"Sao nàng lại ăn tai Nguyệt Tịch a? Ăn ngon lắm sao?" Thanh Sanh tò mò nghiêng đầu sang hỏi. Nàng từ sau khi mất trí nhớ cũng giảm khả năng ngôn ngữ, không nói được liền mạch, giờ có thể nói được đầy đủ những câu đơn giản đều là nhờ Dụ Nguyệt Tịch, kiên trì dạy nàng nói chuyện.
Trữ Tử Mộc cúi đầu nhìn nàng, dung nhan hoa lệ mà nụ cười vô hại tuyệt đối, "Nếu không biết, ta ăn thử cho ngươi xem?", Trữ Tử Mộc ngồi xuống, kề sát bên tai, mấy sợi tóc rũ xuống bên cổ nàng, giọng nói biếng nhác mà mềm mại, như tơ lụa mỏng tang phất bên sườn mặt, hơi thở ấm áp lướt qua vành tai Thanh Sanh, làm cho nàng đưa tay xoa xoa, cười khúc khích, "Đừng đừng, thật nhột quá, nhột quá a".
Trữ Tử Mộc môi son khẽ mở, ngậm lấy vành tai mát lạnh, lại nhẹ nhàng cắn một cái, giọng nói mềm dính, "Ngô... mùi vị không tệ nha", Thanh Sanh đưa tay xoa xoa tai, ánh mắt lấp lánh phát sáng lên, ghé vào sát bên sườn mặt Trữ Tử Mộc, hấp tấp kêu lên, "Ta cũng muốn thử, cho ta thử a".
Trữ Tử Mộc bỗng nhiên cảm thấy nổi lên một cảm giác ngượng ngùng khó tin, gáy ngọc thon dài, vành tai trắng nõn khẽ phiếm hồng, con ngươi hổ phách rung động dưới tia nắng mặt trời, phản chiếu ra dư quang lấp lánh. Thanh Sanh cười thích thú, môi mỏng còn mang nụ cười ngậm lấy vành tai đang phiếm hồng.
"Thanh Sanh, mứt táo tới rồi đây", thanh âm mát lạnh như xuân thủy vang lên cách đó không xa, Thanh Sanh hơi giật mình, quay đầu đi bổ nhào chạy tới chỗ Đoan Nhược Hoa, một tay đỡ lấy hộp điểm tâm, một tay cầm lên một miếng điểm tâm bỏ vào miệng, vừa nhai vừa hàm hồ nói,
"Đoan Đoan, ta muốn ăn tai ngươi nha, tai Mộc Mộc ăn ngon lắm a", lời nói hết sức cao hứng mà như gáo nước tạt qua Đoan Nhược Hoa, thân thể bất giác cứng đờ, hơi ngẩn ra, biểu tình lạnh nhạt nhiễm hồng, giận dữ pha lẫn khó xử. Liếc xéo qua người đang ngồi cúi đầu bên kia, có thể loáng thoáng thấy được vành tai còn đang đỏ bừng ướt át, giọng càng lạnh đi mấy phần,
"Cũng biết có người không biết an phận",
"Không an phận? Là người nào không an phận? Không phải là nàng học theo yêu nghiệt kia sao!", Trữ Tử Mộc xoay người, hất cằm lên, thẹn quá hóa giận mà hò hét thịnh nộ. Phản ứng này của nàng càng làm cho Đoan Nhược Hoa không vừa mắt, một bên lấy khăn tay ra lau khóe miệng cho Thanh Sanh, vừa nhàn nhạt nói,
"Nàng mất trí nhớ, vậy cũng tốt, ta cùng nàng sẽ làm lại lần nữa, ký ức hay tình cảm, sẽ cũng không còn có đau thương. Ngươi cũng nên hiểu, ta sẽ ở bên nàng, bất ly bất khí", lại đứng thẳng người, phủi tay áo chấp lại trước người, giọng nói kiên định như trảm đinh chặt sắt,
"Ta cũng không cần Hậu vị, nếu đây là điều ngươi lo sợ, giờ cũng không cần bận tâm. Bất quá điều ta sở cầu là có thể thuận lợi trở lại Trường Trữ cung, bình yên ở bên nàng. Nếu như ngươi chỉ coi nàng như sủng vật mà chơi đùa tiêu khiển, dừng lại đi, đừng tổn thương nàng thêm nữa. Những lời này, bổn cung sẽ không nói hai lần",
"Là loại tình cảm gì thì có liên quan gì đến ngươi? Sủng vật thì sao, không phải sủng vật thì như thế nào? Ngươi và ta, chỉ sợ rằng người tổn thương nàng lại là ngươi, không phải ta đâu. Không biết Hoàng hậu nương nương có tư cách gì lên tiếng?", Trữ Tử Mộc lạnh mặt đi, tròng mắt hổ phách bén nhọn như là muốn xé tan thần sắc lạnh nhạt bình tĩnh của Đoan Nhược Hoa. Quả vậy, Đoan Nhược Hoa im lặng, đau xót lại trào lên. Đúng thế, không thể chối cãi, chuyện này nàng cuối cùng vẫn là tự trách cùng đau lòng.
"Ngô... đừng quát, đừng quát nữa a... A Thanh sợ...", một giọng nói sợ hãi run run truyền đến, Thanh Sanh để miếng mứt táo đang ăn dở xuống, đứng giữa hai người nhìn tới nhìn lui. Ánh mắt đáng thương như của một chú cún con đảo đi đảo lại ở Đoan Nhược Hoa cùng Trữ Tử Mộc, làm cho hai người không nhịn được mà thở dài. Thu liễm biểu tình lạnh lùng cùng giận dữ, kéo nàng lại ngồi giữa, đưa cao điểm tới cho nàng. Thanh Sanh đương nhiên là vừa có đồ ăn ngon, vừa có người cùng chơi đùa, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng trên cao.
Chiều muộn, cho tới khi mặt trời lặn đằng Tây, nửa bầu trời nhiễm đỏ, màu đỏ như máu, Trữ Tử Mộc mới miễn cưỡng rời khỏi tiểu đình. Hãn Vân canh giữ ở ngoài vội vàng tiến lên đón, truyền ngọc liễn tới, dìu nàng lên. Đứng sang một bên, do dự một chút mới mở miệng,
"Nương nương, hôm nay đã là ngày hai mươi tháng ba rồi, chuyện trở về Giang Nam đã chuẩn bị xong xuôi, sẵn sàng đợi nương nương thu xếp lên đường",
"Bổn cung đã nhận được thư của huynh trưởng, ngày tế đã định vào ngày mười tám tháng tư. Về tới Giang Nam có lẽ sẽ mất hai mươi ngày đi, vậy liền quyết định ngày hai bảy sẽ xuất cung", Trữ Tử Mộc nghe Hãn Vân nói, khẽ nhíu mày, vốn là thần sắc thoải mái vui vẻ hiện lên một tia khó chịu.
"Nương nương, theo như lệ cũ từ những năm trước thì vốn là ngày mai sẽ xuất phát. Lần này chậm trễ như vậy...", Trữ Tử Mộc đưa tay dừng trên không trung, cắt đứt lời nàng, "Tự bổn cung hiểu rõ, muộn mấy ngày, cùng lắm là bớt chút thời gian nghỉ ngơi trên đường thôi".
Trở lại Mộc Hà cung, Trữ Tử Mộc thong thả tản bộ trong đình viện, nhưng trong lòng lo âu không dứt. Lần này hồi gia dự lễ tế, cộng thêm thời gian đường xá cũng phải tới hai tháng. Rời cung một khoảng thời gian không ngắn như vậy, nội tâm nàng không khỏi bất an.
Thứ nhất, Thanh Sanh ngày càng thân thiết lệ thuộc vào Dụ Nguyệt Tịch, tuy là có Lâm Mi Nhi để mắt, nhưng cũng không thể an tâm. Hơn nữa còn có Đoan Nhược Hoa kia, ngày ngày đều nhớ nhớ thương thương muốn nối lại tình xưa, mà Thanh Sanh bây giờ như tờ giấy trắng, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nếu bây giờ mình rời khỏi, chỉ sợ sau hai tháng mình trở lại, hẳn là trên tờ giấy trắng kia đã đủ loại màu sắc hình vẽ rồi, đến nửa điểm cũng không còn nhớ đến người cũ.
Kiên quyết không để cho điều này xảy ra, Trữ Tử Mộc cảm thấy có chút bế tắc, chân mày ngày càng nhíu chặt. Hãn Vân thấy từ khi nàng trở về từ Trường Trữ cung luôn căng thẳng, trong lòng có mấy phần suy đoán, chần chừ mở miệng hỏi,
"Có phải vì Thanh Sanh mà nương nương dời ngày xuất cung?"
"Bổn cung sao có thể vì nàng? Là do thân thể có chút khó chịu mà thôi", Trữ Tử Mộc lập tức mạnh miệng phủ nhận, lại có chút do dự nói thêm, "Chẳng qua nàng dù sao cũng là sủng vật của bổn cung, để nàng lại trong cung một mình, sợ rằng nàng sẽ bị người khi dễ".
Vẻ mặt Hãn Vân như là tỉnh ngộ. Vẫn còn nghĩ là do Quý phi có thiện tâm, mỗi ngày đều đến thăm Thanh Sanh, không ngờ ra là Thanh Sanh là nữ sủng của nương nương a. Quả thật là ngoài sức tưởng tượng, nhưng không phải người xưa vẫn nói đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ sao, chỉ là ai mà biết được Thanh Sanh lại là sủng vật của Quý phi nương nương chứ. Nghĩ đến đây, một bên bất bình thay Thanh Sanh, một bên âm thầm cảm thán phúc khí Thanh Sanh thật là tốt.
"Nếu nương nương sợ nàng phải chịu khi dễ, không bằng đưa nàng cùng theo tới Giang Nam thôi?", sủng vật thì tất nên ở bên cạnh chủ nhân a, Hãn Vân nghĩ hết sức đơn giản như vậy, mà làm cho Trữ Tử Mộc vui mừng, thần sắc sáng ngời. Tại sao lại không nghĩ đến cách này chứ, như vậy, bên cạnh Thanh Sanh cũng chỉ có mình, nghĩ đến đây nụ cười trên mặt nàng lại càng rực rỡ chói lọi, nói vài lời khích lệ Hãn Vân,
"Hãn Vân, đi theo bổn cung lâu như vậy, cuối cùng cũng làm được việc có ý nghĩa rồi", Hãn Vân được khen ngợi, cũng tự thấy vui mừng với bản thân.
"Kia, nô tỳ sẽ sắp xếp chuẩn bị tư trang cho nàng, thay đổi một chút, lúc đó hẳn là sẽ không ai nhìn ra nàng là Thanh Sanh", Hãn Vân nói.
"Mau lo liệu, vậy ngày xuất cung lùi lại ngày hai ba đi, càng sớm càng tốt", Trữ Tử Mộc xoay xoay hộ giáp ở ngón út, cười cười nói nói, biểu tình sáng lạn như của một con hồ ly.
---
"A Thanh, ta dẫn ngươi tới Giang Nam a, có rất nhiều đồ ăn ngon, muốn đi không?", Trữ Tử Mộc cười nhẹ, hai mắt cong cong thành một đường, biểu tình như đang dụ dỗ tiểu hài tử.
"A? Có cái gì ăn ngon a?", vừa nghe thấy có đồ ăn ngon, Thanh Sanh lập tức chú ý, hai mắt mở to nhìn nàng,
"Có chè hoa quế, cháo sen nấu đường, gà tơ hầm hoa, bánh bao, bánh xốp, há cảo chim câu, xíu mại gạo nếp, còn có cháo gạch cua nha...", nghe Trữ Tử Mộc kể một mạch, ánh mắt Thanh Sanh đã long lanh rồi, có thể nghe thấy tiếng nuốt nước bọt phát ra,
"Đi!", Giọng nói kiên định mà chân thật đáng tin vang lên, nhưng đột nhiên lại do dự, vẻ mặt đáng ngại cùng thanh âm lí nhí hỏi thêm một câu, 'Có thể đưa Đoan Đoan cùng đi sao?", Trữ Tử Mộc đang tươi cười mà nghe thấy lời này liền trừng nàng một cái, ánh mắt hung ác bắn tới lại làm cho Thanh Sanh run lên.
"Lần này a, chỉ có thể lén lút đi thôi, ngươi không thể nói cho bất kỳ ai, hiểu không? Nếu không, cũng không có đồ ăn ngon, không phải sao?", Trữ Tử Mộc thu liễm ánh mắt hung dữ, thần sắc nhu hòa mềm mại khuyên nhủ. Thanh Sanh hất cằm ngửa đầu ra sau, lâm vào trạng thái bối rối khó quyết định, khuôn mặt nhăn nhó. Cuối cùng bàn thức ăn ngon lành vẫn thắng, kiên định gật gật đầu. Trữ Tử Mộc mừng rỡ, xoa xoa đầu nàng,

"Quyết định như vậy đi, sáng sớm mai ta nói Hãn Vân tới đón ngươi, ngươi cứ chờ ở cửa, ai đưa gì cũng đừng cầm, cũng đừng bắt chuyện với người lạ, hiểu không?", nhìn đi, Trữ Quý phi tự cao tự đại đang ôn nhu dụ dỗ một đứa trẻ, thật là như hổ lạc đồng bằng a...

Thanh Sanh nghe vậy, nghiêm túc thật tình gật đầu. Nàng thật cao hứng a, ở trong cung lâu như vậy, rốt cuộc sẽ được đi ra ngoài, quan trọng nhất là, có thể ăn ngon nha.

"Chỉ là... chuyện này nhất định phải nói ở nơi này sao... Có con sâu bò tới kìa a...", Thanh Sanh trợn mắt không dám nhúc nhích, tay run run chỉ con sâu xanh đang bò trên mặt đất, sợ hãi hỏi.

Giờ phút này hai người đang trong tư thế khốn khổ, chui rúc trong bụi hoa, thì thầm to nhỏ. Trữ Tử Mộc ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai mới đứng lên phủi phủi y phục, hít sâu một hơi lấy lại dáng vẻ đoan trang cao quý, lại thuận tiện kéo Thanh Sanh ra. Biểu tình lại phảng phất vẻ cao ngạo, giọng nói nghiêm trang,

"Quyết định như vậy đi".

---Hết chương 60---
Editor lảm nhảm: Móa, nữ chủ đã thê nô sẵn rồi giờ còn thành ngốc manh, lại với phải phu nhân toàn chị đại nên khổ thế đấy kkkk :vvv Cãi tới cãi lui không xử được là đứng giữa chịu chớt luôn chớ sao :v

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện