Tần Mục Ca nhìn thấy đối phương nổi giận, trong lòng cảm thấy thành công một chút, mình chính là muốn cho hắn cực kỳ tức giận! Cho nên nàng ngẩng đầu xoay người ra khỏi vườn.

Hiên Viên Triệt tức giận đi theo phía sau nàng ra ngoài, đang chuẩn bị mỗi người đi một ngả, đối diện Thất công chúa vừa vặn tới đây.

Thấy Tần Mục Ca và Hiên Viên Triệt vậy mà lại ở cùng một chỗ, ánh mắt Thất công chúa mở không phải lớn bình thường, nàng kêu Tần Mục Ca lại, chỉ chỉ Hiên Viên Triệt: "Các ngươi hòa hảo rồi à?"

Làm sao mà mọi người đều logic như vậy rồi? Ở chung một chỗ thì có nghĩa là hòa hảo sao?!

"Không phải, chúng ta tình cờ gặp nhau!" Tần Mục Ca vội vàng phủi sạch quan hệ, giọng nói chắc chắn không thể chắc chắn hơn nữa, không quản năm bò hay tháng ngựa, mình và Hiên Viên Triệt trong lúc đó sẽ không có khả năng hòa hảo!

Hiên Viên Triệt lười phải tính toán chi li với nàng, chắp tay một cái với Thất công chúa, xoay người chuẩn bị rời đi.

"Đúng rồi, Mục Ca, nói cho ngươi một tin tức, Hoàng thúc của ta rất nhanh sẽ tới kinh thành..." Thất công chúa nói xong, ánh mắt mang theo ý vị sâu xa nhìn Tần Mục Ca.

Thân hình Hiên Viên Triệt lập tức rung động.

Tần Mục Ca vừa nghe xong, cười nhạt, vừa đi cùng Thất công chúa đi về một hướng khác vừa nói: "Nghe nói vương gia khuynh quốc khuynh thành, đúng là sự thật?"

"A? Mục Ca, làm sao ngươi lại không giống lúc trước rồi hả? Trước ngươi ghét bỏ hắn không chung tình, là thiên hạ nổi danh, bây giờ như thế nào lại khen gợi hắn?!" Thất công chúa rất tò mò, thuận tiện còn liếc qua bóng lưng cứng ngắc của Hiên Viên Triệt.

Người này đối với hoàng thúc ngày càng nhạy cảm? Mà lần này Triệu Hiểu Uyển cũng đi theo trở về, đến lúc đó cũng không biết lại có chuyện gì xảy ra! Xem ra hắn đối với Triệt Hiểu Uyển này là không bỏ xuống được.

"Đây chính là trước khác nay khác, hiện tại ta thậm chí cực kỳ hối hận không có gả cho vương gia, trời sanh tính tình có chút tư bản, dù sao dõi mắt khắp thiên hạ này có mấy nam nhân nào mà không tam thê tứ thiếp, sớm Tần mai Sở? Dù sao cũng còn hơn so với lòng dạ hiểm độc..."

Tần Mục Ca cố ý nâng cao âm thanh kéo dài giọng điệu, sợ Hiên Viên Triệt không nghe được.

Thẳng thừng như vậy, Hiên Viên Triệt làm sao có thể nghe không hiểu đây? Nhưng bây giờ hắn chỉ có thể làm bộ không nghe thấy không thèm để ý, thật ra, Vương gia hắn có lẽ cái gì cũng không biết, Hoàng thượng Thái Hậu cho hắn nữ tử nào, nữ tử kia liền là nữ nhân của hắn, hắn cũng không thèm để ý đối phương là Triệu Hiểu Uyển hay là Tần Mục Ca nữa? Hơi quay đầu nhìn Tần Mục Ca và Thất công chúa càng lúc càng xa, Hiên Viên Triệt khẽ thở dài một hơi, đi nhanh ra vườn.

-

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt, mẫu đơn trong Ngự hoa viên hoàn toàn nở ra.

Vì vậy Thái Hậu cố ý mở ra yến hội, để vương công quý tộc còn có nữ quyến của bọn hắn đến thưởng thức. Yến hội lần này quy mô còn lớn hơn so với lần trước, trừ những người này ra, thậm chí còn mời những sứ giả của quốc gia khác vừa mới đến viếng thăm.

Tần Mục Ca bời vì là tư thư của Mộ Dung Huyên, cho nên chỉ mặc cung trang tử sắc(màu tím), chải đầu một cái lăng vân kế đơn giản, cài hai cái trâm bạch ngọc, đi sau lưng Mộ Dung Huyên, đi trước Tiểu Nhược.

Sắc mặt Tiểu Nhược vẫn âm trầm, nói chính xác, sau khi Tần Mục Ca trở thành tư thư sắc mặt của nàng liền khó coi.

Tần Mục Ca hoàn toàn mặc kệ nàng, chỉ hàm chứa nụ cười nhàn nhạt lúm đồng tiền, trang nghiêm phóng khoáng giống như không có việc gì xảy ra.

Hôm nay người tới rất nhiều, có mấy người nàng biết, vẫn có mấy người nàng không biết, tất cả mọi người theo Thái Hậu vào vườn mẫu đơn, từng người ngồi vào vị trí của mình.

Hiên Viên Triệt xuất hiện bày ra khuôn mặt tuấn mỹ khó tả mặt trầm như nước, gần như không có nói qua một câu, hôm nay bên cạnh hắn Như phu nhân kia cũng không thấy bóng dáng, lẻ loi một mình, ngồi dưới Mộ Dung Huyên, đối với rất nhiều ánh mắt vô tình hay cố ý liếc về phía hắn có ý nghĩ sâu xa hoặc không rõ hắn một mực làm như không thấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện