Quyển 3 –
Dò xét kỹ càng, tìm ra đầu mối
Khi quay về thì cũng đã nửa đêm, sảnh lớn ở tầng một còn không ít khách khứa. Họ vẫn gọi thức ăn lên lầu, Vân Hi nhìn ngó xung quanh, ánh mắt dán chặt một góc. Đó là nơi gầm cầu thang, rất vắng vẻ, có một người xoay lưng lại với họ, dường như là đang vừa uống trà vừa nhìn thứ gì đó, bị vùi lấp giữa sảnh khách đông đúc, không hề bắt mắt.
Phi Tâm nhìn theo hướng ánh mắt y, cô cũng nhìn thấy y phục người đó rất khác thường, dù chỉ là màu xanh xám, nhưng đối với người thường mặc áo gấm hoa lệ như cô mà nói thì chỉ cần nhìn độ rũ của chất liệu vải đã có thể biết nó không phải sa tanh giả, mà là lụa thật, và còn không phải là lụa tầm thường, nó là gấm lụa dệt từ tằm lạnh.
Hai người không lộ thanh sắc, vẫn nhìn về cuốn sổ trên quầy, sau đó nắm tay nhau, như một đôi nam nữ thân mật đi lên lầu, lúc rẽ qua cầu thang lại đưa mắt quan sát. Khi lên lầu trên, Phi Tâm khẽ nói: “Người lúc nãy dưới cầu thang, mặc y phục hoa lệ, chất liệu từ trong cung, nhưng trên người lại đeo bảng hiệu quản lý, thật kỳ lạ. ”
Vân Hi cười: “Nàng cũng nhận ra rồi à, lúc nãy đi ngang ta có nhìn thấy người đó đang xem sổ sách. Hắn mới chính là ông chủ ở đây, một tên nô tài trong cung mà dám bán buôn to như vậy ở nơi này, lại còn mặc áo gấm, thật phô trương quá! Chả trách một ấm trà mà dám ra giá hai lượng, hóa ra có nhà quan yểm trợ hắn! ”
Hai người khẽ thầm thì, thần thái hệt như đang hoan hỉ tình tứ, cho đến khi bước vào phòng. Lúc ấy Vân Hi mới quay sang nói với Bàng Tín: “Ngươi bảo Trọng An để ý tên dưới đó.”
Phi Tâm nghe thế, đột nhiên đưa tay kéo kéo vạt áo Vân Hi, “Đừng lo, không sao đâu.” Vân Hi vỗ về cô, “Ngày mai mượn cớ du thuyền với nha đầu đó, ra khỏi thành trước rồi về tới tính tiếp. Mùng 8 đại giá khởi hành, hai ngày này Tiên Phong Doanh sẽ tới thôi. ”
Phi Tâm gật đầu khẽ nói: “Nếu hắn là quan lại thì nhất định sẽ cảnh giới nghiêm ngặt. Bàng Tín tuy là cao thủ, nhưng dẫu sao cũng lạ nước lạ cái, khó đảm bảo tề toàn. ”
Vân Hi mỉm cười, cách nghĩ trong phương diện này, duy chỉ có cô mới có thể hiểu không sai lệch nửa phân. Y chỉ muốn dò thám nhà cửa đối phương, chứ không hề có ý định thâm nhập tìm chứng cứ. Vừa đến Bình Châu đã có thu hoạch như vậy, đối với y thì nó chẳng phải điều tốt lành, chỉ khiến y đau lòng mà thôi.
Khi họ đến không đi đường bộ mà đi đường nước, chính là muốn né tránh những cửa ải kiểm tra nghiêm ngặt. Dù có lệnh thông hành trên tay, nhưng bớt được cửa nào hay cửa đó. Những gì Phi Tâm nghĩ đều cũng chính là điều y nghĩ đến, dù Hành Vụ Thuộc đều là tinh anh, nhưng với thân thủ này thì khó lòng che giấu, những kẻ luyện võ khi đi đều trông hiên ngang hơn người. Nên chỉ cần xa xa ngóng xem hắn ở nhà nào, tới đó tìm hiểu kỹ lại cũng không muộn.
Vân Hi để ý không phải là vì nô tài nhà quan ăn mặc hoa mỹ, mở cửa hiệu to trong thị trấn náo nhiệt, mà là vì tên nô tài này và cỗ xe nhà quan đã hoành hành trên phố, vật giá nơi này cao ngất ngưỡng, đời sống người dân chắc khó khăn so với Giang Đô, có thể thấy được sự bất tài của Sử Trị vùng này. Nếu y bãi nghi mà đến, e sẽ chẳng thể thấy nổi cảnh này mà trái lại còn dễ dàng bị chúng lừa gạt.
Đêm đến, hai thuộc hạ của Bàng Tín là Trịnh Hoài và Quách Trọng An lần lượt quay về, hai người bảo rằng xe ngựa đó sau cùng lái vào trong phủ Thái Thú Bình Châu. Còn người đàn ông mặc áo gấm đó, vòng mấy con hẻm, sau cùng vào một tòa nhà không treo bảng hiệu gì cả, nên không biết ở nhà nào.
Phi Tâm đã xem trước bản đồ Bình Châu, cô chuẩn bị sẵn một phần chi tiết về các phủ chức tại Bình Châu và cả tất cả sản nghiệp phú hộ Bình Châu. Lúc ấy cô chuẩn bị như vậy là vì phòng hờ khi cấp bách, đến lúc đó quan phủ sẽ là sức mạnh bảo vệ lớn nhất cho họ, nhưng nay thì thứ ấy vừa hay có thể dùng đến.
Quách Trọng An có biệt danh là Ngựa Già Dò Đường, bởi vì điểm mạnh của hắn chính là ghi nhớ rất kỹ những con đường đã đi qua, dù chỉ một lần. Hắn vẽ ra một sơ đồ khái quát theo trí nhớ, rồi đem so với phần Phi Tâm đã chuẩn bị, rất rõ ràng là ngôi nhà đó chính là một trong những sản nghiệp của phú hộ nổi tiếng ở Bình Châu. Phú hộ này họ Trần, là đại địa chủ Bình Châu, nhà có ruộng trăm mẫu, và cũng kinh doanh các cửa tiệm ở Bình Châu. Quán trọ này chính là một trong số sản nghiệp của hắn.
Vân Hi móc nối từng chi tiết lại với nhau, sắc mặt trở nên thâm trầm. Người ngoài có lẽ khó lý giải, không tìm ra được trọng điểm từ những chi tiết vặt này. Nhưng Phi Tâm lại hiểu rõ, bởi nhà cô là nhà buôn, quan – thương luôn có mối quan hệ chằng chịt không rõ ràng, cô hiểu rõ điều này nhất. Còn một điều nữa chính là khi cô ở trong thâm cung lại càng tường tận được những ẩn bí trong đó. Đương nhiên, điều này cũng liên quan mật thiết đến sự thấu hiểu của cô đối với tâm tư Vân Hi, có lẽ có những lúc cô không cách nào hiểu được trái tim Vân Hi, nhưng cũng có rất nhiều khi giữa họ quả thật tồn tại sự thần giao cách cảm.
Chỉ mỗi việc đem bản đồ mà thôi, trước khi vi hành Vân Hi rất bận rộn, bởi vì phải cùng thái hậu thăm thân và tuần ra các nơi. Thời gian y sắp xếp để chuẩn bị cho chuyến vi hành rất ít ỏi, mọi chi tiết trong cuộc sống thường nhật đều có Uông Thành Hải lo liệu thay y, nhưng Uông Thành Hải không tỉ mỉ như Phi Tâm. Vân Hi trước đó cũng từng nghĩ đến nhưng y không dặn dò, y đoán Phi Tâm cũng sẽ làm thế, quả nhiên, Phi Tâm đã nghĩ đến điều này.
Tối đó, hai người đều trằn trọc khó ngủ. Phi Tâm thấy y mất ngủ, không đặng lòng lên tiếng khuyên nhủ: “Hoàng thượng đừng quá lo lắng, thiên hạ rộng lớn, khó tránh khỏi có những kẻ tiểu nhân trục lợi. Hoàng thượng lo chuyện nước nhà, chỉ cần ích nước lợi dân thì đã là minh quân. Không cần phải vì bọn tham lam bại loại này mà làm cụt hứng chuyến Nam tuần của hoàng thượng. ”
Vân Hi nghiêng sang nhìn cô, khẽ nói: “Nàng cũng không cần lo lắng, trẫm không vơ đũa cả nắm, từ chuyện này mà nghi ngờ lòng trung thành của nhà họ Lạc Chính. ”
Hai người đều chỉ thốt đúng một câu đã trúng tim đối phương, hai ánh mắt trao nhau khoảnh khắc ấy. Y đưa tay sờ mặt cô: “Nàng có thể hiểu trẫm, nhưng lại không hiểu lòng ta.”
Phi Tâm thấy y đồng thời dùng cả hai danh xưng, nhất thời không hiểu tại sao, trái tim lại bắt đầu đập loạn nhịp. Y quay người sang, ôm cô vào lòng:”Tim nàng đập nhanh thế, sợ gì chứ?”
Ánh mắt cô chớp động, sợ? Có lẽ đúng là sợ, nhưng rốt cục sợ gì thì cô cũng không rõ. Y càng sát đến gần hơn, đôi môi khẽ chạm lên trán cô: “Nếu không muốn ngủ thì làm những chuyện quan trọng hơn đi. ” Y đột nhiên khẽ cười, cơ thể bắt đầu không an phận, xiết chặt lấy cô, bờ môi ngao du trên gương mặt cô, khiến cô hơi run run và khẽ rên rỉ.
Sáng sớm hôm sau, Bàng Tín đã thuê cỗ xe ngựa. Bọn họ đến Bình Châu vào trưa mùng 5, ngủ một giấc đến tối đi dạo, kết quả là lúc trở về lại bị Vân Hi hành hạ, khiến cả người Phi Tâm như sắp rã ra.
Ngủ một giấc thật sâu cho đến khi bên tai văng vẳng tiếng cười và tiếng râm ran như chim sẻ đang hân hoan ca hát, Phi Tâm mới mở mắt thức dậy. Vừa tỉnh giấc đã sững sờ, người cô cảm thấy chao đảo, không biết từ lúc nào cô đã lên cỗ xe ngựa mà mãi đến giờ còn chưa cảm giác được. Vân Hi ngồi bên cạnh cô, đối diện là hai đứa bé đang rôm rả nói cười.
Bé gái chính là cô bé tối qua, vẫn là cách ăn mặc đó, tóc chải thành hai búi nhỏ, để lại mái trước, ánh mắt tươi cười hớn hở. Bên cạnh là bé trai, có lẽ chính là em trai hôm qua con bé đã nói. Khoảng chừng tám, chín tuổi, đôi mắt khá giống con bé, mặc một bộ áo bào nhỏ màu xám, tay áo có vài lỗ vá thủng, nhưng cũng rất sạch sẽ. Bé trai trông có vẻ chậm phát triển, ngồi bên bé gái thấy thấp hơn một cái đầu, cũng không giống bé gái nói năng hoạt bát, bộ dạng có vẻ nghiêm nghị nhưng cũng thường mỉm cười. Không ngờ bọn họ lại đến thật, Vân Hi còn đưa cả họ lên xe.
Cô bé tinh mắt, vừa thấy Phi Tâm mở mắt đã mỉm cười chào: “Mợ thức dậy rồi. ”
Phi Tâm rất ngượng ngùng, cô chưa bao giờ nằm soài như vậy trước mặt người khác. Trong phút chốc bỗng hận bản thân quá ngốc nghếch, dẫu mệt thế nào cũng không nên mất hết cảm giác chứ.
May rằng con nít chẳng nghĩ ngợi nhiều, tiểu nha đầu vẻ mặt ngưỡng mộ nói: “Cậu thật tốt với mợ, mợ có phước quá. ”
Phi Tâm sắc mặt đỏ ửng, tiểu nha đầu này suốt ngày bán buôn bên ngoài, miệng lưỡi đúng là hệt như chim sẽ, liếng thoắng không ngừng, gặp ai cũng nói ngon ngọt. Vân Hi nghe xong thì cười rồi nhìn Phi Tâm: “Liên Hoa Nhi hôm qua sợ chúng ta tráo trở nên gọi cả đệ đệ đến cùng, hai đứa ngồi bên ngoài cả đêm. Bây giờ nếu không đi với con bé thì chúng ta thật không phải. ”
Liên Hoa Nhi? Phi Tâm nghe cái tên quá tầm thường, nhưng ở những gia đình bình thường, để dễ nuôi nấng, thông thường đều tùy tiện đặt một cái tên. Phi Tâm lén ngước xuống nhìn, cô được đắp chiếc chăn mỏng, mỏng đến thấy cả y phục đang mặc, cô thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng còn kèm theo cảm xúc khó diễn đạt bằng lời. Vân Hi đưa tay kéo cô dậy, người y khẽ đỡ lấy cô, cho cô chỉnh trang lại mái tóc và cổ áo. Sắc mặt y vẫn bình thản như thường, tiếp tục trò chuyện với hai đứa bé. Thật không hiểu nổi, với mấy đứa con nít mà y cũng có thể trò chuyện rôm rả như vậy. Nhưng như vậy cũng tốt, tiểu nha đầu bận trò chuyện cùng Vân Hi, phần nào đó đã giải cơn buồn ngủ của cô. Phi Tâm rụt vào sau gáy y, chốc chốc lại nghe tiểu nha đầu đồn thổi những điều hay ho của sông Đông Hà.
Trò chuyện một lúc Phi Tâm mới biết. Hóa ra nha đầu này họ Liên, nên mới gọi là Liên Hoa, đệ đệ tên là Liên Bằng. Khoảnh khắc ấy chợt cảm thấy nhà này thật thú vị, Liên Hoa Liên Bồng (Bồng đồng âm với Bằng), một cái tên là đơm hoa, một cái là kết trái cũng thực tương xứng. Tỉ tỉ mười hai tuổi, đệ đệ mười tuổi. Nhưng người phương Nam tú tuấn, dáng vẻ trông nhỏ hơn tuổi thực một chút. Nhà họ ở trong Liên gia trang bên vịnh sông Đông Hà, vịnh sông này là một nhánh của sông Hoài, có một đầm trồng ấu. Nhà nhà đào ao nuôi cá, hái ấu, mỗi dịp lễ lọc thì làm thứ gì đó để buôn bán.
Phi Tâm nghe thấy rất tò mò, cô đã xem bản đồ, vịnh Đông Hà đó có một mảnh ruộng nước mênh mông, vả lại đặc sản nơi này chính là gạo tốt thượng hạng trứ danh Quế Hoa Cầu, sao lại có thể không trồng lúa mà đi nuôi cá? Vùng này có hồ Thanh Dương, lại có sông Hoài, hai bên có những làng chài chuyên đánh bắt cá, chạy đến vịnh này nuôi gì nhỉ?
Dò xét kỹ càng, tìm ra đầu mối
Khi quay về thì cũng đã nửa đêm, sảnh lớn ở tầng một còn không ít khách khứa. Họ vẫn gọi thức ăn lên lầu, Vân Hi nhìn ngó xung quanh, ánh mắt dán chặt một góc. Đó là nơi gầm cầu thang, rất vắng vẻ, có một người xoay lưng lại với họ, dường như là đang vừa uống trà vừa nhìn thứ gì đó, bị vùi lấp giữa sảnh khách đông đúc, không hề bắt mắt.
Phi Tâm nhìn theo hướng ánh mắt y, cô cũng nhìn thấy y phục người đó rất khác thường, dù chỉ là màu xanh xám, nhưng đối với người thường mặc áo gấm hoa lệ như cô mà nói thì chỉ cần nhìn độ rũ của chất liệu vải đã có thể biết nó không phải sa tanh giả, mà là lụa thật, và còn không phải là lụa tầm thường, nó là gấm lụa dệt từ tằm lạnh.
Hai người không lộ thanh sắc, vẫn nhìn về cuốn sổ trên quầy, sau đó nắm tay nhau, như một đôi nam nữ thân mật đi lên lầu, lúc rẽ qua cầu thang lại đưa mắt quan sát. Khi lên lầu trên, Phi Tâm khẽ nói: “Người lúc nãy dưới cầu thang, mặc y phục hoa lệ, chất liệu từ trong cung, nhưng trên người lại đeo bảng hiệu quản lý, thật kỳ lạ. ”
Vân Hi cười: “Nàng cũng nhận ra rồi à, lúc nãy đi ngang ta có nhìn thấy người đó đang xem sổ sách. Hắn mới chính là ông chủ ở đây, một tên nô tài trong cung mà dám bán buôn to như vậy ở nơi này, lại còn mặc áo gấm, thật phô trương quá! Chả trách một ấm trà mà dám ra giá hai lượng, hóa ra có nhà quan yểm trợ hắn! ”
Hai người khẽ thầm thì, thần thái hệt như đang hoan hỉ tình tứ, cho đến khi bước vào phòng. Lúc ấy Vân Hi mới quay sang nói với Bàng Tín: “Ngươi bảo Trọng An để ý tên dưới đó.”
Phi Tâm nghe thế, đột nhiên đưa tay kéo kéo vạt áo Vân Hi, “Đừng lo, không sao đâu.” Vân Hi vỗ về cô, “Ngày mai mượn cớ du thuyền với nha đầu đó, ra khỏi thành trước rồi về tới tính tiếp. Mùng 8 đại giá khởi hành, hai ngày này Tiên Phong Doanh sẽ tới thôi. ”
Phi Tâm gật đầu khẽ nói: “Nếu hắn là quan lại thì nhất định sẽ cảnh giới nghiêm ngặt. Bàng Tín tuy là cao thủ, nhưng dẫu sao cũng lạ nước lạ cái, khó đảm bảo tề toàn. ”
Vân Hi mỉm cười, cách nghĩ trong phương diện này, duy chỉ có cô mới có thể hiểu không sai lệch nửa phân. Y chỉ muốn dò thám nhà cửa đối phương, chứ không hề có ý định thâm nhập tìm chứng cứ. Vừa đến Bình Châu đã có thu hoạch như vậy, đối với y thì nó chẳng phải điều tốt lành, chỉ khiến y đau lòng mà thôi.
Khi họ đến không đi đường bộ mà đi đường nước, chính là muốn né tránh những cửa ải kiểm tra nghiêm ngặt. Dù có lệnh thông hành trên tay, nhưng bớt được cửa nào hay cửa đó. Những gì Phi Tâm nghĩ đều cũng chính là điều y nghĩ đến, dù Hành Vụ Thuộc đều là tinh anh, nhưng với thân thủ này thì khó lòng che giấu, những kẻ luyện võ khi đi đều trông hiên ngang hơn người. Nên chỉ cần xa xa ngóng xem hắn ở nhà nào, tới đó tìm hiểu kỹ lại cũng không muộn.
Vân Hi để ý không phải là vì nô tài nhà quan ăn mặc hoa mỹ, mở cửa hiệu to trong thị trấn náo nhiệt, mà là vì tên nô tài này và cỗ xe nhà quan đã hoành hành trên phố, vật giá nơi này cao ngất ngưỡng, đời sống người dân chắc khó khăn so với Giang Đô, có thể thấy được sự bất tài của Sử Trị vùng này. Nếu y bãi nghi mà đến, e sẽ chẳng thể thấy nổi cảnh này mà trái lại còn dễ dàng bị chúng lừa gạt.
Đêm đến, hai thuộc hạ của Bàng Tín là Trịnh Hoài và Quách Trọng An lần lượt quay về, hai người bảo rằng xe ngựa đó sau cùng lái vào trong phủ Thái Thú Bình Châu. Còn người đàn ông mặc áo gấm đó, vòng mấy con hẻm, sau cùng vào một tòa nhà không treo bảng hiệu gì cả, nên không biết ở nhà nào.
Phi Tâm đã xem trước bản đồ Bình Châu, cô chuẩn bị sẵn một phần chi tiết về các phủ chức tại Bình Châu và cả tất cả sản nghiệp phú hộ Bình Châu. Lúc ấy cô chuẩn bị như vậy là vì phòng hờ khi cấp bách, đến lúc đó quan phủ sẽ là sức mạnh bảo vệ lớn nhất cho họ, nhưng nay thì thứ ấy vừa hay có thể dùng đến.
Quách Trọng An có biệt danh là Ngựa Già Dò Đường, bởi vì điểm mạnh của hắn chính là ghi nhớ rất kỹ những con đường đã đi qua, dù chỉ một lần. Hắn vẽ ra một sơ đồ khái quát theo trí nhớ, rồi đem so với phần Phi Tâm đã chuẩn bị, rất rõ ràng là ngôi nhà đó chính là một trong những sản nghiệp của phú hộ nổi tiếng ở Bình Châu. Phú hộ này họ Trần, là đại địa chủ Bình Châu, nhà có ruộng trăm mẫu, và cũng kinh doanh các cửa tiệm ở Bình Châu. Quán trọ này chính là một trong số sản nghiệp của hắn.
Vân Hi móc nối từng chi tiết lại với nhau, sắc mặt trở nên thâm trầm. Người ngoài có lẽ khó lý giải, không tìm ra được trọng điểm từ những chi tiết vặt này. Nhưng Phi Tâm lại hiểu rõ, bởi nhà cô là nhà buôn, quan – thương luôn có mối quan hệ chằng chịt không rõ ràng, cô hiểu rõ điều này nhất. Còn một điều nữa chính là khi cô ở trong thâm cung lại càng tường tận được những ẩn bí trong đó. Đương nhiên, điều này cũng liên quan mật thiết đến sự thấu hiểu của cô đối với tâm tư Vân Hi, có lẽ có những lúc cô không cách nào hiểu được trái tim Vân Hi, nhưng cũng có rất nhiều khi giữa họ quả thật tồn tại sự thần giao cách cảm.
Chỉ mỗi việc đem bản đồ mà thôi, trước khi vi hành Vân Hi rất bận rộn, bởi vì phải cùng thái hậu thăm thân và tuần ra các nơi. Thời gian y sắp xếp để chuẩn bị cho chuyến vi hành rất ít ỏi, mọi chi tiết trong cuộc sống thường nhật đều có Uông Thành Hải lo liệu thay y, nhưng Uông Thành Hải không tỉ mỉ như Phi Tâm. Vân Hi trước đó cũng từng nghĩ đến nhưng y không dặn dò, y đoán Phi Tâm cũng sẽ làm thế, quả nhiên, Phi Tâm đã nghĩ đến điều này.
Tối đó, hai người đều trằn trọc khó ngủ. Phi Tâm thấy y mất ngủ, không đặng lòng lên tiếng khuyên nhủ: “Hoàng thượng đừng quá lo lắng, thiên hạ rộng lớn, khó tránh khỏi có những kẻ tiểu nhân trục lợi. Hoàng thượng lo chuyện nước nhà, chỉ cần ích nước lợi dân thì đã là minh quân. Không cần phải vì bọn tham lam bại loại này mà làm cụt hứng chuyến Nam tuần của hoàng thượng. ”
Vân Hi nghiêng sang nhìn cô, khẽ nói: “Nàng cũng không cần lo lắng, trẫm không vơ đũa cả nắm, từ chuyện này mà nghi ngờ lòng trung thành của nhà họ Lạc Chính. ”
Hai người đều chỉ thốt đúng một câu đã trúng tim đối phương, hai ánh mắt trao nhau khoảnh khắc ấy. Y đưa tay sờ mặt cô: “Nàng có thể hiểu trẫm, nhưng lại không hiểu lòng ta.”
Phi Tâm thấy y đồng thời dùng cả hai danh xưng, nhất thời không hiểu tại sao, trái tim lại bắt đầu đập loạn nhịp. Y quay người sang, ôm cô vào lòng:”Tim nàng đập nhanh thế, sợ gì chứ?”
Ánh mắt cô chớp động, sợ? Có lẽ đúng là sợ, nhưng rốt cục sợ gì thì cô cũng không rõ. Y càng sát đến gần hơn, đôi môi khẽ chạm lên trán cô: “Nếu không muốn ngủ thì làm những chuyện quan trọng hơn đi. ” Y đột nhiên khẽ cười, cơ thể bắt đầu không an phận, xiết chặt lấy cô, bờ môi ngao du trên gương mặt cô, khiến cô hơi run run và khẽ rên rỉ.
Sáng sớm hôm sau, Bàng Tín đã thuê cỗ xe ngựa. Bọn họ đến Bình Châu vào trưa mùng 5, ngủ một giấc đến tối đi dạo, kết quả là lúc trở về lại bị Vân Hi hành hạ, khiến cả người Phi Tâm như sắp rã ra.
Ngủ một giấc thật sâu cho đến khi bên tai văng vẳng tiếng cười và tiếng râm ran như chim sẻ đang hân hoan ca hát, Phi Tâm mới mở mắt thức dậy. Vừa tỉnh giấc đã sững sờ, người cô cảm thấy chao đảo, không biết từ lúc nào cô đã lên cỗ xe ngựa mà mãi đến giờ còn chưa cảm giác được. Vân Hi ngồi bên cạnh cô, đối diện là hai đứa bé đang rôm rả nói cười.
Bé gái chính là cô bé tối qua, vẫn là cách ăn mặc đó, tóc chải thành hai búi nhỏ, để lại mái trước, ánh mắt tươi cười hớn hở. Bên cạnh là bé trai, có lẽ chính là em trai hôm qua con bé đã nói. Khoảng chừng tám, chín tuổi, đôi mắt khá giống con bé, mặc một bộ áo bào nhỏ màu xám, tay áo có vài lỗ vá thủng, nhưng cũng rất sạch sẽ. Bé trai trông có vẻ chậm phát triển, ngồi bên bé gái thấy thấp hơn một cái đầu, cũng không giống bé gái nói năng hoạt bát, bộ dạng có vẻ nghiêm nghị nhưng cũng thường mỉm cười. Không ngờ bọn họ lại đến thật, Vân Hi còn đưa cả họ lên xe.
Cô bé tinh mắt, vừa thấy Phi Tâm mở mắt đã mỉm cười chào: “Mợ thức dậy rồi. ”
Phi Tâm rất ngượng ngùng, cô chưa bao giờ nằm soài như vậy trước mặt người khác. Trong phút chốc bỗng hận bản thân quá ngốc nghếch, dẫu mệt thế nào cũng không nên mất hết cảm giác chứ.
May rằng con nít chẳng nghĩ ngợi nhiều, tiểu nha đầu vẻ mặt ngưỡng mộ nói: “Cậu thật tốt với mợ, mợ có phước quá. ”
Phi Tâm sắc mặt đỏ ửng, tiểu nha đầu này suốt ngày bán buôn bên ngoài, miệng lưỡi đúng là hệt như chim sẽ, liếng thoắng không ngừng, gặp ai cũng nói ngon ngọt. Vân Hi nghe xong thì cười rồi nhìn Phi Tâm: “Liên Hoa Nhi hôm qua sợ chúng ta tráo trở nên gọi cả đệ đệ đến cùng, hai đứa ngồi bên ngoài cả đêm. Bây giờ nếu không đi với con bé thì chúng ta thật không phải. ”
Liên Hoa Nhi? Phi Tâm nghe cái tên quá tầm thường, nhưng ở những gia đình bình thường, để dễ nuôi nấng, thông thường đều tùy tiện đặt một cái tên. Phi Tâm lén ngước xuống nhìn, cô được đắp chiếc chăn mỏng, mỏng đến thấy cả y phục đang mặc, cô thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng còn kèm theo cảm xúc khó diễn đạt bằng lời. Vân Hi đưa tay kéo cô dậy, người y khẽ đỡ lấy cô, cho cô chỉnh trang lại mái tóc và cổ áo. Sắc mặt y vẫn bình thản như thường, tiếp tục trò chuyện với hai đứa bé. Thật không hiểu nổi, với mấy đứa con nít mà y cũng có thể trò chuyện rôm rả như vậy. Nhưng như vậy cũng tốt, tiểu nha đầu bận trò chuyện cùng Vân Hi, phần nào đó đã giải cơn buồn ngủ của cô. Phi Tâm rụt vào sau gáy y, chốc chốc lại nghe tiểu nha đầu đồn thổi những điều hay ho của sông Đông Hà.
Trò chuyện một lúc Phi Tâm mới biết. Hóa ra nha đầu này họ Liên, nên mới gọi là Liên Hoa, đệ đệ tên là Liên Bằng. Khoảnh khắc ấy chợt cảm thấy nhà này thật thú vị, Liên Hoa Liên Bồng (Bồng đồng âm với Bằng), một cái tên là đơm hoa, một cái là kết trái cũng thực tương xứng. Tỉ tỉ mười hai tuổi, đệ đệ mười tuổi. Nhưng người phương Nam tú tuấn, dáng vẻ trông nhỏ hơn tuổi thực một chút. Nhà họ ở trong Liên gia trang bên vịnh sông Đông Hà, vịnh sông này là một nhánh của sông Hoài, có một đầm trồng ấu. Nhà nhà đào ao nuôi cá, hái ấu, mỗi dịp lễ lọc thì làm thứ gì đó để buôn bán.
Phi Tâm nghe thấy rất tò mò, cô đã xem bản đồ, vịnh Đông Hà đó có một mảnh ruộng nước mênh mông, vả lại đặc sản nơi này chính là gạo tốt thượng hạng trứ danh Quế Hoa Cầu, sao lại có thể không trồng lúa mà đi nuôi cá? Vùng này có hồ Thanh Dương, lại có sông Hoài, hai bên có những làng chài chuyên đánh bắt cá, chạy đến vịnh này nuôi gì nhỉ?
Danh sách chương