnh giới Tụ Hồn trung kỳ. Mặc dù có Lâm Thiên Sinh ở đây, trong lòng mấy người Nam Sơn lão đạo và nhà họ Diệp cũng tự tin hơn. Nhưng thân phận của người này không bình thường, tên là Mộ Dung Siêu, thành viên tổ chức Rồng, chủ yếu phụ trách chuyện tu sĩ Giang Nam náo động và điều tra tà tu sống lại.
“Đại nhân, hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà.” Thấy Mộ Dung Siêu đi vào, Nam Sơn lão đạo không dám chậm trễ, vội vàng đi tới chào đón.
Lai lịch của nhà Mộ Dung này chẳng hề thua kém Vân La Chân Nhân kia. Nếu có thể giải quyết mâu thuần thì không còn gì bằng.
Vẻ mặt Lâm Thiên Sinh lạnh nhạt, ánh mắt liếc nhìn mấy người vừa mới bước vào phòng khách nhà họ Diệp. Còn nhà họ Diệp đang đứng bên cạnh đều nghiêm mặt, không nói một lời.
Mộ Dung Siêu lạnh lùng chất vấn: “Hiểu lầm ư? Ông có dám nói cái chết của cháu gái cả và cháu trai tôi chẳng hề liên quan đến lão đạo nhà ông hay không? Nhà họ Diệp này cũng to gan quá nhỉ, biết rõ lai lịch của nhà Mộ Dung tôi, vậy mà còn để cháu gái và cháu trai tôi chết ở đây. Hôm nay nhà Mộ Dung tôi phải giết mấy gia tộc ở Giang Nam và Nam Sơn Môn này của ông để răn đe.”
Vừa dứt lời, Mộ Dung Siêu đã tung ra một chưởng đánh bay Nam Sơn lão đạo đang đứng ở trước mặt.
Một tiếng bịch bỗng vang lên, rồi đập mạnh xuống trước mặt Lâm Thiên Sinh.
Sắc mặt người nhà họ Diệp đều trở nên cực kỳ khó coi.
“Khụ khụ, ngài Lâm cứu tôi...”
Một chưởng này của Mộ Dung Siêu chẳng hề thua kém Triệu Long kia.
Chỉ một chưởng đã khiến sắc mặt Nam Sơn lão đạo tái mét, miệng liên tục trào máu tươi, nhất thời mất đi khả năng chiến đấu. Đây chính là khoảng cách giữa cảnh giới Trúc Cơ và Tụ Hồn.
“Sư phụ, người không sao chứ?” Diệp Đình thấy thế thì vội vàng đi tới dìu ông ấy đứng dậy.
Mộ Dung Siêu hừ lạnh: “Chắc chắn hôm nay sẽ không bỏ sót một ai trong mấy nhà quyền thế nhỏ bé ở Giang Nam. Trước tiên diệt cả nhà họ Diệp này cho tôi.
Mấy tên tu sĩ nhận lệnh, thân hình chợt bạo động, quyền cước được chân khí bao bọc lao tới.
Thấy mấy người lao đến, Diệp Phong vội vàng tiến lên hành lễ với Lâm Thiên Sinh: “Khẩn cầu sư tôn ra tay giải nạn giúp nhà họ Diệp chúng tôi.”
Nghe xong câu này, Lâm Thiên Sinh chẳng hề hoảng loạn nói: “Việc gì cũng phải dựa vào bản thân. Nếu tôi đã thu nhận cậu làm đồ đệ, vậy thì hôm nay tôi sẽ ban thưởng cho cậu một ít tu vi, để giúp cảnh giới của cậu tăng thẳng đến Trúc Cơ viên mãn.”
Dứt lời, anh duỗi ra một ngón tay, điểm nhẹ lên trán của Diệp Phong.
Diệp Phong nghe vậy thì sắc mặt chợt mừng rỡ: “Cảm ơn sư tôn đã ban thưởng.”
Mi tâm của Diệp Phong lóe lên một tia ánh vàng, linh khí trong phạm vi mười dặm điên cuồng lao về phía anh ta. Một giây sau, thân hình của Diệp Phong nổ vang, bộc phát ra luồng chân khí vô cùng mạnh mẽ, khiến mấy tên đang lao đến chém giết bị chấn động đến mức lùi về sau.
“Chết tiệt, rốt cuộc ban nãy trên người thằng nhãi này đã xảy ra chuyện gì thế?” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
2. Đêm Nay Có Mưa
3. Đông À, Hạ Lạnh
4. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
=====================================
Mấy người bị chấn động lùi về sau và Mộ Dung Siêu đều vô cùng ngạc nhiên. “Cảnh giới Trúc Cơ viên mãn ư? Chuyện này làm sao có thể?”