Quyển 3 –

Giày vải sơ sài nhưng vua lại khen


Kể từ khi xuống vùng phía Nam, cô không ngừng được Vân Hi rèn cho da mặt dày lên, đã làm điên đảo vô số những giáo huấn cô đã được dạy dỗ. Tuy xét cho cùng thì trong lòng cô cũng cực kỳ không muốn, nhưng dẫu sao ở nơi này cũng không phải trong cung, những điều cần lo lắng còn rất nhiều, chẳng có dư thời gian để cô bi sầu ai oán, nghĩ ngợi đến việc người khác xét nét gì về mình. Hơn nữa cô vốn dĩ là con người biết thuận thời thế, bây giờ không hợp thời của mình, địa lợi cũng không tiện, dằn co không thôi thì đến cuối cùng người thiệt thòi vẫn là mình. Vân Hi chính vì nắm rõ tính cách của cô, nên mới ngày càng lộng hành hơn nữa! Sáp thơm đã tách giữa nước và thùng, mùi hương thơm phức tỏa ra ngào ngạt. Phi Tâm rải ít hoa sen và lá bạc hà vào, nếu hai người chen chúc ngâm trong đó thì cũng là một niềm hưởng thụ. Nhưng ban ngày ban mặt cùng tắm, lại chẳng thể nào biến thành niềm hưởng thụ đối với Phi Tâm, cô chẳng dám ngước nhìn y, vừa ngâm nước nóng thì đã tự cảm thấy run rẩy.

Y phục đã cởi bỏ, dấu răng trên cánh tay Vân Hi khiến sắc mặt Phi Tâm cứng đờ, trên cơ thể Phi Tâm cũng đầy những vết xanh xanh đỏ đỏ. Y cũng không nỡ tiếp tục hạ thủ, cuống họng khẽ ho khan một tiếng rồi ôm chặt lấy cô, bàn tay khẽ trượt trên lưng cô. Không giống như đang khiêu khích, mà giống như đang dỗ dành thì đúng hơn.

Hai người ngâm khoảng một nén nhang thì ra ngoài, Phi Tâm tùy tiện choàng chiếc khăn mình mang theo, rồi hầu hạ y thay y phục. Bởi vì lần này không đưa Tú Linh theo, Thường Phúc chỉ đặt đồ đạc ngoài bức bình phong. Phi Tâm bước ra thì thấy y phục đã sắp xếp chỉnh tề, bên cạnh chiếc ghế còn có đặt một đôi giày.

Thoáng thấy thứ này, Phi Tâm bỗng giật mình, đôi dép lê đế mềm màu xanh này chính là tác phẩm Phi Tâm làm để giết thời gian mấy hôm trước. Trên đường đi cô từng hứa sẽ may giày cho Vân Hi, nhưng đã mấy năm không đụng kim chỉ, đã không còn quen tay nữa, may xong thì có vài đường chỉ bị lệch. Hai chiếc đặt cạnh nhau cũng khó phân biệt chiếc nào bên trái chiếc nào bên phải, thực sự khó có thể đem ra dâng hoàng thượng. Không ngờ 2 tên nô tài Tú Linh, Thường Phúc lại dám gói theo, Thường Phúc lại còn đặt ra đây để tự làm xấu mặt nữa chứ.

Phi Tâm sửng sốt một lát, lập tức không nghĩ ngợi nhiều, đưa tay gói giày lại muốn ném vào một góc. Ngờ đâu Vân Hi đã khoác hờ trường bào bước ra, cất tiếng hỏi: “Sao thế? ” Phi Tâm hoảng hốt, tấm khăn choàng trên người suýt rớt xuống, đôi giày trong tay rơi phịch ra ngoài, mặt mày ngờ nghệch đứng nhìn.

Y thoáng thấy thứ đồ trong tay cô, đột nhiên hớn hở tươi cười: “Đã làm xong rồi à? Vừa đúng lúc để mang thử. ”

“Thần thiếp nhiều năm không động kim chỉ, thật sự may rất xấu. ” Phi Tâm lí nhí nói, “Không nên thử thì hơn ”

“Chắc cũng không đến nỗi mang không vào đấy chứ? ” Vân Hi gần như là giật nó sang, “Vi phu (Từ mà người chồng dùng để tự xưng với vợ) thử xem đã, mang không vừa thì lần sau nàng cũng có cái để rút kinh nghiệm.”

Một từ “Vi phu” y buộc miệng thốt ra đã khiến Phi Tâm nghe đến sững sờ cả người, gương mặt đỏ lựng. Nhưng cô đã bị ảnh hưởng bởi niềm vui mừng ánh trên trong đôi mắt y, đôi dép này không phải tâm huyết gì của cô nhưng người nhận đã tỏ ra rất vui mừng, cô cũng đồng thời bị cuốn hút bởi sự vui mừng ấy .

Phi Tâm hầu hạ y thay y phục, đôi dép ấy cũng mang vừa, kích cỡ vừa vặn, nhưng đường chỉ không được thẳng. Với lại đế mềm nên không đi đường xa được, chỉ có thể mang nó đi lại trong nhà mà thôi.

Y đi lại vài vòng trong nhà, đôi mắt cong lên như mảnh trăng non, bất thình lình giơ tay nhấc cô lên không, khiến cô không thể không nhìn thẳng vào đôi mắt y: “Tốt lắm, nàng ngày càng có tiến bộ.”

Lời nói của y không đầu không đuôi, Phi Tâm cũng chẳng biết bản thân đã tiến bộ ở điểm nào. Tay nghề lùi bước rất nhiều, nếu còn ở nhà mà làm ra thành phẩm kiểu này, Phi Tâm chết cũng không chịu mang ra dâng tặng. Cô tinh tuyển chọn lựa, lựa đôi tốt nhất tặng phụ thân, chỉ để nhận một câu “Tam A Đầu đúng là biết ý ta.” Phụ thân cũng chưa hề khen ngợi cô “Làm rất tốt”, bây giờ lời khen ngợi này lại dễ dàng nhận được như thế từ hoàng thượng – người khó hầu gấp trăm lần so với phụ thân!

Có lúc ngẫm thấy thật kỳ lạ, xưa nay cô luôn cố gắng làm thật tốt, y thì lúc nào cũng mặt mày đanh lại, ánh mắt giá lạnh. Nên cô càng nghiêm ngặt chọn lựa trang phục, trang sức, hành vi cử chỉ cũng luôn cẩn trọng không dám sơ sài. Nay ra ngoài, dường như y trở nên khoan dung hơn, không còn soi mói cô từng chút, cô không muốn gần dân, y cũng không để bụng, chỉ vì một đôi giày mà khen cô “Tốt lắm”. Tự cổ lòng vua luôn khó đoán, Phi Tâm nay mới thể nghiệm sâu sắc lời nói này!

Hai người nghỉ ngơi trong phòng đến lúc chập tối, sau đó ra khỏi quán trọ, đi dạo nửa đoạn đường lớn. Bình Châu địa thế khác Giang Đô, đường phố chỗ cao chỗ thấp, phố chợ cũng giàu nghèo lẫn lộn, cửa tiệm, quán hàng rong san sát nhau. Uông Thành Hải và Thường Phúc ở lại trong quán trọ sắp xếp phòng ốc, Phi Tâm không muốn người giúp việc động vào đồ đạc của họ, vả lại đồ đạc họ mang theo có một số là quan phẩm. Bàng Tín cùng thuộc hạ Trịnh Hoài đi theo phía sau chứ không đi gần.

Còn mười ngày nữa là đến tiết Trung thu nên một số tòa lầu ở đây có trang trí tượng quỷ vương, nghe đồn đến tết Trung thu sẽ có đốt nến ở đây và có lễ hội Bách Quỷ Dạ Hành. Hiện nay cũng là lúc những gánh hàng rong bán mặt nạ quỷ, có những chiếc được làm rất tinh tế.

Trên phố có nam lẫn nữ, có những kẻ giàu có đi kiệu hoa ầm ĩ, cũng có bình dân vải bố đoản y. Những đôi nam nữ như họ cũng không ít, Phi Tâm lần này không còn bịt nửa mặt nữa. Bây giờ trời đã tối, cô bám chặt Vân Hi, mặc y dắt cô, tay kia cầm khăn tay thỉnh thoảng quạt quạt.

Lúc đầu cô rất không quen việc nắm tay đi trên phố như vậy, nhưng nơi đông người thì cô sợ, bất giác níu chặt áo y, sợ chen lấn rồi đi lạc. Sau đó thì bất kể mọi thứ, chỉ nghĩ đến an toàn là số một.

Thức ăn bán trên phố cũng không ít, nhưng Vân Hi đã có một bài học, nên chỉ dám nhìn mà không bỏ vào miệng nữa. Thế nhưng giá cả ở đây quả là đắt hơn Giang Đô, một bỏng ngô ở đây bán đến năm đồng. Nếu cộng thêm ít đậu đỏ đậu xanh thì đến những bảy, tám đồng. Sản lượng lúa gạo Bình Châu lớn hơn nhiều so với Giang Đô, có ruộng tập trung, nhưng giá thức ăn lại mắc hơn nhiều. Đi dạo một chuyến thì thấy về cơ bản giá cả ở đây đắt hơn Giang Đô. Hai thành cũng không cách quá xa, theo lý mà nói thì mậu dịch lưu thông rất nhiều, nhưng vật giá lại chênh lệch nhiều như vậy.

Buổi tối đèn đỏ rượu xanh, trăng thanh gió mát, các hàng quán cửa tiệm náo nhiệt vô cùng, cảnh tượng mông lung hơn hẳn nhạc phường trên hồ Giang Đô. Xem ra kinh tế Bình Châu đã phát triển nhờ những thứ này.

Phi Tâm đi một lúc thì cảm thấy vừa nóng vừa mệt, khăn tay cứ không ngừng quạt. Đột nhiên cánh tay phải của cô hơi nặng trĩu, quay đầu lại nhìn, thấy một tiểu nha đầu độ mười một, mười hai tuổi, mặc chiếc váy vải thô, trông khá đáng yêu, đôi mắt tròn xoe, ngước lên nhìn cô: “Mợ ơi, mua quạt mà dùng, quạt này tốt lắm. ”

Vân Hi cũng quay lại, thấy cô bé tay kẹp giỏ tre, trong có rất nhiều quạt đan bằng cỏ, phía trên còn vẽ cỏ cây côn trùng, trông nét bút rất tinh tế, khiến quạt cỏ trở nên rất sống động. Y nhìn cô bé tuổi còn nhỏ mà đã phải mưu sinh, trong lòng pha chút xót thương, thầm khen ngợi con bé có mắt quan sát, trong đám đông như vậy mà nhìn thấy Phi Tâm không cầm quạt, dùng khăn tay để quạt, chen chúc đến đây kéo khách. Nghĩ như thế, y tiện tay rút một đồng bạc lẻ từ trong túi ra cho vào chiếc giỏ, nhẹ nhàng nói với Phi Tâm: “Nàng lựa một chiếc đi. ”

Tiểu nha đầu nhìn thấy tiền, con mắt sáng rực, vội vàng giơ cao và xích đến gần để Phi Tâm tiện bề lựa chọn, tiếp tục cất tiếng: “Lựa vài chiếc đi ạ, dùng rất tốt. ”

Phi Tâm thấy cô bé trông có vẻ rất biết bán hàng, hình như muốn kiếm cho hết số bạc đó, bất chợt mỉm cười: “Dùng tốt thì cũng chỉ cần một chiếc thôi. Không bảo ngươi thối tiền đâu. ” Nói xong, tùy ý lựa một chiếc, cầm lên nhìn màu sắc của nó.

Tiểu nha đầu thấy buôn bán có lời, nghe giọng Vân Hi cũng không phải người bản địa, ngoan ngoãn cúi người chào, tươi cười bưng chiếc giỏ nói: “Cậu mợ có muốn đi chơi sông Đông Hà không? Hái quả ấu và bắt cá, đệ đệ của tiểu nhân bơi rất giỏi, cậu thấy thích thì ban thưởng. ”

Phi Tâm sững sờ, con bé còn biết mồi chài làm ăn nữa, bán quạt mà bán đến kéo người ta đi chơi sông. Vân Hi nghe thế thấy hứng chí, cười rằng: “Bây giờ trời tối rồi, còn gì mà vui nữa? Hay ngày mai ngươi đến tìm ta, nếu quả thật thú vị như thế thì tiền thưởng chắc chắn không thiếu. ”

“Cậu đừng lừa người nhé, sáng mai tiểu nhân đến tìm cậu và mợ, cậu cho xin địa chỉ ạ. ” Tiểu nha đầu cười híp mắt, nói liền liền.

“Quay ra đằng sau, đi chưa đến 2 dặm có An Thuận Trai. Nơi đến đó mà tìm, nói gặp người họ Uông là được. ” Vân Hi quay lưng chỉ, “Ngày mai ngươi đến sớm là được.”

Tiểu nha đầu nghe thấy họ ở quán trọ lớn, cặp mắt lại càng sáng rực hơn: “Vậy sáng sớm mai tiểu nhân sẽ đến, cậu mợ chớ có nhận lời nhà khác nhé. ”

“Đến đúng giờ thì không nhận lời người khác.” Vân Hi cười đáp, tiểu nha đầu cúi chào rồi chen khỏi đám đông.

Chờ khi bóng cô bé mất hút, Vân Hi nhìn bức vẽ trên cánh quạt của Phi Tâm, mở lời: “Không biết ai vẽ, khá thật đấy.” rồi lại nói tiếp, “Nói thì mới nói, thường ngày chẳng thấy nàng thích vẽ vời gì nhỉ.”

Phi Tâm đáp rằng: “Thần thiếp tài nghệ kém cỏi, cầm kỳ thư họa đều xoàng xĩnh.”

“Chẳng qua là không chú tâm mà thôi.” Vân Hi nói cười bóng gió, Phi Tâm nghe mà đỏ mặt. Đột nhiên phía sau có tiếng ồn ào, tiếp đó một cơn gió to, lại nghe tiếng ngựa hí. Phi Tâm chưa kịp phản ứng thì Vân Hi đã ôm cô nép sang một bên, sau đó Bàng Tín vội vàng tiến đến bảo vệ họ. Phi Tâm chỉ nghe tiếng đùng đùng bên tai, một cơn gió xoạt qua, hình như xe ngựa đã thông thẳng đến tách đoàn người ra.

Vân Hi ôm lấy Phi Tâm, nhưng ánh mắt lại liếc nhìn nóc cỗ xe đang loạng choạng, đám đông hơn nửa con phố đều nghiêng ngã, có những tiếng khóc lóc mắng mỏ. Bàng Tín thấy Vân Hi nhíu mày, hắn khẽ hỏi: “Công tử, có sao không? ”

“Không sao. Đường phố đông đúc, tưởng ở đây là đường dành riêng cho quan à? ” Y khẽ cất tiếng, ánh mắt thoáng liếc nhìn, bên ngoài phủ gấm thêu, xung quanh sáng đèn, nhà quan sang trọng. Đi lại vội vã trên đường mà không cảnh báo trước, xem mạng người như không, thật quá hống hách.

“Vừa mới bảo Trịnh Hoài sang đó xem là nhà nào.” Bàng Tín khẽ giọng, Phi Tâm bị áp chặt trong lồng Vân Hi, bàn tay bất giác níu chặt y phục ở vùng eo của y, trong lòng cô thoáng sợ hãi, tim đập đến đau nhói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện