Ngô Trăn Suất lần này mới vừa tỉnh lại từ mê muội liền ho khan một trận, hắn lúc này đang ngồi bên cửa sổ, một trận gió lạnh đang thổi vào cửa sổ khép hờ.
Ngô Trăn Suất thật sự cảm thấy, gió chỉ thổi nhẹ đã ho thành như vậy… Thân thể này cũng quá yếu đi! Nghĩ thì nghĩ vậy, Ngô Trăn Suất vừa ho khan, vừa cố sức vươn tay đi đóng cửa sổ.
Lúc này hắn mới phát hiện, thân thể này không chỉ quá yếu, hơn nữa đi đứng không tốt, hoàn toàn không dùng lực được.
Hắn giờ mới phát hiện mình đang ngồi xe lăn, không thể không tự mình dùng tay đẩy xe lăn tới gần, mới đóng được cửa sổ.
Vất vả một trận, Ngô Trăn Suất bình ổn hô hấp, bắt đầu xem xét kịch bản tu chỉnh chỉ dẫn.
Thế giới này là thế giới hiện đại thuần ái, câu chuyện tổng tài cùng bình phàm sinh viên. Hiện tại đã qua nhiều giai đoạn khúc chiết ghen tuông đau khổ hiểu lầm, bây giờ là ngọt ngào rồi.
Bất quá, Ngô Trăn Suất lúc trước ở đây sắm vai ác độc nam xứng, xuyên vào trong thân thể nam chính, cuối cùng tự nhiên bởi vì Mạc Dật mà không thể không bẻ cong nội dung vở kịch, phá bỏ đại nghiệp diễn suất trăm năm tu hành. Tự mình đem đô thị kịch bản biến thành huyền huyễn kịch bản rồi biến mất!
Nghĩ đến Mạc Dật, Ngô Trăn Suất cảm thấy thế giới trước đúng là thế giới hắn khảo nghiệm được chân tâm, bởi vì nơi đó số liệu hoàn toàn thể hiện ra một Mạc Dật trầm mặc trung thành, lạnh như băng lại ôn nhu, là tính cách hắn yêu thích nhất.
Cho nên hắn mới đáp ứng đối phương sống vui vẻ yên bình, về phần kết cục ngược thân ngược tâm nhảy khỏi vách đá tự sát đó, tuyệt nhiên không phải là ý của hắn nha!
Bất quá, nếu nói thế giới đó tính cách của Mạc Dật là loại hắn thích nhất, như vậy số liệu ở thế giới này lại thể hiện tính cách mà Ngô Trăn Suất hoàn toàn không ngờ nhất.
Y bên ngoài áo mũ chỉnh tề, kỳ thật nội tâm —— quả thực đúng là xà tinh bệnh = bệnh thần kinh mà!
Hiện tại ở thế giới này đã là năm năm sau khi hắn rời đi, Mục Cận sau khi Ngô Trăn Suất rời khỏi, tính cách càng ngày càng âm lãnh, tốt nghiệp đại học liền vào trong công ty của Tư Hàn, chuyên chú một lòng đối phó Mạc Dật.
…
Hắn thật vất vả chỉnh lý tâm tình, cửa liền bị đẩy ra. Người bước vào, thân hình cao to, mặc y phục bạch sắc sạch sẽ, quần áo chỉnh chỉnh tề tề từng nếp gấp, cổ tay áo lại vén nhẹ lên, lộ ra cánh tay lưu loát hữu lực.
Người đến là Sở Đình, nguyên bản là nam phụ học trưởng.
Năm năm qua, anh đã nhanh tiếp quản Sở gia. Mà khối thân thể hiện tại này của Ngô Trăn Suất chính là Sở Đình ca ca, Sở Nguyên.
Tuy rằng Sở Nguyên là ca ca, nhưng kế thừa gia tộc cũng là Sở Đình. Bởi vì Sở Nguyên từ nhỏ thân thể đã không tốt, đi đứng bất tiện, cho nên người nhà phần lớn không coi trọng hắn, ngược lại Sở Đình từ nhỏ đã được bồi dưỡng như người thừa kế.
May mắn, Sở Nguyên là một người tính tình lãnh đạm, ngày thường cũng thích an tĩnh đọc sách, cái gì đều không thèm để ý.
Mà Sở Đình bởi vì áy náy với hắn, cho nên từ nhỏ đã cực kỳ quan tâm Sở Nguyên.
…
Sở Đình đẩy cửa tiến vào, thấy Ngô Trăn Suất đang lẳng lặng ngồi bên cửa sổ, cổ áo thun mỏng manh trễ nải lộ ra xương quai xanh càng làm thân hình gầy yếu nổi bật, sắc mặt của hắn vì bệnh mà tái nhợt, con ngươi vì thế càng to hơn, có vẻ hấp dẫn nhợt nhạt.
Sở Đình khẽ nhíu mày, lấy áo khoác đi qua phủ lên người hắn, “Ca, sao lại mặc ít như thế này mà ngồi bên cửa sổ?”
Ngô Trăn Suất tự đẩy xe lăn đến gần y, ngón tay tái nhợt thon dài đón lấy áo, “Em xong việc rồi à?”
Hắn ngẩng mặt nhìn anh, lời nói không nhanh không chậm nghe ra du dương, tóc đen mềm mại phủ dày trên trán, nắng sớm ngoài cửa sổ phủ lên đôi mắt to của hắn ánh lấp lánh, xinh đẹp kinh người.
Sở Đình cầm áo phủ lên người hắn, cong cong môi, “Công việc xong rồi, em muốn đến đây nghỉ ngơi một chút. Lại nói, anh đã quên, mấy ngày nữa là ngày anh đính hôn, hôm nay em sẽ cùng anh đi xem thử lễ phục.”
Đối tượng đính hôn đã sớm được định đoạt, hai đại gia tộc tựa hồ cảm thấy đính hôn chính là phương cách hợp tác tốt nhất. Sở Nguyên đối với chuyện này tỏ ra rất lạnh nhạt, cho nên không để ý mấy. Bây giờ là Ngô Trăn Suất, hắn cảm thấy mình có thể lập gia đình, lại là một vấn đề thực nghiêm túc.
Ngô Trăn Suất thản nhiên gật gật đầu, Sở Đình liền tiến lên giúp hắn đẩy xe lăn đi ra ngoài.
Hai người tới chỗ làm lễ phục đính hôn, lập tức có người tiến lên hỏi, “Sở tiên sinh, lễ phục của ngài đã xong, ngài có muốn mặc thử hay không?”
“Ừ, ca đi thử quần áo đi, em sẽ ở chỗ này chờ.” Sở Đình cười nói.
Ngô Trăn Suất nhu hòa thần sắc gật gật đầu, lập tức có người tiến lên phụ hắn đi đến phòng thử.
Sở Đình chờ ở bên ngoài, chờ một hồi lâu vẫn không thấy Ngô Trăn Suất đi ra, không khỏi nhíu mày, nhấc chân hướng về phòng thử đồ.
“Ca…”
Sở Đình vừa gọi vừa đi đến, lại nhìn thấy một người thanh niên đang nửa quỳ gối bên người Ngô Trăn Suất, hai tay gắt gao nắm chặt cổ tay của hắn, đôi mắt đen láy sáng rực chăm chú nhìn hắn.
“Kỳ! …” đôi môi của người kia run rẩy, cơ hồ nói không ra lời. Bờ môi của cậu hết đóng lại mở, rốt cuộc mới thành tiếng, “Là anh sao? Anh trở lại?” lời nói vội vàng mang theo kích động khó nhịn cùng với mong chờ xót xa.
Ngô Trăn Suất cũng không ngờ lại đây thử quần áo sẽ gặp Mục Cận cũng tới lấy lễ phục, càng không nghĩ tới Mục Cận sẽ thay đổi nhiều như vậy. Nguyên bản khuôn mặt tuấn tú ôn hòa lúc này lại hiện ra vài phần âm lãnh, khí chất cũng lãnh lệ không ít, không còn nhút nhát như trước nữa.
Bất quá, hắn hiện tại chính là Sở Đình ca ca.
“Tiên sinh, tôi nghĩ cậu nhận sai người.” Hắn thản nhiên nói xong, cảm xúc cũng không có biến hóa gì.
Mặc dù con ngươi lạnh lùng đó vẫn mang hương vị biếng nhác đạm mạc cậu ta quen thuộc, nhưng cái liếc mắt lại thanh thanh lãnh lãnh đảo đến, lãnh đạm đến mức vô cảm. Mục Cận có chút sững sờ nhìn hắn, thậm chí cánh tay đang nắm chặt lấy hắn cũng bất giác bóp chặt.
“Mục Cận.” Sở Đình thấy cánh tay Sở Nguyên bị bấu chặt như vậy, sắc mặt tựa hồ cũng biến tái đi, không khỏi có chút lo lắng.
Hắn tiến lên ngăn ca ca khỏi Mục Cận, lúc này mới thản nhiên giới thiệu: “Đây là ca ca của tôi, Sở Nguyên.”
Mục Cận lần này đã hoàn hồn rồi, kinh ngạc nhìn một lúc lâu, chậm rãi lắc đầu. Mới vừa rồi nhất định là cậu hoa mắt, mới có thể cảm thấy người này như là Mục Kỳ. Kỳ chưa bao giờ lãnh đạm như vậy với cậu, một chút tình cảm đều không có.
Trong nháy mắt, thần sắc của cậu biến đến cực kỳ suy sụp, đôi môi tái nhợt không biết là khóc hay là cười, lẩm bẩm nói: “Đúng ha, làm sao có thể là anh ấy…”
Một lát sau, cậu chậm rãi đứng lên, kích động trên vẻ mặt đã như chưa bao giờ tồn tại, đối mặt với Sở Đình lại khôi phục thần sắc lạnh lùng, thản nhiên nói: “Sở học trưởng, tôi còn có việc liền đi trước.”
Sở Đình gật gật đầu, sau đó nhất thời dừng lại, có chút phức tạp nhìn cậu, giữa bọn họ thế nhưng đến nông nỗi không còn gì để nói.
Lúc Mục Cận hướng qua Sở Nguyên, khóe mắt lãnh lệ nhu hòa một chút, đáy mắt ẩn ẩn mang theo cười khổ, “Xin lỗi, vừa rồi là tôi thất thố, anh ta làm sao có thể xuất hiện thế này? …”
Câu cuối xót xa, Ngô Trăn Suất đành cho là hắn chưa có nghe được.
Hắn lúc này đang nhớ lại biểu hiện của mấy người này khi hắn rời đi, đối với tâm tư của nam chính này, vậy mà lúc trước hắn lại có thể không nhìn ra tình cảm của cậu ta không đặt lên người Tư Hàn, thật phải kiềm chế lắm mới không tự móc mắt!
… Nam chính rõ ràng là do hắn bẻ rồi!
Đột nhiên nghĩ đến người kia, hắn không khỏi yên lặng không còn lời gì để chối, người kia cũng là nam chính ban đầu hắn bẻ cho cong hả, thành kỹ năng mẹ rồi… Ha hả!
…
Trên đường trở về, Sở Đình thấy Sở Nguyên khó mở miệng đành bắt chuyện trước, “Hắn chính là tiểu đệ hồi trước em thích?”
Sở Đình ngẩn ra, lập tức có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Ca, khi đó tuổi trẻ, có lẽ em đã thật sự thích cậu ta, bất quá chỉ là cảm giác khi đó. Cậu ta lúc này thay đổi nhiều, thủ đoạn đối phó Mạc thị rất thâm độc, bất quá, Mạc Dật cũng không phải là loại dễ dàng đối phó, cậu ta lại định hợp tác với em… A, nói cho anh chuyện này để làm gì…” Sở Đình nói đến một nửa chợt dừng lại, ngược lại nói: “Hai ngày nữa, lúc ca đính hôn, những người này đại khái đều sẽ đến.”
Nói cách khác, lúc hắn đính hôn sẽ gặp được Mạc Dật. Ngô Trăn Suất chính thức xác định lễ đính hôn của mình tuyệt đối hỏng mất rồi.
Sở Đình thấy Ngô Trăn Suất trầm mặc không nói lời nào, nghĩ rằng đối phương thật sự phải đính hôn với một cô gái chưa từng gặp mặt, nhất thời trong lòng áy náy không ngừng.
Ngô Trăn Suất thật sự cảm thấy, gió chỉ thổi nhẹ đã ho thành như vậy… Thân thể này cũng quá yếu đi! Nghĩ thì nghĩ vậy, Ngô Trăn Suất vừa ho khan, vừa cố sức vươn tay đi đóng cửa sổ.
Lúc này hắn mới phát hiện, thân thể này không chỉ quá yếu, hơn nữa đi đứng không tốt, hoàn toàn không dùng lực được.
Hắn giờ mới phát hiện mình đang ngồi xe lăn, không thể không tự mình dùng tay đẩy xe lăn tới gần, mới đóng được cửa sổ.
Vất vả một trận, Ngô Trăn Suất bình ổn hô hấp, bắt đầu xem xét kịch bản tu chỉnh chỉ dẫn.
Thế giới này là thế giới hiện đại thuần ái, câu chuyện tổng tài cùng bình phàm sinh viên. Hiện tại đã qua nhiều giai đoạn khúc chiết ghen tuông đau khổ hiểu lầm, bây giờ là ngọt ngào rồi.
Bất quá, Ngô Trăn Suất lúc trước ở đây sắm vai ác độc nam xứng, xuyên vào trong thân thể nam chính, cuối cùng tự nhiên bởi vì Mạc Dật mà không thể không bẻ cong nội dung vở kịch, phá bỏ đại nghiệp diễn suất trăm năm tu hành. Tự mình đem đô thị kịch bản biến thành huyền huyễn kịch bản rồi biến mất!
Nghĩ đến Mạc Dật, Ngô Trăn Suất cảm thấy thế giới trước đúng là thế giới hắn khảo nghiệm được chân tâm, bởi vì nơi đó số liệu hoàn toàn thể hiện ra một Mạc Dật trầm mặc trung thành, lạnh như băng lại ôn nhu, là tính cách hắn yêu thích nhất.
Cho nên hắn mới đáp ứng đối phương sống vui vẻ yên bình, về phần kết cục ngược thân ngược tâm nhảy khỏi vách đá tự sát đó, tuyệt nhiên không phải là ý của hắn nha!
Bất quá, nếu nói thế giới đó tính cách của Mạc Dật là loại hắn thích nhất, như vậy số liệu ở thế giới này lại thể hiện tính cách mà Ngô Trăn Suất hoàn toàn không ngờ nhất.
Y bên ngoài áo mũ chỉnh tề, kỳ thật nội tâm —— quả thực đúng là xà tinh bệnh = bệnh thần kinh mà!
Hiện tại ở thế giới này đã là năm năm sau khi hắn rời đi, Mục Cận sau khi Ngô Trăn Suất rời khỏi, tính cách càng ngày càng âm lãnh, tốt nghiệp đại học liền vào trong công ty của Tư Hàn, chuyên chú một lòng đối phó Mạc Dật.
…
Hắn thật vất vả chỉnh lý tâm tình, cửa liền bị đẩy ra. Người bước vào, thân hình cao to, mặc y phục bạch sắc sạch sẽ, quần áo chỉnh chỉnh tề tề từng nếp gấp, cổ tay áo lại vén nhẹ lên, lộ ra cánh tay lưu loát hữu lực.
Người đến là Sở Đình, nguyên bản là nam phụ học trưởng.
Năm năm qua, anh đã nhanh tiếp quản Sở gia. Mà khối thân thể hiện tại này của Ngô Trăn Suất chính là Sở Đình ca ca, Sở Nguyên.
Tuy rằng Sở Nguyên là ca ca, nhưng kế thừa gia tộc cũng là Sở Đình. Bởi vì Sở Nguyên từ nhỏ thân thể đã không tốt, đi đứng bất tiện, cho nên người nhà phần lớn không coi trọng hắn, ngược lại Sở Đình từ nhỏ đã được bồi dưỡng như người thừa kế.
May mắn, Sở Nguyên là một người tính tình lãnh đạm, ngày thường cũng thích an tĩnh đọc sách, cái gì đều không thèm để ý.
Mà Sở Đình bởi vì áy náy với hắn, cho nên từ nhỏ đã cực kỳ quan tâm Sở Nguyên.
…
Sở Đình đẩy cửa tiến vào, thấy Ngô Trăn Suất đang lẳng lặng ngồi bên cửa sổ, cổ áo thun mỏng manh trễ nải lộ ra xương quai xanh càng làm thân hình gầy yếu nổi bật, sắc mặt của hắn vì bệnh mà tái nhợt, con ngươi vì thế càng to hơn, có vẻ hấp dẫn nhợt nhạt.
Sở Đình khẽ nhíu mày, lấy áo khoác đi qua phủ lên người hắn, “Ca, sao lại mặc ít như thế này mà ngồi bên cửa sổ?”
Ngô Trăn Suất tự đẩy xe lăn đến gần y, ngón tay tái nhợt thon dài đón lấy áo, “Em xong việc rồi à?”
Hắn ngẩng mặt nhìn anh, lời nói không nhanh không chậm nghe ra du dương, tóc đen mềm mại phủ dày trên trán, nắng sớm ngoài cửa sổ phủ lên đôi mắt to của hắn ánh lấp lánh, xinh đẹp kinh người.
Sở Đình cầm áo phủ lên người hắn, cong cong môi, “Công việc xong rồi, em muốn đến đây nghỉ ngơi một chút. Lại nói, anh đã quên, mấy ngày nữa là ngày anh đính hôn, hôm nay em sẽ cùng anh đi xem thử lễ phục.”
Đối tượng đính hôn đã sớm được định đoạt, hai đại gia tộc tựa hồ cảm thấy đính hôn chính là phương cách hợp tác tốt nhất. Sở Nguyên đối với chuyện này tỏ ra rất lạnh nhạt, cho nên không để ý mấy. Bây giờ là Ngô Trăn Suất, hắn cảm thấy mình có thể lập gia đình, lại là một vấn đề thực nghiêm túc.
Ngô Trăn Suất thản nhiên gật gật đầu, Sở Đình liền tiến lên giúp hắn đẩy xe lăn đi ra ngoài.
Hai người tới chỗ làm lễ phục đính hôn, lập tức có người tiến lên hỏi, “Sở tiên sinh, lễ phục của ngài đã xong, ngài có muốn mặc thử hay không?”
“Ừ, ca đi thử quần áo đi, em sẽ ở chỗ này chờ.” Sở Đình cười nói.
Ngô Trăn Suất nhu hòa thần sắc gật gật đầu, lập tức có người tiến lên phụ hắn đi đến phòng thử.
Sở Đình chờ ở bên ngoài, chờ một hồi lâu vẫn không thấy Ngô Trăn Suất đi ra, không khỏi nhíu mày, nhấc chân hướng về phòng thử đồ.
“Ca…”
Sở Đình vừa gọi vừa đi đến, lại nhìn thấy một người thanh niên đang nửa quỳ gối bên người Ngô Trăn Suất, hai tay gắt gao nắm chặt cổ tay của hắn, đôi mắt đen láy sáng rực chăm chú nhìn hắn.
“Kỳ! …” đôi môi của người kia run rẩy, cơ hồ nói không ra lời. Bờ môi của cậu hết đóng lại mở, rốt cuộc mới thành tiếng, “Là anh sao? Anh trở lại?” lời nói vội vàng mang theo kích động khó nhịn cùng với mong chờ xót xa.
Ngô Trăn Suất cũng không ngờ lại đây thử quần áo sẽ gặp Mục Cận cũng tới lấy lễ phục, càng không nghĩ tới Mục Cận sẽ thay đổi nhiều như vậy. Nguyên bản khuôn mặt tuấn tú ôn hòa lúc này lại hiện ra vài phần âm lãnh, khí chất cũng lãnh lệ không ít, không còn nhút nhát như trước nữa.
Bất quá, hắn hiện tại chính là Sở Đình ca ca.
“Tiên sinh, tôi nghĩ cậu nhận sai người.” Hắn thản nhiên nói xong, cảm xúc cũng không có biến hóa gì.
Mặc dù con ngươi lạnh lùng đó vẫn mang hương vị biếng nhác đạm mạc cậu ta quen thuộc, nhưng cái liếc mắt lại thanh thanh lãnh lãnh đảo đến, lãnh đạm đến mức vô cảm. Mục Cận có chút sững sờ nhìn hắn, thậm chí cánh tay đang nắm chặt lấy hắn cũng bất giác bóp chặt.
“Mục Cận.” Sở Đình thấy cánh tay Sở Nguyên bị bấu chặt như vậy, sắc mặt tựa hồ cũng biến tái đi, không khỏi có chút lo lắng.
Hắn tiến lên ngăn ca ca khỏi Mục Cận, lúc này mới thản nhiên giới thiệu: “Đây là ca ca của tôi, Sở Nguyên.”
Mục Cận lần này đã hoàn hồn rồi, kinh ngạc nhìn một lúc lâu, chậm rãi lắc đầu. Mới vừa rồi nhất định là cậu hoa mắt, mới có thể cảm thấy người này như là Mục Kỳ. Kỳ chưa bao giờ lãnh đạm như vậy với cậu, một chút tình cảm đều không có.
Trong nháy mắt, thần sắc của cậu biến đến cực kỳ suy sụp, đôi môi tái nhợt không biết là khóc hay là cười, lẩm bẩm nói: “Đúng ha, làm sao có thể là anh ấy…”
Một lát sau, cậu chậm rãi đứng lên, kích động trên vẻ mặt đã như chưa bao giờ tồn tại, đối mặt với Sở Đình lại khôi phục thần sắc lạnh lùng, thản nhiên nói: “Sở học trưởng, tôi còn có việc liền đi trước.”
Sở Đình gật gật đầu, sau đó nhất thời dừng lại, có chút phức tạp nhìn cậu, giữa bọn họ thế nhưng đến nông nỗi không còn gì để nói.
Lúc Mục Cận hướng qua Sở Nguyên, khóe mắt lãnh lệ nhu hòa một chút, đáy mắt ẩn ẩn mang theo cười khổ, “Xin lỗi, vừa rồi là tôi thất thố, anh ta làm sao có thể xuất hiện thế này? …”
Câu cuối xót xa, Ngô Trăn Suất đành cho là hắn chưa có nghe được.
Hắn lúc này đang nhớ lại biểu hiện của mấy người này khi hắn rời đi, đối với tâm tư của nam chính này, vậy mà lúc trước hắn lại có thể không nhìn ra tình cảm của cậu ta không đặt lên người Tư Hàn, thật phải kiềm chế lắm mới không tự móc mắt!
… Nam chính rõ ràng là do hắn bẻ rồi!
Đột nhiên nghĩ đến người kia, hắn không khỏi yên lặng không còn lời gì để chối, người kia cũng là nam chính ban đầu hắn bẻ cho cong hả, thành kỹ năng mẹ rồi… Ha hả!
…
Trên đường trở về, Sở Đình thấy Sở Nguyên khó mở miệng đành bắt chuyện trước, “Hắn chính là tiểu đệ hồi trước em thích?”
Sở Đình ngẩn ra, lập tức có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Ca, khi đó tuổi trẻ, có lẽ em đã thật sự thích cậu ta, bất quá chỉ là cảm giác khi đó. Cậu ta lúc này thay đổi nhiều, thủ đoạn đối phó Mạc thị rất thâm độc, bất quá, Mạc Dật cũng không phải là loại dễ dàng đối phó, cậu ta lại định hợp tác với em… A, nói cho anh chuyện này để làm gì…” Sở Đình nói đến một nửa chợt dừng lại, ngược lại nói: “Hai ngày nữa, lúc ca đính hôn, những người này đại khái đều sẽ đến.”
Nói cách khác, lúc hắn đính hôn sẽ gặp được Mạc Dật. Ngô Trăn Suất chính thức xác định lễ đính hôn của mình tuyệt đối hỏng mất rồi.
Sở Đình thấy Ngô Trăn Suất trầm mặc không nói lời nào, nghĩ rằng đối phương thật sự phải đính hôn với một cô gái chưa từng gặp mặt, nhất thời trong lòng áy náy không ngừng.
Danh sách chương