Nhưng không sao.

Triệu Nguyên Cấp miễn cưỡng ngã lưng ra phía sau, có chút híp mắt nhìn đại điện náo nhiệt.

Nhắc nhở là ý tốt, Hoàng hậu có nhận hay không thì tính sau.

Nếu cảm kích thì thôi, còn nếu như không, còn si tâm vọng tưởng những thứ khác, vậy cũng đừng trách hắn không khách khí.

Bầu không khí quanh người trong nháy mắt ngột ngạt, lưng Hoàng hậu mát lạnh, tay cầm chén trà bỗng lắc một cái.

Lưng lạnh, trong lòng cũng lạnh.

Cuối cùng nàng vẫn chưa làm gì mà không phải sao? Hoàng thượng đã dựng cao thành trì khôi giáp lên với nàng rồi.

Về sau, nàng có lẽ ngay cả quyền để nhìn nhiều hơn một chút cũng không có.

...

Tiệc đầy tháng vô cùng náo nhiệt, Trữ Tú cung lại hiếm có thanh tĩnh.

Thời tiết mát mẻ, diệp Tư Nhàn quấn kín chăn mỏng ngồi trên giường, vừa uống canh bổ vừa nhìn Cảnh Châu và Cảnh Nghiên học viết chữ.

Tiểu Công chúa Cảnh Châu bốn tuổi rưỡi thông minh lanh lợi, đã viết được mấy chữ nguệch ngoạc.

Tiểu Công chúa Cảnh Nghiên chưa tới hai tuổi nhưng vẫn trẻ con, đôi tay nhỏ trắng tròn chống lên cái cằm nhỏ, vừa phun phì phì vừa sùng bái mà nhìn tỷ tỷ.

''Đây là người, hoa, cây...'' tiểu Công chúa Cảnh Châu học rất nhanh, ra dáng mà dạy muội muội.

''Ừm''

Cảnh Nghiên ngoan ngoãn gật đầu, thực tế không hiểu gì hết.

''Học xong rồi à? Chữ này đọc là gì?''

Sau khi Cảnh Châu dạy một lần, tiện tay chỉ một chữ hỏi muội muội.

''Tỷ tỷ!'' tiểu Công chúa Cảnh Nghiên vỗ đôi tay nhỏ trắng nõn, đôi mắt như hắc bảo thạch óng ánh nhất trên trời.

''Cái gì mà tỷ tỷ, đây là chữ nhân, muội ngốc quá''

Cảnh Châu không chút khách khí búng một cái lên đầu muội muội, lực đạo không nhẹ không nặng.

Cảnh Nghiên cũng không thấy đau, vẻ mặt vẫn sùng bái nhìn về phía tỷ tỷ, trong cái miệng nhỏ y y a a lẩm bẩm gì đó nghe không hiểu.

''Mẫu phi, người xem Cảnh Nghiên kìa'' tiểu Công chúa Cảnh Châu có chút tức giận.

Diệp Tư Nhàn lại phì cười.

''Muội muội con còn chưa tới hai tuổi, nó có thể nhịn không đái dầm đã là rất giỏi rồi, con còn mong gì nữa?''

Diệp Tư Nhàn vừa nói vừa ôm lấy tiểu nữ nhi, lại điểm lên trán đại nữ nhi một cái.

''Được rồi, con thông minh hơn muội muội, sau này con phải bảo vệ cho muội muội có biết không?''

''Mẫu phi''

Cảnh Châu bỗng nhiên đặt bút trong tay xuống, ngửa đầu nhìn mẫu phi, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

''Người vẫn sẽ thương con chứ?''

''Đương nhiên rồi, con là con của mẫu phi, mãi mãi là thịt đầu tim của mẫu phi, sao lại hỏi như vậy?''

Diệp Tư Nhàn mỉm cười, đát mắm lại hiện ra chút lạnh lẽo.

Cảnh Châu hiển nhiên không chú ý, chỉ gục cái đầu nhỏ xuống lẩm bẩm nói.

''Con nghe mấy cung nữ thái giám kia nghị luận, nói mẫu phi có hai Hoàng tử rồi sẽ không thương yêu chúng nữ nhi nữa, con và Cảnh Nghiên sau này sẽ là con hoàng không ai quản''

''Nói xằng nói bậy!'' Diệp Tư Nhàn nhíu mày giận dữ mắng mỏ.

''Con và muội muội đều là bảo bối do mẫu phi mang thai mười tháng vất vả sinh ra, đứa nào cũng là thịt đầu tim của mẫu phi, những người này nó hươu nói vượn''

Diệp Tư Nhàn rất tức giận.

Nàng thật sự không ngờ, hậu cung ngoài mặt gió êm sóng lặng, dưới đáy lại tàng long ngọa hổ, loạn thất bát tao gì cũng có.

''Nhưng mà...''

Cảnh Châu vẫn kỳ quái, Diệp Tư Nhàn cũng không vội, kiên nhẫn chờ nàng.

Tiểu cô nương nghiêng đầu trầm tư suy nghĩ một hồi thật lâu, mới cạy cạy đầu ngón tay chột dạ nói.

''Mẫu phi, con nhớ kỹ rồi, sau này những người đó có nói gì nữa con cũng sẽ không tin''

''Như vậy mới đúng'' Diệp Tư Nhàn thở dài một hơi, yêu thương vuốt ve sợi tóc mềm mại của Cảnh Châu.

Bên ngoài cửa sổ thủy tinh đặc biệt sáng sủa, thời tiết cuối thu vạn dặm không mây, gió thu đưa tới mùi hương hoa quế thơm ngát.

Diệp Tư Nhàn ôm hai nữ nhi, ánh mắt dịu dàng, biểu hiện yêu thương, đáy mắt là từng cơn lạnh giá.

Xem có có chút rác rưởi, tới lúc nên dọn dẹp rồi.

Lúc sắp đến giữa trưa, Trường Uyên và Trường Diễn được bế về, hai bé con hình như mệt mỏi, ăn no liền ngủ say sưa.

Diệp Tư Nhàn hôn lên gương mặt tròn vo của nhi tử, cho nhũ mẫu ôm xuống.

Mình bồi hai nữ nhi náo nhiệt dùng bữa trưa, sau khi dỗ nữ nhi ngủ, Diệp Tư Nhàn đứng dậy đi vào gian ngoài.

''Viên Nguyệt, ngươi đi thăm dò một chút người bên cạnh Cảnh Châu, rốt cuộc là ai huyên thuyên lung tung?''

''Sao vậy?'' Viên Nguyệt kinh ngạc.

Diệp Tư Nhàn kể lại ngọn nguồn, sắc mặt Viên Nguyệt nén giận.

''Đồ không có mắt, đánh chủ ý lên đầu Công chúa''

''Nương nương yên tâm, nô tỳ nhất định lưu ý, cần phải tra ra manh mối''

Nói thì nói vậy, nhưng Trữ Tú Cung sớm đã không phải lúc trước.

Cung nữ thái giám và nhũ mẫu cô cô trong cung, Nhất đẳng Nhị đẳng chạy việc vặt, cộng lại khoảng hơn ba mươi người.

Ở đâu có người ở đó có đúng có sai.

Muốn tra vài câu tin đồn thất thiệt, nói thì dễ nghe, nhất là...trợ thủ đắc lực Tiểu Tần Tử đã không còn ở đây.

Mấy hôm sau, Viên Nguyệt đã phải bận rộn chuyện tết Trung thu, lại phải âm thầm nghe ngóng điều tra tin đồn.

Mấy ngày kế tiếp mệt đến ngất ngư, một trận mưa đêm kèm gió thu ập tới, lập tức ngã bệnh, sốt hết cả đêm.

Diệp Tư Nhàn vô cùng tự trách, kiềm chế đến khi trời trong, vội vàng ra hậu điện xem nàng.

''Đều trách ta nghĩ không chu đáo, khiến ngươi mệt nhọc''

Cởi xuống áo choàng dày đặc sợ gấm, Diệp Tư Nhàn ngồi bên giường nhìn Viên Nguyệt.

''Nương nương tuyệt đối đừng nói vậy, là thân thể nô tỳ không tốt, không thể giúp nương nương phân ưu''

Viên Nguyệt tự trách, lại không ngừng lui lại phía sau, sợ lây bệnh cho nương nương.

''Đừng có nói nhảm''

Diệp Tư Nhàn tự tay giúp nàng kéo chăn, lại an ủi.

''Trước mắt ngươi dưỡng tốt thân thể, Lộ Bảo trong cung chúng ta là người đáng tin, chuyện tết Trung thu đã sắp xếp ổn thỏa, bắt những kẻ nói năng xằng bậy kia cũng không phải chuyện ngày một ngày hai''

''Không, nương nương'' Viên Nguyệt bỗng ngồi dậy.

''Nô tỳ đã tra ra được chút dấu vết để lại, dường như không giống là trong cung chúng ta, hình như là Công chúa nghe được từ bên ngoài, với lại...''

Viên Nguyệt sở dĩ không vội bẩm báo, thật sự là vì đều là tin đồn thất thiệt không căn cứ.

Nhưng Diệp Tư Nhàn vẫn là nghe được chút manh mối.

''Có phải ngươi muốn nói, chuyện này hình như có liên quan tới Hoàng hậu?''

Viên Nguyệt bỗng nhiên gật đầu.

''Sao người biết?''

''Hừ''

Diệp Tư Nhàn cười khẩy: ''Ta đâu phải kẻ ngốc''

Vào cung nhiều năm như vậy, người không có vấn đề thần kinh đều có thể nhìn ra manh mối.

Ánh mắt Hoàng hậu nhìn hai nhi tử cũng không giống nhau, ai biết trong bụng che giấu thứ bẩn thỉu gì.

Không tóm được chuôi của mình liền đặt chủ ý lên người hài tử, thật là....

''Tâm tư của Hoàng hậu không đơn giản, về sau chúng ta phải cẩn thận hơn''

''Ngươi dưỡng thân thể cho tốt, mau trở về giúp ta''

Diệp Tư Nhàn để lại chút dược liệu, đứng dậy rời đi.

''Nô tỳ cung tiễn nương nương''

Thời tiết lạnh ần, nàng trở về uống tổng cộng hai bát canh gừng nóng hổi, uống đến đầu đầy mồ hôi, mới an tâm nằm lên giường.

Mẫu thân từng nói, thân thể mãi mãi là thứ quan trọng nhất, chỉ có còn sống mới có thể có được tất cả thứ mình muốn.

''Nương nương, không xong rồi!''

Vừa bọc kỹ chăn định ngủ một giấc, Xảo Yến vội vàng từ bên ngoài xông tới, trên thân mang theo một luồng hơi lạnh.

''Công chúa Cảnh Châu và Đại hoàng tử đánh nhau, ở Ngự hoa viên''

''Cái gì?!''

Không quan tâm đến bị lạnh hay không, Diệp Tư Nhàn thậm chí giày cũng chưa kịp mang, liền xông ra ngoài. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện