Phương Minh lại hàn huyên vài câu với Hạ Ngọc Thanh, nghe ông ta chỉ giảng một ít về phong thổ trong thiên hạ, đối với việc mình mời chào lại lặng thinh không đề cập tới. Biết người này thân là gia chủ thế gia, trong lòng tự nhiên có chút ngạo khí, nên có chút không bỏ xuống được mặt mũi, bởi vậy có vẻ chống cự.
Bất quá nhân này bực này há có thể buông tha, lại nói, không có ngay mặt từ chối nghĩa là còn có cơ hội. Phương Minh đã có quyết định, vẫn là mời đi về, sau này mình mỗi ngày đều tiến đến mời chào, luôn luôn có một ngày sẽ khiến ông ta hồi tâm chuyển ý.
Lập tức mệnh lệnh lại tiếp tục xuất phát, bởi vì đều là người một nhà nên lần này bầu không khí có vẻ hài hòa hơn nhiều, ngay cả gương mặt Tạ Tấn đều có vài phần ôn hòa.
Phương Minh đi được nửa đường, đột nhiên cảm ứng được người coi miếu của thôn Thanh Ngọc, Lý Đại Tráng thỉnh cầu sử dụng Thần Đả Thuật. Trong lòng cả kinh nhưng vẫn phát ra thần lực, đồng thời hạ lệnh đoàn người tăng nhanh tốc độ.
Vừa về tới đầu thôn Thanh Ngọc liền thấy một bóng người nhào tới, gào khóc nói: "Chúa công! Cuối cùng ngài cũng trở về, thuộc hạ chờ mà lòng như lửa đốt!"
Phương Minh thấy là Hà Đông liền nghi hoặc hỏi: "Bản tôn chỉ mới vào núi có nửa ngày thì có thể phát sinh đại sự gì?"
Hà Đông lão lệ tung hoành, quỳ xuống hành lễ, nói: "Sáng sớm chúa công vừa đi chưa được bao lâu thì có người của Trương gia là đại hộ của trấn Thanh Khê đến đây. Nhà của hắn là địa chủ, ở thôn Thanh Ngọc cũng có hơn trăm mẫu và mười mấy nhà tá điền. Vốn là lúa mạch được mùa, bọn họ đến thu thuế đất cũng coi như hợp lý, nhưng bọn họ mang thuế đất nâng lên rất cao, đầy đủ tám phần mười, gần như làm tá điền phá sản. Lúc này lại nói nếu họ thuyết phục được người trong thôn hủy đi miếu Thổ Địa, mới giảm còn năm phần mười, nếu không đồng ý, sau này đều sẽ thu theo mức này..."
Thời gian quay trở lại tối hôm qua.
Họ Trương là họ lớn ở trấn Thanh Khê, nhưng nói tới Trương gia thì chỉ có mỗi nhà của Trương đại hộ Trương Hoài Chính. Trương Hoài Chính này hiện là tộc trưởng Trương gia, trấn trưởng của trấn Thanh Khê, tổ linh trấn Thanh Khê Trương Thanh Vân chính là tằng tổ phụ của hắn.
Trương Thanh Vân từng làm cửu phẩm Công tào, ngược lại cũng tích góp được vài phần gia nghiệp truyền xuống, còn cho tử tôn tranh được chức vị trấn trưởng của trấn Thanh Khê, có thể gia truyền. Sau khi chết, nhận được tế tự trở thành tổ linh bảo hộ trấn Thanh Khê, đối với nhất mạch của mình tự nhiên sẽ chăm sóc nhiều hơn một chút, che chở khí cho rất đầy đủ. Hậu nhận Trương gia cũng không chịu thua kém, mang gia nghiệp kinh doanh trở nên cực kỳ thịnh vượng, chỉ riêng ở trấn Thanh Khê thì có tới năm trăm mẫu đất, được cho là đại hộ.
Vào đêm nay, Trương Hoài Chính có chút tâm thần không yên, ngay cả tiểu thiếp đệ tứ phòng vừa cưới về cũng không thể gây hứng thú cho hắn. Nàng này là hắn tốn không ít bạc từ trong Thưởng Hoa lâu ở huyện thành chuộc đi ra, thổi kéo đàn hát không gì không giỏi, công phu hầu hạ người khác càng là nhất tuyệt, bình thường đều ở chỗ của nàng ta qua đêm. Nàng ỷ vào chính mình được sủng ái dây dưa không bỏ, Trương Hoài Chính nổi giận đánh cho nàng một cái tát, lúc này mới chịu yên tĩnh.
Lúc này lão quản gia vẫn luôn đứng bên cạnh xem sắc mặt liền tiến lên hỏi: "Lão gia, có cần mang tới một bát trà hạt sen hay không? Thanh nhiệt hạ hỏa cực kỳ hữu hiệu!"
Người quản gia này đã đi theo hắn mấy chục năm rồi, nếu không có gì ngoài ý muốn con của lão cũng sẽ thành quản gia Trương gia. Trương Hoài Chính hơi dằn xuống tức giận, liền nói: "Tối nay tâm thần ta có chút không yên, luôn cảm thấy có chuyện gì đó!"
Lão quản gia hơi chuyển động con mắt, nói: "Gần nhất đang vụ thu hoạch, cần xuống thôn để thu thuế đất, lão gia là lo lắng thôn nhỏ phía dưới không an toàn sao? Dù sao lần trước thôn Thanh Ngọc thiếu chút nữa thì bị diệt thôn! Lão gia có tổ tông che chở, khẳng định vô sự. Nhưng quân tử bất lập nguy vu tường, lão gia có thể sai người xuống thu."
Trương gia tuy xem như đại hộ, nhưng thuế đất này lại vô cùng trọng yếu, năm rồi Trương Hoài Chính cũng phải tự mình xuống thôn đốc xúc thu thuế. Lão quản gia nói những lời này cũng là có chút ý riêng, chủ nhà không đi xuống lại để hạ nhân tiến tới thu thuế, trung gian tự nhiên có thể kiếm lời một ít, mà lão làm quản gia tự nhiên cũng có một phần.
Trương Hoài Đức híp mắt, giống như nắm lấy cái gì, nói: "Vừa nãy lão nói cái gì, lặp lại lần nữa!"
Lão quản gia ánh mắt sáng lên, cảm thấy việc này có cơ hội: "Lão nô nói... có cần phái người khác xuống thôn tiến hành thu thuế không."
"Không phải câu này, câu trước nữa!"
Lão quản gia lúc này mới thật sự có chỗ nghi hoặc, nói: "...Lão gia có tổ tông che chở, khẳng định vô sự...!"
Trương Hoài Đức vỗ tay nói: "Chính là câu này! Tối nay ta thấy tâm thần không yên sợ là do tổ tông cảnh báo!"
Cũng mặc kệ sắc mặt của quản gia, phân phó nói: "Nhanh chuẩn bị đèn lồng, ta muốn đi từ đường" Quản gia cảm thấy có chút mơ hồ, nhưng vẫn xung kính nghe theo dặn dò, lui xuống chuẩn bị.
Từ đường trong hương là từ Trương gia bỏ vốn ra xây dựng, vị trí ở ngay giữa trấn, chiếm giữ ba căn phòng, trông rất là khí thế. Trương hoài Chính trong lòng có việc nên bước đi rất nhanh, để gia đinh cầm đèn gần như đuổi theo không kịp.
Nhanh chóng bước tới chính đường của từ đường, gian phòng này được xây bằng gạch ngói nên cực kỳ rắn chắc, trên mắt đất cũng rất sạch sẽ. Nhưng mà lúc này ông ta cũng không quan tâm, đợi đến khi nhìn thấy lít nha lít thần chủ bài không có việc gì, đặc biệt là tấm của Trương Thanh Vân ở chính giữa cũng không có việc, ông ta lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này đi vào một người, là người làm của Trương gia, chuyên môn phụ trách trông coi từ đường, buổi tối ở ngay căn phòng bên cạnh. Nghe được gia chủ đêm khuya đến đây, vội vàng mặc vào y phục chạy tới hầu hạ, hỏi: "Lão gia có muốn dâng hương?"
Trương Hoài Chính gật đầu, nhìn thấy từ đường sạch sẽ, tế phẩm trên bàn thờ cũng đầy đủ không có thiếu hụt, khắp nơi khói hương lượn lờ, liền mỉm cười nói: "Trương Tam, chuyện này ngươi làm được không tệ, ngày mai đi phòng thu ngân lĩnh tiền thưởng... Nếu ta tới rồi, tự nhiên phải dâng hương cho tổ tông!"
Trương Tam trên mặt hiện ra vui mừng, vội vàng đi chuẩn bị hương hỏa tế phẩm, chốc lát sau đã được lên.
Trương Hoài Chính cầm lấy nhang, đối với bài vị của tổ tiên cung kính vái ba cái, trong miệng khấn thầm: "Tổ tông ở trên, nếu như có chuyện thì xin ngài báo mộng cho ta!" Cắm nhang vào, sau đó nói với Trương Tam: "Đêm nay ta muốn ngủ ở từ đường, ngươi đi dọn dẹp đi!" Lại dặn dò gia đinh cầm đèn trở lại báo tin.
"...Dạ!" Trương Tam vội vàng đi thu dọn phòng mình sạch sẽ để chủ nhân ở lại, còn mình thì chỉ có thể đi phòng chứa đồ ở tạm một đêm. Từ đường chỉ có ba gian phòng, một cái là chính đường, to lớn nhất, là nơi cung phụng tổ tông; bên trái là nơi ở của Trương Tam; còn bên phải là phòng chứa đồ.
Nửa đêm, Trương Hoài Chính lăn qua lăn lại, nhưng không có một chút buồn ngủ, dằn vặt như thế cả buổi tối, cuối cùng tại thời điểm trời sắp sáng thì ngủ thiếp đi.
Ở trong mộng, Trương Hoài Chính nhìn thấy một bóng người lúc ẩn lúc hiện, tựa hồ là tẳng tổ Trương Thanh Vân. Đang định quỳ xuống bái, lại phát hiện thân thể không thể cử động, trong miệng cũng là như thế, mặc dù có thiên ngôn vạn ngữ nhưng lại không thể thốt ra một từ.
Lúc này bóng người đi tới trước mặt hắn, cũng không nói lời nào, dùng ngón tay ở trên đất viết vài chữ. Tựa hồ viết ra cực kỳ tốn sức, hơn nữa chữ viết mơ hồ không rõ, còn viết rất là chậm.
Trương Hoài Chính trợn to con mắt, cuối cùng nhìn thấy được vài chữ "Thanh Ngọc...Thổ Địa...nguy", đang định nhìn tiếp thì đột nhiên nghe được tiếng gà gáy, mở ra hai mắt, phát hiện nguyên lai đã hừng đông.
Hắn biết chút bí ẩn, cũng biết tổ linh có năng lực cảnh báo nhưng lại có rất nhiều hạn chế, tiêu hao cũng rất lớn. Tổ tông của mình có thể giao cho năm chữ đã rất tốt, mà lần này cũng hao tổn lượng lớn số mệnh, trong mười năm này lại không có năng lực báo mộng nữa.
Tiêu hao lớn như vậy nhưng vẫn phải báo mộng cho hắn, có thể thấy chuyện này không phải là đại sự bình thường, không nói thêm gì nữa lập tức trở về nhà, trong miệng vẫn luôn lặp đi lặp lại năm chữ đó.
Về tới nhà thì nhìn thấy phu nhân đang chuẩn bị điểm tâm, phu nhân Trương thị nhìn thấy hắn liền cười nói: "Đang định phái người đi mời lão gia đây, không ngờ lão gia đã trở về, như vậy vừa vặn cùng lúc dùng cơm."
Trương Hoài Chính phất tay, nói: "Phu nhân cứ dùng trước đi, ta đi thư phòng có việc, thuận tiện gọi lão Trương tới thư phòng, ta có việc muốn hỏi lão."
Nói xong cũng mặc kệ sắc mặt kinh ngạc phu nhân, lập tức bước tới thư phòng. Không được bao lâu quản gia lão Trương đã đến, lão thi lễ một cái liền hỏi: "Lão gia, ngài tìm lão nô?"
Trương Hoài Chính "ừ" một tiếng, liền hỏi: "Lão tin tức linh thông, có biết gần đây thôn Thanh Ngọc có việc gì liên quan đến thổ địa không?"
Lão quản gia suy nghĩ một chút mới trả lời: "Muốn nói đại sự thì khẳng định là hơn một tháng trước bầy quỷ tập thôn, trong thôn chết gần một nửa số người. Lão giá lúc đó còn định đi mua chút đất, có thể tân thôn trưởng Tô lão đầu không đáp ứng."
"Không phải chuyện này, còn chuyện gì nữa không?" Trương Hoài Chính suy nghĩ một chút, lại hỏi.
Quản gia ánh mắt sáng lên, nói: "Có rồi! Thôn Thanh Ngọc mới có một vị tổ linh gọi là Thổ Địa thần gì đó, rất là nổi tiếng, nghe nói cũng rất linh nghiệm. Hiện giờ đã truyền khắp bốn thôn, nghe nói tế đàn đã đổi thành miếu thờ, nhưng lại không biết tổ linh chỉ có thể bảo vệ một chỗ, đám ngu dân này.... Lão gia, ngày nói chuyện này có buồn cười hay không?"
Trương Hoài Chính vỗ đùi nói: "Chính là chuyện này!" Suy nghĩ một lát lại hỏi: "Vậy trong trấn chúng ta có người tin không?"
"Vừa mới bắt đầu đều không tin, nhưng sau đó nghe nói có thể giúp có con, đảm bảo được mùa thì có vài hộ tin tưởng, còn đi điêu khắc tượng gỗ đặt ở nhà tế bái nữa!"
"Hồ đồ!" Trương Hoài Chính tức giận đến mặt đỏ chót, "Có tổ tông không bái, ngược lại đi bái thứ có lai lịch không rõ." Giọng điệu này để lão quản gia rụt cổ lại, biết gia gia chủ đã thật sự tức giận.
Lúc này Trương Hoài Chính lại tức giận đến bật cười, nói: "Còn có thể giúp có con, đảm bảo được mùa, haha... Ta quen biết với đại hộ trong huyện, cũng từng tới trong phủ, lại chưa từng nghe nói tổ linh nhà ai có uy năng này, Thổ Địa thần, khà khà..."
Còn nói: "Lão đi truyền ra tin tức cho ta, nghiêm cấm tuyệt đối dân trong trấn Thanh Khê ta cung phụng Thổ Địa thần, nếu như để ta phát hiện, cẩn thận gia pháp hầu hạ!" Những lời này gần như là từ trong kẽ răng rít ra, làm người khác lạnh lẽo tâm can. Hắn đã nghĩ rõ ràng, tổ tông cảnh báo chính là việc này, Thổ Địa thần này cướp đi có thể đều là hương hỏa của tổ tông nhà hắn, như thế liền trở thành tử địch.
Lão quản gia sắc mặt cũng trở nên trắng bệch. liên tục ứng thanh. Lão biết nếu như mở từ đường mời gia pháp, vậy thì đánh chết người đều được, bình thường trong huyện cũng mặc kệ chuyện này.
Vừa định lui ra, lại nghe được Trương Hoài Chính nói: " Lão không phải muốn đi thôn Thanh Ngọc thu địa tô sao? Đi! Mang thêm vài tên trang đinh, cho ta mang địa tô thu đến tám phần mười. Nói cho bọn chúng biết, nếu như còn muốn trồng ở trên đất Trương gia chúng ta thì lập tức phá hủy miếu Thổ Địa cho ta!"
Lão quản gia thân thể run rẩy, muốn quỳ xuống hướng về lão gia biểu đạt trung thành nói mình không có ý này, cũng muốn nói việc này không hợp quy củ, nhưng lúc này nhìn thấy cặp mắt đang tỏa ra hàn quang của lão gia, trong lòng nhất thời phát lạnh, đem tất cả lời nói đều nuốt trở lại. Dập đầu nói: "Vâng! Lão nô nhất định làm tốt chuyện này!" Sau đó khom nửa người, cẩn thận từng li từng tí lui ra ngoài.
Quản gia lão Trương lui ra thư phòng, suy nghĩ hồi lâu cũng không biết ngọn ngành của chuyện này, nhưng khẳng định cùng tối hôm qua có quan hệ. Liên tưởng này tuy rằng có chút quá mức, nhưng trong lòng cũng có chút nắm chắc.
Trước tiên dặn dò gia đinh mang tin tức thả ra ngoài, lại điểm danh đủ số trang đinh, cùng nhau đi tới thôn Thanh Ngọc.
Thôn trấn vào lúc này không yên ổn, nên chỉ cần là đại hộ đều có trang đinh, những trang đinh này của Trương gia cũng là như thế. Bình thường không cần trồng trọt, người nhà cũng được Trương gia nhận chăm sóc, đãi ngộ tốt vô cùng, lại chỉ cần tuần tra ở quanh trang, mỗi ngày bổng múa đao, rèn luyện võ nghệ, thức ăn cũng so lúc trước tốt hơn, Trương Hoài Chính còn cố ý đi trong huyện, xin mời võ sư tới đây dạy bon họ một tháng. Lúc này kéo ra quả nhiên mỗi người đều cường tráng hơn người, uy phong sát khí.
Người chung quanh vừa nhìn thì thấy không giống như đi thu thuế, càng giống như là đi gây sự.
Xung quanh thôn Thanh Ngọc tổng cộng chỉ hơn ba trăm mẫu, Trương gia đã chiếm một phần ba trong đó nên ở thôn cũng có quyền lên tiếng, lão quản gia liền nói ra ý đồ của mình, tá điền lập tức ồn ào.
Tề Đại cũng là tá điền của Trương gia, lúc này sợ hãi rụt rè bước ra, quỳ xuống dập đầu, nói: "Đại lão gia khai ân, bình thường không phải chỉ thu năm phần mười sao? Chúng tiểu nhân còn phải nộp thuế cho triều đình, thật sự không gánh nổi! Kính xin đại lão gia ban cho con đường sống!"
Lão quản gia cười khinh miệt, nói: "Nếu là Trương lão gia đích thân đến đây, lão gia nói bao nhiêu chính là bấy nhiêu. Nhưng nếu các ngươi muốn cũng giống như năm trước, cũng được, chỉ cần phá hủy đi miếu Thổ Địa kia, ta sẽ lập tức khôi phục năm phần mười thuế đất."
Ngay lập tức liền có người hô lên: "Sao có thể làm vậy, miếu Thổ Địa là để bảo mệnh đấy..."
Lão quản gia mỉm cười nói: "Trước đây sử dụng tế đàn không phải cũng sống yên ổn đấy thôi, chỉ cần phá hủy miếu Thổ Địa là được, còn lại tế đàn vẫn có thể che chở các ngươi như thường!"
Tề Đại nhìn đám trang đinh phía sau lão quản gia một cái, rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: "Có thể chúng ta chỉ có bao nhiêu đây người, những người khác trong thôn sẽ không đồng ý..."
Lão quản gia ánh mắt sáng lên, thấy người này mềm yếu như thế trong lòng biết đã có người dẫn đường. Chỉ cần làm cho Tề Đại dẫn đầu, để hắn phá hủy miếu Thổ Địa, như vậy đây chính là việc nội bộ của thôn Thanh Ngọc, mình chỉ cần mang việc được giao này giải quyết đẹp đẽ, lại từ mặt này bắt ra người có quan hệ chủ yếu. Dù sao nghe nói Thổ Địa thần này rất linh nghiệm, hắn cũng có chút chột dạ.
Ngay sau đó nghiêm mặt nói: "Ngươi cũng là dân của thôn Thanh Ngọc, đi, phá hủy miếu Thổ Địa cho ta! Yên tâm, chỗ tốt của ngươi sẽ không thiếu!"
Quay đầu lại nháy mắt một cái, trang đinh hiểu ý, lập tức nhấc lên Tề Đại, hướng về phía miếu Thổ Địa trong thôn bước tới.
Bất quá nhân này bực này há có thể buông tha, lại nói, không có ngay mặt từ chối nghĩa là còn có cơ hội. Phương Minh đã có quyết định, vẫn là mời đi về, sau này mình mỗi ngày đều tiến đến mời chào, luôn luôn có một ngày sẽ khiến ông ta hồi tâm chuyển ý.
Lập tức mệnh lệnh lại tiếp tục xuất phát, bởi vì đều là người một nhà nên lần này bầu không khí có vẻ hài hòa hơn nhiều, ngay cả gương mặt Tạ Tấn đều có vài phần ôn hòa.
Phương Minh đi được nửa đường, đột nhiên cảm ứng được người coi miếu của thôn Thanh Ngọc, Lý Đại Tráng thỉnh cầu sử dụng Thần Đả Thuật. Trong lòng cả kinh nhưng vẫn phát ra thần lực, đồng thời hạ lệnh đoàn người tăng nhanh tốc độ.
Vừa về tới đầu thôn Thanh Ngọc liền thấy một bóng người nhào tới, gào khóc nói: "Chúa công! Cuối cùng ngài cũng trở về, thuộc hạ chờ mà lòng như lửa đốt!"
Phương Minh thấy là Hà Đông liền nghi hoặc hỏi: "Bản tôn chỉ mới vào núi có nửa ngày thì có thể phát sinh đại sự gì?"
Hà Đông lão lệ tung hoành, quỳ xuống hành lễ, nói: "Sáng sớm chúa công vừa đi chưa được bao lâu thì có người của Trương gia là đại hộ của trấn Thanh Khê đến đây. Nhà của hắn là địa chủ, ở thôn Thanh Ngọc cũng có hơn trăm mẫu và mười mấy nhà tá điền. Vốn là lúa mạch được mùa, bọn họ đến thu thuế đất cũng coi như hợp lý, nhưng bọn họ mang thuế đất nâng lên rất cao, đầy đủ tám phần mười, gần như làm tá điền phá sản. Lúc này lại nói nếu họ thuyết phục được người trong thôn hủy đi miếu Thổ Địa, mới giảm còn năm phần mười, nếu không đồng ý, sau này đều sẽ thu theo mức này..."
Thời gian quay trở lại tối hôm qua.
Họ Trương là họ lớn ở trấn Thanh Khê, nhưng nói tới Trương gia thì chỉ có mỗi nhà của Trương đại hộ Trương Hoài Chính. Trương Hoài Chính này hiện là tộc trưởng Trương gia, trấn trưởng của trấn Thanh Khê, tổ linh trấn Thanh Khê Trương Thanh Vân chính là tằng tổ phụ của hắn.
Trương Thanh Vân từng làm cửu phẩm Công tào, ngược lại cũng tích góp được vài phần gia nghiệp truyền xuống, còn cho tử tôn tranh được chức vị trấn trưởng của trấn Thanh Khê, có thể gia truyền. Sau khi chết, nhận được tế tự trở thành tổ linh bảo hộ trấn Thanh Khê, đối với nhất mạch của mình tự nhiên sẽ chăm sóc nhiều hơn một chút, che chở khí cho rất đầy đủ. Hậu nhận Trương gia cũng không chịu thua kém, mang gia nghiệp kinh doanh trở nên cực kỳ thịnh vượng, chỉ riêng ở trấn Thanh Khê thì có tới năm trăm mẫu đất, được cho là đại hộ.
Vào đêm nay, Trương Hoài Chính có chút tâm thần không yên, ngay cả tiểu thiếp đệ tứ phòng vừa cưới về cũng không thể gây hứng thú cho hắn. Nàng này là hắn tốn không ít bạc từ trong Thưởng Hoa lâu ở huyện thành chuộc đi ra, thổi kéo đàn hát không gì không giỏi, công phu hầu hạ người khác càng là nhất tuyệt, bình thường đều ở chỗ của nàng ta qua đêm. Nàng ỷ vào chính mình được sủng ái dây dưa không bỏ, Trương Hoài Chính nổi giận đánh cho nàng một cái tát, lúc này mới chịu yên tĩnh.
Lúc này lão quản gia vẫn luôn đứng bên cạnh xem sắc mặt liền tiến lên hỏi: "Lão gia, có cần mang tới một bát trà hạt sen hay không? Thanh nhiệt hạ hỏa cực kỳ hữu hiệu!"
Người quản gia này đã đi theo hắn mấy chục năm rồi, nếu không có gì ngoài ý muốn con của lão cũng sẽ thành quản gia Trương gia. Trương Hoài Chính hơi dằn xuống tức giận, liền nói: "Tối nay tâm thần ta có chút không yên, luôn cảm thấy có chuyện gì đó!"
Lão quản gia hơi chuyển động con mắt, nói: "Gần nhất đang vụ thu hoạch, cần xuống thôn để thu thuế đất, lão gia là lo lắng thôn nhỏ phía dưới không an toàn sao? Dù sao lần trước thôn Thanh Ngọc thiếu chút nữa thì bị diệt thôn! Lão gia có tổ tông che chở, khẳng định vô sự. Nhưng quân tử bất lập nguy vu tường, lão gia có thể sai người xuống thu."
Trương gia tuy xem như đại hộ, nhưng thuế đất này lại vô cùng trọng yếu, năm rồi Trương Hoài Chính cũng phải tự mình xuống thôn đốc xúc thu thuế. Lão quản gia nói những lời này cũng là có chút ý riêng, chủ nhà không đi xuống lại để hạ nhân tiến tới thu thuế, trung gian tự nhiên có thể kiếm lời một ít, mà lão làm quản gia tự nhiên cũng có một phần.
Trương Hoài Đức híp mắt, giống như nắm lấy cái gì, nói: "Vừa nãy lão nói cái gì, lặp lại lần nữa!"
Lão quản gia ánh mắt sáng lên, cảm thấy việc này có cơ hội: "Lão nô nói... có cần phái người khác xuống thôn tiến hành thu thuế không."
"Không phải câu này, câu trước nữa!"
Lão quản gia lúc này mới thật sự có chỗ nghi hoặc, nói: "...Lão gia có tổ tông che chở, khẳng định vô sự...!"
Trương Hoài Đức vỗ tay nói: "Chính là câu này! Tối nay ta thấy tâm thần không yên sợ là do tổ tông cảnh báo!"
Cũng mặc kệ sắc mặt của quản gia, phân phó nói: "Nhanh chuẩn bị đèn lồng, ta muốn đi từ đường" Quản gia cảm thấy có chút mơ hồ, nhưng vẫn xung kính nghe theo dặn dò, lui xuống chuẩn bị.
Từ đường trong hương là từ Trương gia bỏ vốn ra xây dựng, vị trí ở ngay giữa trấn, chiếm giữ ba căn phòng, trông rất là khí thế. Trương hoài Chính trong lòng có việc nên bước đi rất nhanh, để gia đinh cầm đèn gần như đuổi theo không kịp.
Nhanh chóng bước tới chính đường của từ đường, gian phòng này được xây bằng gạch ngói nên cực kỳ rắn chắc, trên mắt đất cũng rất sạch sẽ. Nhưng mà lúc này ông ta cũng không quan tâm, đợi đến khi nhìn thấy lít nha lít thần chủ bài không có việc gì, đặc biệt là tấm của Trương Thanh Vân ở chính giữa cũng không có việc, ông ta lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này đi vào một người, là người làm của Trương gia, chuyên môn phụ trách trông coi từ đường, buổi tối ở ngay căn phòng bên cạnh. Nghe được gia chủ đêm khuya đến đây, vội vàng mặc vào y phục chạy tới hầu hạ, hỏi: "Lão gia có muốn dâng hương?"
Trương Hoài Chính gật đầu, nhìn thấy từ đường sạch sẽ, tế phẩm trên bàn thờ cũng đầy đủ không có thiếu hụt, khắp nơi khói hương lượn lờ, liền mỉm cười nói: "Trương Tam, chuyện này ngươi làm được không tệ, ngày mai đi phòng thu ngân lĩnh tiền thưởng... Nếu ta tới rồi, tự nhiên phải dâng hương cho tổ tông!"
Trương Tam trên mặt hiện ra vui mừng, vội vàng đi chuẩn bị hương hỏa tế phẩm, chốc lát sau đã được lên.
Trương Hoài Chính cầm lấy nhang, đối với bài vị của tổ tiên cung kính vái ba cái, trong miệng khấn thầm: "Tổ tông ở trên, nếu như có chuyện thì xin ngài báo mộng cho ta!" Cắm nhang vào, sau đó nói với Trương Tam: "Đêm nay ta muốn ngủ ở từ đường, ngươi đi dọn dẹp đi!" Lại dặn dò gia đinh cầm đèn trở lại báo tin.
"...Dạ!" Trương Tam vội vàng đi thu dọn phòng mình sạch sẽ để chủ nhân ở lại, còn mình thì chỉ có thể đi phòng chứa đồ ở tạm một đêm. Từ đường chỉ có ba gian phòng, một cái là chính đường, to lớn nhất, là nơi cung phụng tổ tông; bên trái là nơi ở của Trương Tam; còn bên phải là phòng chứa đồ.
Nửa đêm, Trương Hoài Chính lăn qua lăn lại, nhưng không có một chút buồn ngủ, dằn vặt như thế cả buổi tối, cuối cùng tại thời điểm trời sắp sáng thì ngủ thiếp đi.
Ở trong mộng, Trương Hoài Chính nhìn thấy một bóng người lúc ẩn lúc hiện, tựa hồ là tẳng tổ Trương Thanh Vân. Đang định quỳ xuống bái, lại phát hiện thân thể không thể cử động, trong miệng cũng là như thế, mặc dù có thiên ngôn vạn ngữ nhưng lại không thể thốt ra một từ.
Lúc này bóng người đi tới trước mặt hắn, cũng không nói lời nào, dùng ngón tay ở trên đất viết vài chữ. Tựa hồ viết ra cực kỳ tốn sức, hơn nữa chữ viết mơ hồ không rõ, còn viết rất là chậm.
Trương Hoài Chính trợn to con mắt, cuối cùng nhìn thấy được vài chữ "Thanh Ngọc...Thổ Địa...nguy", đang định nhìn tiếp thì đột nhiên nghe được tiếng gà gáy, mở ra hai mắt, phát hiện nguyên lai đã hừng đông.
Hắn biết chút bí ẩn, cũng biết tổ linh có năng lực cảnh báo nhưng lại có rất nhiều hạn chế, tiêu hao cũng rất lớn. Tổ tông của mình có thể giao cho năm chữ đã rất tốt, mà lần này cũng hao tổn lượng lớn số mệnh, trong mười năm này lại không có năng lực báo mộng nữa.
Tiêu hao lớn như vậy nhưng vẫn phải báo mộng cho hắn, có thể thấy chuyện này không phải là đại sự bình thường, không nói thêm gì nữa lập tức trở về nhà, trong miệng vẫn luôn lặp đi lặp lại năm chữ đó.
Về tới nhà thì nhìn thấy phu nhân đang chuẩn bị điểm tâm, phu nhân Trương thị nhìn thấy hắn liền cười nói: "Đang định phái người đi mời lão gia đây, không ngờ lão gia đã trở về, như vậy vừa vặn cùng lúc dùng cơm."
Trương Hoài Chính phất tay, nói: "Phu nhân cứ dùng trước đi, ta đi thư phòng có việc, thuận tiện gọi lão Trương tới thư phòng, ta có việc muốn hỏi lão."
Nói xong cũng mặc kệ sắc mặt kinh ngạc phu nhân, lập tức bước tới thư phòng. Không được bao lâu quản gia lão Trương đã đến, lão thi lễ một cái liền hỏi: "Lão gia, ngài tìm lão nô?"
Trương Hoài Chính "ừ" một tiếng, liền hỏi: "Lão tin tức linh thông, có biết gần đây thôn Thanh Ngọc có việc gì liên quan đến thổ địa không?"
Lão quản gia suy nghĩ một chút mới trả lời: "Muốn nói đại sự thì khẳng định là hơn một tháng trước bầy quỷ tập thôn, trong thôn chết gần một nửa số người. Lão giá lúc đó còn định đi mua chút đất, có thể tân thôn trưởng Tô lão đầu không đáp ứng."
"Không phải chuyện này, còn chuyện gì nữa không?" Trương Hoài Chính suy nghĩ một chút, lại hỏi.
Quản gia ánh mắt sáng lên, nói: "Có rồi! Thôn Thanh Ngọc mới có một vị tổ linh gọi là Thổ Địa thần gì đó, rất là nổi tiếng, nghe nói cũng rất linh nghiệm. Hiện giờ đã truyền khắp bốn thôn, nghe nói tế đàn đã đổi thành miếu thờ, nhưng lại không biết tổ linh chỉ có thể bảo vệ một chỗ, đám ngu dân này.... Lão gia, ngày nói chuyện này có buồn cười hay không?"
Trương Hoài Chính vỗ đùi nói: "Chính là chuyện này!" Suy nghĩ một lát lại hỏi: "Vậy trong trấn chúng ta có người tin không?"
"Vừa mới bắt đầu đều không tin, nhưng sau đó nghe nói có thể giúp có con, đảm bảo được mùa thì có vài hộ tin tưởng, còn đi điêu khắc tượng gỗ đặt ở nhà tế bái nữa!"
"Hồ đồ!" Trương Hoài Chính tức giận đến mặt đỏ chót, "Có tổ tông không bái, ngược lại đi bái thứ có lai lịch không rõ." Giọng điệu này để lão quản gia rụt cổ lại, biết gia gia chủ đã thật sự tức giận.
Lúc này Trương Hoài Chính lại tức giận đến bật cười, nói: "Còn có thể giúp có con, đảm bảo được mùa, haha... Ta quen biết với đại hộ trong huyện, cũng từng tới trong phủ, lại chưa từng nghe nói tổ linh nhà ai có uy năng này, Thổ Địa thần, khà khà..."
Còn nói: "Lão đi truyền ra tin tức cho ta, nghiêm cấm tuyệt đối dân trong trấn Thanh Khê ta cung phụng Thổ Địa thần, nếu như để ta phát hiện, cẩn thận gia pháp hầu hạ!" Những lời này gần như là từ trong kẽ răng rít ra, làm người khác lạnh lẽo tâm can. Hắn đã nghĩ rõ ràng, tổ tông cảnh báo chính là việc này, Thổ Địa thần này cướp đi có thể đều là hương hỏa của tổ tông nhà hắn, như thế liền trở thành tử địch.
Lão quản gia sắc mặt cũng trở nên trắng bệch. liên tục ứng thanh. Lão biết nếu như mở từ đường mời gia pháp, vậy thì đánh chết người đều được, bình thường trong huyện cũng mặc kệ chuyện này.
Vừa định lui ra, lại nghe được Trương Hoài Chính nói: " Lão không phải muốn đi thôn Thanh Ngọc thu địa tô sao? Đi! Mang thêm vài tên trang đinh, cho ta mang địa tô thu đến tám phần mười. Nói cho bọn chúng biết, nếu như còn muốn trồng ở trên đất Trương gia chúng ta thì lập tức phá hủy miếu Thổ Địa cho ta!"
Lão quản gia thân thể run rẩy, muốn quỳ xuống hướng về lão gia biểu đạt trung thành nói mình không có ý này, cũng muốn nói việc này không hợp quy củ, nhưng lúc này nhìn thấy cặp mắt đang tỏa ra hàn quang của lão gia, trong lòng nhất thời phát lạnh, đem tất cả lời nói đều nuốt trở lại. Dập đầu nói: "Vâng! Lão nô nhất định làm tốt chuyện này!" Sau đó khom nửa người, cẩn thận từng li từng tí lui ra ngoài.
Quản gia lão Trương lui ra thư phòng, suy nghĩ hồi lâu cũng không biết ngọn ngành của chuyện này, nhưng khẳng định cùng tối hôm qua có quan hệ. Liên tưởng này tuy rằng có chút quá mức, nhưng trong lòng cũng có chút nắm chắc.
Trước tiên dặn dò gia đinh mang tin tức thả ra ngoài, lại điểm danh đủ số trang đinh, cùng nhau đi tới thôn Thanh Ngọc.
Thôn trấn vào lúc này không yên ổn, nên chỉ cần là đại hộ đều có trang đinh, những trang đinh này của Trương gia cũng là như thế. Bình thường không cần trồng trọt, người nhà cũng được Trương gia nhận chăm sóc, đãi ngộ tốt vô cùng, lại chỉ cần tuần tra ở quanh trang, mỗi ngày bổng múa đao, rèn luyện võ nghệ, thức ăn cũng so lúc trước tốt hơn, Trương Hoài Chính còn cố ý đi trong huyện, xin mời võ sư tới đây dạy bon họ một tháng. Lúc này kéo ra quả nhiên mỗi người đều cường tráng hơn người, uy phong sát khí.
Người chung quanh vừa nhìn thì thấy không giống như đi thu thuế, càng giống như là đi gây sự.
Xung quanh thôn Thanh Ngọc tổng cộng chỉ hơn ba trăm mẫu, Trương gia đã chiếm một phần ba trong đó nên ở thôn cũng có quyền lên tiếng, lão quản gia liền nói ra ý đồ của mình, tá điền lập tức ồn ào.
Tề Đại cũng là tá điền của Trương gia, lúc này sợ hãi rụt rè bước ra, quỳ xuống dập đầu, nói: "Đại lão gia khai ân, bình thường không phải chỉ thu năm phần mười sao? Chúng tiểu nhân còn phải nộp thuế cho triều đình, thật sự không gánh nổi! Kính xin đại lão gia ban cho con đường sống!"
Lão quản gia cười khinh miệt, nói: "Nếu là Trương lão gia đích thân đến đây, lão gia nói bao nhiêu chính là bấy nhiêu. Nhưng nếu các ngươi muốn cũng giống như năm trước, cũng được, chỉ cần phá hủy đi miếu Thổ Địa kia, ta sẽ lập tức khôi phục năm phần mười thuế đất."
Ngay lập tức liền có người hô lên: "Sao có thể làm vậy, miếu Thổ Địa là để bảo mệnh đấy..."
Lão quản gia mỉm cười nói: "Trước đây sử dụng tế đàn không phải cũng sống yên ổn đấy thôi, chỉ cần phá hủy miếu Thổ Địa là được, còn lại tế đàn vẫn có thể che chở các ngươi như thường!"
Tề Đại nhìn đám trang đinh phía sau lão quản gia một cái, rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: "Có thể chúng ta chỉ có bao nhiêu đây người, những người khác trong thôn sẽ không đồng ý..."
Lão quản gia ánh mắt sáng lên, thấy người này mềm yếu như thế trong lòng biết đã có người dẫn đường. Chỉ cần làm cho Tề Đại dẫn đầu, để hắn phá hủy miếu Thổ Địa, như vậy đây chính là việc nội bộ của thôn Thanh Ngọc, mình chỉ cần mang việc được giao này giải quyết đẹp đẽ, lại từ mặt này bắt ra người có quan hệ chủ yếu. Dù sao nghe nói Thổ Địa thần này rất linh nghiệm, hắn cũng có chút chột dạ.
Ngay sau đó nghiêm mặt nói: "Ngươi cũng là dân của thôn Thanh Ngọc, đi, phá hủy miếu Thổ Địa cho ta! Yên tâm, chỗ tốt của ngươi sẽ không thiếu!"
Quay đầu lại nháy mắt một cái, trang đinh hiểu ý, lập tức nhấc lên Tề Đại, hướng về phía miếu Thổ Địa trong thôn bước tới.
Danh sách chương