Đại thắng trở về nên tâm tình của mọi người tất nhiên là rất tốt, ngay cả Tề Tấn đã từng làm thợ săn cũng cảm thấy cảnh sắc ở sâu trong núi này cực kỳ bất phàm, non xanh nước biếc, làm người khác thoải mái tinh thần.
Phương Minh nhanh chân đi ở phía trước, vì lần này không cần sử dụng thần lực che giấu nên hắn ung dung không ít. Lúc này nghĩ tới một chuyện, liền hỏi người xung bên cạnh: "Huyện An Xương nhỏ như vậy, Bành Xuân làm cách nào mà tụ tập được nhiều du hồn như vậy?"
Phần lớn du hồn trừ khi cũng có bản mệnh bất phàm giống như Quách Thịnh và Hạ tiên sinh, nếu không hầu như bảy ngày sau sẽ chết, nên trong một huyện không thể nào có nhiều du hồn như vậy. Huống chi còn có các du hồn ở nông thôn, Vương Lục Lang lúc trước còn có thể thu được âm binh, chuyện này để Phương Minh có chút nghi hoặc.
Quách Thịnh tiến lên, nói: "Chúa công, thuộc hạ có biết một chút. Hơn ngang du hồn kia cũng không phải của mỗi huyện An Xương, mà còn có Bành Xuân vơ vét từ các huyện lân cận. Tỉ như thuộc hạ, chính là thôn dân của huyện An Bình lân cận."
Lại đi vài bước thì nhìn thấy Hạ tiên sinh ở bên cạnh tuy không nói lời nào, nhưng hai mắt thâm thúy, vầng trán cao, trong lúc cất bước tự nhiên có một khí chất tiêu sái, liền hướng về Hạ tiên sinh hỏi: "Còn chưa biết đại danh của tiên sinh? Gia cư lại ở nơi nào?"
Hạ tiên sinh thở dài, lập tức nói: "Ta tên Hạ Ngọc Thanh, là người trong phủ thành, gia chủ Hạ gia. Mười mấy ngày trước bị bệnh chết, ai ngờ bên trong miếu tổ tông đã không còn vị trí nên bản thân đành rời đi. Không nghĩ tới trên đường gặp phải trộm cướp, còn bị bắt mang theo, cũng may còn có hai đứa trẻ này giúp đỡ, để ta chịu ít khổ một chút." Nhìn hai thanh niên đang đi theo phía sau, trong mắt toát ra ý khen thưởng và yêu thích.
Phương Minh trong lòng vui vẻ, lại hỏi: "Vậy không biết tiên sinh thấy sự kiên ở phủ Lâm Giang như thế nào?"
Hạ tiên sinh cười lạnh một tiếng, từ trong kẽ răng nói ra vài tiếng: "Hạng gà đất chó sành mà thôi, không quá một tuần nhất định sẽ bị tiêu diệt!"
"Há, Hạ tiện sinh sao lại nói lời ấy?" Phương Minh giật mình trong lòng, nhưng vẫn không chút biến sắc hỏi.
Hạ Ngọc Thanh vuốt ve chòm râu, nói: "Lý Hắc Báo quá mức hung hăng ngang ngược, vừa thành ác quỷ liền lập tức động thủ đồ thành, mưu toan lên cấp quỷ vương, đã kinh động đến châu lý phái đại quân tới vây quét. Khà khà! Mưu đồ của Lý Hắc Báo cũng rất tốt, nếu hắn thật sự trở thành quỷ vương, như vậy có thể không cần tốn một binh một tốt thì có thể cắt cứ một phương, cũng không thể ngăn chặn."
"Đáng tiếc, chỉ kém một bước nhưng lại khác biệt như trời và đất, châu lý sẽ không cho hắn có cơ hội phá thành. Hơn nữa sợ là dẫn tới Bạch Vân quan chú ý, kỳ hạn người này biến thành tro bụi đã không xa rồi!"
Phương Minh cảm thấy hứng thú, hỏi: "Bạch Vân quan hẳn là thuộc về Đạo môn, không biết thực lực thế nào?"
Hạ Ngọc Thanh kinh ngạc nhìn Phương Minh một cái: "Bạch Vân quan là đại phái ở Ngô Châu, cũng nhận được triều đình sắc phong, trong quan có hai vị chân nhân, khắp nơi đều có phân quan. Phần lớn cấm quỷ tào ty của các huyện, phủ trong Ngô Châu đều là đệ tử của Bạch Vân quan. Tôn giá vì sao lại không biết? Lẽ nào là cố ý trêu chọc ta?"
Phương Minh lúng túng nở nụ cười: "Sơn dã tiểu dân không rõ đại sự của châu lý, lại làm tiên sinh chê cười!" Lại mở rộng đề tài: " Ta nghe nói Lý Hắc Bào và các quỷ vương ở ngoài châu cấu kết với nhau, nói là ước định kết minh, không biết tiên sinh thấy việc này thế nào?"
"Hả?" Hạ Ngọc Thanh hơi nhíu mày, nhưng lập tức lại tản ra: "Làm quỷ vương, có thể mở phủ thành lập nha, quỷ quân hơn vạn, trong tay nắm quyền sinh quyền sát, không phải chân nhân không thể địch. Coi như không thu Lý Hắc Báo làm thủ mà là ước định kết minh, tất nhiên cũng sẽ vênh mặt hất hàm sai khiến, huyên tân đoạt chủ. Nếu như Lý Hắc Báo dũng mãnh cương quyết, cũng không tình nguyện làm người thua kém người khác, hai bên nhất định sẽ nổi lên tranh chấp, đến lúc đó mặt hợp ý không hợp, tất nhiên sẽ bị tiêu diệt từng bộ phận, không đáng để lo."
Phương Minh vỗ tay cười to: "Tiên sinh nói như vậy để ta tự nhiên hiểu ra, không hổ là danh sĩ!" Lại thành khẩn thi lễ, nói: "Tiên sinh vẫn không muốn làm việc cho ta sao?"
Hạ Ngọc Thanh hơi lắc đầu, nói: "Nếu đã thành tâm mời người khác, trước tiên sao không tự giới thiệu lai lịch?"
Phương Minh thần bí mỉm cười, nói: "Không phải ta muốn cố ý ẩn giấu lai lịch, chỉ là có chút tai họa ngầm cần giải quyết trước. Nhưng nếu tiên sinh đã nói như thế, vậy thì hiện tại liền làm, chờ sau khi ta giải quyết xong mầm họa nhất định sẽ biết gì nói nấy!"
Lập tức mệnh lệnh cho đội ngũ dừng lại, tuy rằng Vương Lục Lang và Tạ Tốn có chút không rõ nhưng vẫn ràng buộc thủ hạ, ra lệnh cho thủ hạ dọn dẹp ra một mảnh đất trống, tạm thời nghỉ ngơi.
Âm binh dựa theo quân trận đứng vững, mang những du hồn nương nhờ vào cách ly ở một bên, hai bên biến thành hai đám người phân biệt rõ ràng.
Phương Minh đi tới trước mặt đám du hồn, dò xét một lần mới nói: "Ta tới đây tiêu diệt Bành Xuân là vì cuộc sống sau này của vạn dân, đối với việc xua đuổi lưu hồn dẫn đến ngộ thương cũng không phải nguyện vọng lúc đầu của ta, hi vọng các ngươi có thể thông cảm! Các ngươi nếu đã bái ta làm chủ công, cũng nên làm đại lễ cúi chào!"
Các du hồn hai mặt nhìn nhau, có vài người sắc mặt có chút không đúng nhưng vẫn vái xuống làm lễ, nói: "Bái kiến chúa công!"
Phương Minh nhìn số mệnh trên đỉnh đầu các du hồn, lộ ra cười gằn.
Từ lúc vừa thu lấy cái thủ hạ thứ nhất hắn liền phát hiện, số mệnh dùng để phong tặng thủ hạ không phải bỗng dưng mà có, mà là phân ra từ trong số mệnh của mình. Nếu thuộc hạ chân chính trung thành thì số mệnh tự nhiên sẽ hướng mình dựa vào, liên kết với số mệnh của mình, duy trì số mệnh cho mình.
Lúc này theo các du hồn bái xuống, có phần lớn số mệnh của du hồn đều hướng mình dựa vào, duy trì số mệnh chính mình. Nhưng còn có vài cái số mệnh rõ ràng có ý khác, thậm chí còn muốn công kích số mệnh của mình, lại nhìn sắc mặt của bọn hắn vẫn là bộ dạng cung kính. Những du hồn này lúc ở nơi đóng quân hắn đã phát hiện, nhưng không có nói ra, Phương Minh cũng không muốn bại lộ lá bài tẩy của mình, huống chi nói ra cũng không có ai tin. Nếu như lúc đó hắn từ chối nương nhờ thậm chí giết chết những người này, sẽ làm cho các du hồn thật lòng nương nhờ vào lạnh lòng, làm không tốt còn có thể bị cho là giết người diệt khẩu, lại dẫn tới bạo động. Tuy không phải không trấn áp được, nhưng sẽ bị tổn thất công đức nên cần gì phải khổ cực như thế?
Lúc này đã rời xa nơi đóng quân của lưu dân, ngược lại cũng không sợ bọn có thể náo lật trời. Phương Minh cười lạnh một tiếng, nhưng lúc này không có phát tác, ôn hòa nói: "Quách Thịnh, thấy ngươi tài học hơn người, tính cách hiếu thảo, nay ta phong ngươi làm lệnh lại!"
Lời này vừa dứt, từ trong số mệnh trên đỉnh đầu Phương Minh lập tức phân ra một luồng bạch khí, truyền vào đỉnh đầu Quách Thịnh. Bản mệnh màu đỏ đậm của hắn nhanh chóng tiêu hóa bạch khí, sau đó ngưng tụ ra một đoàn bạch khí trên đỉnh đầu, mà từ bên trong bản mệnh khí của hắn lại lao ra một tuyến số mệnh màu đỏ, duy trì số mệnh Phương Minh. Phương Minh vừa nhìn, số mệnh màu đỏ trên đỉnh đầu lại tăng thêm một tia, không khỏi gật đầu, biết đây chính là thể chế chi đạo. Biết dùng người, có hiền tài, số mệnh của quân chủ tự nhiên sẽ được duy trì, để số mệnh quân chủ tăng vọt.
Thần lực mang Quách Thịnh bao lại, không lâu lắm thì thấy một thanh niên mặc công phục lệnh lại đi ra, trên mặt tựa hồ còn có vẻ kinh ngạc. Phương Minh chỉ tay một cái, lại phân ra một tia thần lực vì lão mẫu Quách Thịnh vững chắc hình thể đang tán loạn. Chỉ thấy lão mẫu Quách Thịnh vừa nãy còn hình thể tán loạn, một bộ không sống được lâu nữa, nhưng lúc này đã trở nên vững chắc, trên mặt tươi cười rạng rỡ, khí sắc cũng chuyển biến tốt hơn nhiều.
Quách Thịnh đại hỉ bái tạ: "Đa tạ chúa công, thần nhất định vì chúa công chết không chối từ!"
Những du hồn khác nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi ồn ào. Phương Minh nở nụ cười, lúc trước không làm như vậy cũng vì sợ nhiều người miệng tạp, mang tin tức tiết lộ. Hắn có thần thông này thì có thể nắm giữ sự sống còn của quỷ hồn, chỉ cần không muốn ăn người, như vậy chỉ có thể ở làm việc cho hắn mới có một con đường sống. Nếu khi còn trong khe nứt liền làm thế này, chuyện này còn không lập tức bị truyền vang, đến lúc đó liền phiền phức lớn. Còn hiện giờ ở đây đều là thủ hạ của hắn, mấy người khác lại chạy không được, cũng không sợ tin tức bị tiết lộ.
Lại liếc mắt ra hiệu, Vương Lục Lang hiểu ý, lập tức mời mời Quách Thịnh và lão mẫu của hắn sang một bên nghỉ ngơi, mơ hồ lại có ý bảo vệ.
Phương Minh lại giải quyết từng người một, phân chia chức vụ cho hơn ba mươi du hồn, đều an bài rõ ràng. Tới cuối cùng trên sân bãi chỉ còn lại vài người, Phương Minh cười lạnh không nói, Tạ Tấn nhìn ra chút ý tứ nên bàn tay lập tức cầm lấy chuôi đao, không khí liền mơ hồ có chút không đúng.
Chỉ thấy vài người đang quỳ trên đất rõ ràng là đám người Trương Thiết, mấy người bọn họ cảm thấy không đúng liền muốn phát tác, đáng tiếc thân thể vào lúc này lại không thể nhúc nhích. Trương Thiết cười thảm một tiếng: "Ta tự nhận là đã ẩn giấu rất tốt, ngươi làm thế nào phát hiện được?" Phương Minh nở nụ cười, chuyện này là bí mật của hắn, không thể nói. Có lúc thượng vị giả cần bảo trì một chút thần bí, như vậy đối với việc khống chế thuộc hạ mới có chỗ tốt, nên nói: "Các ngươi là đồng đảng của trộm cướp hay chỉ là du hồn?"
Trương Thiết cũng không ẩn giấu nữa, tức giận trừng mắt với Phương Minh, giống như muốn dùng ánh mắt mang hắn băm thành ngàn mảnh: "Tặc tử, bọn ngươi xua đuổi chúng ta để tấn công trộm cướp, hại người nhà của ta chết ở trong loạn quân, như vậy có lời gì để nói?"
"Lớn mật!" Tạ Tấn rút trường đao ra, nhìn Phương Minh. Phương Minh ngẩng đầu nhìn trời, không nói một câu.
Một lúc sau mới khoát tay một cái, Tạ Tấn hiểu ý, dẫn đầu động thủ, trường đao xẹt qua mấy người Trương Thiết liền bị phân thây, hóa thành khói xám.
"Ai!" Hạ Ngọc Thanh nhìn thấy cảnh này thì thở dài, lại thấy hai thanh niên ở phía sau sắc mặt trắng bệch, một bộ chút nghĩ lại mà sợ, liền ôn hòa trấn an vài câu để họ bình tĩnh lại.
Phương Minh lấy lại tinh thần, đi tới trước mặt Hạ tiên sinh, nói: "Bây giờ đều là người mình, ta cũng không có gì cần phải ẩn dấu. Ta chính là Thổ Địa thần, tổng quản bốn thôn thổ địa của Thanh Khê hương. Lần này nhận được tin Bành Xuân triệu tập hung quỷ có ý đồ bất chính, lập tức mang theo thủ hạ vào núi vây quét, bất ngờ lại gặp được tiên sinh, tiên sinh có nguyện trợ giúp ta một tay?"
Hạ Ngọc Thanh sắc mặt kinh ngạc, tự lẩm bẩm: "Thổ Địa thần, sao ta chưa từng nghe qua..." Lại thi lễ một cái: "Thất lễ, ta nhất thời không nhớ được danh xưng lai lịch của Thổ Địa thần, không biết tôn giá có thể báo cho biết hay không?"
Phương Minh cười nhạt: "Không sao cả, ta vốn là tổ linh vẫn luôn ngơ ngơ ngác ngác, đã quên mất hơn nửa ký ức, chỉ nhớ rõ mình tên là Phương Minh. Cũng không biết vì sao đột nhiên có được mấy thứ thần thông, đầu óc cũng dần dần tỉnh táo, tưởng rằng đây là trời ban, muốn ta đảm bảo an bình cho thổ địa một phương, nên mới tự xưng là Thổ Địa thần!"
Hạ Ngọc Thanh sắc mặt kì dị nói: "Kỳ ngộ của tôn giá ta thật sự là chưa từng nghe thấy, so với tổ linh của thế gia đại tộc khác nhau rất lớn!"
"Ồ! Tiên sinh có thể tỉ mỉ nói rõ cho ta!" Hạ Ngọc Thanh suy nghĩ một chút, nói:
"Ở thôn trấn có rất ít tế linh, nếu như có cũng chỉ một vị mà thôi, việc này tôn giá hẳn cũng rõ ràng!" Thấy Phương Minh gật đầu, lại nói tiếp: "Nhưng đại hộ trong huyện, thế gia trong quận, trong nhà giàu có đầy đủ, hương hỏa cũng thịnh vượng nên ít có thể cung ứng hai ba người, nhiều thì năm sáu người, lại nhiều hơn nữa thì vẫn câu nói kia, duy trì không nổi. Nhà ta xem như quận vọng, ở phủ Văn Xương có chút tiếng tăm, trong nhà tế tự không dứt cũng mới có thể cung ứng năm vị tổ tiên. Ta tử tôn bất hiếu làm sao có thể đi giành giật với tổ tiên, nên ta chỉ có thể rời đi tự tìm cơ duyên."
"Mà ở thế gia đại tộc, chỉ cần có người vang danh khắp thiên hạ thì ở trong tổ miếu sẽ dần sinh thần dị, ở trong đó mở ra một mảnh phúc địa. Loại nhỏ thì lớn bằng một huyện, lớn đạt tới một châu phủ, nghe nói trong đó sản vật phong phú, không hề xuất hiện thiên tai, giống như là tiên cảnh. Người trong gia tộc chỉ cần vào được gia phả, chết rồi thì có thể đi chỗ đó, được đảm bảo trường tồn."
"Tuy là tổ tiên mở ra cơ nghiệp khí số như núi như biển, nhưng cũng chịu không nổi ngày ngày tiêu hao, bởi vì phúc địa vẫn cần số mệnh để duy trì. Vì lẽ đó tử tôn cần phải đời đời làm quan, hơn nữa còn phải là tam phẩm chủ quan trở lên, trực tiếp nhận lấy vạn dân cung dưỡng, được dân khí của trăm vạn bạch tính, sau khi chết mang số mệnh bổ sung cho phúc địa, như thế mới có thể duy trì. Vào thời loạn lạc cũng có thế gia đại tộc bị diệt tộc, sau nhờ được chân nhân kiểm tra tộc miếu, nói phúc địa bị hủy nên linh không được bảo vệ. Nhưng có thể hưởng thanh phúc lâu như thế, thế gia đại tộc may mắn hơn cô hồn dã quỷ như chúng ta rất nhiều."
"Còn phúc địa của hoàng thất thì nghe có người nói lớn gần một nửa thiên hạ này, trong đó còn có thể thu nhận bách quan và quân đội, chuyện linh dị trong đó là tuyệt mật nên ta không nghe được. Chỉ mơ hồ nghe nói triều đình và thế gia tranh đoạt quyền sở hữu quan lớn sau khi chết cùng với thế gia dần sinh ra mâu thuẫn, hai bên tranh đấu với nhau để tranh đoạt số mệnh." Phương Minh giật mình, phúc địa này chính là mô hình của âm gian minh thổ ở kiếp trước, chỉ là còn cần số mệnh của nhân đạo bổ sung.
"Thế nhưng giữa âm và dương có ngăn trở rất lớn, phúc địa chỉ cho phép vào không cho phép ra, hạn chế trong đó thậm chí còn nghiêm khắc hơn cả tổ linh ở hương thôn và huyện lý." Phương Minh cười nhạt, như vậy cũng giống như quỷ ở trong cõi âm của kiếp trước, chết rồi còn muốn trở lại dương thế, tuy không phải là không thể, nhưng cũng cần phải trải qua muôn vàn cực khổ.
"Vì lẽ đó ở trong mắt của chân chính thế gia đại tộc, những quận vọng này chỉ là tên quê mùa hương thôn, ngay cả tộc nhân của mình đều không thể che chở. Còn các quận vọng thì bất cứ lúc nào cũng đang nhìn chằm chằm vào thế gia đại tộc, hận không thể thay vào đó. Mà thế gia trong thiên hạ khi đến thời loạn lạc đều hướng về ngôi cửu ngũ, có thể nói là liên tiếp không ngừng, nối liền không dứt." Nói tới chỗ này, Hạ Ngọc Thanh cười khổ.
Phương Minh như có hiểu ra, biết những tin tình báo thế này là cơ mật cần nghiêm ngặt bảo vệ của mỗi thế gia, nếu không phải vừa vặn gặp được Hạ Ngọc Thanh vị gia chủ quận vọng này, hắn làm sao có thể biết được bí mật cỡ này.
