Rất nhanh liền đến ngày đính hôn, Ngô Trăn Suất mặc lễ phục màu trắng, khăn lụa lót cũng màu trắng càng làm hắn thêm tái nhợt. Bởi vì cử động bất tiện, hắn sẽ chờ ở trong phòng.

Sở Đình đi tới, nhìn Ngô Trăn Suất, thần sắc vốn dĩ căng thẳng cũng nhu hòa đi, “Ca, phía dưới người đến đã đông đủ rồi, tân nương cũng chuẩn bị xong, chúng ta đi ra ngoài đi.”

Ngô Trăn Suất gật gật đầu, Sở Đình liền tiến đến giúp đẩy hắn ra ngoài.

Hai người từ trong phòng bước ra, đám người lui tới trong đại sảnh liền nhanh chóng tập trung nhìn vào.

Ngô Trăn Suất tuy rằng ngồi xe lăn, nhưng cả người tự có một loại thanh quý khí độ. Lễ phục trắng tôn lên thân thể thon dài của hắn, ngũ quan tuấn tú, thần sắc tái nhợt, đôi mắt thăm thẳm cũng lại càng hấp dẫn người.

Mọi người rất ít thấy vị Sở gia đại thiếu gia này, cũng đã nghe đồn rằng thân thể quá yếu, đi đứng không thuận tiện, tính tình còn lãnh đạm. Bất quá, hiện tại nhìn thấy người thật mới biết, vị đại thiếu gia này tuy không được trọng dụng, cũng chẳng hề kém cạnh Sở Đình là bao. Chỉ tiếc sắc mặt thoạt nhìn cảm thấy không tốt.

Ngô Trăn Suất thản nhiên đảo qua đại sảnh, khi cần mới mở miệng nói.

Mục Cận trong đám người nhìn hắn cũng có chút hoảng hốt. Nếu không phải lần trước đi lấy lễ phục gặp qua một lần, cậu có lẽ thật sự cho rằng người này là Mục Kỳ mà liều lĩnh hết thảy xông lên.

Tư Hàn bên cạnh nhìn bộ dáng Mục Cận không khỏi nhíu nhíu mày.

Mà Mạc Dật đứng uống rượu trong góc phòng nguyên bản không chút để ý, khi nhìn đến Ngô Trăn Suất, trong nháy mắt sững sờ cả người, ánh mắt vốn dĩ chán chường lại nổi lên hứng thú, nụ cười giả tạo cũng chân thật hơn, cho thấy rằng y thật ra đang chân thành vui sướng.

Bàn tay y nắm chặt ly rượu đang run rẩy, cho đến khi Ngô Trăn Suất mở miệng nói chuyện, y rốt cuộc ức chế không được, vui mừng như điên vội vàng đẩy người phía trước ra, bước đến bên Ngô Trăn Suất.

“Tôi đã biết, em nhất định sẽ trở về, tôi biết.” y quỳ một gối xuống trước người Ngô Trăn Suất, ôm lấy hắn gắt gao, lời nói nỉ non trong miệng cũng là mười phần thật cẩn thận.

Ngô Trăn Suất thân thể cứng đờ, hắn mới vừa ra đã để ý nhìn, tự nhiên chú ý tới Mạc Dật.

Bộ âu phục đen tuyền y mặc được cắt may khéo léo, khuôn mặt trước đây ôn hòa sạch sẽ nay đã mọc một đường râu xanh xanh, ánh mắt cũng biến thành âm trầm, cả người có một loại mỹ cảm chán chường.

Bởi vì biết Mạc Dật có thể nhận ra chính mình, Ngô Trăn Suất đã chuẩn bị tâm lý cẩn thận, bất quá mỗi lần đều nhiệt tình như vậy, hắn vẫn có chút ăn không tiêu.

Đối với lễ đính hôn, hắn thật không để ý. Đối với nguyên thân mà nói, đây là giá trị duy nhất của hắn. Bất quá, đối với Ngô Trăn Suất mà nói, hắn chỉ quan tâm làm sao tìm thấy đối tượng mà thôi.

Mà khi hắn nhìn thấy Mạc Dật, lễ đính hôn này cũng phải kết thúc.

Mạc Dật đột nhiên hướng lại đây, người chung quanh đều chưa kịp phòng bị, tự nhiên chỉ có thể trơ mắt nhìn y ôm lấy tân lang, trước mặt công chúng mà giữ chặt lấy người vào lòng.

Nhất thời, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, sau đó mới xôn xao bàn tán.

Sở Đình là người phản ứng đầu tiên, anh tự nhiên biết Mạc Dật thích nam nhân. Chỉ là không nghĩ tới đối phương sẽ trực tiếp động thủ với anh trai của mình. Sắc mặt anh khó coi, vươn tay nắm áo Mạc Dật, hung hăng đá người ra xa.

Mạc Dật lảo đảo một cái, chỉ kịp thấy Sở Đình ngăn trước người Ngô Trăn Suất, lập tức cũng kịp phân tích tình huống hiện tại.

Hai người đồng loạt nhìn về phía Ngô Trăn Suất, đã thấy biểu tình hắn lúc này vừa không còn lãnh đạm, nhưng cũng không phải phẫn nộ khó chịu. Thật ra hắn đang hoang mang, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm vào Mạc Dật, như là nhìn thấy người này có gì đó quen thuộc, lại như là quẫn bách vì không thể nói quen thuộc ở điểm nào.

Ánh mắt như thế, Mạc Dật đột nhiên nghĩ tới điều gì, đáy lòng hoan hỉ không kìm hãm được. Y khẽ nhếch khoé môi, đáy mắt nhìn Ngô Trăn Suất tất cả đều là nhu tình.

Sở Đình nắm chặt tay, vô cùng lo lắng mà lại không rõ lí do. Ít nhất anh còn nhận ra ở đây trước con mắt bao nhiêu người, cuối cùng cũng chỉ có thể nhịn cơn tức giận trước giải tán mọi người, sau đó đưa Mạc Dật vào trong phòng nói chuyện riêng với nhau.

Mục Cận đứng trong đám đông chỉ thấy Sở Đình đẩy người nọ cùng Mạc Dật rời đi, đầu óc nóng lên, nhấc chân muốn bước theo sau, lại bị Tư Hàn kéo cổ tay, “Em đi làm cái gì?”

Mục Cận ngẩn người, lập tức chậm rãi cúi thấp đầu xuống. Đúng rồi, cậu đi làm cái gì? Đây không phải là Kỳ.



Trong phòng, Sở Đình nhìn Mạc Dật, sắc mặt không dễ nhìn cho lắm, “Mạc tổng, hôm nay là ngày anh tôi đính hôn, anh tới uống rượu chúng tôi hoan nghênh. Còn muốn quậy phá, thì đừng trách chúng tôi không khách khí.”

Mạc Dật từ đầu đến giờ chỉ mê mẫn nhìn Ngô Trăn Suất ngồi trên xe lăn, nhớ lại chuyện vừa rồi, trong lòng không khỏi trào dâng hy vọng, y đến gần ngồi xổm xuống, ôn nhu thăm dò: “Anh có biết tôi?”

Sở Đình nghe vậy nhíu nhíu mày. Ngô Trăn Suất nhìn y một cái, thần sắc lần thứ hai biến đến mê man rối rắm.

Thật lâu sau, hắn nhấp môi, “Chúng ta trước kia… Có phải đã gặp qua hay không?”

Mạc Dật nghe vậy ánh mắt sáng ngời, kích động vươn tay bắt lấy tay hắn, “Em cũng có những ký ức đó đúng không? … Theo tôi đi.”

Ngô Trăn Suất như là bị ý tứ trong giọng nói của đối phương doạ sợ, kinh ngạc nhìn người đang giữ chặt tay mình.

Bất quá Sở Đình đứng ở một bên nghe câu được câu mất, lúc này không khỏi nhíu mày, bước nhanh đến đẩy Mạc Dật ra, từng câu từng chữ cơ hồ lạnh lùng tưởng muốn giết người, “Mạc tổng này là có ý gì?”

Mạc Dật bình tĩnh nhìn Ngô Trăn Suất đang hoảng hốt, lại nhìn Sở Đình trước mặt đã rõ ràng muốn gọi người đến đá y đi, có chút miễn cưỡng nhẹ nhàng mở miệng nói: “Chờ tôi.”

Sở Đình chờ người đi rồi, mới có chút lo lắng nhìn về phía Ngô Trăn Suất, “Ca, anh nhận ra hắn?”

Ngô Trăn Suất chậm rãi hoàn hồn, đôi mắt trong suốt lại có chút bỡ ngỡ hiếm thấy, chần chờ lắc đầu.

Sở Đình không rõ xảy ra chuyện gì, lại vẫn là có chút không yên lòng dặn dò: “Ca, Mạc Dật này, về sau đừng lại gần hắn. Hắn từng yêu sâu sắc một người … Nam nhân. Ta lo rằng hắn chỉ là muốn lợi dụng ca để dùng Sở gia đối phó Mục Cận…”

Thấy Ngô Trăn Suất im lặng không phản ứng gì, Sở Đình càng lo lắng hơn.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, Ngô Trăn Suất kỳ thật hoàn toàn tin rằng Mạc Dật bất thường như vậy chỉ là bởi nhận ra hắn. Mà qua nhiều thế giới như vậy, hắn cũng không còn bài xích đối phương.



Cho dù Mạc Dật ly khai, bất quá, lễ đính hôn này cuối cùng vẫn là không thành công. Bởi vì nhà gái lúc này không ra mặt nữa.

Sở Đình ngẫm lại cũng biết là Mạc Dật làm, tuy hắn tức giận, nhưng cũng nghĩ không ra biện pháp. Lễ đính hôn này chỉ có thể qua loa kết thúc.



Đêm đã khuya, Ngô Trăn Suất nằm ở trên giường, cũng không ngủ được. Lấy tính cách của Mạc Dật ở thế giới này, y vô cùng có khả năng sẽ làm ra chuyện trộm người mang đi.

Quả nhiên…

Ngô Trăn Suất quét mắt một vòng qua gian phòng bố trí hoa mỹ thoải mái, lại dừng mắt ở nam nhân quen thuộc kia.

“Là cậu? Cậu muốn làm cái gì?” sắc mặt của Ngô Trăn Suất khôi phục bình tĩnh, lãnh đạm mở miệng nói.

“Em đã trở lại…” Mạc Dật lại không đáp, chỉ có thì thầm, lại si mê nhìn hắn, tay hơi đưa lên vẽ theo khuôn mặt hắn, thậm chí nghiêng người, thật cẩn thận muốn hạ xuống một cái hôn.

Ngô Trăn Suất nghiêng đầu né qua, tiếng nói lạnh lùng không mang một tia tình cảm, “Mạc tổng đêm khuya mang tôi về đây là muốn làm chuyện này? Hay là muốn lợi dụng Sở gia đối phó Mục Cận? Nói thẳng thì tốt hơn.”

Mạc Dật vừa mới bình tĩnh lại, nghe thấy đối phương nói vậy liền căng thẳng trong lòng. Y thiếu chút nữa liền gây hiểu lầm cho đối phương, vội vàng mở miệng giải thích, “Không phải. Tôi chưa bao giờ có suy nghĩ lợi dụng em, về những việc khác, em không nguyện ý tôi cũng sẽ không làm.”

Dừng một chút, y lại thật cẩn thận vươn tay chạm vào Ngô Trăn Suất, thấy hắn không phản ứng gì, đôi mày chỉ khẽ cau lại, y không khỏi an tâm đem người ôm chặt lấy.

Giọng nói của y có chút thê lương, “Em biết không? Sau khi em đi, tôi liền hối hận. Những ngày qua, tôi thực sự muốn phát điên.”

Y nói xong, thanh âm dần dần nhỏ lại, thậm chí gần như nức nở, “Tôi chỉ muốn, đi cùng em. Chỉ là có một thanh âm nói cho tôi biết, em sẽ trở về … Cho nên tôi vẫn luôn ôm hy vọng, chờ, chờ. Rốt cuộc, em thật sự trở lại…”

“Không cần lại bỏ rơi tôi.” Câu nói khó hiểu, từng chữ không ngừng trầm thấp tuôn ra: “Tôi chỉ là … chỉ là vì yêu em quá…”

Ngô Trăn Suất cảm thấy hơi ươn ướt, không khỏi ngây ngẩn cả người, người này… vậy mà lại khóc.

Thân thể của hắn cứng đờ, nhớ lại Mạc Dật ở thế giới mới trải qua đây, thần sắc cuối cùng nhu hòa đi, bất giác thở dài. Đối mặt với bộ dáng này của y, hắn vậy mà mềm lòng.

Dừng một chút, Ngô Trăn Suất có chút chần chờ mở miệng, “Kỳ thật, trong đầu tôi tựa hồ xuất hiện những hình ảnh đó…”

Hắn không thể nói rõ, “Tôi cảm thấy có chút kỳ quái, thật ra, tôi không thể nào ra cửa, cũng chưa từng gặp cậu, vì sao lúc nãy, nhìn thấy cậu, trong đầu liền xuất hiện một ít hình ảnh… Hơn nữa…”

Mạc Dật nghe vậy, mới vừa rồi còn nản lòng, giờ đây đáy mắt đã sáng rỡ, cầm thật chặt tay Ngô Trăn Suất, “Em tin tưởng tôi sao? Chúng ta biết nhau đã lâu rồi. Tôi còn mơ thấy thật nhiều cảnh tượng, có em và tôi, hoàng đế cùng Vương gia, thiếu chủ cùng hộ vệ, rõ ràng không phải là hiện thực, lại cảm thấy rất quen thuộc, giống như tự mình trải qua vậy…”

Mạc Dật nói xong thấy thần sắc đối phương hơi đổi, tựa hồ như cũng thấy giống y. Y nguyên bản chỉ suy đoán, hiện tại nhìn phản ứng của đối phương lại càng có thể khẳng định, không khỏi tâm tình kích động.

“Khi đó tôi cảm thấy, có lẽ, loại sự tình luân hồi này, thực sự nói cũng không rõ. Chúng ta kiếp trước, trước kiếp trước… Thật sự tương ái, cho nên, tôi được gặp em.”

“Vậy còn em? Hiện tại… có thích tôi không?”

Ngô Trăn Suất nghe vậy thân thể cứng đờ.

Mạc Dật hỏi xong liền khẩn trương đến mức chân tay luống cuống, thậm chí nói năng lộn xộn bổ sung: “Không phải, tôi nói, tôi sẽ đối với em thực tốt thực tốt, em có muốn ở lại không?”

Ngô Trăn Suất rũ mắt không nói gì, Mạc Dật chỉ cảm thấy tâm mình từng chút một trầm xuống.

Thật lâu sau, hắn miễn cưỡng kéo khóe môi, thật muốn giả bộ cười.

Ngô Trăn Suất lại nhìn chung quanh một vòng, hơi nhướng mày, giống như có chút bất mãn mở miệng, “Đây là thành ý của cậu sao? Nói muốn cùng một chỗ, lại tùy tiện trói tôi thế này?”

“Không, không phải, tôi chỉ không muốn em cưới người khác, tôi…” Mạc Dật thật sự không kịp phản ứng, đành vội vàng giải thích, đột nhiên dừng lại… thành ý của y?

Ý của đối phương là… Đồng ý?

“Em đồng ý?” dáng người Mạc Dật cao ráo vậy mà quỳ trước mặt hắn, khuôn mặt vốn dĩ đang buồn khổ lại trở thành hân hoan cùng lo âu cẩn trọng, làm người nhìn thấy liền mềm lòng.

“… Nhìn biểu hiện của cậu kìa.” Ngô Trăn Suất hơi hơi nghiêng đầu như là vô ý nói, bên tai lại đỏ một mảnh.

“Thật tốt quá!” Mạc Dật chỉ cảm thấy mừng rỡ như điên, không khỏi vươn tay đem người ôm chặt lấy. Ngô Trăn Suất hiếm khi không kháng cự, tùy ý để con người đang kích động kia ôm chầm lấy mình.

Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của đối phương trên ***g ngực mình, Mạc Dật lúc này mới có cảm giác chân thật, y chờ giờ khắc này đã đủ lâu.

Thật sự cảm thấy sự đồng ý này, y vậy mà đã đợi qua vài kiếp người.

Mạc Dật nhìn khuôn mặt thanh tĩnh của hắn hình như ẩn ẩn ý cười, nuốt một ngụm nước bọt, lập tức có chút thấp thỏm tới gần, thấy đối phương cũng không bài xích, không khỏi nhẹ nhàng hôn lên môi người kia. Y chỉ cảm thấy tâm can như được ôn tuyền gột rửa, tâm can cởi bỏ u sầu mà chìm vào mật ngọt, hoan hỉ viên mãn đến không thể chịu nổi, giống như vui sướng nhất cuộc đời này.

Tuy rằng tiếp nhận đối phương, nhưng Ngô Trăn Suất vẫn cảm thấy hai tên đàn ông như vậy không được tự nhiên cho lắm, hắn ngượng nghịu cử động thân thể, vừa định mở miệng, lại vừa lúc nhìn thấy Mạc Dật anh tuấn vậy mà cười đến ngu đần, vì thế đem người đá văng ra, lời nói đến bên miệng lại sửa thành, “Đi chuẩn bị nước đi, tôi muốn tắm rửa.”

“Sẽ có ngay đây.” Mạc Dật nghe vậy cười đáp. Xoay người đến phòng tắm, không biết nghĩ cái gì, đáy mắt trong nháy mắt sáng rực lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện