Edit: Jenny

Beta: Sakura

“Khoảng thời gian này, Lena đã ăn những thứ gì?” Sau khi chạm mặt, Authur đi thẳng vào vấn đề.

“Mỗi ngày một ly rượu Hỏa Diễm.” Mary thẳng thắn.

“Ngoài ra?” Arthur truy hỏi.

“Bữa sáng bánh mì có nhân, cơm trưa là sandwich, bữa tối là gà viên hoàng kim cùng Cocacola.” Mary bình tĩnh nói.

Cô không hề tiếc tiền cho vật cưỡi, tiêu tiền cho bản thân cô cũng tương tự vậy.

Author nhìn Mary, ánh mắt phức tạp. Mặc dù người đối diện không nói tỉ mỉ, nhưng trong lòng anh hiểu rõ, phần thực đơn này thật xa xỉ, mỗi ngày đều dùng rất nhiều tiền.

Quan trọng nhất là —

“Lena thăng cấp là do uống rượu Hỏa Diễm sao?” Anh thấp giọng thì thầm, giống như đang hỏi Mary, cũng giống như đang tự hỏi bản thân.

Nếu uống rượu đủ nhiều liền có thể thăng cấp, vậy đương nhiên là không tốt gì tốt hơn.

Nhưng giá rượu Hỏa Diễm khá cao, nếu tính sai, kiên trì uống rượu sẽ lãng phí lớn tiền tài.

Cũng vì vậy, thái độ của Authur rất dề dặt, hết lần này đến lần khác hỏi thăm.

“Chính vì uống rượu Hỏa Diễm.” Mary trả lời với ngữ khí vô cùng chắc chắn.

“Có nhớ vừa rồi Quý cô Alice đã nói gì không?” Cô nhấn mạnh từng câu từng chữ, “Sư thứu đuôi đỏ  đã uống quá nhiều rượu Hỏa Diễm, sắp thăng cấp thành ma thú cao cấp.”

“Quán rượu là của cô ta, rượu Hỏa Diễm bán ra càng nhiều, tiền kiếm được càng nhiều. Ở mặt này tồn tại quan hệ lợi ích, lời của cô ta nói không thể tin toàn bộ.” Authur giảng giải.

“Chắc không gạt người đâu. Tôi mỗi ngày cũng uống rượu Hỏa Diễm, kết quả không đến 2 tháng, cấp bậc tăng liền 7 hạng.” Mary dùng giọng điệu bình thản nói ra sự thật dọa người.

Ấn đường của Authur dựng đứng, rốt cuộc cũng nhận thức được công hiệu của Hỏa Diễm rượu. Chỉ là ….

“Tại sao không nói ra sớm một chút?”

“Mỗi ngày ăn uống quá phong phú, khó mà xác định được, rốt cuộc là vì công hiệu của thứ gì. Vốn định loại trừ từng thứ một, sau khi tìm ra đáp án cuối cùng sẽ công bố. Kết hợp với lời Quý cô Alice đã nói, cuối cùng tôi cũng xác định, chính vì rượu Hỏa Diễm nên cấp bậc mới thăng hạng cao như vậy.” Mary nghiêm túc nói.

“Nếu suy đoán của cô là thật, Lệnh chủ đương nhiệm thật quá đáng sợ.” Authur nhẹ giọng than.

Phải biết là, trong quán rượu không chỉ có mỗi rượu Hỏa Diễm là rượu cao cấp. Hỏa, Thủy, Phong, Lôi, 4 hệ, chỉ cần uống rượu là có thể nâng cao sức mạnh, tương ứng với thuộc tính của Pháp sư, sợ là vui mừng đến điên mức thôi!

Mary trầm mặc một lúc, sau lại mở miệng nói, “Cô ấy có phải đã sớm dự liệu được, nên mới để thành viên đoàn mạo hiểm dẫn theo Sư thứu trong coi lãnh địa hay không?”

Đổi thành những người khác, không thành tâm nổi.

Authur không trả lời, anh đang suy nghĩ một vấn đề, “Lệnh chủ Alice rốt cuộc là có đẳng cấp bao nhiêu?”

**

Cùng lúc đó, Charlie ngồi ở trong góc không người, gắt gao che miệng, ngăn ngừa bản thân phát ra tiếng kinh hô.

Uống rượu trong quán một thời gian dài, ma thú trung cấp có thể thăng cấp lên cao cấp, điều này thật khó tưởng tượng nổi! Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì anh tuyệt đối không cách gì tin nổi.

