Nếu cho ông ấy số tu vi này, chắc chắn ông ấy có thể đột phá xiềng xích, tiến vào cảnh giới Tụ Hồn.
“Hừ! Cảnh giới Trúc Cơ thì sao thứ? Chắc chắn thằng nhãi kia đã làm gì cậu †a, định dùng tu vi này để mượn tạm, nên không cần phải sợ.”
Mộ Dung Siêu quát lớn với mấy người đang hóa đá tại chỗ. Người nhà Mộ Dung nghe vậy thì nhanh chóng hoàn hồn, tiếp tục ra tay chém giết về phía Diệp Phong.
Cảnh giới cao nhất của mấy người này chỉ là Trúc Cơ viên mãn, cùng lắm là bây giờ ngang tài ngang sức với Diệp Phong. Ngoài ra mấy người khác đều là Trúc Cơ trung kỳ.
Lâm Thiên Sinh nói với Diệp Phong: “Muốn bảo vệ người của mình thì cậu phải dốc toàn lực.”
Vẻ mặt của Diệp Phong còn cương quyết hơn trước kia: “Vâng, sư tôn.”
Vừa dứt lời, anh ta đã lao về phía mấy người đang chém giết kia.
Lúc này trong lòng Diệp Phong rất căm phẫn, mỗi quyền cước đều mang theo. chân khí, dáng vẻ như muốn giải quyết mấy tên tu sĩ nhà Mộ Dung này. Có đại năng như Lâm Thiên Sinh đứng đằng sau chống lưng, thế gia Mộ Dung thì sao chứ? Âm! Chỉ trong chớp mắt đã có hai tên tu sĩ Trúc Cơ bị Diệp Phong đánh chết tai chỗ.
“Giỏi, giỏi lắm!” Diệp Đình thật sự không dám tin vào mắt mình.
Trên thực tế, tư chất võ đạo của Diệp Phong không hề vượt trội, thậm chí còn cực kỳ yếu kém. Nếu không phải từ nhỏ nhà họ Diệp đã dùng tiền bạc khổng lồ để tẩm bổ, e rằng đến bây giờ Diệp Phong vẫn còn là một người bình thường.
Nhưng giờ phút này, được Lâm Thiên Sinh điểm nhẹ ở mi tâm như thế, lại có thể lắc mình biến hóa trở thành một cường giả chạm ngưỡng cảnh giới Tụ Hồn. Thật ra, đây không phải là chuyện tốt lành gì đối với Diệp Phong.
Con đường tu đạo cần phải vững nền móng, chú trọng từng bước chân, tu vi đột nhiên đạt được không thể lâu dài. Vì thế Lâm Thiên Sinh mới để cho anh ta đạt đến cảnh giới Trúc Cơ mà thôi. Đồng thời cũng để cho Diệp Phong hiểu rõ, dù ở đằng sau anh ta có chỗ dựa lớn mạnh đến mấy thì suy cho cùng vẫn phải dựa vào bản thân.
Diệp Phong là người thừa kế đời tiếp theo của nhà họ Diệp, tất nhiên có thể hiểu được đạo lý này.
“Đi chết đi!”
Hai bên giao đấu từ trong phòng khách ra đến ngoài sân. Mặt đất vừa mới được xử lý sạch sẽ lại có thêm mấy cỗ thi thể của tu sĩ nằm xuống.
“Ngông cuồng!” Mắt thấy tu sĩ nhà mình không địch lại Diệp Phong, Mộ Dung Siêu đã ra tay ngay.
Thân hình nhanh chóng lao đến trước mặt Diệp Phong, nhân lúc anh ta không chú ý đã tung một quyền đánh anh ta bay ngược trở lại vào trong phòng khách.
Phụt! Diệp Phong rơi xuống sàn, cả người lảo đảo, sắc mặt trắng bệch phun ra một ngụm máu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Mộ Dung Siêu.
“Chết hết đi cho tao!” Mộ Dung Siêu mặt mày giận dữ, hai tay chắp trước ngực điều động chân khí.
Một luồng chân khí vô cùng bá đạo tuôn ra từ trong cơ thể của ông ta, sau đó ngưng tụ thành một trận hoa văn màu vàng ở trước mặt.
Chắc chắn chiêu này của ông ta có thể khiến cả nhà họ Diệp thành bùn nhão.
Thấy thế, người nhà họ Diệp đều lộ vẻ mặt ngạc nhiên.
Tu sĩ cảnh giới Tụ Hồn, sở hữu năng lượng có thể hủy diệt mọi thứ trong phạm vi mấy trăm mét. Nếu bị chiêu này của Mộ Dung Siêu đánh trúng, e rằng mọi người ở đây đều không thể sống sót.
“Để người đời nhìn xem, đối đầu với nhà Mộ Dung tôi sẽ có kết cục như thế nào. Tiêu diệt!”
Theo tiếng quát lớn của Mộ Dung Siêu, một tia sáng óng ánh chói mắt bỗng phóng tới, uy thế cực kỳ đáng sợ.
Vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Thiên Sinh đang ngồi trên ghế bỗng di chuyển, cả người chắn trước mặt đòn công kích kia. Sau đó khế vung tay, chiêu thức mà Mộ Dung Siêu lấy làm kiêu ngạo kia đã bị đánh tan tại chỗ.
“Làm sao có thể...” Mộ Dung Siêu trợn tròn mắt, trên mặt tràn ngập vẻ không dám tin.
Ông ta còn chưa kịp nghĩ gì nhiều, thân hình của Lâm Thiên Sinh bỗng tiếp tục xuất hiện trước mặt ông ta, đồng thời duỗi một tay ra bóp cổ ông ta.
“ƠI” Sắc mặt Mộ Dung Siêu chợt hiện lên vẻ sợ hãi, không ngờ ông ta đang ở cảnh giới Tụ Hồn lại bị Lâm Thiên Sinh xách lên y như đang xách một con gà con, hoàn toàn không thể cựa quậy.