Tháng mười một năm 2007, các bạn hàng đến công ty đầu tư Hoắc thị đòi nợ bắt đầu tăng nhanh, tổng tài Hoắc thị Hoắc Gia Hứa trốn mất tăm mất tích, toàn bộ công việc đều do tổng giám đốc Vương Lộ Tư đứng ra giải quyết, công việc làm ăn của Hoắc thị càng ngày càng kém, lỗ lã càng ngày càng thê thảm, sau lại có chuyện các khách hàng tụ tập đến đòi nợ ngày một nhiều, phòng khách công ty có rất nhiều người tụ tập vào sáng sớm mỗi ngày, không lâu sau khi loại chuyện này xảy ra, ngay cả tổng giám đốc Vương Lộ Tư cũng chẳng thấy bóng dáng, điện thoại di động của gã và Hoắc Gia hứa luôn trong tình trạng tắt máy.
Từ tiếng chuông reo báo hiệu năm mới 2008, nhân viên công ty Hoắc thị phát hiện, sau kỳ nghỉ tết nguyên đán đi làm lại của bọn họ, toàn bộ người phụ trách trong công ty đều biến mất không thấy bóng dáng, mà trong đại sảnh công ty, sáng sớm mỗi ngày đều có một đám người tụ tập, trong đó có phân nửa số người là các cổ đông nhỏ góp vốn xây dựng nhà máy nhôm với công ty Hoắc thị.
Khi các khách hàng và nhà đầu tư vào nhà máy nhôm đến công ty Hoắc thị đòi nợ, trong công ty đã trống rỗng hoàn toàn, không có được một nhân viên đi làm, chỉ có hai bà lão lao công đang dọn vệ sinh, hai bà lão lao công vừa thấy mọi người nổi giận đùng đùng xông vào, bèn nói rõ rằng các bà cũng không phải nhân viên trong Hoắc thị, chỉ là nhân viên tạp vụ do trung tâm thương mại này thuê, các bà đều không biết công ty đầu tư Hoắc thị, càng chẳng liên quan gì đến cái công ty ấy.
Mọi người bị thiệt hại nặng nề nhớ ra dùng pháp luật làm vũ khí mới chính là cách duy nhất bảo vệ được lợi ích của mình, nhưng chờ bọn họ đưa đơn tố tụng đến tòa án để Hoắc thị trả nợ thì mới phát hiện, hóa ra ngân hàng còn đi trước cả bọn họ một bước.
Tất cả mọi người đều săn tìm tổng tài Hoắc thị Hoắc Gia Hứa và tên tổng giám đốc Vương Lộ Tư, trung tuần tháng giêng, có tin tức truyền ra, tổng giám đốc Hoắc thị là Vương Lộ Tư đã bị bắt giữ tại một sân bay phía Nam, gã bị bắt vì tội danh tình nghi góp vốn phi pháp, chiếm đoạt chức vụ, đút lót nhận hối lộ. Khi bị bắt, trên người Vương Lộ Tư mang theo hai tấm chi phiếu ngoại cảnh của ngân hàng trị giá đến hai mươi triệu nhân dân tệ, con số này được gã tranh thủ “đục nước béo cò” trong khoảng thời gian hai nằm đầu xây dựng Hoắc thị, nếu như Hoắc Gia Hứa ở chỗ này, tên A Đẩu con ông cháu cha ấy có thể sẽ chửi ầm lên, căm tức muốn xé tên Gia Cát này thành từng mảnh nhỏ, đáng tiếc thay, Hoắc Gia Hứa đã chẳng ở đấy, hắn thậm chí còn mất tích trước khi Vương Lộ Tư bỏ trốn, không trở lại tị nạn trong Hoắc gia ở thành phố B, cũng chẳng trốn trong biệt thư hay chỗ ở bên thành phố S, ngay cả pháp viện và các cơ quan tư pháp cũng không tìm được tung tích Hoắc Gia Hứa.
Tháng mười một trước, Vương Lộ Tư đã trông ra nguy cơ tài chính của Hoắc thị, nhà máy nhôm từ quả trứng vàng dần hóa thành vũng bùn nâu, gã rất thức thời lo cho bản thân mình trước, lén lút mang toàn bộ miếng ngon béo bở mà gã đã mò được từ Hoắc thị chuyển hết ra nước ngoài, lỡ như Hoắc thị phải đóng cửa thì gã cũng có thể chạy trốn ra nước ngoài bất kỳ lúc nào, có hai chục triệu tài sản trong tay, dù cho không thể có cuộc sống xa hoa hằng ngày nơi đất khách, nhưng cơm áo suốt đời không lo lại vẫn có thể được, mặt khác, chờ chuyện công ty đầu tư Hoắc thị đóng cửa lắng xuống, chuyện đã qua, không ai truy cứu người có trách nhiệm đối với Hoắc thị, với khoản tiền này, gã còn có thể đầu tư về nước, bằng tài trí thông minh của Vương Lộ Tư, biết đâu gã cũng có thể sáng lập ra một đế quốc thương nghiệp Vương thị cũng không chừng.
