Một cốc trà vừa mới rót, đã bị hỏng như thế đó! Thần Tử Thích gập đầu ngón tay, nhằm vào mông chim cong vểnh, bắn một cái.

“Chíp!” Bé chim đỏ đang nghiêm túc súc miệng lập tức nhảy dựng lên, ý đồ dùng cánh nhỏ che mông lại, thế nhưng vì cánh quá ngắn, căn bản không vươn tới được, chỉ có thể giận dữ  cằn nhằn với Thần Tử Thích.

Dám bắn mông bản tọa! Xem ra ngươi không muốn làm thái tử chứ gì!

Thần Tử Thích cũng không hiểu cái con này đang kêu cái gì, ôm bé gà ăn uống no nê lên, chuẩn bị đi ngủ.

Cung Thanh Bình là cung điện bố trí cho tú nữ, vẫn rất rộng lớn, do nhiều cung thất nhỏ tạo thành. Nơi hai mẹ con Thường Nga ở, là một thiên điện khá lớn. Bởi vì có rất nhiều phòng, cho nên lần đầu tiên Thần Tử Thích có một chiếc giường thuộc về mình.

“Điện hạ, đi ngủ thôi.” Phúc Hỉ đã dọn dẹp xong, mời Thần Tử Thích đi ngủ, hai cung nữ đi hầu hạ Thường Nga.

Thần Tử Thích ôm bé chim đi vào phòng, thấy cái giường rộng mênh mông mềm mại, nhịn không được nhếch khóe môi. Hai bên khung chạm trổ hoa văn, bốn góc rủ màn yên la, trên giường trải lụa mềm mại, mới nhìn thôi cũng biết rất thoải mái.

Vui vui sướng sướng mà thả bé chim lên giá treo, dặn dò Phúc Hỉ đóng cửa cho kỹ, tránh cho bé chim nửa đêm chạy mất, rồi bắt đầu cởi quần áo. Cởi ngoại sam bên ngoài,sau đó tới trung y, Thần Tử Thích không có mặt nội sam, liền trần trụi leo lên giường.

Phía dưới chăn là một tấm chiếu trúc được mài nhẵn bóng, còn sơn một lớp sơn dầu, sẽ không đâm thương người. Áo ngủ bằng gấm rất mềm mịn, chỉ có điều vì không được phơi nắng, nên vẫn còn chút mùi ẩm.

Lăn một vòng trong ổ chăn, Thần Tử Thích ghé đầu vào gối mềm, lấy ngón tay phác họa hoa văn cá đùa sen trắng trên gối, miệng vết thương trên đầu ngón tay đã thành sẹo, giờ phút này chỉ còn một vệt màu hồng, đụng phải vẫn hơi đau chút xíu. Nhìn vết thương này, hình ảnh diễn ra tại đài Chương Hoa, lại lần nữa hiện ra trong đầu.

Viên Thí Long Thạch kia, chạm phải máu tươi thuộc về huyết mạch hoàng gia, sẽ hiện ra long văn. Phương pháp lấy máu nghiệm thân này, Thần Tử Thích được thả về mới biết đến, không biết bên trong tột cùng có huyền cơ gì không. Còn cả vị quốc sư kia nữa, chẳng rõ đang làm gì.

Đang ngẩn người, một cái mỏ vàng nhạt cỏn con đột nhiên vươn đến, mổ mổ đầu ngón tay cậu.

“Hở?” Thần Tử Thích nhìn cục lông tròn đột nhiên xuất hiện bên gối, lại nhìn cái giường cao hai thước, cái con này nhảy kiểu gì lên vậy? Bé chim đỏ nghiêng đầu nhìn ngón tay trắng nõn, hai cọng lông chíp lắc lư trên đỉnh đầu, đột nhiên bất động, lùi về sau, mổ mạnh vào đầu ngón tay.

“Há! Muốn đánh lén á?” Thần Tử Thích tức tốc né ra, trở tay bắn một ngón vào bé chim, cục lông liền ngã “bẹp” ra sau một cái. Cái mông tròn vo ngã lên trên giường, hai cái móng vuốt nhỏ ngây ngốc chổng lên trời, trông rất tức cười.

“Ha ha ha ha….. ” Thần Tử Thích không nhịn được cười rộ lên, chọc cái con gà này vui quá xá.

“Chíp!” Bé chim tức tối kêu một tiếng, càu nhàu bò lên, vẫn muốn mổ Thần Tử Thích.

“Tính tình xấu quá, chậc chậc.” Thần Tử Thích ấn ngón tay lên đầu gà, lại đẩy ngã nó lần nữa, nhìn hai cái móng gà chổng lên trời, cười ngặt nghẽo, đạp chăn, học theo dáng gà con, ngồi tại trên giường, hai chân giơ lên trời.

Gà con đang giãy dụa muốn đứng dậy, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy cái mông trần trụi của Thần Tử Thích, nhất thời lại té xuống, lông chíp trên người ầm cái biến thành màu đỏ quạch.

Trong ánh nền mờ mờ, Thần Tử Thích không có nhận thấy  màu lông thay đổi của gà con, chỉ  đạp chân lung tung cười to: “Ta đặt một cái tên cho mi nhé, gọi là Hướng Thiên ha.”

“Chíp chíp chíp chíp!” Hướng Thiên cái gì, bổn tọa tên Đan Y! Bé chim bất mãn với cái tên kì quái, định bụng sửa lại.

Đáng tiếc, Thần Tử Thích không nghe hiểu, vẫn tiếp tục khiêu khích: “Hai cái đùi gà hướng lên trời, nghe thế nào cũng giống tên món ăn, há há há!”

Trẻ con quậy xong thì mệt, chơi được một lát đã bắt đầu ngáp ngủ, Thần Tử Thích kéo một góc chăn đắp lên cái bụng, quay đầu đe dọa bé chim đang ngồi xổm trên gối đầu : “Giường có thể ngủ, buổi tối không cho phép ị trên giường, bằng không sáng mai đem mi nấu canh.” Nói xong, liền mỹ mãn nhắm mắt ngủ khò khò.

Bỏ lại Đan Y bị vũ nhục, ngồi trên gối sinh hờn dỗi.

Sáng sớm hôm sau, một tiếng khóc lóc rõ to đánh thức Thần Tử Thích. Vừa càu nhàu bò dậy, hai chân trần chạy đến bên cửa sổ, mở cửa nhìn ra bên ngoài.

Trong sân của cung Thanh Bình, đến một liễn xe, trên xe có cung nữ mặc y phục tương tự Bích  Vân, trong ngực cung nữ ôm một nam hài ước chừng chỉ ba tuổi.

“Ta muốn cữu cữu, cữu cữu, hu hức hức….. ” Bé trai khóc đứt ruột gan, liều mạng giãy dụa trong ngực cung nữ.

“Điện hạ, ngài lập tức có thể gặp phụ thân ngay thôi.” Cung nữ cẩn thận dỗ dành, sợ đứa bé đánh thức quý nhân khác trong cung.

“Ta không cần phụ thân, ta muốn cữu cữu, hức oa——” Bé trai khóc càng lợi hại hơn.

Bích Vân ra ngoài lấy nước, nhìn thấy cảnh này, cũng tiến đến giúp đỡ. Mấy cung nữ cùng nhau dỗ dành lừa đứa trẻ kia đến thiên điện bên cạnh, đóng cửa lại, tiếng khóc liền nhỏ đi, chỉ loáng thoáng nghe thấy mấy tiếng “ cữu cữu ”.

“Chíp chíp?”

Tiếng kêu lảnh lót vang lên bên tai, Thần Tử Thích giật thót, quay đầu nhìn bé chim không biết đã tỉnh từ lúc nào, đang chễm trệ trên vai cậu, vươn đầu nhỏ ngó ra. Móng vuốt bé xíu bám vào bờ vai trần, có chút đau, và hơi ngưa ngứa.

“Phù——” Thần Tử Thích thổi phù một hơi vào bé chim, muốn thổi hai cọng lông chíp trên đầu nó.

“Chíp !! ” Đan Y hoảng sợ hô một tiếng, ngã từ trên vai xuống, cố gắng phẩy phẩy cánh nhỏ giữa không trung. Nhưng mà trên cánh không có lông vũ, chỉ có thể xiêu xiêu vẹo vẹo té xuống đất.

Thần Tử Thích nhanh tay lẹ mắt chụp bé chim vào tay, nhíu nhíu mày: “Rõ ràng không biết bay, cớ sao lên được nhỉ ? ”

Bổn tọa có khinh công, được chưa! Đan Y ngẩng đầu. lắc lắc hai cọng lông chíp trên đầu, muốn chúng dựng thẳng lên lần nữa.

Cung nữ hầu hạ của Thường Nga, ngoài Bích Vân, còn có một người tên Bích Ngọc. Bích Ngọc là một cô nương thích nói chuyện, buổi sáng lúc hầu hạ Thường Nga rửa mặt, đã nhắc đến bé trai mới đến trong cung Thanh Bình.

“Đó cũng là một vị hoàng tử, cũng giống điện hạ của chúng ta. Có điều, vị nương nương kia đã về cõi tiên, còn điện hạ vẫn sinh sống bên cữu cữu. Từ lúc thức dậy đã bắt đầu quấy khóc, ồn ào đòi cữu cữu.” Bích Ngọc nói chuyện còn mang theo vài phần dí dỏm, không làm người chán ghét.

“Trông mới hai ba tuổi nhỉ, thật đáng thương.” Thường Nga cảm thán một cái, rồi không bình luận gì nữa.

Bích Ngọc cẩn thận nhìn sắc mặt Thường Nga, thấy nàng không có ý quan tâm đến đứa bé kia, liền ngậm chặt miệng không nhiều lời. Vốn tưởng vị nương nương này là một người hiền lành mềm lòng, hiện giờ xem ra không phải rồi.

Thần Tử Thích không phải người chịu ngồi yên, cơm nước xong xuôi cậu bèn ra ngoài đi dạo.

Phúc Hỉ vội vàng chạy theo, nhỏ giọng nhắc nh: “Điện hạ, ngài vẫn chưa diện thánh, mấy ngày này vẫn nên ít hoạt động thì hơn.”

“Khi nào thì có thể diện thánh?” Thần Tử Thích ôm bé chim lên, thả lên vai.

“Cữu cữu…..” Cửa thiên điện đột nhiên mở ra, đứa bé nho nhỏ kia xiêu vẹo chạy tới, đụng vào ngực Thần Tử Thích, khuôn mặt dính đầy nước mắt nước mũi, lập tức làm bẩn y phục cậu.

“Ta không phải cữu cữu ngươi.” Thần Tử Thích dùng tay đẩy đầu đứa bé ra.

Đứa bé này có dáng dấp trắng trắng mềm mềm, trên mặt đầy thịt, hai mắt khóc sưng đỏ ửng, giống y thỏ béo mắt hồng. Thấy Thần Tử Thích không phải cữu cữu, bé nghẹn miệng lại muốn khóc.

“Chíp!” Đan Y đậu trên vai không kiên nhẫn kêu một tiếng. Huyết mạch Thần gia thật là càng ngày càng kém, chưa tính mấy tên phế vật trong cung, đến mấy đứa tìm từ bên ngoài về, trông cũng chẳng ra sao.

“Chim, chim.” Đứa bé nhìn thấy bé chim lông xù, đột nhiên nín khóc.

“Con này không là chim, mà là gà.” Thần Tử Thích sửa lại, híp mắt nhìn đứa bé mập mạp ngốc nghếch, trong cung còn rất nhiều hoàng tử, bản thân có lẽ nên nhận một tiểu đệ trước, để đến lúc gặp nhau mới không thua trận….. Nghĩ đến đây, giọng điệu liền dịu đi, “Đệ tên là gì?”

“A Mộc. ” Đứa trẻ ngoan ngoãn trả lời, đôi mắt cứ nhìn chăm chăm vào Đan Y, “Chim nhỏ, cho đệ ôm ôm.”

“Không cho đệ được.” Thần Tử Thích không bé chơi chim, chỉ chỉ đũng quần bé, “Đệ cũng có chim nhỏ mà.”

“Đệ cũng có ?” A Mộc nghi hoặc cúi đầu, túm túm đũng quần mình.

“Hì hì……” Phúc Hỉ cùng vài cung nữ ở bên cạnh cố nén cười.

“Thật là thô tục không chịu nổi.” Một giọng nữ nhân truyền đến từ phía sau, Thần Tử Thích quay đầu, trông thấy một người phụ nữ khoác áo vàng nhạt, ôm một bé trai từ trên xe xuống. Nữ nhân kia có một đôi mắt xếch dài sắc lẻm, ánh tinh quang khẽ lưu động trong mắt, có lẽ là có nội lực hộ thể.

Đệ tử Tố Tâm tông? Đan Y nghiêng đầu, nhìn kí hiệu trên áo khoác vàng nhạt kia. Tố Tâm tông thuộc loại khí tâm nhất mạch, tương phản hoàn toàn với Cực Dương tông chỉ nhận nam đệ tử, phái này chỉ nhận nữ tử. Không ngờ, bà cô già Tố Tâm tông, cũng làm chuyện bỉ ổi dâng đệ tử cho hoàng đế hưởng dụng.

“Nương nương, thỉnh bên này.” Lão thái giám lại xuất hiện, cung kính với nữ nhân này hơn cả Thường Nga.

Đan Y nheo mắt, nhìn đứa trẻ được nữ nhân ôm trong ngực. Ước chừng bốn năm tuổi, có thể đã bắt đầu luyện võ, làn da phơi nắng nên có chút đen, diện mạo thô ráp xấu xí. Lại quay đầu nhìn Thần Tử Thích, từ mặt sườn có thể trông thấy hàng lông mi dày rậm như chiếc quạt nhỏ, cùng hàng lông mi phía dưới, làm nổi đôi mắt xinh đẹp linh động kia.

Bé chim uể oải gục đầu xuống, hiện giờ tạm thời, tên nhóc này vẫn nhìn thuận mắt nhất.

Liên tiếp mấy ngày, cung Thanh Bình lục tục đưa vào năm đứa trẻ, bốn nam, một nữ. Hầu hết đều có mẫu thân, chỉ riêng A Mộc cô đơn lẻ bóng.

Đan Y ngồi xổm trên vai Thần Tử Thích, nhìn một lượt tất cả mọi người, cuối cùng vào sáng sớm ngày Thần Tử Thích diện thánh, nó liền biến mất không dấu vết.
Tiểu kịch trường :

Thích Thích : Ta muốn đặt một cái tên ở hình dạng khác của phu quân.

Chim tướng công: Phu quân ngã xuống.

Thích Thích: Gà chổng lên dời ︿( ̄︶ ̄)︿

Chim tướng công: Phu quân cởi đồ.

Thích Thích: Gà lột da.

Chim tướng công : Phu quân g muốn ấy ấy.

Thích Thích: Gà tăng động _(:з」∠*)_

Chim tướngcông: Phu quân đang ấy ấy.

Thích Thích : Động cơ vĩnh cửu gà.

Chim tướng công : Phu quân bảy lần một đêm

Thích Thích : Gà cay QAQ
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện