Chương 45
“Ngủ bao lâu tôi không biết, nhưng tư thế ngủ chắc chắn là một con heo nhỏ lười biếng.”
Ai là con heo nhỏ lười chứ?
Dù cô có ngủ thiếp đi thì cũng là mỹ nhân nhé, được không hả?
“Vậy thì anh chính là con heo lớn lười nhác.” Nam Khuê không yếu thế trả lời.
Rất nhanh đã đến sảnh chính, Nam Khuê đột nhiên nhớ ra mình vẫn còn bị Lục Kiến Thành ôm, vội vàng nói: “Sắp đến rồi, anh thả tôi xuống đi.”
“Thả xuống làm gì?” Lục Kiến Thành cười: “Không phải đây là cảnh ông nội muốn nhìn nhất sao? Em không muốn ông cụ vui vẻ sao?”
Cô đúng là muốn khiến ông nội vui, nhưng cũng không phải là dùng cách như thế này nha.
Hơn nữa Lục Kiến Thành chỉ vì diễn kịch, cô không cần anh có ý khác mới bế mình theo cách công chúa.
Thấy càng ngày càng đến gần, Nam Khuê càng gấp gáp hơn, Lục Kiến Thành lại vững như Thái Sơn, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, không có chút bối rối nào.
“Mau thả tôi xuống!”
Nam Khuê đấm lồng ngực anh, tức giận nói.
“Nhanh lên, Lục Kiến Thành.”
“Sắp đến rồi, sắp không kịp rồi.”
Lục Kiến Thành cúi đầu, thấy đôi môi đỏ thắm của cô đang không ngừng líu lo kêu la.
Không biết vì sao, anh đột nhiên như bị ma quỷ ám ảnh, vừa muốn hối hận thì lời đã nói ra khỏi miệng.
“Em hôn tôi một cái tôi sẽ thả em xuống.”
“Cái gì?” Nam Khuê cũng ngẩn cả người.
Kết hôn hai năm, ngoài lúc tình cảm lên cao khi sinh hoạt vợ chồng ra thì bình thường họ chưa từng hôn nhau.
Hơn nữa họ cũng sắp ly hôn, lúc này hôn càng không thích hợp hơn.
Thấy Nam Khuê do dự, không biết vì sao trong lòng Lục Kiến Thành càng thêm chắc chắn.
Anh thả lỏng tay, trực tiếp đặt Nam Khuê xuống đất, giọng nói lạnh lùng: “Không có gì, chỉ muốn thử em một chút mà thôi, đúng là thủ thân như ngọc vì người đàn ông kia.”
Nam Khuê đứng hình trong gió.
Cho nên lời vừa rồi chỉ là muốn trêu chọc cô thôi sao?
Nhưng vì sao cô cảm thấy người nào đó hơi ăn dấm vậy?
Đồ ngốc.
Vô cùng ngốc.
“Người đàn ông” trong miệng anh chính là anh đấy.
Tự mình ghen với mình.
Quả nhiên, dù người đàn ông kia có yêu bạn hay không thì cũng tuyệt đối không cho phép người phụ nữ của mình bị người khác đụng vào dù chỉ một chút, cho dù là nhớ người đàn ông khác cũng không được.
Lục Kiến Thành cũng không phải ngoại lệ, cũng là một người đàn ông vô cùng bá đạo.
Đến phòng khách, Nam Khuê tươi cười đi vào bên trong, vừa đi vừa vui vẻ gọi: “Ông nội, con và Kiến Thành đến rồi.”