Kế hoạch đẹp đẽ của gã chấm dứt ngay khi hắn check in tại sân bay, mang chiếc còng tay, Vương Lộ Tư không tài nào nghĩ ra bản thân gã đã để lộ kẽ hở ở đâu, thẻ căn cước và hộ chiếu mà gã dùng tốn một cái giá cao, tuyệt đối làm giả chắc ăn.
Vương Lộ Tư bị dẫn lên xe cảnh sát, Lôi Minh ở xa xa giám thị gã thở phào một hơi, bớt mất một tên để theo dõi, sau này cũng mất đi một khoản tiền đáng kể, ngẫm lại đấy cũng chính nhiệm vụ quan trọng của công ty trinh thám, cũng sắp kết thúc ủy thác, mấy năm qua công công ty hắn ta dựa vào nghiệp vụ này kiếm được khoản thù lao hậu hĩnh, Lôi Minh mở rộng công ty, tuyển thêm vài nhân viên có kinh nghiệm, thực lực có, danh tiếng có, khách hàng tìm đến cửa cũng ngày một nhiều lên, cho dù không có Hoa gia đưa một đơn ủy thác quan trọng như thế, công ty trinh thám của Lôi Minh cũng phải lăn lộn khắp nơi khắp chốn, nếm đủ cay đắng ngọt bùi.
Lôi Minh nhận ủy thác đến ba năm liên tiếp từ Hoa Phẩm Tố, cho đến bây giờ đã sang năm thứ tư, mắt thấy Hoa Phẩm Tố sắp khiến kẻ thủ sa vào lưới, trong lòng hắn đã vừa phấn khích nhưng cũng đan xen mất mát. Phấn khích là vì hắn cảm thấy thành tựu, nhưng lại thấy mất mác khi đơn ủy thác sau này đã không có kích thích thú vị như vậy,
đối với chiếc bẫy cho Hoắc gia được thiết kế ra sao, Lôi Minh đại khái cũng biết rõ, theo dõi toàn bộ quá trình ấy khiến hắn hoảng sợ run rẩy, chưa nhắc đến chiếc bẫy khiến Hoắc gia rơi vào, chỉ việc sắp xếp chiếc bẫy cũng đã khiến Hoa Phẩm Tố hao tổn hơn cả trăm triệu tiền vốn.
Lôi Minh còn cang cảm khái muôn phần, nhân viên phụ trách theo dõi đã gọi điện đến cho ông chủ: “Lôi tổng, bây giờ trong kho hàng đã không nghe được tiếng động gì.”
“Bọn cục phó Nghiêm đang ở chỗ này sao?”
“Vẫn còn ở, Hoắc gia đã đồng ý chi năm triệu tiền chuộc, cục phó Nghiêm và Hoắc gia đã hẹn thời gian được thời gian giao tiền chuộc, chính là giao dịch trong tối nay.”
“Ừ, cậu và tiểu Trương cứ tiếp tục quan sát đi.” Lôi Minh dặn dò thuộc hạ trong điện thoại.
“Được, nhưng mà Lôi tổng, có lẽ bây giờ tên Hoắc gia kia một chút tiếng động cũng không có, cũng đừng bị ngược đãi đến chết rồi đi.” Nhân viên của Lôi Minh có chút run sợ trong lòng, hắn và tiểu Trương là hai người phụ trách theo dõi Hoắc Gia Hứa, sau khi Hoắc Gia Hứa lặng lẽ đến một một căn nhà trọ hắn thuê để tránh né bọn đòi nợ, hai người vội vã báo tin cho ông chủ Lôi Minh, không lâu sao tin tức được truyền đi, hóa ra là nguyên cục phó cục công an thành phố S, bây giờ là quản lý bộ bảo an của công ty phá sản Hoắc thị dẫn vài tên cao to lực lưỡng, trói Hoắc Gia Hứa từ trong căn nhà thuê gô đến một kho hàng bỏ hoang ở ngoại ô.
Hoắc Gia Hứa bị trói dẫn đến nhà kho được ngày đầu tiên, hai người phụ trách theo dõi vẫn thường xuyên nghe được tiếng kêu la thảm thiết như heo bị làm thịt của Hoắc Gia Hứa, đến ngày thứ hai âm thanh đã yếu đi, rồi đến ngày thứ ba, hai người thông qua máy nghe lén, vậy mà lại không nghe được một tiếng rên rỉ từ nội nha Hoắc.
“Việc này các cậu đừng chĩa mũi vào, cứ lo quan sát nhà kho, đừng để cho mục tiêu chạy trốn là được.” Đối với tên mà hắn đã theo từ mấy năm nay, Lôi Minh không có chút lòng cảm thông đồng tình cho tên cực phẩm cặn bã này, cho dù có lẽ bây giờ Hoắc gia bị hành hạ vô cùng thê thảm, ông chủ Lôi cũng không muốn phát duy dù chỉ một chút tinh thần chủ nghĩa nhân đạo.
Hoắc phu nhân nhận được điện thoại uy hiếp từ bọn bắt cóc con trai độc nhất, nếu trong vòng ba ngày không gom đủ sáu triệu tệ chuộc người, bọn bắt cóc lập tức giết con tin.
Tiền mặt của Hoắc gia từ lâu đã chi ra đi cấp cứu khó khăn tài chính của nhà máy nhôm, bây giờ bọn bắt cóc lại mở miệng đòi sáu triệu, tài khoản Hoắc gia sở hữu trong ngân hàng đùng nói còn đến sáu triệu tệ, một triệu thôi cũng gom không đủ, bà Hoắc sợ bọn bắt cóc giết con tin, trước mắt không báo cảnh sát, chỉ tìm chú Hai Hoắc hỗ trợ, nhưng ông ta lại không muốn nhận điện thoại xin giúp đỡ từ chị dâu, mở miệng nói sống chết của đứa cháu không liên quan gì đến ông, bởi vì bị thằng cháu liên lụy, số tiền công quỹ mà ông tham ô cũng không thể trả lại đúng hạn, phía trên lập tức muốn thanh tra sổ sách, trung tướng Hoắc cũng không có khả năng lấp nổi lỗ hổng này, vì công ty đầu tư của thằng cháu phá sản, bên ngoài đồn đãi trung tướng Hoắc chính là người đầu tư chủ yếu, vài người có chức có quyền thân thiết nghe được tin này, ai cũng không dám cho trung tướng Hoắc vay tiền, ai ai cũng sợ chẳng lấy nổi vốn gốc về.
Trung tướng Hoắc bị thằng cháu liên lụy phải đối mặt với nguy hiểm, hận đến nghiến răng thằng cháu này, nếu không phải thằng nhóc này mù quáng đi ký giấy đảm bảo cho vay một trăm triệu, nếu không phải phải đền bù cho hợp đồng mà thằng cháu đã ký với khách hàng, nhà máy nhôm mới lập đâu đến nỗi phải phá sản nhanh như thế, chỉ cần chống đỡ qua cửa ải khó khăn này, cơ hội để ngành điện phân nhôm đông sơn tái khởi không phải không có, nhưng còn bây giờ thì sao, hiệu ứng domino lan truyền, tòa lâu đài Hoắc gia bị cái tên A Đẩu này lật đổ tất cả.
Hoắc phu nhân cầu cứu không có kết quả, chỉ đành phải thương lượng với chồng mình, cò kè mặc cả với bọn bắt cóc, kết quả cuộc mặc cả khá bi quan, bọn bắt cóc chỉ dừng lại ở mức năm triệu tệ, có thế nào cũng không chịu giảm bớt đi, hơn nữa lại ra tối hậu thư cho bà Hoắc, phải giao tiền chuộc ngay ngày thứ ba Hoắc Gia Hứa bị bắt cóc, bằng không cứ ở nhà chờ nhận được trái tim của Hoắc Gia Hứa mau chóng đưa đến.
Hoắc gia gom không đủ tiền chuộc, cũng không thể để cho bọn cướp thỏa mãn, không muốn con trai phải chết oan uổng lúc đó, bà Hoắc muốn nhờ người quen của Hoắc gia ở thành phố S để cứu lấy con trai, nhưng thế lực Hoắc gia ở thành phố S vì bật đèn xanh thông qua kiểm tra chất lượng cho trung tâm thương mại rỏm của tay kiến trúc họ Vương, bây giờ đa số bọn họ vẫn đang phải tiếp nhận điều tra, một số ít công chức may mắn trốn tránh trách nhiệm đều dành thái độ lịch sự khách sáo cho xong đối với Hoắc gia, tất cả hoạt động vì cứu con trai của bà Hoắc đều tuyên bố thất bại, rơi vào đường cùng, bà Hoắc chỉ biết xin sự giúp đỡ từ phía cảnh sát, báo án với họ.
Người phụ trách khởi tố án bắt cóc này hóa ra chính là sở trường đồn công an nơi mà cục Nghiêm từng đảm nhiệm, vị sở trường này là người vừa cất nhắc lên được hai năm nay, vừa khéo thay, vị sở trưởng trẻ tuổi này lại là cậu cảnh sát ghi chép và đưa Hoa Phẩm Phác bị xâm hại đến bệnh viện, sáu năm trước, bởi vì cậu cảnh sát trẻ này không chịu sửa đổi ghi chép, vô duyên vô cớ bị điều đến một khu địa phương hẻo lánh vùng ngoại ô làm cảnh giới, ba năm trước đây không hiểu sao lại được đề bạt thành phó sở trưởng công an khu vực, hai năm trước lại được gọi về thăng chức thành sở trưởng công an khu Đông.
Vị sở trưởng trẻ tuổi này rất giỏi giang, không lâu sau khi nhận được đơn báo án, y liền điều tra được đầu mối bọn bắt cóc từ quần chúng địa phương, trong lúc bà hoắc giao tiền chuộc con tin thì đã bắt được bọn bắt cóc về quy án, con tin cũng được cảnh sát giải cứu từ nhà kho ra, đồng bọn bọn bắt cóc bị tóm sạch trong kho, cứ như vậy, sau khi sở trưởng trẻ tuổi nhận được tin báo án, chưa đến mười tiếng đồng hồ đã phá án thành công, thuận lợi bắt tội phạm, giải cứu con tin, đương nhiên, cầm đầu bọn bắt cóc khiến cậu sở trưởng trẻ tuổi thật sự lấy làm hoảng sợ, cả con tin bị bắt cóc lại càng khiến cậu sở trưởng này hoảng sợ hơn, đấy cũng là vì tình huống thảm thiết của con tin, ảnh chụp trên tin tức phải làm mờ đi để che lại tình huống đáng sợ như thế.
Trong phòng bệnh cấp cứu ở bệnh viện thành phố S, Hoắc Gia Hứa nằm trong đó vẫn chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, được cảnh sát giải cứu từ trong nhà kho, khi đưa đến bệnh viện cấp cứu thì chỉ còn chút hơi tàn sót lại, trải qua quá trình được bác sĩ cấp cứu hơn mười tiếng, Hoắc Gia Hứa được đẩy ra khỏi phòng giải phẫu chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt, mặc dù lúc này Hoắc gia Hứa vẫn có chút ý thức, nhưng lại không thể mở miệng nói, cổ họng hắn sưng đỏ, hai tay gãy xương, gãy xương dùi, sưng đỏ thối nát, hậu môn rạn nứt, mô mềm toàn thân căn bản không có chỗ nào nguyên vẹn.
Bà Hoắc đứng canh bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt khóc đến đỏ cả mắt, bác sĩ nói cho bà biết, tỷ lệ sống của con trai bà có thể là 50:50, có lẽ hai ngày sau sẽ khôi phục lại sống tiếp bình thường, nhưng biết đâu hôm nay bệnh nhân lại có biến chứng thì sẽ đi đời nhà ma.
Bà Hoắc bây giờ đã không thể là người ưu nhã cao quý như trước kia, hiện tại sắc mặt bà già nua vàng vọt như nến, mái tóc chỉ trong hai tháng ngắn ngủi đã bạc đi hơn phân nửa, quý bà phu nhân lúc ban đầu chỉ nhìn trông như bốn mươi, giờ đây giống như đã thành bà lão sáu mươi bạc đầu.
Bệnh viện đêm khuya rất vắng người, bà Hoắc đứng chờ trước phòng cấp cứu, tinh thần mạnh mẽ chống đỡ, bà sợ buổi tối con trai xảy ra tình huống khẩn cấp, một người hộ sĩ đồng cảm với người đàn bà này, bèn đưa đến một ly sữa nóng cho bà Hoắc, bà cảm kích nhận lấy, Hoắc Gia Hứa chỉ còn chút hơi tàn nằm trong bệnh viện, cả một gia tộc Hoắc gia cũng chỉ có một mình bà chờ trong bệnh viện, từ khi biết tin con trai phải vào phòng giải phẫu, miệng bà chưa hề đụng đến một giọt nước, đói khát từ lâu, một ly sữa nóng được bà nhanh chóng uống hết, xong xuôi, bà Hoắc lại buồn ngủ, vẫn là người hộ sĩ nọ có lòng tốt, dìu bà Hoắc đến một gian phòng bệnh còn trống mà nghỉ ngơi.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt, âm thanh tích tích vang lên từ dụng cụ chữa bệnh, Hoắc Gia Hứa tỉnh táo ý thức, mở mắt ra, hắn liền thấy tia sáng phát ra từ đống dụng cụ ấy, lại phát hiện có một cậu thanh niên trẻ tuổi nhưng xinh đẹp lạ thường đang đứng trước giường, cúi người quan sát hắn.
Từ tiếng chuông reo báo hiệu năm mới 2008, nhân viên công ty Hoắc thị phát hiện, sau kỳ nghỉ tết nguyên đán đi làm lại của bọn họ, toàn bộ người phụ trách trong công ty đều biến mất không thấy bóng dáng, mà trong đại sảnh công ty, sáng sớm mỗi ngày đều có một đám người tụ tập, trong đó có phân nửa số người là các cổ đông nhỏ góp vốn xây dựng nhà máy nhôm với công ty Hoắc thị.
Khi các khách hàng và nhà đầu tư vào nhà máy nhôm đến công ty Hoắc thị đòi nợ, trong công ty đã trống rỗng hoàn toàn, không có được một nhân viên đi làm, chỉ có hai bà lão lao công đang dọn vệ sinh, hai bà lão lao công vừa thấy mọi người nổi giận đùng đùng xông vào, bèn nói rõ rằng các bà cũng không phải nhân viên trong Hoắc thị, chỉ là nhân viên tạp vụ do trung tâm thương mại này thuê, các bà đều không biết công ty đầu tư Hoắc thị, càng chẳng liên quan gì đến cái công ty ấy.
Mọi người bị thiệt hại nặng nề nhớ ra dùng pháp luật làm vũ khí mới chính là cách duy nhất bảo vệ được lợi ích của mình, nhưng chờ bọn họ đưa đơn tố tụng đến tòa án để Hoắc thị trả nợ thì mới phát hiện, hóa ra ngân hàng còn đi trước cả bọn họ một bước.
Tất cả mọi người đều săn tìm tổng tài Hoắc thị Hoắc Gia Hứa và tên tổng giám đốc Vương Lộ Tư, trung tuần tháng giêng, có tin tức truyền ra, tổng giám đốc Hoắc thị là Vương Lộ Tư đã bị bắt giữ tại một sân bay phía Nam, gã bị bắt vì tội danh tình nghi góp vốn phi pháp, chiếm đoạt chức vụ, đút lót nhận hối lộ. Khi bị bắt, trên người Vương Lộ Tư mang theo hai tấm chi phiếu ngoại cảnh của ngân hàng trị giá đến hai mươi triệu nhân dân tệ, con số này được gã tranh thủ “đục nước béo cò” trong khoảng thời gian hai nằm đầu xây dựng Hoắc thị, nếu như Hoắc Gia Hứa ở chỗ này, tên A Đẩu con ông cháu cha ấy có thể sẽ chửi ầm lên, căm tức muốn xé tên Gia Cát này thành từng mảnh nhỏ, đáng tiếc thay, Hoắc Gia Hứa đã chẳng ở đấy, hắn thậm chí còn mất tích trước khi Vương Lộ Tư bỏ trốn, không trở lại tị nạn trong Hoắc gia ở thành phố B, cũng chẳng trốn trong biệt thư hay chỗ ở bên thành phố S, ngay cả pháp viện và các cơ quan tư pháp cũng không tìm được tung tích Hoắc Gia Hứa.
Tháng mười một trước, Vương Lộ Tư đã trông ra nguy cơ tài chính của Hoắc thị, nhà máy nhôm từ quả trứng vàng dần hóa thành vũng bùn nâu, gã rất thức thời lo cho bản thân mình trước, lén lút mang toàn bộ miếng ngon béo bở mà gã đã mò được từ Hoắc thị chuyển hết ra nước ngoài, lỡ như Hoắc thị phải đóng cửa thì gã cũng có thể chạy trốn ra nước ngoài bất kỳ lúc nào, có hai chục triệu tài sản trong tay, dù cho không thể có cuộc sống xa hoa hằng ngày nơi đất khách, nhưng cơm áo suốt đời không lo lại vẫn có thể được, mặt khác, chờ chuyện công ty đầu tư Hoắc thị đóng cửa lắng xuống, chuyện đã qua, không ai truy cứu người có trách nhiệm đối với Hoắc thị, với khoản tiền này, gã còn có thể đầu tư về nước, bằng tài trí thông minh của Vương Lộ Tư, biết đâu gã cũng có thể sáng lập ra một đế quốc thương nghiệp Vương thị cũng không chừng.
Kế hoạch đẹp đẽ của gã chấm dứt ngay khi hắn check in tại sân bay, mang chiếc còng tay, Vương Lộ Tư không tài nào nghĩ ra bản thân gã đã để lộ kẽ hở ở đâu, thẻ căn cước và hộ chiếu mà gã dùng tốn một cái giá cao, tuyệt đối làm giả chắc ăn.
Vương Lộ Tư bị dẫn lên xe cảnh sát, Lôi Minh ở xa xa giám thị gã thở phào một hơi, bớt mất một tên để theo dõi, sau này cũng mất đi một khoản tiền đáng kể, ngẫm lại đấy cũng chính nhiệm vụ quan trọng của công ty trinh thám, cũng sắp kết thúc ủy thác, mấy năm qua công công ty hắn ta dựa vào nghiệp vụ này kiếm được khoản thù lao hậu hĩnh, Lôi Minh mở rộng công ty, tuyển thêm vài nhân viên có kinh nghiệm, thực lực có, danh tiếng có, khách hàng tìm đến cửa cũng ngày một nhiều lên, cho dù không có Hoa gia đưa một đơn ủy thác quan trọng như thế, công ty trinh thám của Lôi Minh cũng phải lăn lộn khắp nơi khắp chốn, nếm đủ cay đắng ngọt bùi.
Lôi Minh nhận ủy thác đến ba năm liên tiếp từ Hoa Phẩm Tố, cho đến bây giờ đã sang năm thứ tư, mắt thấy Hoa Phẩm Tố sắp khiến kẻ thủ sa vào lưới, trong lòng hắn đã vừa phấn khích nhưng cũng đan xen mất mát. Phấn khích là vì hắn cảm thấy thành tựu, nhưng lại thấy mất mác khi đơn ủy thác sau này đã không có kích thích thú vị như vậy,
đối với chiếc bẫy cho Hoắc gia được thiết kế ra sao, Lôi Minh đại khái cũng biết rõ, theo dõi toàn bộ quá trình ấy khiến hắn hoảng sợ run rẩy, chưa nhắc đến chiếc bẫy khiến Hoắc gia rơi vào, chỉ việc sắp xếp chiếc bẫy cũng đã khiến Hoa Phẩm Tố hao tổn hơn cả trăm triệu tiền vốn.
Lôi Minh còn cang cảm khái muôn phần, nhân viên phụ trách theo dõi đã gọi điện đến cho ông chủ: “Lôi tổng, bây giờ trong kho hàng đã không nghe được tiếng động gì.”
“Bọn cục phó Nghiêm đang ở chỗ này sao?”
“Vẫn còn ở, Hoắc gia đã đồng ý chi năm triệu tiền chuộc, cục phó Nghiêm và Hoắc gia đã hẹn thời gian được thời gian giao tiền chuộc, chính là giao dịch trong tối nay.”
“Ừ, cậu và tiểu Trương cứ tiếp tục quan sát đi.” Lôi Minh dặn dò thuộc hạ trong điện thoại.
“Được, nhưng mà Lôi tổng, có lẽ bây giờ tên Hoắc gia kia một chút tiếng động cũng không có, cũng đừng bị ngược đãi đến chết rồi đi.” Nhân viên của Lôi Minh có chút run sợ trong lòng, hắn và tiểu Trương là hai người phụ trách theo dõi Hoắc Gia Hứa, sau khi Hoắc Gia Hứa lặng lẽ đến một một căn nhà trọ hắn thuê để tránh né bọn đòi nợ, hai người vội vã báo tin cho ông chủ Lôi Minh, không lâu sao tin tức được truyền đi, hóa ra là nguyên cục phó cục công an thành phố S, bây giờ là quản lý bộ bảo an của công ty phá sản Hoắc thị dẫn vài tên cao to lực lưỡng, trói Hoắc Gia Hứa từ trong căn nhà thuê gô đến một kho hàng bỏ hoang ở ngoại ô.
Hoắc Gia Hứa bị trói dẫn đến nhà kho được ngày đầu tiên, hai người phụ trách theo dõi vẫn thường xuyên nghe được tiếng kêu la thảm thiết như heo bị làm thịt của Hoắc Gia Hứa, đến ngày thứ hai âm thanh đã yếu đi, rồi đến ngày thứ ba, hai người thông qua máy nghe lén, vậy mà lại không nghe được một tiếng rên rỉ từ nội nha Hoắc.
“Việc này các cậu đừng chĩa mũi vào, cứ lo quan sát nhà kho, đừng để cho mục tiêu chạy trốn là được.” Đối với tên mà hắn đã theo từ mấy năm nay, Lôi Minh không có chút lòng cảm thông đồng tình cho tên cực phẩm cặn bã này, cho dù có lẽ bây giờ Hoắc gia bị hành hạ vô cùng thê thảm, ông chủ Lôi cũng không muốn phát duy dù chỉ một chút tinh thần chủ nghĩa nhân đạo.
Hoắc phu nhân nhận được điện thoại uy hiếp từ bọn bắt cóc con trai độc nhất, nếu trong vòng ba ngày không gom đủ sáu triệu tệ chuộc người, bọn bắt cóc lập tức giết con tin.
Tiền mặt của Hoắc gia từ lâu đã chi ra đi cấp cứu khó khăn tài chính của nhà máy nhôm, bây giờ bọn bắt cóc lại mở miệng đòi sáu triệu, tài khoản Hoắc gia sở hữu trong ngân hàng đùng nói còn đến sáu triệu tệ, một triệu thôi cũng gom không đủ, bà Hoắc sợ bọn bắt cóc giết con tin, trước mắt không báo cảnh sát, chỉ tìm chú Hai Hoắc hỗ trợ, nhưng ông ta lại không muốn nhận điện thoại xin giúp đỡ từ chị dâu, mở miệng nói sống chết của đứa cháu không liên quan gì đến ông, bởi vì bị thằng cháu liên lụy, số tiền công quỹ mà ông tham ô cũng không thể trả lại đúng hạn, phía trên lập tức muốn thanh tra sổ sách, trung tướng Hoắc cũng không có khả năng lấp nổi lỗ hổng này, vì công ty đầu tư của thằng cháu phá sản, bên ngoài đồn đãi trung tướng Hoắc chính là người đầu tư chủ yếu, vài người có chức có quyền thân thiết nghe được tin này, ai cũng không dám cho trung tướng Hoắc vay tiền, ai ai cũng sợ chẳng lấy nổi vốn gốc về.
Trung tướng Hoắc bị thằng cháu liên lụy phải đối mặt với nguy hiểm, hận đến nghiến răng thằng cháu này, nếu không phải thằng nhóc này mù quáng đi ký giấy đảm bảo cho vay một trăm triệu, nếu không phải phải đền bù cho hợp đồng mà thằng cháu đã ký với khách hàng, nhà máy nhôm mới lập đâu đến nỗi phải phá sản nhanh như thế, chỉ cần chống đỡ qua cửa ải khó khăn này, cơ hội để ngành điện phân nhôm đông sơn tái khởi không phải không có, nhưng còn bây giờ thì sao, hiệu ứng domino lan truyền, tòa lâu đài Hoắc gia bị cái tên A Đẩu này lật đổ tất cả.
Hoắc phu nhân cầu cứu không có kết quả, chỉ đành phải thương lượng với chồng mình, cò kè mặc cả với bọn bắt cóc, kết quả cuộc mặc cả khá bi quan, bọn bắt cóc chỉ dừng lại ở mức năm triệu tệ, có thế nào cũng không chịu giảm bớt đi, hơn nữa lại ra tối hậu thư cho bà Hoắc, phải giao tiền chuộc ngay ngày thứ ba Hoắc Gia Hứa bị bắt cóc, bằng không cứ ở nhà chờ nhận được trái tim của Hoắc Gia Hứa mau chóng đưa đến.
Hoắc gia gom không đủ tiền chuộc, cũng không thể để cho bọn cướp thỏa mãn, không muốn con trai phải chết oan uổng lúc đó, bà Hoắc muốn nhờ người quen của Hoắc gia ở thành phố S để cứu lấy con trai, nhưng thế lực Hoắc gia ở thành phố S vì bật đèn xanh thông qua kiểm tra chất lượng cho trung tâm thương mại rỏm của tay kiến trúc họ Vương, bây giờ đa số bọn họ vẫn đang phải tiếp nhận điều tra, một số ít công chức may mắn trốn tránh trách nhiệm đều dành thái độ lịch sự khách sáo cho xong đối với Hoắc gia, tất cả hoạt động vì cứu con trai của bà Hoắc đều tuyên bố thất bại, rơi vào đường cùng, bà Hoắc chỉ biết xin sự giúp đỡ từ phía cảnh sát, báo án với họ.
Người phụ trách khởi tố án bắt cóc này hóa ra chính là sở trường đồn công an nơi mà cục Nghiêm từng đảm nhiệm, vị sở trường này là người vừa cất nhắc lên được hai năm nay, vừa khéo thay, vị sở trưởng trẻ tuổi này lại là cậu cảnh sát ghi chép và đưa Hoa Phẩm Phác bị xâm hại đến bệnh viện, sáu năm trước, bởi vì cậu cảnh sát trẻ này không chịu sửa đổi ghi chép, vô duyên vô cớ bị điều đến một khu địa phương hẻo lánh vùng ngoại ô làm cảnh giới, ba năm trước đây không hiểu sao lại được đề bạt thành phó sở trưởng công an khu vực, hai năm trước lại được gọi về thăng chức thành sở trưởng công an khu Đông.
Vị sở trưởng trẻ tuổi này rất giỏi giang, không lâu sau khi nhận được đơn báo án, y liền điều tra được đầu mối bọn bắt cóc từ quần chúng địa phương, trong lúc bà hoắc giao tiền chuộc con tin thì đã bắt được bọn bắt cóc về quy án, con tin cũng được cảnh sát giải cứu từ nhà kho ra, đồng bọn bọn bắt cóc bị tóm sạch trong kho, cứ như vậy, sau khi sở trưởng trẻ tuổi nhận được tin báo án, chưa đến mười tiếng đồng hồ đã phá án thành công, thuận lợi bắt tội phạm, giải cứu con tin, đương nhiên, cầm đầu bọn bắt cóc khiến cậu sở trưởng trẻ tuổi thật sự lấy làm hoảng sợ, cả con tin bị bắt cóc lại càng khiến cậu sở trưởng này hoảng sợ hơn, đấy cũng là vì tình huống thảm thiết của con tin, ảnh chụp trên tin tức phải làm mờ đi để che lại tình huống đáng sợ như thế.
Trong phòng bệnh cấp cứu ở bệnh viện thành phố S, Hoắc Gia Hứa nằm trong đó vẫn chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, được cảnh sát giải cứu từ trong nhà kho, khi đưa đến bệnh viện cấp cứu thì chỉ còn chút hơi tàn sót lại, trải qua quá trình được bác sĩ cấp cứu hơn mười tiếng, Hoắc Gia Hứa được đẩy ra khỏi phòng giải phẫu chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt, mặc dù lúc này Hoắc gia Hứa vẫn có chút ý thức, nhưng lại không thể mở miệng nói, cổ họng hắn sưng đỏ, hai tay gãy xương, gãy xương dùi, sưng đỏ thối nát, hậu môn rạn nứt, mô mềm toàn thân căn bản không có chỗ nào nguyên vẹn.
Bà Hoắc đứng canh bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt khóc đến đỏ cả mắt, bác sĩ nói cho bà biết, tỷ lệ sống của con trai bà có thể là 50:50, có lẽ hai ngày sau sẽ khôi phục lại sống tiếp bình thường, nhưng biết đâu hôm nay bệnh nhân lại có biến chứng thì sẽ đi đời nhà ma.
Bà Hoắc bây giờ đã không thể là người ưu nhã cao quý như trước kia, hiện tại sắc mặt bà già nua vàng vọt như nến, mái tóc chỉ trong hai tháng ngắn ngủi đã bạc đi hơn phân nửa, quý bà phu nhân lúc ban đầu chỉ nhìn trông như bốn mươi, giờ đây giống như đã thành bà lão sáu mươi bạc đầu.
Bệnh viện đêm khuya rất vắng người, bà Hoắc đứng chờ trước phòng cấp cứu, tinh thần mạnh mẽ chống đỡ, bà sợ buổi tối con trai xảy ra tình huống khẩn cấp, một người hộ sĩ đồng cảm với người đàn bà này, bèn đưa đến một ly sữa nóng cho bà Hoắc, bà cảm kích nhận lấy, Hoắc Gia Hứa chỉ còn chút hơi tàn nằm trong bệnh viện, cả một gia tộc Hoắc gia cũng chỉ có một mình bà chờ trong bệnh viện, từ khi biết tin con trai phải vào phòng giải phẫu, miệng bà chưa hề đụng đến một giọt nước, đói khát từ lâu, một ly sữa nóng được bà nhanh chóng uống hết, xong xuôi, bà Hoắc lại buồn ngủ, vẫn là người hộ sĩ nọ có lòng tốt, dìu bà Hoắc đến một gian phòng bệnh còn trống mà nghỉ ngơi.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt, âm thanh tích tích vang lên từ dụng cụ chữa bệnh, Hoắc Gia Hứa tỉnh táo ý thức, mở mắt ra, hắn liền thấy tia sáng phát ra từ đống dụng cụ ấy, lại phát hiện có một cậu thanh niên trẻ tuổi nhưng xinh đẹp lạ thường đang đứng trước giường, cúi người quan sát hắn.
Danh sách chương