Hắn cũng như mọi đệ tử khác, theo chân 5 vị trưởng lão tiến vào ở trọ nơi đây.
Đây chỉ là một khách sạn bình dân, và cũng không phải là một khách sạn lớn. Với dòng người chính phái đổ về Tương Dương mỗi lúc một nhiều thì có thể kiếm được một cái khách sạn chứa đủ hơn trăm con người chính là vô cùng khó khăn.
Hắn không khỏi nghĩ đến đây là một trong tài sản bên ngoài của phái Võ Đang. Nhưng hắn cũng có suy nghĩ khác, có lẽ là do quan hệ. Sở dĩ có suy nghĩ khác là vì phái Võ Đang toàn những lão đạo sĩ cứng đầu chỉ biết truy cầu cực hạn, truy cầu võ đạo. Còn cái gì buôn bán hay tài chính thì họ chẳng quan tâm là bao.
Theo hắn biết, phái Võ Đang có được tiền bạc đa phần là do mấy lão già bắt đám đệ tử nội môn phải cắm đầu cắm cổ đi hoàn thành ủy thác của những gia đình giàu có. Chủ yếu trừ tà, diệt phỉ, tìm thuốc, săn thú…
Đan dược và vũ khí có được là do phái Võ Đang bỏ tiền mua lại của Dược Tông và Khí Tông – hai tông phái lớn chuyên chế dược và rèn vũ khí trên giang hồ. Phái Võ Đang cũng có hai gã tông sư luyện dược và ba gã tông sư luyện khí (tông sư là danh hiệu cao nhất của một phó chức nghiệp sinh hoạt). Thế nhưng 5 vị này chỉ chuyên môn nghiên cứu và chế tạo những vật phẩm đặc thù của phái. Một trong số đó phải kể đến Bích Ngọc Kiếm mà mỗi đệ tử nội môn đều đang sử dụng và Lưu Ly Kim Tuyền Đan – một loại dược phẩm đỉnh cấp tăng cường nội lực mà đệ tử chân truyền sử dụng nhiều.
Gặp Bích Ngọc Kiếm chính là gặp hàng ngũ đệ tử mạnh mẽ phái Võ Đang. Gặp Bích Ngọc Kiếm chính là gặp những cao thủ Đỉnh cấp, một thế hệ có thực lực không thể khinh thường. Nếu trưởng lão những môn phái khác không ra mặt, mỗi người bọn họ có đủ sức để ngang dọc giang hồ mà không hề e ngại ai.
Đệ tử Võ Đang luôn là tinh nhuệ 5000 người chọn 1. Tuy số lượng đệ tử không nhiều nhưng luận thực lực chân chính thì cũng đủ để đánh ngang sức với các đại phái khác.
Đệ tử Võ Đang chỉ mạnh không yếu! Một tên đệ tử phái Võ Đang đều có khả năng vượt cấp chiến đấu và lấy một địch ba.
Để có được điều này, phái Võ Đang đã trả giá rất nhiều. Cùng tài nguyên phong phú như các đại phái khác, nhưng phái Võ Đang chỉ nghiêng cho lượng đệ tử ít ỏi - lượng đệ tử còn chưa bằng một phần mười các đại phái khác.
Ngoài ra đệ tử phái Võ Đang gần như bị bề trên đặt vào một cuộc chạy đua không biết mệt mỏi. Ngươi muốn đan dược? Ngươi muốn vũ khí? Ngươi muốn bí tịch võ công? Võ Đang chúng ta chỉ có tinh phẩm, chất lượng toàn là hàng đỉnh cấp trên thị trường, so với các đại phái khác chỉ hơn không kém. Thế nhưng ngươi muốn chúng thì hãy lao đầu đi tích lũy điểm cống hiến đi.
Mặc dù các môn phái khác cũng mở rộng hệ thống trao đổi, cũng có chế độ nhiệm vụ - điểm cống hiến – đổi vật. Nhưng mà nếu đem so với phái Võ Đang thì phải gọi phái Võ Đang bằng cụ.
Đó không phải do phái Võ Đang có chế độ tốt hơn mà là do phái Võ Đang có chế độ cực kỳ hà khắc. Ở ngoại môn các môn phái khác, cùng một loại nhiệm vụ và cùng một độ khó, ngươi có thể nhận được cả trăm điểm cống hiến, còn ở phái Võ Đang thì xin lỗi, ngươi chỉ có 20 điểm là cao lắm rồi. Bởi vậy đệ tử phái Võ Đang trở nên điên cuồng vắt óc lao đi làm lượng lớn nhiệm vụ trong vô vàn mệt mỏi. Nhờ vậy sức chịu đựng của họ tăng cao và võ công của họ tăng tiến nhanh chóng.
Tuy nhiên đó không phải là tất cả. Ở ngoại môn phái Võ Đang treo đầy những nhiệm vụ khó khăn vượt quá thực lực các đệ tử ở đây, như cái nhiệm vụ đã dìm chết hắn lúc trước. Nếu họ muốn hoàn thành, họ phải học cách suy tư đối sách, họ phải trở nên cẩn thận, họ phải học cách đối mặt với muôn trùng hiểm nguy, họ phải thường trực đứng giữa làn ranh sinh tử.
Tất nhiên là ngươi có thể không nhận, ngươi có thể bỏ qua. Nhưng rất nhanh ngươi sẽ phát hiện thực lực của ngươi so với lũ điên còn lại giảm mạnh với tốc độ kinh hồn. Tới lúc đó thì đừng có mà hối hận!
Tuy rằng đệ tử phái Võ Đang rất ít và vì thế mà trở nên vô cùng đoàn kết. Vậy nhưng giữa mọi người xung quanh mà ngươi trở nên lạc lõng, ngươi lại cần họ bảo vệ, ngươi dĩ nhiên mặt dày chờ đợi họ giúp đỡ. Là người đàn ông ngươi có thấy xấu hổ không? Điều này còn phải đợi người xung quanh nhắc nhở hay sao? Không! Là người đàn ông mà gặp tình cảnh này thì chỉ có càng điên cuồng phấn đấu. Đối với đàn ông, cùng một xuất phát điểm, ngươi đứng dưới chót chính là sỉ nhục. Chính vì vậy đệ tử phái Võ Đang biến thành những kẻ hai mắt thâm quầng, tơ máu giăng đầy, sát khí đầy mình, kinh nghiệm chiến đấu phong phú!
Bởi vậy, trong thế giới Đại Giang Hồ lưu truyền câu nói: “Sợ bị chết mà không rõ tại sao thì tránh xa phái Ngũ Độc, sợ bị biến thành con nhím với gai độc đầy mình thì tránh xa phái Đường Môn, sợ chọc vào hang cọp cái thì tránh xa phái Nga My, sợ những kẻ điên thích chơi liều mạng thì tránh xa phái Võ Đang!”.
Để có được một Võ Đang hùng mạnh như ngày hôm nay, chúng ta không thể không kể đến vị chưởng môn hiện tại của phái này. Hơn 150 năm trước, Võ Đang xuất hiện một kỳ tài võ học tên là Trương Vô Hồn. Cái tên nghe buồn cười và đầy ẩn ý, nhưng độ yêu nghiệt của hắn thì không ai có thể phủ nhận. Chỉ trong 50 năm ngắn ngủi, thực lực vị kỳ tài này tăng tiến như cưỡi tên lửa. Ngươi buồn ngủ khẽ nhắm mắt, đến khi ngươi mở mắt ra, hắn đã là một trong sáu vị chí tôn của chính phái. Thật là kinh khủng!
Sau đó chưởng môn thời điểm đó của phái Võ Đang rất hài lòng nhường vị trí cao cả này lại cho hắn mà lui về phía sau truy cầu võ đạo.
Và thế là phái Võ Đang bắt đầu đứng trước sự thay đổi lớn nhất từ khi lập phái đến nay.
Vừa ngồi lên chức chưởng môn, Trương Vô Hồn bắt đầu thay đổi phái Võ Đang theo con đường lấy tinh nhuệ, chứ không chứa chấp phế vật. Thế là ngay sau đó vài hôm, hắn phát lệnh cho đệ tử tấn công các cứ điểm của tà phái mà chẳng cần thương lượng hay chờ đợi sự hỗ trợ của các môn phái chính phái khác. Thế nên một quãng thời gian ngắn sau, số lượng đệ tử phái Võ Đang giảm mạnh.
Chính bản thân hắn cũng vấp phải sự chống đối quyết liệt từ phía các trưởng lão.
Tới lúc đệ tử phái Võ Đang chỉ còn vài trăm người, hắn “mỉm cười” tiếp thu ý kiến của các vị trưởng lão mà dừng tay. Tuy các vị trưởng lão đều chỉ trích hắn, nhưng dưới thực lực tuyệt đối của hắn, họ cũng chỉ ngậm bồ hòn làm ngọt.
Dĩ nhiên bị phái Võ Đang tiến đánh, các tà phái khác cũng làm ra đáp trả. Và cho đến khi phái Võ Đang lui về, họ vẫn điên cuồng lấn tới với toan tính cho phái Võ Đang trở thành dĩ vãng. Họ muốn cho giết sạch cái lũ chó điên cắn càn ấy.
Tiếc thay võ lâm chính phái không để họ làm vậy. Dưới sự phản công của tà phái, theo suy nghĩ môi hở răng lạnh, chính phái bắt đầu liên hợp với nhau mà chống trả.
Qua hơn mười năm giằng co trong biển máu. Cả hai bên đều sức cùng lực kiệt mà không làm gì được nhau.
Cho đến cuối cùng, hai bên hiểu ngầm mà thu tay lại. Chiến tranh chính – tà chấm dứt.
Trong cuộc phản công của tà phái, phái Võ Đang tổn thất nặng nề. Từ vài trăm đệ tử còn sống sót qua kế hoạch điên khùng của gã chưởng môn chỉ còn lại hơn chục người, ngay cả trưởng lão cũng tổn thất năm vị.
May mà nhờ thực lực mạnh mẽ của Trương Vô Hồn nên phái Võ Đang vẫn còn tồn tại.
Mặc dù chiến tranh chính – tà đã kết thúc, nhưng kẻ chính phái là một phương mở đầu trận đẫm máu trở thành kẻ thù chung của tà phái. Hận thù của tà phái đối với Võ Đang không có thuốc gì có thể xóa hết!
Nỗi hận bao nhiêu năm qua không giờ phút nào nguôi ngoai mà chỉ càng thêm bừng cháy trong lòng. Người thân rời bỏ thế gian, bằng hữu chết trước mặt họ, sư môn biến mất giữa giang hồ… Những nỗi hận ấy trở thành động lực khiến họ tăng cường thực lực để báo thù.
Mấy chục năm dần qua, từ nhỏ yếu, họ đã trở nên mạnh mẽ. Nhưng trước con quái vật khổng lồ như phái Võ Đang, họ vẫn lựa chọn ẩn nhẫn. Họ chính là chờ một thời cơ tốt để tung ra một đòn kết thúc sinh mệnh của kẻ thù.
Bao nhiêu năm qua, không ít người trong số họ liên hệ nhau trong bóng tối. Bao nhiêu năm qua, trong bóng tối không ít thế lực, tổ chức mới được hình thành với mục đích xóa sổ phái Võ Đang.
Và đến hôm nay, thời cơ cuối cùng cũng đã đến!
Chỉ năm vị trưởng lão và hơn trăm tên đệ tử chính là món ăn khai vị ngọt ngào! Chỉ năm vị trưởng lão và hơn trăm tên đệ tử chính là trận huyết chiến mở đầu cuộc báo thù!
Tương Dương phòng thủ nghiêm minh thì sao? Binh lính triều đình là cái quái gì? Chỉ là lũ tôm tép. Có đông thì cũng là kiến đấu voi mà thôi. Họ không sợ!
Chính phái tràn đầy ngõ ngách thì sao? Có ở mọi nơi thì họ cũng chẳng ngán! Thích thì chơi tới bến!
Ha ha ha… Giờ này ai dám ngăn cản bọn họ? Ai dám?
Nực cười!
Rất lâu trước đó tâm họ đã chết, trái tim của họ cũng đã vỡ nát. Cho dù hôm nay gặp phải núi đao biển lửa thì họ cũng lao tới. Cho dù thần thánh ngăn cản con đường báo thù của họ thì họ cũng không ngại đồ thần diệt thánh.
Giữa đêm tối mịt mù không ánh trăng. Không biết bao nhiêu kẻ mặc áo đen vây quanh khách sạn mà nhóm trăm người phái Võ Đang đang ở.
Bỗng có một giọng khàn khàn tràn đầy thù hận vang lên phá vỡ tĩnh mịch:
“Giết!”
Giọng nói đó truyền cảm nhanh chóng, chỉ vài giây sau, vô số âm thanh hận thù đùng đùng vang vọng:
“GIẾT! GIẾT! GIẾT!”
Đây chỉ là một khách sạn bình dân, và cũng không phải là một khách sạn lớn. Với dòng người chính phái đổ về Tương Dương mỗi lúc một nhiều thì có thể kiếm được một cái khách sạn chứa đủ hơn trăm con người chính là vô cùng khó khăn.
Hắn không khỏi nghĩ đến đây là một trong tài sản bên ngoài của phái Võ Đang. Nhưng hắn cũng có suy nghĩ khác, có lẽ là do quan hệ. Sở dĩ có suy nghĩ khác là vì phái Võ Đang toàn những lão đạo sĩ cứng đầu chỉ biết truy cầu cực hạn, truy cầu võ đạo. Còn cái gì buôn bán hay tài chính thì họ chẳng quan tâm là bao.
Theo hắn biết, phái Võ Đang có được tiền bạc đa phần là do mấy lão già bắt đám đệ tử nội môn phải cắm đầu cắm cổ đi hoàn thành ủy thác của những gia đình giàu có. Chủ yếu trừ tà, diệt phỉ, tìm thuốc, săn thú…
Đan dược và vũ khí có được là do phái Võ Đang bỏ tiền mua lại của Dược Tông và Khí Tông – hai tông phái lớn chuyên chế dược và rèn vũ khí trên giang hồ. Phái Võ Đang cũng có hai gã tông sư luyện dược và ba gã tông sư luyện khí (tông sư là danh hiệu cao nhất của một phó chức nghiệp sinh hoạt). Thế nhưng 5 vị này chỉ chuyên môn nghiên cứu và chế tạo những vật phẩm đặc thù của phái. Một trong số đó phải kể đến Bích Ngọc Kiếm mà mỗi đệ tử nội môn đều đang sử dụng và Lưu Ly Kim Tuyền Đan – một loại dược phẩm đỉnh cấp tăng cường nội lực mà đệ tử chân truyền sử dụng nhiều.
Gặp Bích Ngọc Kiếm chính là gặp hàng ngũ đệ tử mạnh mẽ phái Võ Đang. Gặp Bích Ngọc Kiếm chính là gặp những cao thủ Đỉnh cấp, một thế hệ có thực lực không thể khinh thường. Nếu trưởng lão những môn phái khác không ra mặt, mỗi người bọn họ có đủ sức để ngang dọc giang hồ mà không hề e ngại ai.
Đệ tử Võ Đang luôn là tinh nhuệ 5000 người chọn 1. Tuy số lượng đệ tử không nhiều nhưng luận thực lực chân chính thì cũng đủ để đánh ngang sức với các đại phái khác.
Đệ tử Võ Đang chỉ mạnh không yếu! Một tên đệ tử phái Võ Đang đều có khả năng vượt cấp chiến đấu và lấy một địch ba.
Để có được điều này, phái Võ Đang đã trả giá rất nhiều. Cùng tài nguyên phong phú như các đại phái khác, nhưng phái Võ Đang chỉ nghiêng cho lượng đệ tử ít ỏi - lượng đệ tử còn chưa bằng một phần mười các đại phái khác.
Ngoài ra đệ tử phái Võ Đang gần như bị bề trên đặt vào một cuộc chạy đua không biết mệt mỏi. Ngươi muốn đan dược? Ngươi muốn vũ khí? Ngươi muốn bí tịch võ công? Võ Đang chúng ta chỉ có tinh phẩm, chất lượng toàn là hàng đỉnh cấp trên thị trường, so với các đại phái khác chỉ hơn không kém. Thế nhưng ngươi muốn chúng thì hãy lao đầu đi tích lũy điểm cống hiến đi.
Mặc dù các môn phái khác cũng mở rộng hệ thống trao đổi, cũng có chế độ nhiệm vụ - điểm cống hiến – đổi vật. Nhưng mà nếu đem so với phái Võ Đang thì phải gọi phái Võ Đang bằng cụ.
Đó không phải do phái Võ Đang có chế độ tốt hơn mà là do phái Võ Đang có chế độ cực kỳ hà khắc. Ở ngoại môn các môn phái khác, cùng một loại nhiệm vụ và cùng một độ khó, ngươi có thể nhận được cả trăm điểm cống hiến, còn ở phái Võ Đang thì xin lỗi, ngươi chỉ có 20 điểm là cao lắm rồi. Bởi vậy đệ tử phái Võ Đang trở nên điên cuồng vắt óc lao đi làm lượng lớn nhiệm vụ trong vô vàn mệt mỏi. Nhờ vậy sức chịu đựng của họ tăng cao và võ công của họ tăng tiến nhanh chóng.
Tuy nhiên đó không phải là tất cả. Ở ngoại môn phái Võ Đang treo đầy những nhiệm vụ khó khăn vượt quá thực lực các đệ tử ở đây, như cái nhiệm vụ đã dìm chết hắn lúc trước. Nếu họ muốn hoàn thành, họ phải học cách suy tư đối sách, họ phải trở nên cẩn thận, họ phải học cách đối mặt với muôn trùng hiểm nguy, họ phải thường trực đứng giữa làn ranh sinh tử.
Tất nhiên là ngươi có thể không nhận, ngươi có thể bỏ qua. Nhưng rất nhanh ngươi sẽ phát hiện thực lực của ngươi so với lũ điên còn lại giảm mạnh với tốc độ kinh hồn. Tới lúc đó thì đừng có mà hối hận!
Tuy rằng đệ tử phái Võ Đang rất ít và vì thế mà trở nên vô cùng đoàn kết. Vậy nhưng giữa mọi người xung quanh mà ngươi trở nên lạc lõng, ngươi lại cần họ bảo vệ, ngươi dĩ nhiên mặt dày chờ đợi họ giúp đỡ. Là người đàn ông ngươi có thấy xấu hổ không? Điều này còn phải đợi người xung quanh nhắc nhở hay sao? Không! Là người đàn ông mà gặp tình cảnh này thì chỉ có càng điên cuồng phấn đấu. Đối với đàn ông, cùng một xuất phát điểm, ngươi đứng dưới chót chính là sỉ nhục. Chính vì vậy đệ tử phái Võ Đang biến thành những kẻ hai mắt thâm quầng, tơ máu giăng đầy, sát khí đầy mình, kinh nghiệm chiến đấu phong phú!
Bởi vậy, trong thế giới Đại Giang Hồ lưu truyền câu nói: “Sợ bị chết mà không rõ tại sao thì tránh xa phái Ngũ Độc, sợ bị biến thành con nhím với gai độc đầy mình thì tránh xa phái Đường Môn, sợ chọc vào hang cọp cái thì tránh xa phái Nga My, sợ những kẻ điên thích chơi liều mạng thì tránh xa phái Võ Đang!”.
Để có được một Võ Đang hùng mạnh như ngày hôm nay, chúng ta không thể không kể đến vị chưởng môn hiện tại của phái này. Hơn 150 năm trước, Võ Đang xuất hiện một kỳ tài võ học tên là Trương Vô Hồn. Cái tên nghe buồn cười và đầy ẩn ý, nhưng độ yêu nghiệt của hắn thì không ai có thể phủ nhận. Chỉ trong 50 năm ngắn ngủi, thực lực vị kỳ tài này tăng tiến như cưỡi tên lửa. Ngươi buồn ngủ khẽ nhắm mắt, đến khi ngươi mở mắt ra, hắn đã là một trong sáu vị chí tôn của chính phái. Thật là kinh khủng!
Sau đó chưởng môn thời điểm đó của phái Võ Đang rất hài lòng nhường vị trí cao cả này lại cho hắn mà lui về phía sau truy cầu võ đạo.
Và thế là phái Võ Đang bắt đầu đứng trước sự thay đổi lớn nhất từ khi lập phái đến nay.
Vừa ngồi lên chức chưởng môn, Trương Vô Hồn bắt đầu thay đổi phái Võ Đang theo con đường lấy tinh nhuệ, chứ không chứa chấp phế vật. Thế là ngay sau đó vài hôm, hắn phát lệnh cho đệ tử tấn công các cứ điểm của tà phái mà chẳng cần thương lượng hay chờ đợi sự hỗ trợ của các môn phái chính phái khác. Thế nên một quãng thời gian ngắn sau, số lượng đệ tử phái Võ Đang giảm mạnh.
Chính bản thân hắn cũng vấp phải sự chống đối quyết liệt từ phía các trưởng lão.
Tới lúc đệ tử phái Võ Đang chỉ còn vài trăm người, hắn “mỉm cười” tiếp thu ý kiến của các vị trưởng lão mà dừng tay. Tuy các vị trưởng lão đều chỉ trích hắn, nhưng dưới thực lực tuyệt đối của hắn, họ cũng chỉ ngậm bồ hòn làm ngọt.
Dĩ nhiên bị phái Võ Đang tiến đánh, các tà phái khác cũng làm ra đáp trả. Và cho đến khi phái Võ Đang lui về, họ vẫn điên cuồng lấn tới với toan tính cho phái Võ Đang trở thành dĩ vãng. Họ muốn cho giết sạch cái lũ chó điên cắn càn ấy.
Tiếc thay võ lâm chính phái không để họ làm vậy. Dưới sự phản công của tà phái, theo suy nghĩ môi hở răng lạnh, chính phái bắt đầu liên hợp với nhau mà chống trả.
Qua hơn mười năm giằng co trong biển máu. Cả hai bên đều sức cùng lực kiệt mà không làm gì được nhau.
Cho đến cuối cùng, hai bên hiểu ngầm mà thu tay lại. Chiến tranh chính – tà chấm dứt.
Trong cuộc phản công của tà phái, phái Võ Đang tổn thất nặng nề. Từ vài trăm đệ tử còn sống sót qua kế hoạch điên khùng của gã chưởng môn chỉ còn lại hơn chục người, ngay cả trưởng lão cũng tổn thất năm vị.
May mà nhờ thực lực mạnh mẽ của Trương Vô Hồn nên phái Võ Đang vẫn còn tồn tại.
Mặc dù chiến tranh chính – tà đã kết thúc, nhưng kẻ chính phái là một phương mở đầu trận đẫm máu trở thành kẻ thù chung của tà phái. Hận thù của tà phái đối với Võ Đang không có thuốc gì có thể xóa hết!
Nỗi hận bao nhiêu năm qua không giờ phút nào nguôi ngoai mà chỉ càng thêm bừng cháy trong lòng. Người thân rời bỏ thế gian, bằng hữu chết trước mặt họ, sư môn biến mất giữa giang hồ… Những nỗi hận ấy trở thành động lực khiến họ tăng cường thực lực để báo thù.
Mấy chục năm dần qua, từ nhỏ yếu, họ đã trở nên mạnh mẽ. Nhưng trước con quái vật khổng lồ như phái Võ Đang, họ vẫn lựa chọn ẩn nhẫn. Họ chính là chờ một thời cơ tốt để tung ra một đòn kết thúc sinh mệnh của kẻ thù.
Bao nhiêu năm qua, không ít người trong số họ liên hệ nhau trong bóng tối. Bao nhiêu năm qua, trong bóng tối không ít thế lực, tổ chức mới được hình thành với mục đích xóa sổ phái Võ Đang.
Và đến hôm nay, thời cơ cuối cùng cũng đã đến!
Chỉ năm vị trưởng lão và hơn trăm tên đệ tử chính là món ăn khai vị ngọt ngào! Chỉ năm vị trưởng lão và hơn trăm tên đệ tử chính là trận huyết chiến mở đầu cuộc báo thù!
Tương Dương phòng thủ nghiêm minh thì sao? Binh lính triều đình là cái quái gì? Chỉ là lũ tôm tép. Có đông thì cũng là kiến đấu voi mà thôi. Họ không sợ!
Chính phái tràn đầy ngõ ngách thì sao? Có ở mọi nơi thì họ cũng chẳng ngán! Thích thì chơi tới bến!
Ha ha ha… Giờ này ai dám ngăn cản bọn họ? Ai dám?
Nực cười!
Rất lâu trước đó tâm họ đã chết, trái tim của họ cũng đã vỡ nát. Cho dù hôm nay gặp phải núi đao biển lửa thì họ cũng lao tới. Cho dù thần thánh ngăn cản con đường báo thù của họ thì họ cũng không ngại đồ thần diệt thánh.
Giữa đêm tối mịt mù không ánh trăng. Không biết bao nhiêu kẻ mặc áo đen vây quanh khách sạn mà nhóm trăm người phái Võ Đang đang ở.
Bỗng có một giọng khàn khàn tràn đầy thù hận vang lên phá vỡ tĩnh mịch:
“Giết!”
Giọng nói đó truyền cảm nhanh chóng, chỉ vài giây sau, vô số âm thanh hận thù đùng đùng vang vọng:
“GIẾT! GIẾT! GIẾT!”
Danh sách chương