Vân Phi Tường cười ngượng nói: “Lão tam, sao không nhìn bằng hữu mới tới?”
Tôn Đại Hổ dồn sức uống cạn chén rượu, mắng: “Con mẹ nó, lão tử không có thứ bạn bè này.
”
Cao Phong nhìn Vân Phi Tường, nói: “Ngươi dẫn ta lại gặp hắn, để nghe hắn giải thích phải không?”
Vân Phi Tường gật đầu nói: “Tin tức của ngươi là từ hắn mà ra, nếu để ta giải thích cũng không thích hợp lắm.
” quay về phía Tôn Đại Hổ nói: “Lão tam, đừng có giận hờn nữa, hãy đem sự việc ra nói ràng mạch đi.
”
Tôn Đại Hổ nói: “Sự việc gì?”
Vân Phi Tường nói: “Ngày hôm đó ở nhà họ Đinh Cao Phong đã hỏi ngươi việc gì?”
Tôn Đại Hổ trừng mắt nói: “Lão đại, không phải ngươi đã nói việc cơ mật trong bang không thể tiết lộ ra ngoài ư?”
Vân Phi Tường quở trách: “Nếu như ngươi nhớ không thể tiết lộ, làm sao Cao Phong lại biết bang ta vào ngày mười một tháng này có làm qua một chuyến mua bán?”
Tôn Đại Hổ đỏ mặt, cúi đầu nói: “Ngày hôm đó ta uống quá nhiều rượu, có lỡ lời …! ”
Vân Phi Tường nói: “Hôm nay ngươi uống cũng không ít rượu, vậy cứ chiếu theo uống say mà nói.
”
Tôn Đại Hổ xoa đầu trọc, có vẻ bực tức nói: “Là ngươi ép ta nói nhé, nếu sau này có đem bang quy ra xử tội thì ta không nhận đâu.
”
Vân Phi Tường nói: “Lần này ngươi có thể không nhận.
”
Tôn Đại Hổ lại nhìn chăm chăm vào Cao Phong, rồi nói: “Ngày mười một, bang chúng tôi ở biển đông có đánh cướp hai thương thuyền của người La Sát ….
.
”
Nghe tới đây, lòng Cao Phong bỗng trở lên nặng trĩu, mở to mắt nhìn gã, dường như trên mặt Tôn Đại Hổ đột nhiên mọc ra bốn mắt, hắn thầm nghĩ: “Hỏng bét, sao lại có chuyện như vậy?”
Chỉ nghe Tôn Đại Hổ tiếp tục nói: “Hai thương thuyền đó đang giao dịch, một thuyền chở đầy da thú và nhân sâm, còn thuyền kia có nhiều vàng bạc châu báu trị giá trên trăm vạn lượng, vừa lúc bị bọn ta tóm được, không phí sức mà bắt được cả hai, nhưng than ôi, chỉ có một việc lớn là đáng tiếc, thật đáng tiếc.
” nói xong y cứ liên tục thở dài.
Vân Phi Tường nói: “Việc gì đáng tiếc? nói ra xem!”
Tôn Đại Hổ nói: “Trên chiếc thuyền chở châu báu còn có một nữ nhân La Sát, con bà mẹ nó, ả xinh đẹp làm sao, hai con mắt xanh biếc, tóc quăn, mũi cao, ta có ý muốn giữ lại để làm thê thiếp, nhưng lại bị Khúc lão nhị chết tiệt nhất định không chịu, lại còn dùng kiếm đâm chết ả nữa, các ngươi nói xem, có phải là không đáng tiếc à?” y vừa lắc đầu thở dài, vừa bắt đầu uống rượu.
Cho đến khi y nói xong, mặt Cao Phong giống như vừa bị ai tát.
Vân Phi Tường nói: “Nếu việc này là ta nói, ngươi chưa chắc đã tin, bây giờ là do hắn nói ngươi đã tin chưa?”
Mặt Cao Phong khổ sở: “Ta tin, quả thật là ta đã lầm.
”
Tôn Đại Hổ tự như nói một mình: “Ngươi không lầm, toàn bộ cớ sự là do Khúc lão nhị lầm, nữ nhân La Sát đó đa phần làm cho người ta thích, muốn giữ để làm thê thiếp thì có gì không ổn? vì sao lại giết nàng? ….
.
Thật đúng là báo ứng, bị trúng độc chết cũng là đáng kiếp.
”
Vân Phi Tường có vẻ như vừa bực tức vừa vui mừng, quở trách: “Cao Phong nói việc đuổi ngươi ra khỏi Đinh gia trang là sai lầm, không phải là việc nữ nhân La Sát của ngươi!”
Tôn Đại Hổ ngây người ra, dường như đã hiểu sự tình, y vội nói với Cao Phong: “Nói như vậy, ngày đó ngươi đuổi ta là việc hiểu lầm?”
Cao Phong gật đầu.
Tôn Đại Hổ nói: “Vậy việc Khúc lão nhị bị trúng độc ngươi có bằng lòng giúp không?”
Cao Phong nghe vậy, dường như không hiểu gì hết, hỏi Vân Phi Tường: “Vì sao Khúc lão nhị bị trúng độc?”
Vân Phi Tường nói: “Việc phiền toái chính là ở chỗ này, vì ngươi hiểu lầm lời của hắn thành vụ cướp Uy Võ tiêu cục, mà Đường Trung Long đối với tin tức của ngươi cung cấp không hề tỏ ra nghi ngờ, và ta không biết vì sao hắn lại biết ta đang ở phân đà tại Lư Châu, đã trực tiếp tới kiếm ta để phiền hà, Khúc lão nhị cùng với hắn giao thủ đã bị trúng độc châm của hắn bị thương.
”
Cao Phong nôn nóng hỏi tiếp: “Sau đó thế nào?”
Vân Phi Tường nói: “Ta bị bức bách không biết làm sao đành phải ra tay bắt giữ ba anh em bọn họ.
”
Cao Phong lại hỏi: “Ngươi không có làm gì bọn họ chứ?”
Vân Phi Tường nói: “Ta biết Đường Trung Long là anh em kết nghĩa với ngươi, dĩ nhiên là không gây thiệt hại gì cho bọn họ.
”
Cao Phong trong lòng cảm kích, nói: “Bọn họ hiện giờ đang ở đâu?”
Vân Phi Tường nói: “Ba anh em bọn họ hiện giờ đang bị ta giam giữ ở phân đà Lư Châu, ta vốn có ý định muốn hắn giao ra giải dược, đã đem hết sự việc ra nói rõ, nhưng hắn bất luận thế nào cũng đều không tin lời ta, càng không nói đến việc giao ra giải dược.
Ta đã hết cách nên mới tìm tới ngươi, và rất may ngươi vẫn chưa đi xa, sự việc cuối cùng cũng còn kịp.
”
Tôn Đại Hổ dồn sức uống cạn chén rượu, mắng: “Con mẹ nó, lão tử không có thứ bạn bè này.
”
Cao Phong nhìn Vân Phi Tường, nói: “Ngươi dẫn ta lại gặp hắn, để nghe hắn giải thích phải không?”
Vân Phi Tường gật đầu nói: “Tin tức của ngươi là từ hắn mà ra, nếu để ta giải thích cũng không thích hợp lắm.
” quay về phía Tôn Đại Hổ nói: “Lão tam, đừng có giận hờn nữa, hãy đem sự việc ra nói ràng mạch đi.
”
Tôn Đại Hổ nói: “Sự việc gì?”
Vân Phi Tường nói: “Ngày hôm đó ở nhà họ Đinh Cao Phong đã hỏi ngươi việc gì?”
Tôn Đại Hổ trừng mắt nói: “Lão đại, không phải ngươi đã nói việc cơ mật trong bang không thể tiết lộ ra ngoài ư?”
Vân Phi Tường quở trách: “Nếu như ngươi nhớ không thể tiết lộ, làm sao Cao Phong lại biết bang ta vào ngày mười một tháng này có làm qua một chuyến mua bán?”
Tôn Đại Hổ đỏ mặt, cúi đầu nói: “Ngày hôm đó ta uống quá nhiều rượu, có lỡ lời …! ”
Vân Phi Tường nói: “Hôm nay ngươi uống cũng không ít rượu, vậy cứ chiếu theo uống say mà nói.
”
Tôn Đại Hổ xoa đầu trọc, có vẻ bực tức nói: “Là ngươi ép ta nói nhé, nếu sau này có đem bang quy ra xử tội thì ta không nhận đâu.
”
Vân Phi Tường nói: “Lần này ngươi có thể không nhận.
”
Tôn Đại Hổ lại nhìn chăm chăm vào Cao Phong, rồi nói: “Ngày mười một, bang chúng tôi ở biển đông có đánh cướp hai thương thuyền của người La Sát ….
.
”
Nghe tới đây, lòng Cao Phong bỗng trở lên nặng trĩu, mở to mắt nhìn gã, dường như trên mặt Tôn Đại Hổ đột nhiên mọc ra bốn mắt, hắn thầm nghĩ: “Hỏng bét, sao lại có chuyện như vậy?”
Chỉ nghe Tôn Đại Hổ tiếp tục nói: “Hai thương thuyền đó đang giao dịch, một thuyền chở đầy da thú và nhân sâm, còn thuyền kia có nhiều vàng bạc châu báu trị giá trên trăm vạn lượng, vừa lúc bị bọn ta tóm được, không phí sức mà bắt được cả hai, nhưng than ôi, chỉ có một việc lớn là đáng tiếc, thật đáng tiếc.
” nói xong y cứ liên tục thở dài.
Vân Phi Tường nói: “Việc gì đáng tiếc? nói ra xem!”
Tôn Đại Hổ nói: “Trên chiếc thuyền chở châu báu còn có một nữ nhân La Sát, con bà mẹ nó, ả xinh đẹp làm sao, hai con mắt xanh biếc, tóc quăn, mũi cao, ta có ý muốn giữ lại để làm thê thiếp, nhưng lại bị Khúc lão nhị chết tiệt nhất định không chịu, lại còn dùng kiếm đâm chết ả nữa, các ngươi nói xem, có phải là không đáng tiếc à?” y vừa lắc đầu thở dài, vừa bắt đầu uống rượu.
Cho đến khi y nói xong, mặt Cao Phong giống như vừa bị ai tát.
Vân Phi Tường nói: “Nếu việc này là ta nói, ngươi chưa chắc đã tin, bây giờ là do hắn nói ngươi đã tin chưa?”
Mặt Cao Phong khổ sở: “Ta tin, quả thật là ta đã lầm.
”
Tôn Đại Hổ tự như nói một mình: “Ngươi không lầm, toàn bộ cớ sự là do Khúc lão nhị lầm, nữ nhân La Sát đó đa phần làm cho người ta thích, muốn giữ để làm thê thiếp thì có gì không ổn? vì sao lại giết nàng? ….
.
Thật đúng là báo ứng, bị trúng độc chết cũng là đáng kiếp.
”
Vân Phi Tường có vẻ như vừa bực tức vừa vui mừng, quở trách: “Cao Phong nói việc đuổi ngươi ra khỏi Đinh gia trang là sai lầm, không phải là việc nữ nhân La Sát của ngươi!”
Tôn Đại Hổ ngây người ra, dường như đã hiểu sự tình, y vội nói với Cao Phong: “Nói như vậy, ngày đó ngươi đuổi ta là việc hiểu lầm?”
Cao Phong gật đầu.
Tôn Đại Hổ nói: “Vậy việc Khúc lão nhị bị trúng độc ngươi có bằng lòng giúp không?”
Cao Phong nghe vậy, dường như không hiểu gì hết, hỏi Vân Phi Tường: “Vì sao Khúc lão nhị bị trúng độc?”
Vân Phi Tường nói: “Việc phiền toái chính là ở chỗ này, vì ngươi hiểu lầm lời của hắn thành vụ cướp Uy Võ tiêu cục, mà Đường Trung Long đối với tin tức của ngươi cung cấp không hề tỏ ra nghi ngờ, và ta không biết vì sao hắn lại biết ta đang ở phân đà tại Lư Châu, đã trực tiếp tới kiếm ta để phiền hà, Khúc lão nhị cùng với hắn giao thủ đã bị trúng độc châm của hắn bị thương.
”
Cao Phong nôn nóng hỏi tiếp: “Sau đó thế nào?”
Vân Phi Tường nói: “Ta bị bức bách không biết làm sao đành phải ra tay bắt giữ ba anh em bọn họ.
”
Cao Phong lại hỏi: “Ngươi không có làm gì bọn họ chứ?”
Vân Phi Tường nói: “Ta biết Đường Trung Long là anh em kết nghĩa với ngươi, dĩ nhiên là không gây thiệt hại gì cho bọn họ.
”
Cao Phong trong lòng cảm kích, nói: “Bọn họ hiện giờ đang ở đâu?”
Vân Phi Tường nói: “Ba anh em bọn họ hiện giờ đang bị ta giam giữ ở phân đà Lư Châu, ta vốn có ý định muốn hắn giao ra giải dược, đã đem hết sự việc ra nói rõ, nhưng hắn bất luận thế nào cũng đều không tin lời ta, càng không nói đến việc giao ra giải dược.
Ta đã hết cách nên mới tìm tới ngươi, và rất may ngươi vẫn chưa đi xa, sự việc cuối cùng cũng còn kịp.
”
Danh sách chương