Diệp Tư Nhàn mới nhìn một chút mà tim muốn tan chảy.
''Sao lại nhỏ như vậy, chúng không bị gì chứ?''
''Thái y nói, song thai là phải nhỏ hơn so với đơn thai một chút, người yên tâm, rất khỏe mạnh, mỗi ngày đều ăn rất nhiều''
''Vậy là tốt rồi''
Diệp Tư Nhàn ôm lấy hai nhi tử, trái hôn một cái, phải hôn một cái.
Sau khi tỉ mỉ nhìn mặt mũi chúng một lần, nàng hết sức ngạc nhiên''
''Hai đứa con trai nhưng ngoại hình lại không giống, thật sự thần kỳ''
''Ta nghe mấy người già nói nếu song sinh là hai nam hài thì phải giống nhau như khuôn đúc chứ?''
''Thái y nói cũng sẽ có trường hợp không giống, nương nương không cần để tâm, tiểu Hoàng tử đều khỏe mạnh'' Viên Nguyệt cười đáp.
''Bọn chúng đứa nào là lão đại, đứa nào là lão nhị?'' Khuôn mặt Diệp Tư Nhàn tròn múp míp, mơ hồ khôi phục chút khí sắc.
''Tã lót màu lam là ca ca, tã lót màu ngọc bích là đệ đệ''
''Ừ''
Diệp Tư Nhàn tỉ mỉ vuốt ve gương mặt của bọn nhỏ, như thể vuốt ve hai viên ngọc xinh đẹp.
Thoáng cái đã qua hơn nửa canh giờ, nàng thấy nhìn thế nào cũng không đủ.
Đám trẻ sơ sinh đến giờ bú sữa mẹ, nhướng đôi mày nhỏ, 'oa' một tiếng khóc lên.
Hai em bé thi nhau khóc không ngừng càng lúc càng to, tiếng khóc rung trời hận không thể lật tung nóc nhà.
Diệp Tư Nhàn lập tức chịu không nổi.
''Mau mau, đưa chúng xuống cho bú đi''
''Dạ, nương nương''
...
Bên trong cung Tê Phượng.
Hoàng hậu bỏ ra thời gian ba bốn ngày vẫn không thoát khỏi bóng ma bên trong, mỗi ngày trong miệng chỉ lặp đi lặp lại câu.
''Diệp phi rốt cuộc là có lai lịch gì, vậy mà cũng không chết''
''Sao mạng của cô ta cứng tới vậy, thái y đưa bàn tay vào trong bụng của cô ta mà cô ta cũng có thể sống sót''
Ngọc Đường cắn răng quỳ trên đất.
''Nương nương, kia là thái y trị bệnh mà, nhau thai quấn mẹ con đều phải chết, người đừng sợ''
Nàng biết trong lòng nương nương có hận, bị hoảng sợ còn nhiều hơn.
Mấy ngày nay chỉ uống chút nước, ngay cả cơm cũng không ăn mấy, tiếp tục như vậy chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện.
''Ta biết thái y đó là cứu mạng, nhưng sao cô ta còn chưa chết?'' Hoàng hậu gần như cử chỉ điên rồ.
Ngọc Đường quỳ trên đất, đáy mắt lóe lên sự lạnh lẽo.
''Bây giờ không chết, không có nghĩa là sau này sẽ không chết''
''Nương nương người nhất định phải chống đỡ, nô tỳ sẽ tìm cách báo thù cho người, khiến mẹ con cô ta đều xuống dưới chôn cùng với Trường Kha điện hạ của chúng ta''
Nhắc đến Triệu Trường Kha, trong mắt Hoàng hậu rốt cuộc có chút ánh sáng.
''Kha nhi, Nhị hoàng tử la Kha nhi chuyển thế, bổn cung phải đi bái Phật, bổn cung phải hỏi Phật Tổ rốt cuộc là có phải hay không?''
Hoàng hậu thất tha thất thểu xuống giường đến bàn thờ Phật ở gian ngoài, thành kính quỳ trên đệm cói, chắp tay trước ngực lẩm bẩm.
Ngọc Đường thất vọng nhắm mắt lại.
Hóa ra tưởng rằng Hoàng hậu nương nương sẽ hận, sẽ cùng nàng lên kế hoạch quyết đoán triển khai báo thù.
Nhưng Hoàng hậu đột nhiên biến thành cọng mì, qua lâu như vậy còn run lẩy bẩy sợ hãi máu phòng sinh.
Loại chủ tử này thật sự có tương lai sao?
''Thôi đi, nương nương, dù người nhất thời không tỉnh táo nổi cũng không cần gấp, nô tỳ sẽ sắp xếp ổn thỏa cho người''
Ngọc Đường nhắm mắt lại, đứng lên lui ra.
...
Từng ngày của tháng bảy trôi qua, Hoàng hậu đột nhiên biến thành giống như có vấn đề thần kinh.
Ban đầu vẫn chỉ là bái bàn thờ Phật ở cung Tê Phượng, về sau bắt đầu đi phật đường ở Ninh Thọ Cung, sau đó ngày mười năm tháng bảy.
Nàng bỗng nhiên xin chỉ thị của Hoàng đế, muốn đến chùa Hoàng Giác ngoài thành bái kiến đại sư.
Đau thương về cái chết của Triệu Trường Kha lần nữa bị khơi lên, Triệu Nguyên Cấp không tiện nói gì, đành để nàng đi, cũng phái người đi theo dõi nàng.
Hoàng hậu xuất cung mang theo Ngọc Lộ, Ngọc Đường giả bệnh tránh thoát, thành công ở lại trong cung.
Nàng rất quen đường ở Đức An Cung, dù khuya khoắt Ngọc Đường cũng không chút sợ sệt.
Đêm mười lăm tháng bảy, nàng mặc toàn thân áo đen, nhẹ nhàng đến trước cửa sổ của Triệu Trường Diên, dọa Triệu Trường Diên sợ gần chết.
''Đại hoàng tử người đừng sợ, nô tỳ không phải đến lấy mạng''
''Ngươi tới lấy mạng hay không đâu có liên quan gì tới ta? Thời gian của lão tử quý giá, ngươi có chuyện gì mau nói ra!''
Triệu Trường Diên vẫn phách lối như cũ, cho dù hắn bơ vơ không nơi nương tựa.
Ngọc Đường quan sát Đại hoàng tử từ trên xuống dưới, phát hiện sắc mặt đối phương ửng hồng, mí mắt sưng vù, còn phía sau hắn có hai cung nữ đứng đó, đai lưng đều méo lệch, Thư phòng to lớn chẳng có bao nhiêu sách, ngược lại có không ít giường dài, giường ngắn, giường ngủ, giường mỹ nhân các thứ.
Chẳng lẽ là....
Ngọc Đường cười rạng rỡ, bung hết ý nghĩ xấu ra trong lòng ra.
''Tiện nhân hại chết mẫu thân của ngài đã hạ sinh Hoàng tử, mà còn là sinh hai đứa, về sau trong cung này, chỉ sợ sẽ không có chỗ cho ngài, Đại hoàng tử điện hạ, chúng ta nên hành động rồi''
''Hành động hành động!'' Triệu Trường Diên oán hận vò giấy trên bàn thành một cục.
''Ngươi cho rằng ta không muốn động sao? Nhưng ngươi xem ra vào Trữ Tú Cung một chuyến khó khăn biết chừng nào, mấy tên cung nữ thái giám kia lục soát người tám lần''
''Cho nên nô tỳ đến thương lượng với ngài, chúng ta không ra tay từ Trữ Tú Cung và Diệp phi, chúng ta ra tay từ...Nhị công chúa và Tam công chúa được chứ?''
Con mắt hẹp dài của Triệu Trường Diên híp híp.
''Ngọc Đường cô cô, ngươi thật sự coi ta là kẻ ngốc đúng không? Hai tiểu nha đầu thì được tích sự gì, lấy được mạng Diệp phi hay là lấy được mạng của hai tiểu súc sinh?''
''Đương nhiên là không cần''
''Nhưng ngài đừng quên, không có hai nha đầu đó, ngài căn bản không cách nào lừa được Diệp phi ra khỏi Trữ Tú Cung''
Ngọc Đường lặng lẽ hiện ra sự lạnh lẽo, mỗi chữ mỗi câu nghiến răng nghiến lợi, hận ý trong lồng ngực muốn nhảy ra.
''Ngươi nói có lý''
Triệu Trường Diên mười ba tuổi duỗi chân lên bàn sách, khoan thai hung ác nham hiểm nhấp một ngụm trà, ánh mắt mang hận ý ngập trời.
Hắn mãi mãi cũng không quên được nhiều năm như vậy mẫu phi phải sống trong bóng tối như thế nào.
Nếu không phải do độc phụ Diệp phi đó, mẫu khi sẽ không đau khổ như vậy, sẽ không ép hắn đến mức này, càng sẽ không chọc cho hắn gϊếŧ thân mẫu.
Diệp phi, đều là Diệp phi.
''Được!'' Triệu Trường Diên lặng lẽ nhắm mắt lại.
''Vậy mời Ngọc Đường cô cô hao tâm tổn trí một chút, cần phải làm gì, ngươi cứ nói''
''Kỳ thật cũng không có, chỉ cần làm chuyện ngài am hiểu nhất, chơi đùa ầm ĩ trong cung, dẫn Công chúa ra là được''
''Chuyện còn lại, chắc hẳn ngài biết phải làm thế nào!''
Đại hoàng tử hung ác ngang ngược, Ngọc Đường chưa từng hoài nghi, dù là Hứa phi qua đời hắn bơ vơ không nơi nương tựa, bản chất hung ác vẫn chảy trong máu.
Ra khỏi Đức An Cung, Ngọc Đường nhìn bầu trời đen kịt phương xa, sự lạnh lẽo trong mắt như rắn phun độc.
Tết Trung Nguyên mười lăm tháng bảy, tục xưng là quỷ tiết, trên dưới trong cung ngay cả người cũng không thấy, sợ sẽ va phải thứ không sạch sẽ.
Chỉ có từng chiếc đèn cung được thắp sáng, ngụ ý xua tan quỷ thần.
''Quỷ tiết có gì mà sợ, kinh khủng nhất vĩnh viễn là người sống''
...
Ba ngày sau, Hoàng hậu trở về từ chùa Hoàng Giác.
Tiến vào cửa cung, nàng kích động nắm tay Ngọc Đường.
''Kha nhi báo mộng cho ta, liên tiếp ba đêm liền ta đều mơ thấy nó, nó nói nó nhớ ta, muốn ở bên cạnh ta, mong muốn ta làm mẫu phi của nó''
Ngọc Đường âm thầm co rút khóe miệng.
''Nương nương bỏ thêm chút sức, lần nữa đạt được hoàng sủng, lại sinh cho Hoàng thượng một đích tử''
''Nói bậy, nó đã tới bên cạnh ta rồi mà, chính là Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử chính là nó!''