“Hể?” Thần Tử Thích ngạc nhiên ngồi xổm xuống, thuần thục bắt lấy cái cục lông đỏ vào tay. “Gà con lớn thế này á?”
Gà con bình thường còn đang mọc lông tơ, đều là loại mới phá vỏ chưa đến vài ngày, cùng lắm sẽ chỉ to bằng bàn tay Thần Tử Thích thôi. Nhưng mà cái con gà đỏ này, lại cần đến hai tay mới nâng được, toàn thân nó đỏ rực, lông mềm mại thành một cục, ngồi trong lòng bàn tay, giống y một quả cầu lửa tí hon. Trên đỉnh đầu còn có hai cọng lông chíp vểnh vểnh, một dài một ngắn, đong đưa trái phải theo đầu nhỏ, rất là thần khí.
Thần Tử Thích chưa bao giờ gặp con gà nào thần kỳ đến vậy, không nhịn được lật qua lật lại xem, kéo nhẹ cái cánh, xoa xoa bụng nhỏ. Cánh nhỏ vẫn chưa mọc lông vũ, lông xù chẳng có sức uy hiếp, cái bụng mềm nhũn. Lại nhìn cặp mắt kia, đôi mắt tròn tròn như hai viên hắc bảo thạch rực rỡ.
Cái bụng mềm mềm, đôi mắt to tròn, lông cánh mọc chậm, dựa theo kinh nghiệm, đây chắc hẳn là một con gà trống con.
“Chíp!” Chíp bông vốn bị đánh lên đầu đã rất tức giận, lúc này lại bị nhóc ranh này lôi kéo săm soi, quả thực tức muốn bùng nổ, nó nhắm vào mũi của Thần Tử Thích, hung ác mổ một cái.
“Ái ái, muốn oánh lén à?” Hàng năm đều cùng gà giao tiếp, phản ứng của Thần Tử Thích cực kì mau lẹ, nhanh chóng né qua, không bị mổ đến, vươn tay chọc vào đầu chim, “Tính tình tệ thế này, là công cái chắc rồi.”
“Chíp! Chíp?” Bé chim đỏ đang muốn tiếp tục mổ, đột nhiên dừng lại. Trên đầu ngón tay non nớt kia, thoang thoảng mùi máu tươi, hương vị hình như không tầm thường, ngửi thật kĩ càng, hai mắt chim nheo lại, huyết mạch Thần gia à? Ngẩng đầu nhìn diện mạo Thần Tử Thích, trông rất vừa mắt, trước đây chưa từng trông thấy, chắc là mới tìm về đi đây mà.
“Đây là gà nuôi trong vườn hoa à?” Thần Tử Thích có chút luyến tiếc không nỡ buông, con gà trống to thế này, sau này chắc chắn là gà giống cực kì phi phàm. Nếu có thể nuôi được trên ngàn gà lông đỏ, khẳng định sẽ phát tài á!
“Không phải, tiểu nhân chưa trông thấy con….gà này bao giờ, huống hồ vườn hoa… không phải nơi nuôi gà….” Tiểu thái giám hơi xấu hổ, coi cái màu sắc này, chắc không phải gà con gì rồi, có thể là chim non của giống chim quý hiếm nào đó. Có điều hoàng tử điện hạ bảo là gà, cậu ta cũng không thể nói không phải.
Thần Tử Thích không hề biết nội tâm rối rắm phong phú của tiểu thái giám, nghe thấy con gà này là vật vô chủ, liền yên tâm thoải moái ôm cục lông đỏ này vào ngực.
“Chíp ——” Cục lông đang trầm tư chưa kịp hồi thần, bèn bị nhét vào trong quần áo, nép vào thân mình bé nhỏ ấm áp của Thần Tử Thích. Bởi vì nội sam cần đo chuẩn mới làm, cũng không chuẩn bị sẵn, vì thế trong cung không có nội sam cho hoàng tử mới đến, mà trực tiếp cho cậu mặc trung y. Con chim này bị nhét vào trong, liền tiếp xúc trực tiếp với da thịt mềm mại.
Lông tơ đỏ nhạt ầm một cái biến thành đỏ quạch, con chim nhỏ cứng đờ người, hai móng vuốt tinh tế cong lên, vô thố mà cuộn lại.
Thần Tử Thích ôm quả bóng lông đột nhiên biến thành bé ngoan, dọc theo đường đi ngó nghiêng một chút, cẩn thận nhìn kĩ một lượt quãng đường từ đài Chương Hoa đến cung Thanh Bình.
“Kia là chỗ nào?” Thần Tử Thích chỉ vào một cung điện cao nhất cách đó không xa.
“Bẩm điện hạ, đó là Tử Thần cung, hoàng đế bệ hạ sống ở đó.” Tiểu thái giám kiên nhẫn trả lời, cả quãng đường đều giảng giải các cung thất cho Thần Tử Thích.
“Ngươi tên là gì ?” Thần Tử Thích nhìn nhìn tiểu thái giám khá lanh lợi này.
“Tiểu nhân là Phúc Hỉ.” Tiểu thái giám cười rộ lên, trên mặt có hai lúm đồng tiền nhỏ nhắn, trông rất rạng rỡ. Thực ra cậu ta cũng mới có mười tuổi, tiến cung chưa đến vài năm, trước kia luôn làm việc vặt, gần đây mới được phân công tới đây hầu hạ.
“Vì sao ngươi tiến cung?” Thần Tử Thích thoáng nhìn đũng quần Phúc Hỉ, cậu biết thái giám là cậu trai bị cắt chym nhỏ, cũng như người bị bắt đến thanh lâu vậy, thái giám chắc chắn không phải công việc con người từ nhỏ đã muốn làm.
“Cha thần chết sớm, nương lại gả cho nhà khác, cha kế bảo trong nhà không nuôi nổi nhiều trẻ con, nên đưa thần tiến cung.” Phúc Hỉ nói đến đây, sắc mặt đã đầy vẻ chết lặng.
Thần Tử Thích đồng tình vỗ nhẹ bả vai Phúc Hỉ, lại sờ sờ đũng quần của mình, thở phào một tiếng, may mắn tiểu tiên nữ không có tái giá, bằng không cậu phỏng chừng cũng bị thiến rồi.
Trở lại cung Thanh Bình, Thường Nga đang đứng tại trước cửa, lo lắng không thôi nhìn chung quanh, thấy Thần Tử Thích trở về, vội vàng tiến lên hai bước nghênh đón: “Sao lâu vậy?”
Liễn xe khiêng đi mất, lúc đi về, đương nhiên phải lâu rồi. Thần Tử Thích bĩu môi, kéo vạt áo một chút, lộ ra cái đầu chim nhỏ đỏ au: “Con đi bắt chim.”
“Oái, gà con lớn ghê cơ.” Thường Nga vươn một ngón tay, chọc nhẹ vào thân hình mập mạp kia.
“Chíp!” Bé chim đỏ rất là bất mãn, vươn đầu muốn mổ nàng.
“Bé thế này, cũng không ăn được nha.” Thường Nga kéo con trai vào phòng, thả gà con lên bàn, cầm tách trà miêu tả nấu canh cũng chỉ đủ một cốc.
“ Ăn gì mà ăn, đây là gà giống, nuôi sẽ có ích.” Thần Tử Thích đem đầu cụng vào cục lông chíp, quả nhiên bị mổ vào mũi, “Áu —— ”
“Gà giống à…….con vẫn muốn mở trại nuôi gà ư? Thật không tiền đồ !” Thường Nga chọc nhẹ con.
“Không mở trại nuôi gà, chẳng nhẽ đi làm hoàng đế chắc?” Thần Tử Thích một tay gãi cằm, nhìn chằm chằm bé chim đỏ, ngẫm lại hôm nay nhìn thấy đình lầu đài các, rường cột chạm tổ, còn cả Tử Thần cung ngói đỏ lưu ly kia, hình như làm hoàng đế cũng không tệ lắm.
Muốn làm hoàng đế, đầu tiên phải để bổn tọa coi trọng mới được! Bé chim đỏ hất cái đầu tròn tròn, ngạo kiều mà “ chíp ” một tiếng.
Thần Tử Thích không hiểu con chim này đang nói gì, quay đầu nói những điều tai nghe mắt thấy hôm nay cho Thường Nga nghe. Nào quốc sư thần kì hay cằn nhằn, cùng Thí Long Thạch kì kì quái quái, rồi cả việc sau đó được đổi thành họ Thần. Hai mẹ con nhất trí cho rằng, cái tên Thần Tử Thích này nghe hay hơn Thường Thích rất nhiều, sau này cứ gọi thế đi.
Chuyện trò đến hoàng hôn, Thường Nga đứng dậy đi nấu cơm, mới phát hiện cung Thanh Bình này không có phòng bếp, chỉ có một phòng trà nhỏ có bếp lò. Không có đồ gia vị, càng không có nguyên liệu nấu ăn.
“Xem ra chỉ có thể ăn con gà này.” Thường Nga nhìn bé gà đỏ ngủ gật gù trên bàn.
“Nương nương, bữa tối đã tới rồi, bây giờ dọn ra được chưa ạ?” Giữa tình trạng bé gà mành chỉ treo chuông, Bích Vân tiến vào, đằng sau là một thái giám bưng hai thực hạp.
Hóa ra ở đây lo việc cơm nước….. Thường Nga thở phào một hơi, khẽ nhếch cằm, đoan trang nói : “ Dọn ra đi.”
Không có phẩm cấp, đồ ăn nơi này liền dựa theo quy cách bình thường dọn lên, mắt hai mẹ con cũng không khỏi sáng lên. Bốn món một canh, hai món mặn hai món chay, trong đó còn có cả một con cá !
Tuy rằng suốt cả quãng đường, cơm canh Địch Diệp Thanh cung cấp cũng không tệ, thế nhưng căn bản không thể sánh được với đồ ăn do ngự trù làm. Đĩa rau xanh xào bình thường, vậy mà có thể nấu thơm nức mũi, làm người ta muốn dừng cũng khó.
Bích Ngọc cùng Phúc Hỉ đứng ở hai bên chia thức ăn, mỗi lần đều gắp một miếng, chậm chạp đến nỗi khó chịu.
“ Ở đây không cần hầu hạ, các ngươi xuống trước đi.” Thần Tử Thích không kiên nhẫn khoát tay.
Đợi nhóm cung nhân rời đi, đóng cửa gỗ khắc hoa lại, hai mẹ con liếc nhau, cùng sắn tay áo bắt đầu ăn. Tiêu diệt sạch trơn cả một bàn thức ăn, thả nốt miếng thịt cá cuối cùng vào miệng, mới thỏa mãn buông đũa, ngồi phịch xuống ghế sờ sờ cái bụng.
Bé chim đỏ ngồi chồm hỗm trên khung gỗ, nhìn đến trợn mắt há mồm, hai con người này không ăn cơm bao lâu rồi thế.
Cung nhân tiến vào thu dọn sạch sẽ, bưng lên một đĩa điểm tâm, với một ấm trà. Điểm tâm cũng không phải loại đặc biệt tinh xảo, chỉ là bánh đậu xanh và bánh hoa quế bình thường.
Thần Tử Thích nhấp một ngụm trà, mới chợt nhớ ra gà giống của cậu vẫn chưa có gì ăn, chậm rãi ôm cục lông chíp lên bàn, xé ít bánh đậu xanh cho nó ăn. Kết quả, bé chim đỏ căn bản không thèm liếc nhìn vụn bánh trên bàn tẹo nào, chỉ ngẩng cái đầu nhỏ, dùng ánh mắt đầy khinh thường nhìn cậu.
“Sao thế ? Không thích ăn à ?” Thần Tử Thích nhíu mày, cái con gà này sao kén ăn thế ? Bé chim đỏ nhìn nhìn miếng bánh còn nguyên trong tay Thần Tử Thích, dẫm lên hai bước, hai cọng lông chíp lắc lư trên đầu, nghiêng đầu mổ một miếng.
“Chậc chậc, cái này vốn dành để mi ăn mà, ” Thường Nga không khỏi bật cười, “Hoàng cung có khác, đến gà cũng cưng chiều như vậy.”
Vừa dứt lời, bé chim mới nuốt điểm tâm vào, liền giẫm đến bên cốc trà của Thần Tử Thích, đưa mỏ vàng nhọn vói vào, súc mỏ.
Thần Tử Thích : “ …. ”
Tiểu kịch trường :
Thích Thích : Gà giống hảo hạng nha.
Chim tướng công : Ngươi nói ai là gà giống ? Thù này ta nhớ kỹ!
Nhiều năm sau…..
Thích Thích : Ngươi vẫn chưa xong à…..ưm….
Chim tướng công : Ta là gà giống mà, đâu có biết mệt mỏi (⊙v⊙)
Thích Thích : QAQ hức…..
Gà con bình thường còn đang mọc lông tơ, đều là loại mới phá vỏ chưa đến vài ngày, cùng lắm sẽ chỉ to bằng bàn tay Thần Tử Thích thôi. Nhưng mà cái con gà đỏ này, lại cần đến hai tay mới nâng được, toàn thân nó đỏ rực, lông mềm mại thành một cục, ngồi trong lòng bàn tay, giống y một quả cầu lửa tí hon. Trên đỉnh đầu còn có hai cọng lông chíp vểnh vểnh, một dài một ngắn, đong đưa trái phải theo đầu nhỏ, rất là thần khí.
Thần Tử Thích chưa bao giờ gặp con gà nào thần kỳ đến vậy, không nhịn được lật qua lật lại xem, kéo nhẹ cái cánh, xoa xoa bụng nhỏ. Cánh nhỏ vẫn chưa mọc lông vũ, lông xù chẳng có sức uy hiếp, cái bụng mềm nhũn. Lại nhìn cặp mắt kia, đôi mắt tròn tròn như hai viên hắc bảo thạch rực rỡ.
Cái bụng mềm mềm, đôi mắt to tròn, lông cánh mọc chậm, dựa theo kinh nghiệm, đây chắc hẳn là một con gà trống con.
“Chíp!” Chíp bông vốn bị đánh lên đầu đã rất tức giận, lúc này lại bị nhóc ranh này lôi kéo săm soi, quả thực tức muốn bùng nổ, nó nhắm vào mũi của Thần Tử Thích, hung ác mổ một cái.
“Ái ái, muốn oánh lén à?” Hàng năm đều cùng gà giao tiếp, phản ứng của Thần Tử Thích cực kì mau lẹ, nhanh chóng né qua, không bị mổ đến, vươn tay chọc vào đầu chim, “Tính tình tệ thế này, là công cái chắc rồi.”
“Chíp! Chíp?” Bé chim đỏ đang muốn tiếp tục mổ, đột nhiên dừng lại. Trên đầu ngón tay non nớt kia, thoang thoảng mùi máu tươi, hương vị hình như không tầm thường, ngửi thật kĩ càng, hai mắt chim nheo lại, huyết mạch Thần gia à? Ngẩng đầu nhìn diện mạo Thần Tử Thích, trông rất vừa mắt, trước đây chưa từng trông thấy, chắc là mới tìm về đi đây mà.
“Đây là gà nuôi trong vườn hoa à?” Thần Tử Thích có chút luyến tiếc không nỡ buông, con gà trống to thế này, sau này chắc chắn là gà giống cực kì phi phàm. Nếu có thể nuôi được trên ngàn gà lông đỏ, khẳng định sẽ phát tài á!
“Không phải, tiểu nhân chưa trông thấy con….gà này bao giờ, huống hồ vườn hoa… không phải nơi nuôi gà….” Tiểu thái giám hơi xấu hổ, coi cái màu sắc này, chắc không phải gà con gì rồi, có thể là chim non của giống chim quý hiếm nào đó. Có điều hoàng tử điện hạ bảo là gà, cậu ta cũng không thể nói không phải.
Thần Tử Thích không hề biết nội tâm rối rắm phong phú của tiểu thái giám, nghe thấy con gà này là vật vô chủ, liền yên tâm thoải moái ôm cục lông đỏ này vào ngực.
“Chíp ——” Cục lông đang trầm tư chưa kịp hồi thần, bèn bị nhét vào trong quần áo, nép vào thân mình bé nhỏ ấm áp của Thần Tử Thích. Bởi vì nội sam cần đo chuẩn mới làm, cũng không chuẩn bị sẵn, vì thế trong cung không có nội sam cho hoàng tử mới đến, mà trực tiếp cho cậu mặc trung y. Con chim này bị nhét vào trong, liền tiếp xúc trực tiếp với da thịt mềm mại.
Lông tơ đỏ nhạt ầm một cái biến thành đỏ quạch, con chim nhỏ cứng đờ người, hai móng vuốt tinh tế cong lên, vô thố mà cuộn lại.
Thần Tử Thích ôm quả bóng lông đột nhiên biến thành bé ngoan, dọc theo đường đi ngó nghiêng một chút, cẩn thận nhìn kĩ một lượt quãng đường từ đài Chương Hoa đến cung Thanh Bình.
“Kia là chỗ nào?” Thần Tử Thích chỉ vào một cung điện cao nhất cách đó không xa.
“Bẩm điện hạ, đó là Tử Thần cung, hoàng đế bệ hạ sống ở đó.” Tiểu thái giám kiên nhẫn trả lời, cả quãng đường đều giảng giải các cung thất cho Thần Tử Thích.
“Ngươi tên là gì ?” Thần Tử Thích nhìn nhìn tiểu thái giám khá lanh lợi này.
“Tiểu nhân là Phúc Hỉ.” Tiểu thái giám cười rộ lên, trên mặt có hai lúm đồng tiền nhỏ nhắn, trông rất rạng rỡ. Thực ra cậu ta cũng mới có mười tuổi, tiến cung chưa đến vài năm, trước kia luôn làm việc vặt, gần đây mới được phân công tới đây hầu hạ.
“Vì sao ngươi tiến cung?” Thần Tử Thích thoáng nhìn đũng quần Phúc Hỉ, cậu biết thái giám là cậu trai bị cắt chym nhỏ, cũng như người bị bắt đến thanh lâu vậy, thái giám chắc chắn không phải công việc con người từ nhỏ đã muốn làm.
“Cha thần chết sớm, nương lại gả cho nhà khác, cha kế bảo trong nhà không nuôi nổi nhiều trẻ con, nên đưa thần tiến cung.” Phúc Hỉ nói đến đây, sắc mặt đã đầy vẻ chết lặng.
Thần Tử Thích đồng tình vỗ nhẹ bả vai Phúc Hỉ, lại sờ sờ đũng quần của mình, thở phào một tiếng, may mắn tiểu tiên nữ không có tái giá, bằng không cậu phỏng chừng cũng bị thiến rồi.
Trở lại cung Thanh Bình, Thường Nga đang đứng tại trước cửa, lo lắng không thôi nhìn chung quanh, thấy Thần Tử Thích trở về, vội vàng tiến lên hai bước nghênh đón: “Sao lâu vậy?”
Liễn xe khiêng đi mất, lúc đi về, đương nhiên phải lâu rồi. Thần Tử Thích bĩu môi, kéo vạt áo một chút, lộ ra cái đầu chim nhỏ đỏ au: “Con đi bắt chim.”
“Oái, gà con lớn ghê cơ.” Thường Nga vươn một ngón tay, chọc nhẹ vào thân hình mập mạp kia.
“Chíp!” Bé chim đỏ rất là bất mãn, vươn đầu muốn mổ nàng.
“Bé thế này, cũng không ăn được nha.” Thường Nga kéo con trai vào phòng, thả gà con lên bàn, cầm tách trà miêu tả nấu canh cũng chỉ đủ một cốc.
“ Ăn gì mà ăn, đây là gà giống, nuôi sẽ có ích.” Thần Tử Thích đem đầu cụng vào cục lông chíp, quả nhiên bị mổ vào mũi, “Áu —— ”
“Gà giống à…….con vẫn muốn mở trại nuôi gà ư? Thật không tiền đồ !” Thường Nga chọc nhẹ con.
“Không mở trại nuôi gà, chẳng nhẽ đi làm hoàng đế chắc?” Thần Tử Thích một tay gãi cằm, nhìn chằm chằm bé chim đỏ, ngẫm lại hôm nay nhìn thấy đình lầu đài các, rường cột chạm tổ, còn cả Tử Thần cung ngói đỏ lưu ly kia, hình như làm hoàng đế cũng không tệ lắm.
Muốn làm hoàng đế, đầu tiên phải để bổn tọa coi trọng mới được! Bé chim đỏ hất cái đầu tròn tròn, ngạo kiều mà “ chíp ” một tiếng.
Thần Tử Thích không hiểu con chim này đang nói gì, quay đầu nói những điều tai nghe mắt thấy hôm nay cho Thường Nga nghe. Nào quốc sư thần kì hay cằn nhằn, cùng Thí Long Thạch kì kì quái quái, rồi cả việc sau đó được đổi thành họ Thần. Hai mẹ con nhất trí cho rằng, cái tên Thần Tử Thích này nghe hay hơn Thường Thích rất nhiều, sau này cứ gọi thế đi.
Chuyện trò đến hoàng hôn, Thường Nga đứng dậy đi nấu cơm, mới phát hiện cung Thanh Bình này không có phòng bếp, chỉ có một phòng trà nhỏ có bếp lò. Không có đồ gia vị, càng không có nguyên liệu nấu ăn.
“Xem ra chỉ có thể ăn con gà này.” Thường Nga nhìn bé gà đỏ ngủ gật gù trên bàn.
“Nương nương, bữa tối đã tới rồi, bây giờ dọn ra được chưa ạ?” Giữa tình trạng bé gà mành chỉ treo chuông, Bích Vân tiến vào, đằng sau là một thái giám bưng hai thực hạp.
Hóa ra ở đây lo việc cơm nước….. Thường Nga thở phào một hơi, khẽ nhếch cằm, đoan trang nói : “ Dọn ra đi.”
Không có phẩm cấp, đồ ăn nơi này liền dựa theo quy cách bình thường dọn lên, mắt hai mẹ con cũng không khỏi sáng lên. Bốn món một canh, hai món mặn hai món chay, trong đó còn có cả một con cá !
Tuy rằng suốt cả quãng đường, cơm canh Địch Diệp Thanh cung cấp cũng không tệ, thế nhưng căn bản không thể sánh được với đồ ăn do ngự trù làm. Đĩa rau xanh xào bình thường, vậy mà có thể nấu thơm nức mũi, làm người ta muốn dừng cũng khó.
Bích Ngọc cùng Phúc Hỉ đứng ở hai bên chia thức ăn, mỗi lần đều gắp một miếng, chậm chạp đến nỗi khó chịu.
“ Ở đây không cần hầu hạ, các ngươi xuống trước đi.” Thần Tử Thích không kiên nhẫn khoát tay.
Đợi nhóm cung nhân rời đi, đóng cửa gỗ khắc hoa lại, hai mẹ con liếc nhau, cùng sắn tay áo bắt đầu ăn. Tiêu diệt sạch trơn cả một bàn thức ăn, thả nốt miếng thịt cá cuối cùng vào miệng, mới thỏa mãn buông đũa, ngồi phịch xuống ghế sờ sờ cái bụng.
Bé chim đỏ ngồi chồm hỗm trên khung gỗ, nhìn đến trợn mắt há mồm, hai con người này không ăn cơm bao lâu rồi thế.
Cung nhân tiến vào thu dọn sạch sẽ, bưng lên một đĩa điểm tâm, với một ấm trà. Điểm tâm cũng không phải loại đặc biệt tinh xảo, chỉ là bánh đậu xanh và bánh hoa quế bình thường.
Thần Tử Thích nhấp một ngụm trà, mới chợt nhớ ra gà giống của cậu vẫn chưa có gì ăn, chậm rãi ôm cục lông chíp lên bàn, xé ít bánh đậu xanh cho nó ăn. Kết quả, bé chim đỏ căn bản không thèm liếc nhìn vụn bánh trên bàn tẹo nào, chỉ ngẩng cái đầu nhỏ, dùng ánh mắt đầy khinh thường nhìn cậu.
“Sao thế ? Không thích ăn à ?” Thần Tử Thích nhíu mày, cái con gà này sao kén ăn thế ? Bé chim đỏ nhìn nhìn miếng bánh còn nguyên trong tay Thần Tử Thích, dẫm lên hai bước, hai cọng lông chíp lắc lư trên đầu, nghiêng đầu mổ một miếng.
“Chậc chậc, cái này vốn dành để mi ăn mà, ” Thường Nga không khỏi bật cười, “Hoàng cung có khác, đến gà cũng cưng chiều như vậy.”
Vừa dứt lời, bé chim mới nuốt điểm tâm vào, liền giẫm đến bên cốc trà của Thần Tử Thích, đưa mỏ vàng nhọn vói vào, súc mỏ.
Thần Tử Thích : “ …. ”
Tiểu kịch trường :
Thích Thích : Gà giống hảo hạng nha.
Chim tướng công : Ngươi nói ai là gà giống ? Thù này ta nhớ kỹ!
Nhiều năm sau…..
Thích Thích : Ngươi vẫn chưa xong à…..ưm….
Chim tướng công : Ta là gà giống mà, đâu có biết mệt mỏi (⊙v⊙)
Thích Thích : QAQ hức…..
Danh sách chương