Quyển 3 –

Nắm tay nhau cùng ăn cơm


Nay thuyền trôi trên mặt nước, sóng lăn tăn gợn, tiếng sóng khẽ như tiếng hát ngân nga. Bên trong đèn đỏ nhu hòa, khiến sắc hồng thêm diễm lệ. Bộ phận then chốt đã khởi động, khoang thuyền biến thành gian phòng nhỏ, được bao phủ bởi mùng lụa mỏng, khiến bầu không khí mông lung tình tứ. Bởi nơi này bị tách làm đôi nên hẹp hơn trước, mọi thứ trước mắt Phi Tâm phải tự xử lý. Trong này không tiện tắm táp, Uông Thành Hải bèn đem một chiếc khăn đã chưng nóng và thêm mùi hương, đồng thời rót trà, đốt nến thơm, tắt vài ngọn đèn, sau đó khẽ khàng theo cửa nhỏ ra ngoài, bầu không khí ở đây lại càng trở nên mê muội.

Phi Tâm cảm thấy thị tẩm ở đây thực sự bất ổn, nơi này cách nhau bằng ván, nào có thể cách được âm thanh? Tiếng nước bên ngoài nghe rất rõ, thỉnh thoảng khi tiến sát gần thuyền khác, còn nghe rõ mồn một những tiếng ân ái, khiến người ta thật sự khó xử! Thế mà tay y lại ngày càng phóng túng, cô dần cảm thấy hơi thở của y đang phà vào cổ mình, nóng bỏng đê mê. Càng đến những nơi lạ lùng thì y lại càng dễ trỗi hứng, vì vậy Phi Tâm đã giác ngộ, dù cảm thấy khó chịu thế nào cô cũng không mở miệng nói những lời mất hứng. Theo kinh nghiệm của cô, nói những lời giết phong cảnh lúc này chẳng những vô dụng mà còn khiến tình hình trở nên tệ hại hơn.

Vân Hi trỗi hứng thì chẳng màng chẳng quản gì nữa, với lại Phi Tâm hơi tâm trí bất định, khó tránh khỏi mất tập trung. Y thì làm sao có thể để cô qua quýt xong chuyện như vậy được? Sau một lúc dằn vặt, Phi Tâm dường như khó chịu đựng nổi, cô gắng gượng không muốn phát ra âm thanh, nhưng cảm thấy cái nóng cháy ran, tâm trí phiêu bồng, vả lại con thuyền này cũng không bằng phẳng như thuyền lớn lúc ban đầu đến, lúc ấy hơi bị chao đảo nên càng khó lòng chịu đựng.

Trong khi các giác quan bị phóng to thì cơ thể cũng bất giác bắt đầu không kiểm soát nổi, hơi nóng chèn giữa cuống họng, dường như không khống chế nổi, có thể rên rỉ thành tiếng bất cứ lúc nào. Cô thực sự không chịu thấu ngọn lửa đang dâng trào, trong giây phút ý thức bị sự hoảng loạn chi phối ấy, cô há miệng cắn lấy y.

Sau đó tất nhiên là Phi Tâm rất sợ hãi, lần trước dẫu sao cũng là cô phụng chỉ cắn hoàng thượng, nhưng lần này y đâu có bảo cô cắn! Và còn cắn vào bắp tay bên phải nữa chứ, Phi Tâm nhớ không rõ tại sao mình lại tự dưng cắn vào cánh tay y. Nhưng y không nói gì, Phi Tâm cũng khôn ra, không còn khờ khạo lầm bầm tự mình nhắc đến. Hơn nữa cô cũng mệt, thấy y không có ý quở trách bèn mê man thiếp đi.

Vừa tỉnh giấc, Phi Tâm cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Sau đó nghe tiếng Uông Thành Hải bẩm báo ngoài cửa, rằng gần sắp đến bến cảng Bình Châu. Bình Chân Quan Độ lần này bởi phải nghênh đón nghi trượng của hoàng thượng nên đã phong tỏa cảng từ sớm, nhưng vẫn mở một đường sông để phòng khi cấp bách, qua lại vẫn phải nghiêm ngặt kiểm tra. Nay hoàng thượng hạ Nam tuần, quan lớn các tỉnh Hoài Nam và Hoài Đông đều đến Giang Đô nghênh đón, nhưng quan lại những vùng khác Giang Đô vẫn phải lưu thủ. Bàng Tín đã sớm sai Tổng Tuần lấy lệnh thông hành, nếu không thì thuyền riêng của bọn họ sẽ không cách nào cập bến Bình Châu.

Bọn họ xuống thuyền, Phi Tâm chưa vững chân, vẫn còn chao đảo. Cô thay xong y phục, là một bộ váy màu xanh lam như nước hồ, cô vẫn chưa truyền gọi Tiểu Phúc Tử, tự mình chải tóc. Từ sau khi thuyền bắt đầu cập cảng, Phi Tâm vẫn luôn lấy khăn che nửa mặt.

Vân Hi biết, lần này không phải vì cô che bên ngoài dơ bẩn, mà dẫu có dơ bẩn cô cũng chờ đến khi xuống bờ rồi mới che. Khi cô cầm gương lên soi, phát hiện môi mình sưng lên, cảm thấy thực sự rất khó coi, nên che khăn lại ngay. Bình thường trong cung cô cũng có thói quen, sau khi thị tẩm thì chẳng bao giờ để Tú Linh lại gần, Tiểu Phúc Tử dẫu cũng theo cô nhiều năm, cô cũng không muốn để hắn thấy mặt nhếch nhác của cô. Tiểu Phúc Tử cũng hiểu, cô không truyền gọi, hắn cũng không tiến đến gần, chuẩn bị sẵn đồ đạc ở một góc xa để cô tự sửa soạn.

Vân Hi cũng biết cô là người rất sĩ diện, vì vậy sau khi thức giấc cũng không vội sai người hạ những tấm ván mở rộng khoang thuyền. Hai người chen chúc trong gian nhà nhỏ rất bất tiện, y vẫn để mặc cô. Mãi khi cô miễn cưỡng sửa soạn xong cho cả hai người thì cũng là lúc thuyền đã cập vào bến đỗ.

Bến cảng đã được binh sĩ canh gác nghiêm ngặt, nhưng có lệnh thông hành trong tay thì cũng không ai kiểm tra bọn họ. Vừa ra khỏi cảng, đi trên con đường lớn, Phi Tâm chỉ cảm thấy nơi này thật sự rất khác biệt so với Giang Đô, Bình Châu là vùng đất xây trên đồi núi, đường phố cũng lõm chõm chỗ thấp chỗ cao. Trong thành chẳng có sông nước, xa xa chỉ thấy được cảnh núi, không phải núi cao sừng sững, mà chỉ là những ngọn núi hơi nhấp nhô.

Ra khỏi bến cảng không xa liền thấy một con phố, dường như là phố chợ. “Công tử, có cần tìm một nơi để nghỉ ngơi không? Sáng mai mới thuê xe ngựa? ” Bàng Tín nhìn nhìn sắc trời, “Trông thời tiết này, có lẽ đến tối mới hết âm u.”

“Cũng tốt. ” Vân Hi nhìn Phi Tâm, tối qua trăn trở quá dữ dội, gần sáng mới thức giấc, lúc này mắt cô hơi đỏ hoe, nhìn vào thấy ngay ngủ không ngon giấc.

Phi Tâm thấy đà này thì hiểu ngay chắc là sẽ phải đi thẳng đến ngoại thành. Nghĩ cũng đúng, trong thành đã ban bố lệnh chuẩn bị nghênh đón hoàng thượng từ trước, chắc sẽ thanh tĩnh không giống ngày thường. Dù có đi lại trong đó cũng chẳng còn cảnh thật để ngắm. Nhưng thị trấn thôn trang ngoại thành thì lại khác, khoảng cách khá xa, đoán là thiên tử sẽ không đến nơi này nên sẽ không bị chỉnh đốn nhiều như trong thành.

Trước khi khởi hành, Phi Tâm cũng chuẩn bị kỹ càng. Nhưng sau cùng vì quá vội vàng nên không kịp để cô mang vác gói to gói nhỏ lên. Tuy nhiên, những thứ phòng hờ khi nguy cập cũng không ít, vào giữa hạ oi bức mang thức ăn dễ bị ôi thiêu, nhưng Phi Tâm lại sợ như lần trước, khiến hoàng thượng ăn vào đau bụng, nên đã chuẩn bị ít thuốc men. Vải vóc mua trong lần trước hoàng thượng không đưa cô, cô bèn sai Tiểu Phúc Tử ra ngoài mua một ít, may vài bộ. Sợ khi ra cửa sẽ gây chú ý, khiến những gà đàn ông không ra gì nhòm bậy, cô cố tình may kích cỡ to một chút, kiểu dáng chọn loại không nhìn được đường cong cơ thể. Sau đó thay bộ đồ hoàng thượng chuẩn bị sẵn, đột nhiên nhận ra họ lại có thần giao cảm cách trong phương diện này.

Bây giờ cô đã bịt kín mặt, người trên phố nhìn thấy Vân Hi đều kinh ngạc bởi vẻ đẹp của y, nhưng thấy cô thì lập tức né xa. Phi Tâm thấy trong ánh mắt bọn họ dường như sợ cô mắc bệnh truyền nhiễm gì đó. Phi Tâm cũng chẳng thèm quan tâm, chỉ níu chặt Vân Hi, hệt như đứa bé sợ bị người ta bỏ rơi.

Họ dạo hết nửa con phố rồi bước vào một quán trọ có tên là An Thuận Trai. Quán này xây thành ba tầng, bên ngoài có một sân trống rộng rãi, không cho người khác bày bán gần trước cửa, ngoài đó có bốn người giúp việc đón khách, trông rất bề thế. Lúc ấy không phải giờ cơm nên khách khứa cũng chẳng nhiều, vả lại bàn ghế bày biện ở đại sảnh tầng một cũng không đặc kín nên rộng rãi khác thường.

Phi Tâm vừa vào, thấy bàn ghế tầng một đều là thượng hạng, bèn hiểu ngay tiệm này chắc chắn chỉ toàn tiếp đón khách sang trọng. Tầng một thông đỉnh, trên đỉnh có treo đèn hoa sen to, tầng hai có hành lang, xung quanh là phòng ốc. Tầng ba chỉ mở hai cửa, dường như là hai gian phòng độc lập.

Chủ quán là người buôn bán, thấy những người này tuy ăn mặc bình dị, nhưng khí chất phi phàm, nên không dám tiếp đón không chu đáo. Lập tức sai hai người giúp việc qua nghênh đón, một bên vừa hỏi khách khứa từ đâu đến, một bên vừa gọi người bên trong ra tiếp đãi.

Vân Hi lấy ba phòng, và lấy thực đơn định chọn vài món bảo họ mang vào. Y liếc nhìn xung quanh, đồ đạc ở đây đều là đồ đắt giá, thậm chí còn mắc gấp đôi so với đồ ở Giang Đô. Giang Đô trực thuộc tỉnh Giang Đông, Bình Châu nằm ở ranh giới giữa Hoài Đông và Hoài Nam, không trực thuộc Châu, tuy chỉ cách một hồ Thanh Dương, nhưng tại sao giá cả lại nhảy vọt nhiều như vậy? Y đưa thực đơn cho Phi Tâm bảo cô chọn món. Phi Tâm tùy tiện chọn vài món, lúc này chưởng quầy vội vàng sai người phụ việc nhận lấy bao phục của bọn Bàng Tín. Bàng Tín khẽ né ra, không đưa cho họ, chỉ hất cầm bảo họ dẫn đường.

Phòng ốc trên lầu hai đều được rào bởi những hành lang, một bên nhìn ra phố, một bên nhìn vào đại sảnh. Phòng cũng không nhỏ, nên tất cả đều có khoảng cách, sạch sẽ và thanh tịnh hơn những quán trọ thông thường. Bên trong có bình phong, tủ áo, cách bài trí đã ngăn thành hai mặt trong ngoài, phân chia làm sảnh và phòng ngủ. Và còn ngăn ra một góc làm nơi tắm rửa, có một chiếc thùng gỗ to làm từ rễ cây đào có viền bạc xung quanh. Chẳng mấy chốc, bình nước nóng to và thức ăn đã được mang lên. Chờ sau khi người giúp việc đóng cửa bước ra, Thường Phúc mới bắt đầu công việc, thẳng tay gỡ bỏ chăn đệm trên giường, trải bằng chăn đệm tự mang đi.

Vân Hi để mặc Phi Tâm sai người làm việc, Thường Phúc trải xong giường, bèn liếc nhìn chiếc thùng gỗ, gỗ đào giữ ấm tốt nhất, đặc biệt là rễ cây đào trăm năm thì thích hợp nhất để làm bồn tắm. Vả lại lúc đến thì đi thuyền nhỏ, cũng không cách nào ngâm mình thỏa thích.

Nhưng thùng này chẳng biết đã có bao nhiêu người đã ngâm trong đó, chủ nhân nhà hắn nhất định không thích ngâm ở đây. Thường Phúc đã sớm chuẩn bị sẵn, hắn đun nước sôi một lượt, sau đó dùng loại sáp đã hòa lẫn lá bưởi và đậu thơm vào. Thứ này thực ra được chiết dầu từ các loại hương liệu rồi nấu thành dạng keo, rất giống sáp dầu, không tan trong nhiệt độ cao. Trước kia Phi Tâm thường dùng nó để thoa lên người, sau đó ngâm nước nóng, xông hơi nóng để làm đẹp da. Nay y trét một lớp dày đặc lên cả thùng gỗ, sau đó cho thêm nước nóng, chỉ thoáng chốc mà mùi hương đã ngào ngạt, nước cũng dường như trở nên trong suốt hơn.

Bàng Tín và hai thủ hạ của hắn ở hai gian bên trái và bên phải, Vân Hi nhìn hơi nước ngùn ngụt trước mắt, bất giác cười: “Cơm còn chưa dùng, nàng gấp gì chứ? ”

Nghe thấy lời y đầy ám muội, mặt Phi Tâm hơi ửng đỏ: “Tắm rửa có thể giảm bớt mệt mỏi, hầu hạ người dùng cơm trước, thùng đó cứ đặt đấy, không thêm nước lạnh cũng có thể trừ khử dơ bẩn trong thùng. ”

Y đưa tay choàng lấy cô, khẽ ngửi ngửi mái tóc cô: “Tí nữa ăn xong, nàng tắm rồi nghỉ ngơi một lát, tối đến sẽ đi ngắm xung quanh. ” Một lời nói đã đánh tan sự không thoải mái của cô, khiến cô cảm thấy rất chu đáo. Bất giác ngước nhìn y: “Như vậy làm sao được….”

“Không sao.” Nói xong, y kéo cô vào bàn. Phi Tâm vừa nãy đã chọn vài món, măng xào thịt, vịt hầm, bồ câu quay, một con cá chưng, và một đĩa cà tím xào tỏi.

Những đĩa đựng thức ăn đều sáng loáng, đũa cũng được bọc một lớp bạc, vì thế Phi Tâm mới không sai Thường Phúc đổi những cái tự mang theo, chỉ luộc qua nước sôi, sau đó chọn vài món ăn thử, cảm thấy mùi vị cũng được bèn đứng bên cạnh gắp thức ăn cho y. Vân Hi thấy động tác của cô, khoảnh khắc ấy tự dưng hơi mê mẩn. Đổi môi trường và y phục, lại trông thật có dáng phu thê. Y đưa tay nắm lấy cánh tay cô, bảo cô ngồi xuống ở bên cạnh: “Đã ra ngoài thì không cần nhiều quy tắc như vậy nữa, ăn uống thoải mái là đủ rồi. ”

Phi Tâm nghe thế bèn ngồi xuống bên y. Cô ăn rất ít, thức ăn bên ngoài khiến cô lúc nào cũng dè dặt. Sau khi dùng bữa, lại nghỉ ngơi một lát. Thường Phúc rửa tay sạch sẽ rồi đi pha nước. Khi cũng vừa đủ nước thì Phi Tâm bảo Vân Hi tắm rửa cho giảm cơn mệt mỏi, kết cục là cô cũng bị Vân Hi kéo vào trong thùng to.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện