Chương 47
Ngay từ đầu họ vẫn luôn làm biện pháp phòng tránh, hơn nữa Nam Khuê còn luôn uống thuốc tránh thai, nhưng chỉ sợ ông nội nghe được những lời này sẽ tức giận nên anh diễn đạt theo một cách khác.
“Gần đây công việc của tôi luôn bận rộn, hơn nửa thời gian đều đi công tác, hai chúng tôi căn bản không ở cùng phòng.”
Lời này hoàn toàn dập tắt ngọn lửa nghi ngờ của bác gái Chu.
Mặc dù có chút buồn nhưng bà ấy lập tức múc cho Nam Khuê một bát tổ yến: “Thiếu phu nhân, ngài còn trẻ, chỉ cần chăm sóc sức khỏe tốt thì sẽ nhanh có em bé thôi.”
Chỉ là bên phía ông cụ, nhìn tình trạng sức khỏe của ông cụ, không biết còn có thể chờ đến lúc đó được không.
Cơm nước xong xuôi, tất cả mọi người đi làm việc thường ngày.
Nghĩ đến chuyện mang thai mà bác gái Chu mới nói, Nam Khuê không nhịn được mà nhìn anh: “Tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”
“Chuyện gì?”
“Vừa rồi lúc bác Chu nói tôi có khả năng mang thai sao anh lại bình tĩnh vậy, sao lại chắc chắn như thế? Anh không nghĩ đến khả năng lỡ như tôi mang thai sao?”
Lục Kiến Thành đột nhiên nheo mắt lại, mắt sắc nặng nề.
Một giây sau, giọng nói như gió lạnh của anh rót vào tai Nam Khuê: “Không có lỡ như, cũng không có khả năng có lỡ như.”
“Tôi đang nói lỡ như.”
“Cho dù có thật.” Mắt sắc của anh càng nặng nề hơn, tiếp tục: “Hiện tại chúng ta không thích hợp để có, tôi cũng không cho phép.”
Nam Khuê như bị thương nặng, giống như câu trả lời lần trước, quả nhiên anh chưa từng nghĩ đến chuyện có một đứa bé thuộc về bọn họ.
Hiện tại nếu như anh biết chuyện cô mang thai, chắc chắn anh sẽ cảm thấy đó là vướng víu, là gánh nặng.
“Thật xin lỗi bảo bối, mẹ vẫn không thể giúp con giữ cha lại được rồi.”
“Nhưng con yên tâm, mặc dù sau này khó khăn như thế nào thì mẹ cũng sẽ không bỏ rơi con, mặc kệ cha con có quyết định như thế nào, mẹ đều mong con chào đời, cho nên con nhất định phải thật phát triển khỏe mạnh trong bụng mẹ nha.”
Mặc dù đau lòng nhưng Nam Khuê vẫn cố gắng cười, không để lộ chút sơ hở nào.
Hai người ngồi trong phòng khách mấy phút, bác Chu xuống nói với họ ông nội đã tỉnh.
“Thật sao? Vậy chúng ta mau đi lên đi.”
Vì vui vẻ nên Nam Khuê trực tiếp kéo tay Lục Kiến Thành lên tầng.
Lục Kiến Thành để cô tùy ý kéo, cùng đi theo bước chân cô lên tầng.
Phòng của ông nội Lục là căn phòng có phong cách cổ xưa nhất trong nhà, nơi đây có đủ từ thư phòng, phòng ngủ, phòng nghỉ cho đến phòng nói chuyện, Nam Bắc thông nhau, vô cùng rộng rãi.
Nam Khuê vừa kéo cánh tay Lục Kiến Thành vào thì thấy ông nội Lục chống gậy đi tới.
“Ông nội.”
Nam Khuê lập tức thả tay Lục Kiến Thành ra, nhún nhảy chạy đến cạnh ông nội Lục.