Phương Minh nhanh chân đi ở phía trước, vì lần này không cần sử dụng thần lực che giấu nên hắn ung dung không ít. Lúc này nghĩ tới một chuyện, liền hỏi người xung bên cạnh: "Huyện An Xương nhỏ như vậy, Bành Xuân làm cách nào mà tụ tập được nhiều du hồn như vậy?"
Phần lớn du hồn trừ khi cũng có bản mệnh bất phàm giống như Quách Thịnh và Hạ tiên sinh, nếu không hầu như bảy ngày sau sẽ chết, nên trong một huyện không thể nào có nhiều du hồn như vậy. Huống chi còn có các du hồn ở nông thôn, Vương Lục Lang lúc trước còn có thể thu được âm binh, chuyện này để Phương Minh có chút nghi hoặc.
Quách Thịnh tiến lên, nói: "Chúa công, thuộc hạ có biết một chút. Hơn ngang du hồn kia cũng không phải của mỗi huyện An Xương, mà còn có Bành Xuân vơ vét từ các huyện lân cận. Tỉ như thuộc hạ, chính là thôn dân của huyện An Bình lân cận."
Lại đi vài bước thì nhìn thấy Hạ tiên sinh ở bên cạnh tuy không nói lời nào, nhưng hai mắt thâm thúy, vầng trán cao, trong lúc cất bước tự nhiên có một khí chất tiêu sái, liền hướng về Hạ tiên sinh hỏi: "Còn chưa biết đại danh của tiên sinh? Gia cư lại ở nơi nào?"
Hạ tiên sinh thở dài, lập tức nói: "Ta tên Hạ Ngọc Thanh, là người trong phủ thành, gia chủ Hạ gia. Mười mấy ngày trước bị bệnh chết, ai ngờ bên trong miếu tổ tông đã không còn vị trí nên bản thân đành rời đi. Không nghĩ tới trên đường gặp phải trộm cướp, còn bị bắt mang theo, cũng may còn có hai đứa trẻ này giúp đỡ, để ta chịu ít khổ một chút." Nhìn hai thanh niên đang đi theo phía sau, trong mắt toát ra ý khen thưởng và yêu thích.
Phương Minh trong lòng vui vẻ, lại hỏi: "Vậy không biết tiên sinh thấy sự kiên ở phủ Lâm Giang như thế nào?"
Hạ tiên sinh cười lạnh một tiếng, từ trong kẽ răng nói ra vài tiếng: "Hạng gà đất chó sành mà thôi, không quá một tuần nhất định sẽ bị tiêu diệt!"
"Há, Hạ tiện sinh sao lại nói lời ấy?" Phương Minh giật mình trong lòng, nhưng vẫn không chút biến sắc hỏi.
Hạ Ngọc Thanh vuốt ve chòm râu, nói: "Lý Hắc Báo quá mức hung hăng ngang ngược, vừa thành ác quỷ liền lập tức động thủ đồ thành, mưu toan lên cấp quỷ vương, đã kinh động đến châu lý phái đại quân tới vây quét. Khà khà! Mưu đồ của Lý Hắc Báo cũng rất tốt, nếu hắn thật sự trở thành quỷ vương, như vậy có thể không cần tốn một binh một tốt thì có thể cắt cứ một phương, cũng không thể ngăn chặn."
"Đáng tiếc, chỉ kém một bước nhưng lại khác biệt như trời và đất, châu lý sẽ không cho hắn có cơ hội phá thành. Hơn nữa sợ là dẫn tới Bạch Vân quan chú ý, kỳ hạn người này biến thành tro bụi đã không xa rồi!"
Phương Minh cảm thấy hứng thú, hỏi: "Bạch Vân quan hẳn là thuộc về Đạo môn, không biết thực lực thế nào?"
Hạ Ngọc Thanh kinh ngạc nhìn Phương Minh một cái: "Bạch Vân quan là đại phái ở Ngô Châu, cũng nhận được triều đình sắc phong, trong quan có hai vị chân nhân, khắp nơi đều có phân quan. Phần lớn cấm quỷ tào ty của các huyện, phủ trong Ngô Châu đều là đệ tử của Bạch Vân quan. Tôn giá vì sao lại không biết? Lẽ nào là cố ý trêu chọc ta?"
Phương Minh lúng túng nở nụ cười: "Sơn dã tiểu dân không rõ đại sự của châu lý, lại làm tiên sinh chê cười!" Lại mở rộng đề tài: " Ta nghe nói Lý Hắc Bào và các quỷ vương ở ngoài châu cấu kết với nhau, nói là ước định kết minh, không biết tiên sinh thấy việc này thế nào?"
"Hả?" Hạ Ngọc Thanh hơi nhíu mày, nhưng lập tức lại tản ra: "Làm quỷ vương, có thể mở phủ thành lập nha, quỷ quân hơn vạn, trong tay nắm quyền sinh quyền sát, không phải chân nhân không thể địch. Coi như không thu Lý Hắc Báo làm thủ mà là ước định kết minh, tất nhiên cũng sẽ vênh mặt hất hàm sai khiến, huyên tân đoạt chủ. Nếu như Lý Hắc Báo dũng mãnh cương quyết, cũng không tình nguyện làm người thua kém người khác, hai bên nhất định sẽ nổi lên tranh chấp, đến lúc đó mặt hợp ý không hợp, tất nhiên sẽ bị tiêu diệt từng bộ phận, không đáng để lo."
Phương Minh vỗ tay cười to: "Tiên sinh nói như vậy để ta tự nhiên hiểu ra, không hổ là danh sĩ!" Lại thành khẩn thi lễ, nói: "Tiên sinh vẫn không muốn làm việc cho ta sao?"
Hạ Ngọc Thanh hơi lắc đầu, nói: "Nếu đã thành tâm mời người khác, trước tiên sao không tự giới thiệu lai lịch?"
Phương Minh thần bí mỉm cười, nói: "Không phải ta muốn cố ý ẩn giấu lai lịch, chỉ là có chút tai họa ngầm cần giải quyết trước. Nhưng nếu tiên sinh đã nói như thế, vậy thì hiện tại liền làm, chờ sau khi ta giải quyết xong mầm họa nhất định sẽ biết gì nói nấy!"
Lập tức mệnh lệnh cho đội ngũ dừng lại, tuy rằng Vương Lục Lang và Tạ Tốn có chút không rõ nhưng vẫn ràng buộc thủ hạ, ra lệnh cho thủ hạ dọn dẹp ra một mảnh đất trống, tạm thời nghỉ ngơi.
Âm binh dựa theo quân trận đứng vững, mang những du hồn nương nhờ vào cách ly ở một bên, hai bên biến thành hai đám người phân biệt rõ ràng.
Phương Minh đi tới trước mặt đám du hồn, dò xét một lần mới nói: "Ta tới đây tiêu diệt Bành Xuân là vì cuộc sống sau này của vạn dân, đối với việc xua đuổi lưu hồn dẫn đến ngộ thương cũng không phải nguyện vọng lúc đầu của ta, hi vọng các ngươi có thể thông cảm! Các ngươi nếu đã bái ta làm chủ công, cũng nên làm đại lễ cúi chào!"
Các du hồn hai mặt nhìn nhau, có vài người sắc mặt có chút không đúng nhưng vẫn vái xuống làm lễ, nói: "Bái kiến chúa công!"
Phương Minh nhìn số mệnh trên đỉnh đầu các du hồn, lộ ra cười gằn.
Từ lúc vừa thu lấy cái thủ hạ thứ nhất hắn liền phát hiện, số mệnh dùng để phong tặng thủ hạ không phải bỗng dưng mà có, mà là phân ra từ trong số mệnh của mình. Nếu thuộc hạ chân chính trung thành thì số mệnh tự nhiên sẽ hướng mình dựa vào, liên kết với số mệnh của mình, duy trì số mệnh cho mình.
Lúc này theo các du hồn bái xuống, có phần lớn số mệnh của du hồn đều hướng mình dựa vào, duy trì số mệnh chính mình. Nhưng còn có vài cái số mệnh rõ ràng có ý khác, thậm chí còn muốn công kích số mệnh của mình, lại nhìn sắc mặt của bọn hắn vẫn là bộ dạng cung kính. Những du hồn này lúc ở nơi đóng quân hắn đã phát hiện, nhưng không có nói ra, Phương Minh cũng không muốn bại lộ lá bài tẩy của mình, huống chi nói ra cũng không có ai tin. Nếu như lúc đó hắn từ chối nương nhờ thậm chí giết chết những người này, sẽ làm cho các du hồn thật lòng nương nhờ vào lạnh lòng, làm không tốt còn có thể bị cho là giết người diệt khẩu, lại dẫn tới bạo động. Tuy không phải không trấn áp được, nhưng sẽ bị tổn thất công đức nên cần gì phải khổ cực như thế?
Lúc này đã rời xa nơi đóng quân của lưu dân, ngược lại cũng không sợ bọn có thể náo lật trời. Phương Minh cười lạnh một tiếng, nhưng lúc này không có phát tác, ôn hòa nói: "Quách Thịnh, thấy ngươi tài học hơn người, tính cách hiếu thảo, nay ta phong ngươi làm lệnh lại!"
Lời này vừa dứt, từ trong số mệnh trên đỉnh đầu Phương Minh lập tức phân ra một luồng bạch khí, truyền vào đỉnh đầu Quách Thịnh. Bản mệnh màu đỏ đậm của hắn nhanh chóng tiêu hóa bạch khí, sau đó ngưng tụ ra một đoàn bạch khí trên đỉnh đầu, mà từ bên trong bản mệnh khí của hắn lại lao ra một tuyến số mệnh màu đỏ, duy trì số mệnh Phương Minh. Phương Minh vừa nhìn, số mệnh màu đỏ trên đỉnh đầu lại tăng thêm một tia, không khỏi gật đầu, biết đây chính là thể chế chi đạo. Biết dùng người, có hiền tài, số mệnh của quân chủ tự nhiên sẽ được duy trì, để số mệnh quân chủ tăng vọt.
Thần lực mang Quách Thịnh bao lại, không lâu lắm thì thấy một thanh niên mặc công phục lệnh lại đi ra, trên mặt tựa hồ còn có vẻ kinh ngạc. Phương Minh chỉ tay một cái, lại phân ra một tia thần lực vì lão mẫu Quách Thịnh vững chắc hình thể đang tán loạn. Chỉ thấy lão mẫu Quách Thịnh vừa nãy còn hình thể tán loạn, một bộ không sống được lâu nữa, nhưng lúc này đã trở nên vững chắc, trên mặt tươi cười rạng rỡ, khí sắc cũng chuyển biến tốt hơn nhiều.
Quách Thịnh đại hỉ bái tạ: "Đa tạ chúa công, thần nhất định vì chúa công chết không chối từ!"
Những du hồn khác nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi ồn ào. Phương Minh nở nụ cười, lúc trước không làm như vậy cũng vì sợ nhiều người miệng tạp, mang tin tức tiết lộ. Hắn có thần thông này thì có thể nắm giữ sự sống còn của quỷ hồn, chỉ cần không muốn ăn người, như vậy chỉ có thể ở làm việc cho hắn mới có một con đường sống. Nếu khi còn trong khe nứt liền làm thế này, chuyện này còn không lập tức bị truyền vang, đến lúc đó liền phiền phức lớn. Còn hiện giờ ở đây đều là thủ hạ của hắn, mấy người khác lại chạy không được, cũng không sợ tin tức bị tiết lộ.
Lại liếc mắt ra hiệu, Vương Lục Lang hiểu ý, lập tức mời mời Quách Thịnh và lão mẫu của hắn sang một bên nghỉ ngơi, mơ hồ lại có ý bảo vệ.
Phương Minh lại giải quyết từng người một, phân chia chức vụ cho hơn ba mươi du hồn, đều an bài rõ ràng. Tới cuối cùng trên sân bãi chỉ còn lại vài người, Phương Minh cười lạnh không nói, Tạ Tấn nhìn ra chút ý tứ nên bàn tay lập tức cầm lấy chuôi đao, không khí liền mơ hồ có chút không đúng.
Chỉ thấy vài người đang quỳ trên đất rõ ràng là đám người Trương Thiết, mấy người bọn họ cảm thấy không đúng liền muốn phát tác, đáng tiếc thân thể vào lúc này lại không thể nhúc nhích. Trương Thiết cười thảm một tiếng: "Ta tự nhận là đã ẩn giấu rất tốt, ngươi làm thế nào phát hiện được?" Phương Minh nở nụ cười, chuyện này là bí mật của hắn, không thể nói. Có lúc thượng vị giả cần bảo trì một chút thần bí, như vậy đối với việc khống chế thuộc hạ mới có chỗ tốt, nên nói: "Các ngươi là đồng đảng của trộm cướp hay chỉ là du hồn?"
Trương Thiết cũng không ẩn giấu nữa, tức giận trừng mắt với Phương Minh, giống như muốn dùng ánh mắt mang hắn băm thành ngàn mảnh: "Tặc tử, bọn ngươi xua đuổi chúng ta để tấn công trộm cướp, hại người nhà của ta chết ở trong loạn quân, như vậy có lời gì để nói?"
"Lớn mật!" Tạ Tấn rút trường đao ra, nhìn Phương Minh. Phương Minh ngẩng đầu nhìn trời, không nói một câu.
Một lúc sau mới khoát tay một cái, Tạ Tấn hiểu ý, dẫn đầu động thủ, trường đao xẹt qua mấy người Trương Thiết liền bị phân thây, hóa thành khói xám.
"Ai!" Hạ Ngọc Thanh nhìn thấy cảnh này thì thở dài, lại thấy hai thanh niên ở phía sau sắc mặt trắng bệch, một bộ chút nghĩ lại mà sợ, liền ôn hòa trấn an vài câu để họ bình tĩnh lại.
Phương Minh lấy lại tinh thần, đi tới trước mặt Hạ tiên sinh, nói: "Bây giờ đều là người mình, ta cũng không có gì cần phải ẩn dấu. Ta chính là Thổ Địa thần, tổng quản bốn thôn thổ địa của Thanh Khê hương. Lần này nhận được tin Bành Xuân triệu tập hung quỷ có ý đồ bất chính, lập tức mang theo thủ hạ vào núi vây quét, bất ngờ lại gặp được tiên sinh, tiên sinh có nguyện trợ giúp ta một tay?"
Hạ Ngọc Thanh sắc mặt kinh ngạc, tự lẩm bẩm: "Thổ Địa thần, sao ta chưa từng nghe qua..." Lại thi lễ một cái: "Thất lễ, ta nhất thời không nhớ được danh xưng lai lịch của Thổ Địa thần, không biết tôn giá có thể báo cho biết hay không?"
Phương Minh cười nhạt: "Không sao cả, ta vốn là tổ linh vẫn luôn ngơ ngơ ngác ngác, đã quên mất hơn nửa ký ức, chỉ nhớ rõ mình tên là Phương Minh. Cũng không biết vì sao đột nhiên có được mấy thứ thần thông, đầu óc cũng dần dần tỉnh táo, tưởng rằng đây là trời ban, muốn ta đảm bảo an bình cho thổ địa một phương, nên mới tự xưng là Thổ Địa thần!"
Hạ Ngọc Thanh sắc mặt kì dị nói: "Kỳ ngộ của tôn giá ta thật sự là chưa từng nghe thấy, so với tổ linh của thế gia đại tộc khác nhau rất lớn!"
"Ồ! Tiên sinh có thể tỉ mỉ nói rõ cho ta!" Hạ Ngọc Thanh suy nghĩ một chút, nói:
"Ở thôn trấn có rất ít tế linh, nếu như có cũng chỉ một vị mà thôi, việc này tôn giá hẳn cũng rõ ràng!" Thấy Phương Minh gật đầu, lại nói tiếp: "Nhưng đại hộ trong huyện, thế gia trong quận, trong nhà giàu có đầy đủ, hương hỏa cũng thịnh vượng nên ít có thể cung ứng hai ba người, nhiều thì năm sáu người, lại nhiều hơn nữa thì vẫn câu nói kia, duy trì không nổi. Nhà ta xem như quận vọng, ở phủ Văn Xương có chút tiếng tăm, trong nhà tế tự không dứt cũng mới có thể cung ứng năm vị tổ tiên. Ta tử tôn bất hiếu làm sao có thể đi giành giật với tổ tiên, nên ta chỉ có thể rời đi tự tìm cơ duyên."
"Mà ở thế gia đại tộc, chỉ cần có người vang danh khắp thiên hạ thì ở trong tổ miếu sẽ dần sinh thần dị, ở trong đó mở ra một mảnh phúc địa. Loại nhỏ thì lớn bằng một huyện, lớn đạt tới một châu phủ, nghe nói trong đó sản vật phong phú, không hề xuất hiện thiên tai, giống như là tiên cảnh. Người trong gia tộc chỉ cần vào được gia phả, chết rồi thì có thể đi chỗ đó, được đảm bảo trường tồn."
"Tuy là tổ tiên mở ra cơ nghiệp khí số như núi như biển, nhưng cũng chịu không nổi ngày ngày tiêu hao, bởi vì phúc địa vẫn cần số mệnh để duy trì. Vì lẽ đó tử tôn cần phải đời đời làm quan, hơn nữa còn phải là tam phẩm chủ quan trở lên, trực tiếp nhận lấy vạn dân cung dưỡng, được dân khí của trăm vạn bạch tính, sau khi chết mang số mệnh bổ sung cho phúc địa, như thế mới có thể duy trì. Vào thời loạn lạc cũng có thế gia đại tộc bị diệt tộc, sau nhờ được chân nhân kiểm tra tộc miếu, nói phúc địa bị hủy nên linh không được bảo vệ. Nhưng có thể hưởng thanh phúc lâu như thế, thế gia đại tộc may mắn hơn cô hồn dã quỷ như chúng ta rất nhiều."
"Còn phúc địa của hoàng thất thì nghe có người nói lớn gần một nửa thiên hạ này, trong đó còn có thể thu nhận bách quan và quân đội, chuyện linh dị trong đó là tuyệt mật nên ta không nghe được. Chỉ mơ hồ nghe nói triều đình và thế gia tranh đoạt quyền sở hữu quan lớn sau khi chết cùng với thế gia dần sinh ra mâu thuẫn, hai bên tranh đấu với nhau để tranh đoạt số mệnh." Phương Minh giật mình, phúc địa này chính là mô hình của âm gian minh thổ ở kiếp trước, chỉ là còn cần số mệnh của nhân đạo bổ sung.
"Thế nhưng giữa âm và dương có ngăn trở rất lớn, phúc địa chỉ cho phép vào không cho phép ra, hạn chế trong đó thậm chí còn nghiêm khắc hơn cả tổ linh ở hương thôn và huyện lý." Phương Minh cười nhạt, như vậy cũng giống như quỷ ở trong cõi âm của kiếp trước, chết rồi còn muốn trở lại dương thế, tuy không phải là không thể, nhưng cũng cần phải trải qua muôn vàn cực khổ.
"Vì lẽ đó ở trong mắt của chân chính thế gia đại tộc, những quận vọng này chỉ là tên quê mùa hương thôn, ngay cả tộc nhân của mình đều không thể che chở. Còn các quận vọng thì bất cứ lúc nào cũng đang nhìn chằm chằm vào thế gia đại tộc, hận không thể thay vào đó. Mà thế gia trong thiên hạ khi đến thời loạn lạc đều hướng về ngôi cửu ngũ, có thể nói là liên tiếp không ngừng, nối liền không dứt." Nói tới chỗ này, Hạ Ngọc Thanh cười khổ.
Phương Minh như có hiểu ra, biết những tin tình báo thế này là cơ mật cần nghiêm ngặt bảo vệ của mỗi thế gia, nếu không phải vừa vặn gặp được Hạ Ngọc Thanh vị gia chủ quận vọng này, hắn làm sao có thể biết được bí mật cỡ này.
Danh sách chương