Chương 46
Kết quả trong phòng khách không có hình dáng của ông nội.
Lục Kiến Thành đưa đồ cho người làm cất rồi nhìn về người bên cạnh: “Bác Chu, ông nội đâu?”
“Ông cụ mệt nên mới về phòng ngủ.”
Lục Kiến Thành nhíu mày, lập tức ý thức được điều gì đó, hỏi: “Bác nói thật cho tôi biết, có phải gần đây sức khỏe của ông nội lại yếu hơn rồi không?”
“Ôi!” Bác Chu than thở: “Ông cụ luôn không cho chúng tôi nói cho ngài và thiếu phu nhân biết, sợ hai người lo lắng, một tuần gần đây tình trạng càng ngày càng kém, thời gian ông cụ buồn ngủ ngày càng nhiều.”
Nam Khuê nghe vậy thì thấy vô cùng khổ sở, lại càng áy náy nhiều hơn.
Bệnh của ông nội đã nghiêm trọng như vậy mà cô lại không biết, sao cô làm cháu dâu của người ta được chứ?
“Tôi lên thăm ông nội một chút.”
Nam Khuê vừa nói xong Lục Kiến Thành đã túm lấy cổ tay cô: “Ăn cơm xong rồi đi.”
“Nhưng tôi muốn đi thăm ông nội trước.”
“Em không nghe bác Chu nói sao? Ông nội mới ngủ, nếu biết em đến chắc chắn ông sẽ không chịu ngủ, chúng ta ăn cơm xong ông cũng đã ngủ được một giấc, đến lúc đó chúng ta đi thăm ông.”
Nghe Lục Kiến Thành nói cũng có lý, lúc này Nam Khuê mới gật đầu: “Được.”
“Thiếu gia, thiếu phu nhân, hai người qua ăn cơm đi, ông cụ biết hai người sẽ về ăn cơm trưa nên từ sáng đã dặn dò chúng tôi đi mua rất nhiều đồ thiếu phu nhân thích, nhất là cua hoàng đế mới được vận chuyển về bằng máy bay sáng nay, vừa to vừa tươi.”
“Ông cụ biết thiếu phu nhân thích ăn nên đã rất bá đạo nói ông chủ chỗ đó giữ lại cho mình mấy con tươi nhất sau đó vận chuyển về.”
Nam Khuê càng nghe càng thấy đau lòng.
Mặc dù bây giờ cô không khác cô nhi là bao, nhưng ông nội lại thương yêu cô, trao cho cô sự ấm áp trong nhiều năm thiếu thốn tình cảm như vậy.
Sao cô có thể may mắn mà gặp được ông nội, sao có thể may mắn trở thành cháu dâu của ông cụ như vậy chứ?
Ông nội hi vọng cô và Kiến Thành sống bên nhau thật tốt, nhưng sinh nhật mừng thọ ông cụ vừa qua, cô lại đích thân nói chuyện hai người ly hôn với ông nội, vừa nghĩ đến đây Nam Khuê đã cảm thấy không nỡ.
“Mau mau mau, đồ còn nóng hổi đây, thiếu phu nhân mau ăn đi.” Bác Chu tự mình mang cua hoàng đế ra cho Nam Khuê, bận rộn luôn tay luôn chân.
Nam Khuê vừa nâng đũa lên gắp thì đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Cô lập tức chạy vào nhà vệ sinh nôn ọe, nhưng vừa quay lại bàn, ngửi thấy mùi cua hoàng đế lại chạy đến nhà vệ sinh nôn tiếp.
Nam Khuê quay lại bàn ăn thì thấy bác gái Chu bê một cốc nước ấm ra, lại còn cười híp mắt nhìn cô.
“Gần đây thiếu phu nhân có đến bệnh viện không, nhìn dáng vẻ buồn nôn này của cô rất giống với mang thai, mong ước ôm chắt trai của ông cụ sắp thành hiện thực rồi.”
Trong lòng Nam Khuê cảm thấy bối rối, vừa định lên tiếng thì Lục Kiến Thành đã nói trước: “Bác gái Chu, không có chuyện đó đâu, không có khả năng cô ấy mang thai được.”
“Nhưng mà thiếu gia, theo kinh nghiệm của tôi thì triệu chứng của thiếu phu nhân rất giống với mang thai.”
Lục Kiến Thành nhíu mày, quả quyết dứt khoát nói: “Không có khả năng.”