Càng khiến anh ta kinh ngạc hơn là, Lệnh chủ tân nhiệm lại là một cô nương trẻ tuổi, còn là pháp sư cấp bậc không thấp. Vẫy tay một cái, dễ dàng bình ổn hỗn loạn.

“Sau khi thay đổi Lệnh chủ, trấn Clayton không còn giống như trước, khó trách không muốn quan tâm đến thương đội.” Charlie nói thầm, “Rượu Hỏa Diễm có thể làm cho Sư thứu đuôi đỏ thăng cấp, như vậy, rượu Thanh,  rượu Tam Nhật, rượu Lôi Quả có cùng giá bán, có phải cũng có thể làm cho ma thú hệ Thủy, hệ Phong, hệ Lôi thăng cấp không? Đợi khi ý thức được cơ hội làm ăn từ đó, anh ta nhất thời trống ngực dồn dập như sấm.

Nhưng nhớ đến mối quan hệ xấu hổ giữa trấn Clayton và thương đội, trước mắt anh tối sầm, suýt chút muốn ngất đi.

“Không được! Mình phải nghĩ ra biện pháp!” Charlie mím chặt môi, vẻ mặt ngưng trọng.

Lúc này, đám thị vệ tùy tùng ăn rất nhiều thịt xiên nướng, vừa đi vừa khen, “Nghe nói có người chuyên đến quán rượu để ăn xiên nướng, mới đầu tôi còn không tin, không nghĩ đến hương vị của xiên nướng này thật sự rất đỉnh. Đại nhân, ngài không thử cầm một xiên nếm thử đi ạ?”

Bọn họ ngửi thấy mùi thơm của thịt nướng nên mới tiến vào quán rượu, không ngờ tình cờ gặp phải trò hay.

Hiện tại anh ta ghi hận kẻ đắc tội trước kia, một chút lối thoát cũng không để lại? Charlie hối hận không thôi.

Phải biết là, ở Vương đô thứ gì cũng thiếu, chỉ là không thiếu người có tiền. Chỉ cần mang rượu cao cấp trở về, tuyệt đối đắt hàng!

“Anh ăn đi, tôi tạm thời không có tâm tình, cũng không có khẩu vị.” Charlie sa sút nói.

Nghe lời này, tên thị vệ cũng không khách khí, ăn đến ngon lành.

Thịt dê nướng nạc mỡ giao nhau, ăn vào cực kỳ ngon.

Thịt ba chỉ nướng xốp xốp, dai ngon.

Khoai tây giòn giòn, cảm giác có chút lạ, nhưng ăn vào rất ngon.

Bên trên chân gà có thêm 1 lớp bột phấn (cây thì là), cảm giác khi nếm vào thập phần đặc biệt.

Còn có bánh bột mì, cũng không biết làm như thế nào, so với bánh mì trắng hương vị càng đặc biệt hơn.

Thị vệ thoải mái ăn uống thoải mái, thỉnh thoảng uống thêm ngụm bia, cảm giác thật tuyệt diệu.

Charlie vốn dĩ đang rầu rĩ, nhưng nhìn thấy tùy tùng của mình ăn ngon lành, dần dần cũng bị câu dẫn cơn thèm ăn. Hắn  mấp máy môi, ngắn gọn nói, “Đưa tôi một xiên.”

Thị vệ buồn bực, không phải nói không có khẩu bị sao?

Nhưng mà có cho cậu ta mượn  lá gan thì cũng không dám đem lời này nói ra. Vì vậy thành thành thật thật đưa những xiên trúc ra, tùy ý chọn lựa.

Có chút đói bụng ăn hết một xiên nướng. Charlie mới đầu dự tính như vậy, kết quả một xiên rồi một xiên, căn bản không dừng được. Ngược lại động tác cầm que trúc càng lúc càng thành thạo, giống như đã luyện tập qua vô số lần.

Đến khi ăn sạch tất cả xiên nướng thì anh ta mới giật mình cảm thấy bản thân thất thố.

Rõ ràng tâm tình nặng trĩu, ăn không ngon, tại sao có thể như vậy? Charlie trăm mối ngổn ngang không lời giải.

**

Đêm khuya, việc buôn bán của quán rượu vắng lắng, không có khách khứa.

Charlie canh đúng thời cơ, đi đến quầy nói, “Xin chào, tôi tên Charlie, muốn mua số lượng lớn rượu đặc biệt.

“Việc này tôi không làm chủ được, phải đợi chị chủ đến thương lượng.” Taylor nhắc nhở

“Được, vậy tôi ở đây chờ.” Charlie nói chuyện vui cùng dễ nghe.

Xé mở quyển trục, không nháy mắt, Alice hiện thân ở quán rượu, “Lại có chuyện gì?”

“Có người khách nói muốn cùng chị chủ bàn chuyện làm ăn lớn.” Taylor vừa nói vừa chỉ chỉ đến nơi nào đó.

“Chuyện gì?” Alice tùy ý tìm chỗ ngồi xuống.

“Chuyện là như vậy,” Charlie bày ra nụ cười hiền lành nhất, giọng ôn hòa nói rõ,”Tôi là người phụ trách của thương đội, muốn mua từ quán rượu lượng lớn rượu Hỏa Diễm, rượu Thanh, rượu Lôi Quả, rượu Tam Nhật Túy, sau đó đưa đến lãnh địa khác tiêu thụ.”

Vì để tránh gây ác cảm cho đối phương, anh cố ý không đề cập bản thân là người của Thương hộ Tường Vi, chỉ giả là thương đội trong lúc vô tình đ ingang trấn Clayton, đối với rượu trong quán sinh ra hứng thú.

“Anh muốn mua rượu sao?” Alice sờ cằm, “Muốn mua bao nhiêu?”

“4 loại rượu 5 thùng.” Charlie, sau khi cân nhắc qua, cẩn trọng báo ra con số.

Alice nhìn anh ta thật kỹ rồi ném ra một câu, “Chờ.”

Sau đó thuấn di rời đi.

Charlie, “?”

Có ý tứ gì? Đàm phán không thành rồi?

Anh ta mờ mịt, không biết đã nói sai câu gì.

Không lâu sau, Alice thuấn di trở lại, chỉ là bên cạnh có thêm một người.

Đến khi nhìn thấy rõ diện mạo của người bên cạnh, Charlie mãi không nói nên lời.

“Thật trùng hợp, ngài Charlie, chúng ta tại gặp mặt rồi.” Ryan mỉm cười

Tại sao lại bị phát hiện thân phận! Đầu ngón tay của Charlie run rẩy.

Dường như đón được nghi hoặc của anh ta, Ryan thản nhiên nói, “Địa phương quê mùa như trấn Clayton này, quanh năm suốt tháng cũng không có mấy thương đội đi qua. Ngài Charlie, này là ngài đã từng nhắc nhở tôi, làm sao bây giờ ngược lại đã quên?”

Charlie, “...”

Anh đã nói sao? Hình như mình đã mất trí nhớ, một chút cũng không nhớ nổi.

Alice hững hờ bổ sung nói, ” Gần đây thương đội quy mô lớn đến Clayton có tên tuổi chỉ  có Thương hộ Tường Vi kia. Nếu đã là người quên, đương nhiên cần phải gọi Ryan đến, cùng nhau giao lưu.”

Trong lòng Charlie dâng lên dự cảm không hay, tổng cảm thấy bản thân sắp toi đời rồi.

Anh rất muốn bỏ của chạy lấy người, nhưng cơ hội làm ăn to lớn, lợi nhuận hậu hĩnh khiến anh ta không cách nào buông bỏ.

“Đã lâu không gặp.” Charlie gượng cười ra vẻ, “Có người quen ở đây đương nhiên là tốt, hợp tác sẽ càng dễ dàng hơn.”

Nói xong lời đó, trong lòng anhsớm đã lệ rơi đầy mặt.

“Nghe nói ngài Charlie muốn mua rượu Hỏa Diễm?” Ryan rất nhanh đi vào chủ đề chính, trầm giọng đặt vấn đề.

“Việc này không sai.” Charlie thừa nhận bất chấp đến cùng.

“Ngài tính toán dùng giá cả bao nhiêu để thu mua?”

“Theo lý mà nói, mua với số lượng lớn nhất định sẽ có ưu đãi …”

Lời còn chưa nói xong đã bị Ryan đánh gãy, “Nhưng dưới tình huống đặc biệt, cách nói này không thích hợp. Ví như lương thực không có chỗ để bán, chỉ có thể hạ giá thấp bán cho Thương hộ Tường Vi. Ví như rượu Hỏa Diễm chỉ có sản xuất ở Clayton, không có ở chỗ khác để mua.”

Anh chỉ biết, người này lại muốn lôi chuyện cũ! Charlie cắn chặt răng, sợ bản thân tức giận mà động thủ.

“Dựa theo giá thị trường, 4 đồng tiền 1 ly cũng được.”

Lúc này, Alice cười híp mắt ngắt lời, “Thương hộ Tường Vi hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt, bán giá 6 đồng bạc 1 ly, 3 đồng vàng 1 thùng.”

Charlie, “...”

Khinh người quá đáng!!

“Nếu cô Alice không có ý muốn làm cuộc buôn bán này thì chúng ta không cần thiết bàn tiếp.” Charlie lạnh lùng nói, ra vẻ muốn đứng lên.

“Đi thong thả không tiễn.” Alice không để tâm nói. Dù sao thứ tốt, không sợ bán không được.

Động tác của Charlie nhất thời cứng đờ, đi không được, lưu lại cũng không xong.

Ryan đúng lúc nói thêm vào, “Người nào càng để tâm, nhu cầu của người đó càng cấp thiết, người đó liền thua.”

Cái tên này sao lại chán ghét như vậy chứ!! Mí mắt Charlie chực nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn Ryan thêm vài lần.

Ryan phảng phất như không cảm thấy, tiếp tục nói, “Trước đây cùng ngài Charlie xã giao vài lần, mỗi lần đều để tôi được lợi không ít, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội đem kiến thức học được sử dụng đến.”

… Anh đang đào cho mình một cái hố! Charlie không nhịn được phát điên.

Nhưng mà nói đi thì cũng nói lại, lời của đối phương không sai. Anh đang cấp thiết muốn mua rượu có công hiệu đặc biệt, sau đó mang đến Vương đô tiêu thụ.

Công dụng của rượu này rất nhiều, có thể trở thành thứ được yêu thích, cũng có thể lưu lại cho bản thân dùng, tùy tiện cũng có thể bán hết.

Kiếm tiền còn là chuyện nhỏ, nói không chừng có cơ hội cùng nhân vật lớn xây dựng quan hệ, từ nay về sau sẽ được che chở.

Tâm tư bị nhìn thấu, Charlie dứt khoát ngồi xuống nói thẳng, “Cô Alice có ý tưởng gì? Đừng ngại nói thẳng, nếu có thể chấp nhận, vụ giao dịch này liền đàm phán thành công. Không thể chấp nhận, nhất phách lưỡng tán, không cần lãng phí thời gian của mọi người.”

“Không có át chủ bài không có quyền ý kiến, chỉ có thể lưạ chọn “Chấp nhận” hoặc “không chấp nhận.” Ryan khẽ cười 1 tiếng, “Ngài Charlie, tình thế nghịch chuyển, vị thế hai bên đã hoán đổi rồi đi.”

Câm miệng a!!

Charlie không nói gì, trong ánh mắt lại để lộ sát khí.

May mắn là lúc này, Alice chậm rãi mở miệng, “Mua trước 100 thùng, mỗi thùng 3 đồng vàng, về sau giảm còn 2 đồng vàng.”

“Đưa tiền trước, đưa hàng sau. Không cho thiếu nợ, không phụ trách vận chuyển, tiêu thụ không tốt không chịu trách nhiệm thu hồi hàng về.”

“Nghĩ là có thể chấp nhận, liền đưa tiền đây.”

Alice hạ quyết tâm, muốn từ trên người Thương hộ Tường Vi, đem giá lương thực chênh lệch mấy lần đó, kiếm về gấp mấy chục lần.

Charlie tính đi tính lại vài lần, hơn 100 đồng vàng, đổi lại hòa giải của đôi bên, có chút đắt, nhưng là đáng giá.

Anh vừa định đáp ứng, bỗng nhớ lại tin tức nghe được trước đó, “… Trước đó không lâu có vài người đui mù rêu rao, nói cái gì mà trấn không đủ lương thực, cư dân mai này sẽ chết đói.”

Lời đến khóe miệng, chợt đổi thành, “Nếu tôi đồng ý để thương đội mang lương thực đến cho Clayton, giá bán của mỗi thùng có thể trực tiếp hạ xuống 2 đồng vàng không?”

Lại có người cho là Clayton thiếu lương thực, lòng của Alice thật mệt.

Còn Charlie, tự nhận mình đã nắm được điểm yếu của đối phương, khóe miệng giương lên, tươi cười sáng lạn.

**

Tác giả có lời muốn nói:

Karl: Nhìn thực đơn của người ta, lại nhìn thứ ngươi cho tôi này, tức giận.

Karl: Nếu quay ngược thời gian, tôi nhất định sẽ không lựa chọn tên nam nhân không muốn tiêu tiền cho sủng vật này!

Não: đạo lý tôi đều hiểu, nhưng tôi sắp hết tiền rồi! Cho tôi đi đi!

Chân: Tôi không cho

Túi tiền: Không cần thương hại tôi, tôi chúng đỡ được.

Não: Lừa đảo! Người đều gầy như que củi rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện