Ngọc Đường nhìn chằm chằm Hoàng hậu, muốn thấy rõ hết thảy từ trong mắt nàng.
Nhưng tròng mắt Hoàng hậu hỗn độn, chỉ có một đám hỏa khí chói mắt nhảy nhót, giống như cử chỉ điên rồ.
''Người không phải là...'' Ngọc Đường kinh ngạc.
''Gϊếŧ mẹ giữ con, chỉ giữ Nhị hoàng tử, những người khác phải chết, toàn bộ đều phải chết!'' âm điệu của Hoàng hậu đột nhiên cao lên, biểu hiện dữ tợn.
''Quả nhiên'' Ngọc đường nhắm mắt lại.
Cũng bởi vì một giấc mộng hoang đường, Hoàng hậu suy nhược lâu như vậy, vẫn là làm ra quyết định hoang đường thế này.
''Ngọc Đường, ngươi sẽ giúp ta đúng không, chờ chuyện này kết thúc, bổn cung sẽ nhận ngươi làm nghĩa muội, đặt mua cho ngươi thật nhiều giá y, cho ngươi nở mày nở mặt nhập phủ làm quý thiếp''
Nàng kích động lôi kéo tay Ngọc Đường, tha thiết mong mỏi nàng ta có thể đồng ý.
Ngọc Đường rủ mắt trầm mặc hồi lâu.
Vào lúc Hoàng hậu cháy bỏng bất an gần như chịu không nổi nữa, nàng mới đột nhiên ngẩng đầu.
''Nô tỳ đồng ý với nương nương, chắc chắn sẽ bảo vệ Nhị hoàng tử cho người''
''Phải, như vậy mới phải, như vậy mới phải'' Hoàng hậu nhẹ nhàng thở ra, tự lẩm bẩm.
...
Cuộc sống ngày ngày trôi qua.
Đảo mắt đã hết tháng bảy, đến mùng ba tháng tám, Diệp Tư Nhàn ra tháng.
Nhưng lúc sinh nàng đả thương thân thể, các thái y nghiêm dặn nhất định phải nằm trên giường nửa tháng, mới có thể hoàn toàn khôi phục.
Cứ như vậy, tiệc đầy tháng của hai nhi tử nàng không cách nào tự mình ngồi vào vị trí tham gia.
Diệp Tư Nhàn mệt mỏi uống canh bổ, trong lòng hết sức mất mát.
Triệu Nguyên Cấp đưa bát vào tay nàng, nhìn về phía hai bé con trong nôi.
''Nàng yên tâm, trẫm sẽ sắp xếp chu đáo, tuyệt đối sẽ không ủy khuất nhi tử của trẫm, càng sẽ không ủy khuất nàng''
Hai bé con vừa uống sữa xong được đưa tới, giờ phút này đang thẳng cẳng gặm tay trong nôi, cánh tay và bắp chân nhỏ cứ thoan thoát không chịu nhàn rỗi.
Ánh mắt Đế vương hiếm thấy trở nên thâm tình.
Thỉnh thoảng đưa tay định kéo kéo tay nhỏ của nhi tử, nhưng vươn tay ra mới phát hiện, móng vuốt nhỏ trắng nõn nà kia ngay cả một ngón út của mình cũng không cầm được.
''Quá nhỏ'' hắn đành hậm hực thu hồi.
Giống hai con búp bê lưu ly, dường như chỉ cần thổi một hơi cũng có thể quét bay chúng.
''Song thai vốn nhỏ, huống chi mới chỉ là trẻ con vừa đầy tháng, chờ tương lai chúng lớn lên, nhất định sẽ đầu đội trời chân đạp đất như người vậy''
Diệp Tư Nhàn nhìn hai đôi chân đáng yêu của hai nhi tử, vừa mềm lòng vừa tự hào.
Làm mẫu thân mới biết xoắn xuýt biết bao nhiêu.
Hài tử có tiền đồ, nàng sẽ lo lắng, hài tử không có tiền đồ trông coi bên cạnh nàng, bị đám đại thần phỉ nhổ lên án, nàng cũng sẽ đau lòng.
Quả nhiên nuôi con trai rất tốn sức.
Sinh con gái tốt biết bao nhiêu, cứ yên tâm lớn gan nâng nàng trong lòng bàn tay ngậm trong miệng, tương lai tìm các phu quân yêu thương các nàng, nhìn các nàng bình an vui vẻ vô ưu vô lo.
''Hoàng thượng, người đã chọn được tên chưa? Hai huynh đệ tên gọi là gì?''
Triệu Nguyên Cấp ngồi trên giường, trịnh trọng chọn ra hai cái tên từ trong những chữ được khéo léo chọn lựa.
''Nhị tử Trường Uyên, Tam tử Trường Diễn, đều có ý là nước trong xanh chảy dài không dứt''
''Uyên, Diễn''
Diệp Tư Nhàn chậm rãi nghiền ngẫm, ý cười trong mắt dập dờn.
''Hai chữ này hay, Trường Uyên, Trường Diễn''
Uống xong ngụm canh bổ cuối cùng, Diệp Tư Nhàn chậm rãi xuống giường đến bên nôi, yêu thương sờ lên gương mặt hai nhi tử.
''Trường Uyên, Trường Diễn, các con có tên rồi''
Tiệc đầy tháng vô cùng long trọng, giờ lành chưa tới, trong ngoài điện An Khang đã ngồi đầy người.
Đế Hậu ngồi cao cao tại thượng, vẻ mặt mừng rỡ, nhất là Hoàng hậu, vui vẻ ra mặt chiêu đãi tất cả dòng họ hoàng thất và các mệnh phụ.
''Giờ lành sắp đến, nên bế tiểu Hoàng tử ra rồi'' Hoàng hậu nhắc nhở.
Triệu Nguyên Cấp hết sức nghi ngờ.
Nếu nói Hoàng hậu giả vờ, nhưng nàng giả vờ cũng quá giống.
Nếu nói không giả vờ, hắn lại không tin đức hạnh của Hoàng hậu sẽ thực sự ngóng trông Hoàng tử khỏe mạnh tốt đẹp.
Hành động của người bên cạnh hiếm khi khiến Đế vương thủ đoạn lão luyện cũng do dự.
''Ừ''
Nhàn nhạt ừ một tiếng, Triệu Nguyên Cấp phân phó nhũ mẫu bế hai vị tiểu Hoàng tử ra.
Tã lót giống nhau như đúc xuất hiện trước mặt mọi người, tất cả mọi người xôn xao.
''Ôi chà đúng là thai song sinh, ta sống tới giờ mới được gặp lần đầu, thật tốt quá''
''Đúng đó đúng đó, Diệp phi nương nương thật khéo sinh, một đôi Hoàng tử như cục bột thế này, quý giá biết bao nhiêu''
''Ôi ôi, nhìn đôi mắt nhỏ này đi, đen lúng liếng như hắc bảo thạch, lộ ra vẻ thông minh lanh lợi''
Cảnh tượng sôi trào.
Chúng phụ nhân có loại yêu thích trời sinh với trẻ con, từng ngưỡng đưa đầu dài ra, chỉ hận không thể nhìn thêm vài lần.
Dù các lão Vương phi lão Thái phi vốn không thích xuất thân của Diệp phi, lúc này cũng chịu phục.
Chẳng những hâm mộ mà còn vui mừng.
Đi một vòng, hai nhũ mẫu và bốn cô cô, trên người đeo đầy các loại vòng tay ngọc khí bảo thạch, khóa trường mệnh.
Đế vương ngồi ngay ngắn trên cao nhìn cảnh này, trong lòng ngạo nghễ, có loại cảm giác nở mày nở mặt.
Về sau hắn có thể quang minh chính đại sủng ái Nhàn Nhàn rồi.
Rốt cuộc không cần đi tới cung khác diễn kịch, không cần nhìn sắc mặt đám đại thần kia, rất tốt, rất tốt.
Long tâm cực kỳ vui mừng, đồng thời hắn cũng không quên nhìn chằm chằm Hoàng hậu.
Thấy ánh mắt Hoàng hậu vẫn luôn dõi theo hai đứa bé, bản năng người mẹ trong mắt không kìm lòng được mà toát ra, khóe môi còn hiện ra nụ cười mẹ hiền thương con.
Trong lòng Triệu Nguyên Cấp đủ kiểu buồn bực bỗng nhiên hồi hộp.
'Hẳn lời đồn trong cung là thật, Hoàng hậu thật sự xem Trường Uyên như con của nàng chuyển thế thành?'
Lưng trở nên lạnh lẽo, Triệu Nguyên Cấp không thay đổi sắc mặt, cười nhạt phân phó cho lễ quan: ''Giờ lành đã đến, bắt đầu nghi thức đi''
''Rõ!''
Đám quan chức Lễ bộ tiến lên tuyên lễ, các phu nhân toàn phúc cầm nhánh tùng bách, nhúng nước bách phúc nhẹ nhàng rắc lên đỉnh đầu hai vị Hoàng tử.
Vừa vẩy nhẹ vừa khấn, ngụ ý tẩy mọi tà khí, bệnh khí và tất cả dơ bẩn, tương lai trăm tuổi vô ưu.
Nghi thức rườm rà qua đi, các phu nhân dùng dây đỏ biểu tượng của sự chúc phúc thắt lên tay chân của tiểu Hoàng tử.
Tượng trưng cho truyền lại tất cả phúc khí cho tiểu Hoàng tử, lại dùng dây đỏ cột phúc khí lại.
Lễ nghi xong, các phu nhân toàn phúc lui xuống, lễ tam tẩy kết thúc, tiệc đầy tháng chính thức bắt đầu.
Các cung nữ nối đuôi nhau đi vào, từng món mỹ vị trân tu được bưng lên, An Khang điện rất náo nhiệt.
Lúc vốn nên cao hứng nhất, Hoàng hậu lại có chút mất mát.
Nàng cứ vậy trơ mắt nhìn các nhũ mẫu bế Hoàng tử xuống, không dừng lại bên cạnh nàng dù chỉ một chút.
Nhị hoàng tử như câu mất hồn của nàng, quên cả việc chào hỏi tân khách.
''Hoàng hậu sao vậy, có chỗ nào không khỏe sao?''
Triệu Nguyên Cấp cầm chén trà cười nhẹ nói.
''Không có...không có'' Hoàng hậu vội vàng hoàn hồn.
''Đây là Bích Loa Xuân năm nay mới cống, Hoàng hậu nếm thử có hợp khẩu vị không?''
Tiệc đầy tháng không hợp uống rượu, dùng trà thay thế, hành động lần này của Triệu Nguyên Cấp chính là nhắc nhở nàng, đừng thất thố.
Hoàng hậu vội vàng uống trà, che giấu sự bối rối của mình, lúc buông chén trà xuống nàng đã chỉnh lý lại biểu hiện.
''Không hổ là trà mới năm nay, quả nhiên không giống bình thường''
''Trẫm thích nhất là lá trà tự nhiên không giống bình thường, hy vọng Hoàng hậu cũng có thể cùng trẫm thưởng thức''
Ý tứ trong lời nói chỉ có một mình Hoàng hậu hiểu.