Buổi tối hôm trước, lão thái giám qua đây, đưa mấy bộ xiêm y cho người của cung Thanh Bình, nói là trang phục phải mặc để ngày mai đi diện thánh.

Năm đứa trẻ này, đều đã được Thí Long Thạch nghiệm chứng là huyết mạch hoàng gia, hoàng gia cũng tính nhận chúng, vì thế lần này thứ Thần Tử Thích được nhận, là một bộ trang phục chỉnh tề của hoàng tử.

Áo bào tay dài của hoàng tử có màu vàng sậm, vì Thần Tử Thích còn nhỏ, mặc váy dài rất dễ bị ngã, cho nên đồ đưa cho cậu tay áo đã được chiết theo kiểu ngắn. Bên hông đeo vải gấm hoa văn kỳ lân đen sắc, đợi tới lúc diện kiến hoàng đế, sau khi được sắp xếp vị trí, ngọc đái sẽ  do hoàng đế khâm thưởng.

Xiêm y đưa cho Thường Nga lại có vài bộ, ba màu vàng nhạt, hồng phấn, thuần trắng cho nàng lựa chọn.

“Những bộ này đều rất đẹp, phải chọn cái nào đây?” Thường Nga do dự, kéo con trai đang ngồi xổm chơi với gà con qua.

“Cái bà sát vách lườm con ấy, chuyên mặc đồ vàng nhạt, người khác thì….. ” Thần Tử Thích vò đầu, cậu từng nhìn thấy quần áo đẹp, nhưng đó đều là đồ của những nữ tử Hồng Thường viện, không thể lấy tham khảo được.

“Chíp!” Bé chim đỏ lông xù, lại không biết thế nào nhảy lên bộ quần áo để trên nhuyễn tháp, ngồi chồm hỗm trên bộ hồng nhạt.

Nữ tử giang hồ, đa phần thích bạch y, muốn tạo dựng hình tượng băng thanh ngọc khiết, tỏ rõ thái độ độc lập, ngày mai nếu muốn trổ hết tài năng, màu hồng phấn ngược lại sẽ là lựa chọn tốt nhất. Bé chim ngẩng đầu, làm bộ bí hiểm, hy vọng Thần Tử Thích có thể hiểu suy nghĩ của nó.

Chẳng qua, Thần Tử Thích hiển nhiên cũng không có tài đó, giơ tay túm bé chim đỏ : “Đừng để lông rụng vào quần áo.”

“Chíp chíp chíp!” Cục lông bất mãn cãi nhau với cậu.

“Vậy hồng đi, nhìn rất vui mắt.” Thường Nga gõ nhịp nói.

“Vâng.” Thần Tử Thích tỏ vẻ đồng ý.

Bé chim đỏ ngồi phịch trong lòng bàn tay Thần Tử Thích, hai móng cong lên, vẻ mặt  tiếc hận.

Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, không trông thấy quả bóng lông đỏ lửa trên giường, Thần Tử Thích dụi dụi mắt, xốc chăn lên tìm một lần, lại nhảy xuống tìm kiếm, cũng không thấy! Ngẩng đầu nhìn cửa sổ, cánh cửa nguyên bản đóng chặt, hiện giờ lại mở một khe, vừa vặn có thể để một con gà chui qua.

Khó lắm mới bắt được gà hảo hạng, giờ thì mất rồi, Thần Tử Thích hơi uể oải, thấy như bản thân đã mất vô số bạc trắng, đau lòng không thể tả.

Thường Nga mặc bộ đồ hồng phấn kia, váy dài thướt tha khẽ bay, bên hông buộc một dải lụa hồng nhạt, áo khoác cũng màu hồng, tôn lên khuôn mặt xinh đẹp trẻ tuổi, tựa như một đóa hoa đào vương sương sớm, chói mù mắt người khác.

Thần Tử Thích mặc quần áo chỉnh tề xong nhàn rỗi không việc gì làm, liền chuồn sang thiên điện cách vách săm soi. Nữ nhân có ánh mắt sắc bén kia, quả nhiên mặc váy vàng nhạt. Đứa con đen thùi lùi của nàng ta, hai mắt dại ra ngồi ở một bên, đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, dọa Thần Tử Thích nhảy dựng.

Cái tên hắc đản này, thật biết hù người. Thần Tử Thích âm thầm bĩu môi, nhe răng cười với người nọ.

Nam hài kia sửng sốt một chút, cũng nở nụ cười cứng ngắc với cậu.

Lại đi nhìn phòng khác một vòng, còn hai nữ tử, tuy cũng có diện mạo không tệ, thế nhưng có lẽ vì mấy năm qua sống quá khổ cực, trên mặt đã lưu lại nét phong sương. Chỉ riêng nữ nhân mặc đồ vàng kia, giữa mi giang cũng có hai khe hằn rất sâu, cũng chỉ có tiểu tiên nữ nhà cậu, chưa bao giờ biết sầu.

Thần Tử Thích ra vẻ thở dài một hơi, rung đùi đắc ý đi bộ đến ngoài phòng A Mộc.

“Ca ca.” A Mộc đang đứng trên nhuyễn tháp, để cung nữ mặc hộ quần áo, nhìn thấy Thần Tử Thích, lập tức mở miệng gọi cậu.

Ngày đó sau khi dạy bé gọi ca ca, nhóc mập này liền nhớ kĩ. Hai ngày này không còn khóc lóc nữa, chỉ là ngoài đi tìm cữu cữu, lại học đòi tìm ca ca.

“Xuỵt —— ” Thần Tử Thích đi vào, giơ tay để bên miệng, làm tư thế chớ có lên tiếng, “Hôm nay ra ngoài, đứng trước mặt mọi người, không được gọi ta là ca ca.”

“Vì sao?” A Mộc chớp chớp mắt, thấy Thần Tử Thích lại gần, không khỏi vươn tay nắm vạt áo cậu.

“Không thể để bọn họ nhận ra chúng ta là đồng bọn.” Thần Tử Thích nghiêm túc nói, đi ra ngoài nghịch ngợm, trước khi ra tay không thể để người khác biết đồng bọn của mình là ai, đây là quy tắc căn bản nhất.

A Mộc cái hiểu cái không gật nhẹ đầu.

Thần Tử Thích giả bộ vờ vịt vỗ vỗ đầu tiểu đệ, tỏ vẻ khen ngợi, quay người chạy về bên mẫu thân. Nhớ đến tên hắc đản ban nãy, thoạt nhìn khá ngốc nghếch, sau này nếu mượn được sức cậu ta, giúp mình đánh nhau, thật không tệ chút nào đâu nha.

Thường Nga không cần Bích Ngọc cùng Bích Vân nhúng tay, tự mình cầm bút lông nhỏ, vẽ hình hoa đào. Nàng có một đôi mắt hoa đào giống Thần Tử Thích, viền đuôi mắt hồng nhạt, càng tạo vẻ xinh đẹp động lòng người.

“Nương, người đúng là tiên nữ hạ phàm, đẹp  đến nước hai mắt con đều đui mù cả.” Thần Tử Thích đứng ở trước gương, lớn tiếng khen ngợi mỹ mạo mẫu thân.

“Rùa con, miệng lưỡi trơn tru vừa thôi, lão nương trang điểm là vì ai hả!” Tâm tình Thường Nga tuyệt không vui sướng, mà trái lại rất rối rắm. Không có được địa vị cao, sẽ không thể nuôi dưỡng con trai mình, đó thực sự  là điều quá đáng sợ, làm cho nàng không trang điểm nhiều năm, cũng phải trang điểm kỹ càng.

Ra khỏi cung Thanh Bình, vài nữ nhân cùng liếc nhìn nhau, cuối cùng đều tập trung ánh nhìn lên người Thường Nga.

“Hừ, trang điểm lộng lẫy thì sao, nào giống gái nhà lành.” Nữ nhân mặc xiêm y vàng nhạt, liếc mắt nhìn Thường Nga, hừ lạnh ra tiếng.

Bích Ngọc hai ngày này cũng nghe đến thân phận nữ nhân này, hóa ra chỉ là đệ tử của một chi Tố Tâm tông, sau khi được dâng cho hoàng đế trong chuyến vân du, mới được tông chủ Tố Tâm tông thu làm đệ tử chính tông. Mặc dù không có danh hiệu nổi bật gì trên giang hồ, thế nhưng với thân phận đệ tử đại tông môn, tự nhiên vẫn tài trí hơn người.

Thường Nga nghe thấy thế, nhất thời không vui, một tay nắm lưng quần nói : “Ồ, không thành thân đã ngủ với nam nhân, còn sinh con ra, nói cho cùng cũng giống gái nhà lành như ngươi thôi.”

“Ngươi….” Nữ nhân áo vàng nhất thời nghẹn họng, trừng mắt Thường Nga một lúc lâu cũng không nói được gì.Trong tông môn chưa bao giờ gặp phải lời lẽ thô bỉ như vậy, nên nàng ta tất nhiên không biết ứng phó thế nào.

“Hứ!” Thường Nga liếc mắt xem thường, vung khăn, ôm Thần Tử Thích lên kiệu.

Đương kim hoàng đế, hiệu là Chính Long, năm nay ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, ngũ quan đoan chính. Hiện giờ, mặc một thường phục huyền sắc, nổi bật màu minh hoàng, bên trên thêu kim long ngũ trảo tượng trưng cho thân phận hoàng đế, ngồi trên chính điện cung Tử Thần, khuôn mặt bình tĩnh nói chuyện cùng hoàng hậu.

Hoàng hậu mặc phượng bào đỏ thẫm rắc vàng, đeo cửu phượng ngậm ngọc lung linh, hoa lệ hết sức.

“Đứa bé đương nhiên phải giữ lại, còn những nữ tử kia, hoàng thượng tính toán thế nào?” Hoàng hậu rũ mắt nhìn danh sách xuất thân của những nữ tử này, “Trình Tố Dao này, là đệ tử của Tố Tâm môn, phải cho nàng ta một danh phận.”

“Vậy phong tiệp dư, những nữ tử khác thì phong tứ phẩm bảo lâm.” Đứng dưới hoàng hậu, nữ tử mặc váy thuê trăm điệp xuyên hoa, khẽ cười nói. Nàng ta chính là quý phi duy nhất trong cung.

“Tốt xấu gì cũng có công sinh dục, chỉ phong bảo lâm hình như không được lắm.” Hoàng hậu liếc nhìn quý phi, không trách mắng nàng ta vô lễ xen mồm.

Đang nói chuyện, người của cung Thanh Bình đều đã đến đầy đủ.

Bốn nữ nhân, năm đứa trẻ, đồng loạt quỳ xuống hành lễ.

“Đứng cả lên đi.” Hoàng đế lười nhác bảo đứng dậy, những nữ tử này, hắn sớm đã quên sạch diện mạo rồi, chỉ là nhân duyên ngắn ngủi, qua đi liền quên, huống chi bao nhiêu năm như thế, dãi nắng dầm mưa, nhất định đã nhanh gái già xấu xí, mặt mày đổi khác. Chính Long đế thoáng nhìn qua, ánh mắt đột nhiên sững lại, nhìn chằm chằm vào một nữ tử mặc đồ hồng phấn.

Phù dung từ nước trong, được khắc từ đất trời.

Rõ ràng là nữ nhân từng sinh con, vậy mà vẫn yêu kiều như thiếu nữ mười tám, nụ cười mới đẹp làm sao, đôi mắt duyên dáng biết mấy. Trang sức hoa đào nhẹ nhàng, càng tôn làn da nõn nà như hoa, khiến người khác phải đui mù.

Ánh mắt của hoàng đế cùng hoàng hậu với quý phi đều lộ tia kinh ngạc, Chính Long đế bước xuống bậc thềm, đứng đối diện Thường Nga: “Khanh tên là gì?”

“Dân nữ tên Thường Nga ạ.” Thường Nga giương mắt nhìn Chính Long đế, quả nhiên là người năm đó, có điều hiện tại thoạt nhìn đã già hơn một chút.

“Hằng Nga ư, một cái tên rất đẹp….” Chính Long đế không yên lòng nói xong, đôi mắt vẫn nhìn chăm chú Thường Nga.

Thần Tử Thích nhìn cái bản mặt mê mẩn của hoàng đế, âm thầm cắn răng, liều mạng cố nén xúc động muốn đạp hắn.

“Vị mặc xiêm y vàng nhạt kia, nhất định là đệ tử của Tố Tâm tông phải không?” Quý phi đột nhiên mở miệng nói, “Đệ tử chính tông của khí tông, ắt hẳn phải có danh phận tốt, hoàng hậu nương nương nói phải không?”

Hoàng hậu rũ mắt, trầm mặc một lát nói: “Công pháp Tố Tâm tông là võ học thượng thừa, nếu giữ làm phi trong cung, nhất định phải phá bỏ công pháp này.”

Nữ tử áo vàng đột nhiên mở to hai mắt.

Ánh mắt hoàng đế rốt cuộc cũng rời khỏi người Thường Nga, phất tay áo lần nữa ngồi trên long ỷ, tỏ vẻ đồng ý với lời của hoàng hậu. Người ngủ ở bên gối, tuyệt không thể có võ công cao cường, Trình Tố Dao muốn ở lại, bắt buộc phải  xóa bỏ nội lực, không muốn bỏ, vậy để đứa con lại, còn bản thân trở về chốn giang hồ.

Nữ tử áo vàng cắn răng suy tư một lúc lâu, cuối cùng lựa chọn ở lại trong cung. Vừa dứt lời, lập tức có thái giám tiến lên, đưa nàng ta một bát thuốc ly tán công.

Uống xong bát thuốc kia, Trình Tố Dao run rẩy cả người, giây lát sau ngã trên mặt đất, hét thảm ra tiếng: “A ——”

Thần Tử Thích hoảng sợ, được Thường Nga kéo về bên người vỗ nhẹ. Những đứa khác sợ không dám kêu ra tiếng, A Mộc lại trực tiếp khóc thét lên.

Hoàng đế không thèm để ý, dứt khoát tuyên bố phẩm cấp.

Bé gái chỉ được phong công chúa, cho một  phong hào không thu hút. Còn các bé trai khác, dựa theo số tuổi, xếp theo thứ tự hoàng tử.

Thần Tử Thích năm nay sáu tuổi, đứng hàng thứ bảy. A Mộc là nhỏ nhất, xếp hàng mười một.

Trình Tố Dao bởi vì xuất thân tốt, phong làm tiệp dư tam cấp. Còn những nương của đứa trẻ khác, đều thống nhất phong mỹ nhân.

“Về mẫu thân của thất hoàng tử….. ”Chính Long đế dừng một chút, có chút do dự.

Trái tim Thường Nga sắp vọt ra cổ họng, véo đùi mình một cái, ngẩng đầu, dùng đôi mắt lấp lánh ánh nước nhìn hoàng đế, muốn nói lại thôi.

“Phong làm Thường tiệp dư, ban thưởng ở tại cung Thanh Vân.” Chính Long đế khẽ rung động trong lòng, thuận miệng nói ra.

“Tạ ơn hoàng thượng long ân.” Thường Nga quỳ xuống tạ ơn, vui mừng khôn xiết.

Hoàng hậu cùng quý phi đứng một bên, đều đồng thời thay đổi sắc mặt.
Tiểu kịch trường:

Thích Thích: Gà của ta mất tích rồi QAQ

A Mộc: Mất tích? (Nhìn đũng quần)

Thích Thích: Không phải con gà này! A Mộc: Vậy là gà nào?(ngắm mông nhỏ)

Thích Thích: Làm gì có ai có chym nhỏ mọc đằng sau chứ! (╰_╯)#

Chim tướng công: Của ta…..mọc ở đằng sau ngươi này (⊙v⊙)

Thích Thích : “…..”

=)) đố biết câu cuối của anh công có nghĩa là gì?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện