Cao Phong vội vàng nói: “Bây giờ lo liệu làm sao? ta sẽ lập tức theo ngươi đi Lư Châu để làm rõ sự việc, còn chuyện cứu người cũng không thể chậm trễ!”
Vân Phi Tường hơi trầm tư, nói: “Chuyện ngươi ở An Khánh ta đã biết qua, ngươi ngay cả việc thành thân cũng đều chối bỏ thì nhất định phải có chuyện rất quan trọng, hay là thế này, ngươi viết một lá thư cho Đường Trung Long, trong thư nói rõ mọi chuyện, Đường Trung Long thấy thư cũng như thấy người, tất nhiên sẽ đưa ra thuốc giải, lúc đó mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng.
”
Cao Phong nói: “Như vậy cũng được, làm phiền Vân bang chủ một phen.
”
Liền sau đó Vân Phi Tường đi lấy giấy bút, Cao Phong ngồi xuống bàn viết: “Trung Long đệ, thông tin về Uy Võ tiêu cục mà ta nói cho đệ hôm trước ở Đinh gia là sai lầm, Vân bang chủ là bạn, không phải là thù, hy vọng sau khi đọc thư xong đệ cấp tốc lấy thuốc cứu người, ta vì chuyện của Thúy Trúc trang nên không thể đích thân đi gặp đệ, khi xong việc đệ nhớ nhanh chóng tới Lạc Dương để cùng hội ngộ.
” cuối thư ký tên “Phong”, viết xong thư, hắn gấp lại làm tư rồi trao cho Vân Phi Tường.
Vân Phi Tường đón lấy thư cho vào bụng áo, nói: “Việc cứu người không thể trì hoãn, chúng ta tạm biệt ở đây, mười ngày sau là lễ mừng đại thọ sáu mươi của Hoa Ngưỡng Hạc, nếu không có điều gì bất trắc ta sẽ đích thân đi chúc thọ, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp nhau ở Lạc Dương.
”
Ba người cùng ra khỏi nhà, Vân Phi Tường và Tôn Đại Hổ sau khi từ biệt Cao Phong, lập tức lên ngựa phóng như bay về Lư Châu.
Lúc Cao Phong trở về khách sạn Bình An thì trời đã vào canh tư, hắn nghĩ mình đã vô cớ gây ra chuyện thị phi, trong lòng không khỏi buồn bực, sầu não hắn gục đầu vào gối ngủ hồi nào cũng không hay.
Sáng sớm ngày hôm sau, có tiếng người gõ cửa, Cao Phong thức dậy mở cửa, thì ra là Hoa Vân Tàng.
Cậu ta đâm đầu vào nói ngay: “Cao thúc thúc, tối qua chú ra ngoài có chuyện phải không?”
Cao Phong hơi bất ngờ, nghĩ thầm: “Việc tối qua, làm sao cậu bé này biết được?” nói: “Chú ra ngoài có chút việc.
”
Hoa Vân Tàng nói: “Không biết có hạng người gì mà bất lương thế, ngay cả đứa nhỏ cũng bắt đi.
”
Cao Phong ngớ người ra: “Cháu nói đứa nhỏ nào?”
Hoa Vân Tàng nói: “Thì ra chú không biết, cùng trọ khách sạn còn có một vị tên là Diêm La Đao Hứa Bình, chú có biết người này không?”
Cao Phong gật đầu, nói: “Người đó trong võ lâm có chút danh vọng, ông ta làm sao vậy?”
Hoa Vân Tàng nói: “Trong đêm hôm qua, con trai bảy tuổi của ông ta bị người ta bắt đi.
”
Cao Phong hơi kinh ngạc: “Người nào vô ác bất tác đã bắt đi con trai ông ta?”
Hoa Vân Tàng nói: “Người thân với gia đình ông ta không ít, sáng sớm đã có người tới khách sạn hỏi thăm.
”
Đang nói tới đó, thì Hoa Tàng Diễm cũng đi lại, cô ta hiển nhiên đã hay biết chuyện này, nên nói chen vào: “Dựa vào xét đoán của cháu, tám phần mười là do kẻ thù ông ta gây ra, chẳng lẽ lại có người vô công rỗi nghề đi bắt con người ta.
”
Cao Phong đột nhiên liên tưởng đến việc bắt gái trinh nữ của Dương Bảo Thiên trong những ngày hắn ở Ngư Gia trấn trước đây, bèn hỏi: “Đứa nhỏ của Hứa Bình gia bị bắt khi nào, có ai trông thấy hình dạng hung thủ không?”
Hoa Vân Tàng nói: “Nghe đâu là một kiếm khách mặc quần áo trắng như tuyết, kiếm pháp cực kỳ lợi hại, chỉ dùng có năm chiêu đã đánh bại Hứa Bình, nhưng hắn ta không làm gì tổn thương tới Hứa Bình cả, chỉ là bắt con trai ông ta mang đi thôi.
”
Cao Phong càng kinh ngạc, nghĩ thầm: “Hứa Bình vẫn được xem là nhân vật thành danh trong võ lâm, cho dù ta hoặc Vân Phi Tường có lấy năm chiêu để thủ thắng thì cũng gặp không ít khó khăn, nếu như sự việc không đơn giản, thì người áo trắng đó tất nhiên còn có âm mưu khác.
” lòng hắn âm ỷ linh cảm, trong võ lâm sắp có đại họa phát sinh.
Hoa Tàng Diễm nghe xong có vẻ cao hứng, nói: “Cao thúc thúc, chú cũng là cao thủ kiếm thuật, nếu có gặp qua kiếm khách áo trắng đó, hai người thử đọ sức với nhau, nhất định là ngoạn mục vô cùng.
”
Cao Phong cười khổ nói: “Gặp mặt rồi mới nói.
”
Ba người thấy trời đã sáng tỏ, bèn thu thập hành lý, lên xe ngựa, tiếp tục cuộc hành trình.
Vân Phi Tường hơi trầm tư, nói: “Chuyện ngươi ở An Khánh ta đã biết qua, ngươi ngay cả việc thành thân cũng đều chối bỏ thì nhất định phải có chuyện rất quan trọng, hay là thế này, ngươi viết một lá thư cho Đường Trung Long, trong thư nói rõ mọi chuyện, Đường Trung Long thấy thư cũng như thấy người, tất nhiên sẽ đưa ra thuốc giải, lúc đó mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng.
”
Cao Phong nói: “Như vậy cũng được, làm phiền Vân bang chủ một phen.
”
Liền sau đó Vân Phi Tường đi lấy giấy bút, Cao Phong ngồi xuống bàn viết: “Trung Long đệ, thông tin về Uy Võ tiêu cục mà ta nói cho đệ hôm trước ở Đinh gia là sai lầm, Vân bang chủ là bạn, không phải là thù, hy vọng sau khi đọc thư xong đệ cấp tốc lấy thuốc cứu người, ta vì chuyện của Thúy Trúc trang nên không thể đích thân đi gặp đệ, khi xong việc đệ nhớ nhanh chóng tới Lạc Dương để cùng hội ngộ.
” cuối thư ký tên “Phong”, viết xong thư, hắn gấp lại làm tư rồi trao cho Vân Phi Tường.
Vân Phi Tường đón lấy thư cho vào bụng áo, nói: “Việc cứu người không thể trì hoãn, chúng ta tạm biệt ở đây, mười ngày sau là lễ mừng đại thọ sáu mươi của Hoa Ngưỡng Hạc, nếu không có điều gì bất trắc ta sẽ đích thân đi chúc thọ, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp nhau ở Lạc Dương.
”
Ba người cùng ra khỏi nhà, Vân Phi Tường và Tôn Đại Hổ sau khi từ biệt Cao Phong, lập tức lên ngựa phóng như bay về Lư Châu.
Lúc Cao Phong trở về khách sạn Bình An thì trời đã vào canh tư, hắn nghĩ mình đã vô cớ gây ra chuyện thị phi, trong lòng không khỏi buồn bực, sầu não hắn gục đầu vào gối ngủ hồi nào cũng không hay.
Sáng sớm ngày hôm sau, có tiếng người gõ cửa, Cao Phong thức dậy mở cửa, thì ra là Hoa Vân Tàng.
Cậu ta đâm đầu vào nói ngay: “Cao thúc thúc, tối qua chú ra ngoài có chuyện phải không?”
Cao Phong hơi bất ngờ, nghĩ thầm: “Việc tối qua, làm sao cậu bé này biết được?” nói: “Chú ra ngoài có chút việc.
”
Hoa Vân Tàng nói: “Không biết có hạng người gì mà bất lương thế, ngay cả đứa nhỏ cũng bắt đi.
”
Cao Phong ngớ người ra: “Cháu nói đứa nhỏ nào?”
Hoa Vân Tàng nói: “Thì ra chú không biết, cùng trọ khách sạn còn có một vị tên là Diêm La Đao Hứa Bình, chú có biết người này không?”
Cao Phong gật đầu, nói: “Người đó trong võ lâm có chút danh vọng, ông ta làm sao vậy?”
Hoa Vân Tàng nói: “Trong đêm hôm qua, con trai bảy tuổi của ông ta bị người ta bắt đi.
”
Cao Phong hơi kinh ngạc: “Người nào vô ác bất tác đã bắt đi con trai ông ta?”
Hoa Vân Tàng nói: “Người thân với gia đình ông ta không ít, sáng sớm đã có người tới khách sạn hỏi thăm.
”
Đang nói tới đó, thì Hoa Tàng Diễm cũng đi lại, cô ta hiển nhiên đã hay biết chuyện này, nên nói chen vào: “Dựa vào xét đoán của cháu, tám phần mười là do kẻ thù ông ta gây ra, chẳng lẽ lại có người vô công rỗi nghề đi bắt con người ta.
”
Cao Phong đột nhiên liên tưởng đến việc bắt gái trinh nữ của Dương Bảo Thiên trong những ngày hắn ở Ngư Gia trấn trước đây, bèn hỏi: “Đứa nhỏ của Hứa Bình gia bị bắt khi nào, có ai trông thấy hình dạng hung thủ không?”
Hoa Vân Tàng nói: “Nghe đâu là một kiếm khách mặc quần áo trắng như tuyết, kiếm pháp cực kỳ lợi hại, chỉ dùng có năm chiêu đã đánh bại Hứa Bình, nhưng hắn ta không làm gì tổn thương tới Hứa Bình cả, chỉ là bắt con trai ông ta mang đi thôi.
”
Cao Phong càng kinh ngạc, nghĩ thầm: “Hứa Bình vẫn được xem là nhân vật thành danh trong võ lâm, cho dù ta hoặc Vân Phi Tường có lấy năm chiêu để thủ thắng thì cũng gặp không ít khó khăn, nếu như sự việc không đơn giản, thì người áo trắng đó tất nhiên còn có âm mưu khác.
” lòng hắn âm ỷ linh cảm, trong võ lâm sắp có đại họa phát sinh.
Hoa Tàng Diễm nghe xong có vẻ cao hứng, nói: “Cao thúc thúc, chú cũng là cao thủ kiếm thuật, nếu có gặp qua kiếm khách áo trắng đó, hai người thử đọ sức với nhau, nhất định là ngoạn mục vô cùng.
”
Cao Phong cười khổ nói: “Gặp mặt rồi mới nói.
”
Ba người thấy trời đã sáng tỏ, bèn thu thập hành lý, lên xe ngựa, tiếp tục cuộc hành trình.
Danh sách chương