Cảnh Thuận năm thứ mười hai, tối muộn mùng ba tháng bảy, Diệp phi hoài thai hơn chín tháng đột nhiên chuyển dạ.
Trong chốc lát hậu cung đại loạn, Hoàng hậu cùng thái y và các bà đỡ trấn giữ ở Trữ Tú Cung đầu tiên.
''Tay chân nhanh lên một chút, tiểu Hoàng tự mà có chuyện bất trắc, bổn cung sẽ không tha cho các ngươi''
Nội tâm nàng cháy bỏng bối rối.
Vừa muốn biết Diệp phi có phải mang song thai hay không, lại muốn biết có phải Hoàng tử hay không, thậm chí nàng còn buồn rầu bản thân trong thời gian ngắn không cách nào ra tay.
Tình huống xấu nhất chính là Diệp phi hạ sinh song thai Hoàng tử.
Chỉ cần nghĩ tới Hoàng hậu đã lảo đảo sụp đổ đứng không vững.
''Nương nương, người ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi, thái y nói nương nương vừa mới vỡ ối thôi, thời gian còn sớm'' Ngọc Đường vội vàng đỡ Hoàng hậu ngồi xuống, đưa lên một chén trà.
Quả nhiên so với Ngọc Lộ thì Ngọc Đường thông minh hơn nhiều.
Hoàng hậu run rẩy tiếp nhận chén trà còn chưa kịp uống một ngụm, đã nghe tiểu thái giám bẩm báo.
''Hoàng thượng giá lâm!''
Hoàng hậu vội vàng đứng dậy nghênh đón: ''Tham kiến Hoàng thượng''
Triệu Nguyên Cấp thân mang long bào buông lỏng, cau mày bước tới.
Trên người hắn mang theo mùi mực sách nồng đậm, xen lẫn Long Tiên Hương tôn quý, bên cạnh ống tay áo còn nhuộm lốm đốm chu sa, hiển nhiên vừa từ Ngự thư phòng tới.
Hắn làm như không thấy mà lướt ngang qua Hoàng hậu, bước thẳng về phòng sinh trong nội thất, vẻ mặt sốt ruột không tả nổi.
''Hoàng thượng người không vào được đâu''
Hoàng hậu vội vàng ngăn cản, cô cô bên trong nghe thấy thông báo cũng ra bái kiến.
''Phòng sinh có vết máu, vẫn xin Hoàng thượng di giá ra ngoại điện ngồi, chúng nô tỳ sẽ thường xuyên bẩm báo tình hình của Diệp phi nương nương''
Ánh mắt Triệu Nguyên cấp như dao, từng tấc lướt qua mặt tất cả mọi người, rốt cuộc ném xuống một tiếng hừ lạnh, xoay người đi ra ngoại điện.
Biết Diệp Tư Nhàn vừa mới vỡ ối, vị trí bào thai cũng coi như bình thường, Đế vương rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới trông thấy Hoàng hậu vẫn đang đứng ở ngoại điện.
''Hoàng hậu cũng ở đây sao, ngồi đi''
Hoàng hậu: ''...'' hóa ra lời vừa rồi hắn nửa câu cũng không nghe lọt tai? ''Đa tạ Hoàng thượng'' nắm đấm nắm thật chặt trong tay áo, trên mặt Hoàng hậu nở nụ cười, ngồi xuống bên cạnh Hoàng đế.
Tiếp nhận trà thơm cung nữ dâng lên, Hoàng hậu tự tay đưa cho Triệu Nguyên Cấp.
''Hoàng thượng đừng lo, Diệp phi muội muội cát nhân thiên tướng''
''Ừm''
Triệu Nguyên Cấp lười nhác uống trà, càng mặc kệ nàng.
''Hoàng thượng, Tố phi bên ngoài cầu kiến, nói muốn đến xem nương nương'' Phùng An Hoài từ bên ngoài tiến đến, khom người bẩm báo.
Ánh mắt Triệu Nguyên Cấp lạnh lẽo: ''Hôm nay muộn rồi, nơi này không hợp có nhiều người, nói nàng ấy ngày mai lại tới đi''
''Rõ!''
Phùng An Hoài lui ra, trong lòng đoán là Hoàng thượng cuối cùng vẫn có chút chán ghét với Tố phi nương nương.
Thời gian từng giờ từng phút lướt qua, đêm dần khuya, tiếng kêu gào đau đớn trong phòng sinh ngày càng lớn.
Ban đầu là nhỏ giọng thút thít, về sau là đè nén đau đớn, cuối cùng là khóc rống không khống chế được.
''Hoàng thượng, ta không muốn sinh nữa, chàng ở đâu, ta không sinh nữa''
Diệp Tư Nhàn đau đến mức toàn bộ nửa người dưới đều mất đi tri giác, chỉ cảm thấy đầu ong ong, thậm chí có thể nghe được âm thanh xương cốt nứt ra.
''A! Không muốn! Không được''
Diệp Tư Nhàn la lên một tiếng, ngất đi.
Đơn thai còn là Quỷ Môn quan, song thai càng là hai chân đều rảo bước tới Quỷ Môn quan, có thể bình an sinh ra thì tương đương như gặp đại nạn mà không chết.
Trước khi hôn mê Diệp Tư Nhàn mơ màng nghĩ, có lẽ, nàng không có số tốt như vậy.
Sao lại tự nhiên mang song thai, đau đớn tê tâm liệt phế nghiền nát xương cốt thành tro như vậy, như tự lấy mạng mình vậy.
''Nhàn Nhàn ta ở đây!''
Triệu Nguyên Cấp lại đá văng cửa phòng sinh lần nữa.
Giống y nguyên lần trước, các bà mụ không thể không biết điều mà dựng một tấm màn ngăn cách ra.
Khác với lần trước là lần này màn ngăn rất nhỏ, chỉ có thể lộ một cái đầu.
Các bà đỡ vì để bào thai thuận vị trí, cần không ngừng vò bụng cho Diệp Tư Nhàn, nàng nhiều nhất chỉ có thể lộ ra một cái đầu cho phu quân của mình thôi.
''Thẩm Trị, Lương Tiến Phương, các ngươi còn chờ cái gì nữa?''
Nhìn khuôn mặt nhỏ vàng như nến không còn chút máu trong phòng, Triệu Nguyên Cấp giận dữ lôi hai thái y vào.
''Hồi Hoàng thượng, phòng sinh của nương nương vi thần không vào được, xin Hoàng thượng khai ân...''
''Việc liên quan đến danh dự của nương nương, xin Hoàng thượng lý trí một chút''
Hai thái y dán đầu xuống đất, liều mạng nhắm mắt lại, nhìn một chút không khí cũng không dám.
Tiếc là...
''Mạng không giữ lại đi giữ danh dự, hai ngươi cần trị thế nào thì trị thế ấy, Diệp phi mà có chuyện bất trắc, trẫm bắt các ngươi chôn cùng!''
Triệu Nguyên Cấp khai cung, nắm chặt cổ áo hai vị thái y đẩy tới một gian phòng khác để bọn họ giúp Nhàn Nhàn chẩn trị.
Thái y khóc không ra nước mắt.
Đây là phòng sinh của phụ nhân, đừng nói tới da thịt, ngay cả chỗ tư mật nhất cũng bại lộ, bọn hắn đã tạo nghiệt gì vậy chứ.
Kiên trì, hai vị thái y đành phải bắt đầu bắt mạch, cùng giúp dò sờ vị trí bào thai.
Hoàng hậu đừng ở bên ngoài, nghe trong phòng sinh leng keng ầm ầm loạn thành một bầy, khi thì xen lẫn tiếng Đế vương giận dữ mắng mỏ.
Hai mắt nàng vô hồn ngồi liệt trên ghế ở gian ngoài, nhìn chằm chằm nước trà đã nguội trong tay.
Một chén là của mình, một chén là của Hoàng thượng, hắn...chưa hề uống ngụm nào.
''Hoàng thượng...thật đúng là đặt Diệp phi trong tâm khảm''
Hoàng hậu tự lẩm bẩm, tròng mắt Ngọc Đường xoay vòng, tiến đến bên tai Hoàng hậu.
''Nương nương đừng lo, đây chính là Quỷ Môn quan, coi như chúng ta không động một ngón tay nào vào, nàng ta cũng chưa chắc có thể sống sót''
Tâm tư Hoàng hậu hơi bình tĩnh lại: ''Phải, ngươi nói đúng, bổn cung không thể lộ ra bất kể sơ hở gì, ít nhất là hiện tại không thể''
Nàng thở sâu ngồi thẳng người, giả vờ giả vịt chỉ huy cung nữ thái giám, nấu nước nóng đưa băng gạc, ngay cả tã lót chuẩn bị cho trẻ sơ sinh cũng tự mình kiểm tra qua.
Cử chỉ ngay thẳng quang minh chính đại, dù là ai cũng không nhìn ra bất kể chỗ sai nào.
Đêm từ sớm đến khuya, từ khuya lại sớm.
Một đêm 'rối loạn' trôi qua, Hoàng hậu rốt cuộc chịu không nổi, nghiêng người trên giường ở gian ngoài nghỉ ngơi một lát.
Đang lúc mơ màng, nàng dường như mơ thấy một đứa bé, tay chân nhỏ nhắn, gương mặt non nớt, vươn hai tay ra chạy tới chỗ nàng, trong miệng non nớt kêu lên.
''Mẫu hậu, mẫu hậu...''
''Kha nhi, là Kha nhi!''
Hoàng hậu khóc từ trong mộng tỉnh lại, hai tay vung vẩy trên không trung, như liều mạng muốn tóm lấy thứ gì.
''Kha nhi của ta trở về, Kha nhi của ta về rồi''
Nghiêng người vội không kịp chuẩn bị, Hoàng hậu nặng nề ngã xuống đất.
Ngọc Đường bưng nước nóng tiến đến, còn chưa kịp tiến lên đỡ, chỉ nghe thấy phòng trong bỗng nhiên truyền ra một tiếng em bé khóc nỉ non to rõ.
Nương theo tiếng khóc to rõ ấy còn có muôn vàn kinh hỉ.
''Chúc mừng Hoàng thượng, Diệp phi nương nương sinh long tử''
Hoàng hậu ngơ ngẩn, thậm chí quên đi cơn đau trên cánh tay, đôi mắt chỉ thành khẩn nhìn chằm chằm cửa phòng sinh.
''Kha nhi trở về...''
Ngọc Đường sợ muốn chết, vội vàng đỡ Hoàng hậu lên, vắt khăn hầu hạ rửa mặt.
Ánh mắt Hoàng hậu trống rỗng đờ đẫn, như con rối rửa mặt, Ngọc Đường sợ hãi.
''Nương nương người tỉnh lại đi, người đừng dọa nô tỳ''
...
Tình trạng trong phòng sinh cũng không tốt.
Diệp Tư Nhàn hạ sinh một đứa, đứa bé thứ hai lại kẹt ở sản đạo, dù hai thái y có vò bụng đến thế nào, vị trí bào thai cũng không thể thuận lợi hạ xuống.
''Hoàng thượng, Diệp phi nương nương e là....khó sinh''
''Ngươi nói cái gì?''
Đế vương đang ôm hài tử đắm chìm trong sự vui sướng bị giội chậu nước lạnh, từ trên xuống dưới lạnh thấu tim.