Nhà họ Trang? trong đầu của Dương Vũ liền nổi lên một cảm giác hồ nghi, không chần chừ liển hỏi rõ ràng vài thứ thông tin rồi lập tức rời đi
Quay trở về đến cổng nhà Lương bá thì đúng lúc gặp sư phụ hắn cũng vừa đi tới đó, suy xét vẻ mặt hiện rõ vẻ nghiêm trọng thì cũng đoán biết được đến tám phần rằng người đã đi đâu nên không muốn hỏi nhiều, trực tiếp kêu bà ta đi vào trong sân, thấy mấy người Thanh Trường và Đằng Thanh cũng đang ngồi ở đó thì liền tiến lại, một hơi kể hết sự tình, rồi nói
-có lẽ đó chính là nơi mà chúng ta cần tìm, đêm nay tôi sẽ đột nhập vào đó, rất có thể tên quỷ lão kia cũng ở đó
Thu Linh nghe hắn nói đến đây thì có chút gấp gáp ngăn cản
-không được, Trang lão thái gia chính là phụ thân của huyện lệnh huyện Lí Xương, vả lại ở đó cũng canh giữ rất nghiêm ngặt, nếu như huynh để bị phát hiện, ngộ nhỡ bị bắt có thể liên lụy tới cả thôn chúng ta đó
Vậy không còn cách nào sao? tuy Dương Vũ cũng không ngại việc va chạm với bọn họ, thế nhưng đúng thực như nàng nói, rất có thể liên lụy tới người trong thôn, hơn nữa nếu như bứt dây động rừng sẽ khiến cho tên quỷ lão đó tăng thêm phần đề phòng, như vậy thì kế hoạch của bọn họ cũng sẽ đổ sông đổ bể hết. lúc này tất cả mọi người đều im lặng suy nghĩ biện pháp phù hợp, nhìn qua Dương Vũ thì thấy hắn thật là có chút khó chịu, thế nhưng bất chợt Thanh Trường ghé vào tai hắn nói một câu mà khiến cho tâm trạng của Dương Vũ khá hơn rất nhiều, lộ vẻ đê tiện tiến lại phía tiểu Nguyệt, nàng ta thấy hắn tiến lại gần thì quay ngoắt mặt đi chỗ khác, chu chu cái mỏ lên
-sao? bây giờ ngươi mới nhớ tới ta à? Dương Vũ biết nàng cũng đã hiểu ý của hắn, khẽ huých huých vào tay nàng vài cái nài nỉ
-tiểu Nguyệt, chỉ với thân thế của cha cô thì việc đi vào nhà họ Trang đó hoàn toàn không có vấn đề
Lại khẽ liếc mắt qua phía sư phụ hắn ra hiệu, thấy vậy liễu giao sư thái cũng phải có chút hạ mình
-tiểu quận chúa, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa phù đồ, cô nếu có thể cứu sống được cả thôn này thì đúng là công đức vô lượng
Đến lúc này xem ra nàng ta cũng đã hồi tâm chuyển ý, nhưng lại vẫn còn mấy điều khó nói
-nếu như để chiều lòng ta thì cha ta hạ cố tới đó một chuyến tới đó cũng chẳng hề hấn gì, thế nhưng mọi người nói xem, đường đột vào nhà họ lúc này chẳng phải là quá lộ liễu sao?
Lúc này Thanh Trường đang đứng một bên nghe bọn họ nói chuyện, thấy tiểu Nguyệt nói ra điều này thì liền cười cười, giọng nói có đôi chút nịnh nọt
-quận chúa, danh tiếng cô thì ai cũng biết, đến ngay cả hoàng đế cũng phải nể nang cô tới đôi phần, chẳng phải là lão thái gia nhà họ Trang kia là phụ thân của huyện lệnh Lí Xương sao?, cô chỉ cần tấu lên hoàng thượng rằng tên huyện lệnh đó ăn hối lộ vô số, nói hoàng thượng hạ lệnh cử cha cô tới điều tra, dù đúng dù sai cũng là lệnh của hoàng thượng, kẻ nào dám trái lời, việc này đối với cô không khó chứ?
Nói song chỉ thấy mấy người còn lại nhìn mình chằm chằm, có chút sấu hổ nhưng vẫn cố gượng gạo
-sao lại nhìn ta như vậy? ta nói không phải là quá trang bức nhưng việc thế gian ta hiểu rất nhiều đó
Đến lúc này thì tiểu Nguyệt xem ra cũng không còn cách nào, quay ra nói với mấy người bọn họ
-vậy thì để ta thử một chuyến xem, mà bao giờ cần tới đó
-càng xớm càng tốt
Dương Vũ thực là lộ vẻ kích động, chỉ thấy tiểu Nguyệt quay ra lườm hắn một cái rồi lập tức rời đi, đến lúc này thì Dương Vũ mới nhớ ra chuyện chính liền hỏi sư phụ hắn
-sư phụ, tình hình thế nào rồi?
