Lúc Hoàng hậu rảo bước tiến đến phòng sinh, vừa vặn nghe thấy một câu như vậy, cả trái tim gần như nhảy ra khỏi cổ họng.
Đứa nhỏ này nhất định là Kha nhi!
Nó nhất định là thác sinh vào bụng Diệp phi để đền ơn.
Chính mình sinh ra trước, sau đó bắt cả đối thủ của nàng là Diệp phi và cả nghiệt chủng còn lại trong bụng của nàng ta.
Thân là chính cung, thu dưỡng hài tử không có mẫu phi chính là hợp tình hợp lý.
Đến lúc đó, bọn họ vẫn là mẹ con.
''Hoàng thượng!''
Giọng Hoàng hậu run rẩy, ánh mắt trừng trừng nhìn tã lót trong ngực Triệu Nguyên Cấp.
''Nghe nói tình huống của Diệp muội muội nguy hiểm, lòng Hoàng thượng cũng nhất định là như lửa đốt, không ngại thì bế đứa nhỏ này ra ngoài chăm sóc đi, tránh khỏi cảnh nhốn nháo hoảng loạn ở đây''
''Thần thiếp dù sao cũng là đích mẫu, chẳng lẽ Hoàng thượng không yên lòng sao?''
Triệu Nguyên Cấp vốn không tin.
Nhưng trông thấy trong ánh mắt Hoàng hậu gần như là dịu dàng vô tận, hắn đột nhiên hơi kinh ngạc.
Đương nhiên, hắn vẫn không tin.
''Phùng An Hoài, triệu nhũ mẫu tới hầu hạ Nhị hoàng tử''
''Dạ'' Phùng An Hoài rời đi.
Hoàng hậu lại không nhịn được tiến lên một bước.
''Hoàng thượng không tin tưởng thần thiếp tới vậy sao? Đứa nhỏ này cũng gọi thần thiếp một tiếng mẫu hậu, thần thiếp nhất định sẽ thật lòng thật dạ thương nó''
''Hoàng hậu mệt nhọc cả đêm, đi nghỉ ngơi trước đi, ở đây rối loạn, mùi máu nồng nặc, không nên ở lâu''
Hoàng hậu nghe suýt bật cười, không nên ở lâu? Người không nên ở lâu nhất cũng ở lại suốt cả đêm, còn cái gì mà không nên ở lâu nữa.
''Thần thiếp không mệt, trái lại là Hoàng thượng, chắc hẳn sắp đến giờ vào triều rồi, không ngại thì giao nơi này cho thần thiếp đi, người đi trước lo cho chính sự đi? ''
Hoàng hậu thăm dò.
Chờ Đế vương vừa đi, nàng tự nhiên sẽ có biện pháp đem hài tử vào tay mình.
Nhưng Triệu Nguyên Cấp đương nhiên sẽ không mắc lừa, hắn cười nhạt.
''Hôm nay nghỉ, không vào triều, huống chi...nơi này cũng không thể thiếu trẫm''
Ý của những lời này rất rõ ràng, chính là không tín nhiệm nàng.
Hắn không có cách nào quan minh chính đại trực tiếp đuổi mình đi, nên không ngừng phòng thủ ở đây nửa bước cũng không rời, bảo vệ người trong lòng thật kín, khiến bất kể kẻ nào cũng không có cơ hội tới gần.
Đây chính là Hoàng đế, trượng phu của nàng.
Hoàng hậu kinh ngạc lùi về sau một bước, không kịp quay người đi ra ngoài đã nghe bà đỡ đột nhiên hét lên một tiếng kinh hoảng.
''Không xong rồi! Cuống rốn của Nhị hoàng tử vướng Tam hoàng tử, hài tử không ra được!''
''Nương nương đã bắt đầu chảy máu, hài tử lại không ra được e là mẹ con đều gặp nguy hiểm!''
Các bà đỡ khiếp sợ đến giọng nói cũng thay đổi.
Cũng không trách được các bà, thai song sinh là mười năm khó gặp, các bà không trải qua nhiều cũng là chuyện bình thường.
Cô cô đỡ đẻ và các bà đỡ trắng bệch mặt đối mặt với sản đạo, động tác vò bụng của hai thái y cũng ngưng lại.
Tất cả mọi người ngừng thở, không ai biết hiện tại nên làm gì? Cây kim trong phòng mà rơi cũng nghe thấy tiếng.
''Biện pháp tốt nhất là gì?'' Triệu Nguyên Cấp giao hài tử cho nhũ mẫu, nhanh chân tới gần một gian phòng khác.
''Ai có biện pháp gì thì đều có thể thực hiện, chỉ cần có thể cứu được mẹ con đều bình an, trẫm sẽ không truy cứu gì cả, còn hậu thưởng''
Các bà đỡ đưa mắt nhìn nhau, hai thái y cũng đầy đầu mồ hôi.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Trị thấp thỏm quỳ xuống: ''Dùng canh sâm xốc lại tinh thần, để nương nương tự mình dùng sức, có lẽ có thể...''
Lời còn chưa dứt, Lương Tiến Phương bỗng nhiên cắt ngang: ''Nương nương đã chịu không nổi mà ngất đi, đợi dùng canh sâm xốc tinh thần thì đứa trẻ đã mất mạng rồi''
Ông quỳ bộp xuống đất lễ bái Đế vương.
''Biện pháp nhanh nhất là dùng bàn tay tiến vào, trực tiếp lột bỏ cuống rốn và nhau thai, sau đó điều chỉnh vị trí bào thai của tiểu Hoàng tử, lập tức có thể sinh thuận, nếu không thì không còn cách nào khác''
Ông ta còn chưa nói xong, các bà mụ liền xôn xao quỳ xuống đất, mỗi người đều run chân đến đứng không nổi.
Đưa tay vào lột nhau thai, loại chuyện này các bà ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua, rốt cuộc là một đám phụ nữ, có người bị dọa đến đần mặt.
Triệu Nguyên Cấp đá văng kẻ vô dụng ra, một tay kéo Lương thái y đến chỗ sinh.
''Ngươi làm''
Giữa cái gọi là luân lý kiêng kị và an nguy của hai mẹ con, hiển nhiên là chọn vế sau.
Đế vương biển chứa trăm sông, cái gì cũng có thể khoan dung được, Hoàng hậu lại theo không kịp, nàng sợ đến mức quỳ xuống cản Đế vương.
''Hoàng thượng, danh dự của nữ tử còn lớn hơn cả tính mạng, nếu Lương thái y...tiến vào...., danh dự của Diệp phi còn gì nữa, tương lai muội ấy nhất định sống không bằng chết''
Hoàng hậu nói thật, dù nàng có chút tư tâm, nhưng giờ phút này đúng là nói thật.
Triệu Nguyên Cấp lại không để ý tới, trực tiếp phân phó Lương Tiến Phương.
''Nhanh lên một chút! Diệp phi ra máu càng lúc càng nhiều, chỉ sợ không chịu đựng được lâu như vậy''
Lương Tiến Phương sợ đến bắp chân cũng run lên, lương y như từ mẫu, vì tính mạng của mẹ con hai người, ông đành phải vén tay áo lên.
Rượu mạnh trừ độc, nước sạch rửa tay.
Mạnh mẽ đanh thép luồn tay vào sản đạo, xé bỏ xuống rốn và nhau thai đã chồng chất lên nhau thật lâu.
Sản đạo đẫm máu lập tức chảy ồ ạt càng nhiều máu hơn, ngay cả Diệp Tư Nhàn vì đau đớn mà ngất đi cũng lần bữa bị đau mà tỉnh lại.
Nàng liều mạng giãy dụa, một đám cô cô đỡ đẻ và bà đỡ ấn chặt nàng xuống.
Luyện Ngục đau khổ sau nửa canh giờ, dưới thân bỗng nhiên buông lỏng, 'ào ào' một tiếng nước giội xuống đất, nương theo đó là tiếng khóc nỉ non to rõ của em bé.
''Chúc mừng Hoàng thượng, lại là một tiểu Hoàng tử''
''Chúc mừng Diệp phi nương nương, máu đã ngừng chảy''
...
Hoàng hậu không dám tin vào mắt mình.
Rõ ràng là Diệp phi sắp chết đến nơi, lúc trên ngựa sắp tắt thở, đột nhiên lại trở về từ cõi chết, còn sinh ra hai vị Hoàng tử khỏe mạnh.
Nhìn Hoàng thượng trái một đứa phải một đứa ôm vào trong lòng yêu thích không buông tay, nàng hận đến xương cốt cũng ngứa ngáy.
''Diệp phi....là ngươi cướp đi Kha nhi của ta''
Kha nhi còn nhỏ như vậy, đương nhiên không đấu lại mẹ con các người.
Kha nhi của nàng rõ ràng là muốn đến tìm mình, đều là tại Diệp phi, đều là nữ nhân đó!
Mặt trời lên cao, trời sáng choang.
Sau khi phòng sinh được dọn dẹp sạch sẽ, Diệp Tư Nhàn lâm vào mộng cảnh đen kịt.
Triệu Nguyên Cấp đích thân hạ lệnh, từ hôm nay trở đi cho đến khi tiểu Hoàng tử đầy tháng, không có bất kỳ người nào được đến Trữ Tú Cung thăm hỏi quấy rầy.
Lễ tam tẩy của hai vị Hoàng tử làm chung với tiệc đầy tháng.
Thánh chỉ vừa ra, hậu cung xôn xao.
Đều hâm mộ Diệp phi tốt số, một đứa con gái của Huyện lệnh nhỏ bé mà có thể một bước lên trời, sinh cho Hoàng thượng hai trai hai gái, phúc khí như vậy trước nay chưa từng có.
Hâm mộ thì hâm mộ, không ai dám đến quấy rầy, Trữ Tú Cung thanh tĩnh, nhưng cũng náo nhiệt.
Hai vị Công chúa, hai vị Hoàng tử, cộng thêm hơn mười nhũ mẫu cô cô, mỗi ngày vừa mở mắt ra là đã líu ríu, mãi đến tối.
Cũng may Viên Nguyệt và Xảo Yến hầu hạ chu đáo, cõi mộng ngọt ngào của Diệp Tư Nhàn mới không bị cắt đứt.
Một giấc này, Diệp Tư Nhàn ngủ trọn vẹn ba ngày ba đêm.
Mãi đến trước ngày thứ tư nàng mới chậm rãi tỉnh lại.
''Nước...''
''Ta muốn uống nước''
Yết hầu sắp bốc cháy, Viên Nguyệt bưng súp sữa trâu táo đỏ nóng hổi vào, đút từng muỗng cho Diệp Tư Nhàn.
Cảm giác ấm áp thơm ngọt lập tức tràn đầy khuôn miệng.
Sau khi uống hết bát canh vào bụng, Diệp Tư Nhàn nhìn xuống cái bụng đã xẹp đi nhiều, mới nhớ tới mình đã sinh.
''Đứa nhỏ đâu? Hai đứa đều ổn hết chứ? Có phải Công chúa không?''
''Hồi bẩm nương nương, là hai vị Hoàng tử''
Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử nhanh chóng được ôm tới, hai tiểu tử được cho ăn no mây mẩy ngủ say sưa.
Hai đứa trẻ nhỏ xíu vô cùng mềm mại, trắng trắng tròn tròn, còn mang theo mùi sữa ngọt ngào.