Liễu giao sư thái từ từ ngồi xuống, nhớ lại tình huống ban nãy rồi mới thoáng chút mệt mỏi kể lại
-ta đã đến gặp hắn, đúng như ngươi nói, trong tay hắn đúng thực là có kim hỏa ngọc hải lô
Nói đến đây thì bà ta thoáng qua một hơi thở dài, lấy từ trong áo ra một vật hình quả hồ lô đưa tới trước mặt mọi người, vừa nhìn thấy thì lập tức cả ba người Dương Vũ, Thanh Trường và Đằng Thanh đều hiện lên vẻ kinh hãi, đây chính là pháp bảo chí tôn của liễu tiên phái kim hỏa ngọc thần lô
-sư phụ, sư thúc lại giao thần lô cho người sao?
Dương Vũ còn đang không tin vào mắt mình, đưa mắt nhìn lên từng đường nét hoa văn trên thần lô, nhớ lại đêm hôm đó vị sư thúc kia cũng đeo nó bên hông, không cần phải quan sát kĩ thì hắn cũng biết được hai vật này là một, thế nhưng vẫn không hiểu tại sao sư phụ hắn lại vẫn còn buồn phiền, đang tính hỏi thì Đằng Thanh lên tiếng
-sư thúc giao thần lô cho người có phải hay không là việc muốn rời khỏi đạo môn?
Cũng chỉ có Đằng Thanh là hiểu được sư thái, thấy bà ta gật đầu tỏ vẻ đồng ý, lại nói thêm
-hắn đã là yêu, không thể nào gia nhập nội môn đệ tử, vì vậy nhất quyết rời khỏi môn phái
Thì ra là như vậy, nếu như hắn không còn ở tông môn, với vị trí của một pháp sư thì dĩ nhiên phải hàng phục ông ta, nhưng suy cho cùng thì ông ta cũng là sư đệ của bà, dù chưa có một ngày tình cảm nhưng cũng đã là cùng chung sư phụ, việc này đúng thực là khó mà giải quyết cho thỏa đáng.
Trầm tư một hồi thì liễu giao tiên tử cũng quyết định gạt bỏ chuyện này qua một bên, kêu mấy người họ chuẩn bị một chút pháp khí, chuẩn bị ứng phó với truyện trước mắt, sau này có sảy ra vấn đề gì thì tự thân mà ứng phó vậy
Dương Vũ vốn đã lười biếng, thứ duy nhất hắn cần là linh phù, đối với hắn mấy việc hàng yêu trừ ma nếu có thể thì cứ lấy cứng đối cứng, càng bày trận nhiều thì càng không thú vị, vì vậy liền quay về phòng tính ngủ một giấc nữa, dù sao thì trong ngày hôm nay cũng phải chờ tin của tiểu Nguyệt, có lẽ sẽ rất rảnh rang
Vừa đi vào thì thấy Lệ nhi cùng Thu Linh đang ngồi sàng thuốc, thấy vậy hắn liền tiến lại ngồi cạnh hai người, nói chuyện phiếm một hồi thì Lệ nhi có vẻ như nhớ ra điều gì, liền lập tức hỏi
-tôi nói, tại sao lúc đó huynh biết tôi bị quỷ nhập thân?
Dương Vũ cũng thành thật mà trả lời
-cũng là điều đơn giản, thứ nhất là trong tròng mắt cô giãn nở không bình thường, thứ hai khi lúc đó cô nói cô theo dõi tên a Tường kia có trèo xuống dưới giếng, với sức khỏe của cô thì dĩ nhiên là bất khả thi, mà dù có thể đi nữa cũng sẽ để lại vài vết thương trên tay, lúc đó khi tôi nắm tay cô thì lại không hề có một vết thương nào, đó chính là điều đáng nghi nhất
-tôi không ngờ huynh có thể suy luận tốt đến như vậy
Lệ nhi cười cười cảm thán, cảm thấy đã đến lúc được thể hiện nên Dương Vũ cũng không từ cơ hội
-dĩ nhiên rồi, hàng yêu trừ ma không phải chỉ dùng pháp lực là đủ, dĩ nhiên phải cộng thêm sự nhạy bén, nếu không tôi đã chết từ lâu rồi
ở cách đó không xa, trên mái nhà Đằng Thanh và Thanh Trường khi nghe thấy mấy lời này của hắn thì thực là không thể nhịn nổi cười, trong lòng thầm nghĩ tại sao hắn có thể nói dối một cách trơ trẽn đến như vậy được, đúng là loại mặt dày mà.
Quay trở về đến cổng nhà Lương bá thì đúng lúc gặp sư phụ hắn cũng vừa đi tới đó, suy xét vẻ mặt hiện rõ vẻ nghiêm trọng thì cũng đoán biết được đến tám phần rằng người đã đi đâu nên không muốn hỏi nhiều, trực tiếp kêu bà ta đi vào trong sân, thấy mấy người Thanh Trường và Đằng Thanh cũng đang ngồi ở đó thì liền tiến lại, một hơi kể hết sự tình, rồi nói
-có lẽ đó chính là nơi mà chúng ta cần tìm, đêm nay tôi sẽ đột nhập vào đó, rất có thể tên quỷ lão kia cũng ở đó
Thu Linh nghe hắn nói đến đây thì có chút gấp gáp ngăn cản
-không được, Trang lão thái gia chính là phụ thân của huyện lệnh huyện Lí Xương, vả lại ở đó cũng canh giữ rất nghiêm ngặt, nếu như huynh để bị phát hiện, ngộ nhỡ bị bắt có thể liên lụy tới cả thôn chúng ta đó
Vậy không còn cách nào sao? tuy Dương Vũ cũng không ngại việc va chạm với bọn họ, thế nhưng đúng thực như nàng nói, rất có thể liên lụy tới người trong thôn, hơn nữa nếu như bứt dây động rừng sẽ khiến cho tên quỷ lão đó tăng thêm phần đề phòng, như vậy thì kế hoạch của bọn họ cũng sẽ đổ sông đổ bể hết. lúc này tất cả mọi người đều im lặng suy nghĩ biện pháp phù hợp, nhìn qua Dương Vũ thì thấy hắn thật là có chút khó chịu, thế nhưng bất chợt Thanh Trường ghé vào tai hắn nói một câu mà khiến cho tâm trạng của Dương Vũ khá hơn rất nhiều, lộ vẻ đê tiện tiến lại phía tiểu Nguyệt, nàng ta thấy hắn tiến lại gần thì quay ngoắt mặt đi chỗ khác, chu chu cái mỏ lên
-sao? bây giờ ngươi mới nhớ tới ta à? Dương Vũ biết nàng cũng đã hiểu ý của hắn, khẽ huých huých vào tay nàng vài cái nài nỉ
-tiểu Nguyệt, chỉ với thân thế của cha cô thì việc đi vào nhà họ Trang đó hoàn toàn không có vấn đề
Lại khẽ liếc mắt qua phía sư phụ hắn ra hiệu, thấy vậy liễu giao sư thái cũng phải có chút hạ mình
-tiểu quận chúa, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa phù đồ, cô nếu có thể cứu sống được cả thôn này thì đúng là công đức vô lượng
Đến lúc này xem ra nàng ta cũng đã hồi tâm chuyển ý, nhưng lại vẫn còn mấy điều khó nói
-nếu như để chiều lòng ta thì cha ta hạ cố tới đó một chuyến tới đó cũng chẳng hề hấn gì, thế nhưng mọi người nói xem, đường đột vào nhà họ lúc này chẳng phải là quá lộ liễu sao?
Lúc này Thanh Trường đang đứng một bên nghe bọn họ nói chuyện, thấy tiểu Nguyệt nói ra điều này thì liền cười cười, giọng nói có đôi chút nịnh nọt
-quận chúa, danh tiếng cô thì ai cũng biết, đến ngay cả hoàng đế cũng phải nể nang cô tới đôi phần, chẳng phải là lão thái gia nhà họ Trang kia là phụ thân của huyện lệnh Lí Xương sao?, cô chỉ cần tấu lên hoàng thượng rằng tên huyện lệnh đó ăn hối lộ vô số, nói hoàng thượng hạ lệnh cử cha cô tới điều tra, dù đúng dù sai cũng là lệnh của hoàng thượng, kẻ nào dám trái lời, việc này đối với cô không khó chứ?
Nói song chỉ thấy mấy người còn lại nhìn mình chằm chằm, có chút sấu hổ nhưng vẫn cố gượng gạo
-sao lại nhìn ta như vậy? ta nói không phải là quá trang bức nhưng việc thế gian ta hiểu rất nhiều đó
Đến lúc này thì tiểu Nguyệt xem ra cũng không còn cách nào, quay ra nói với mấy người bọn họ
-vậy thì để ta thử một chuyến xem, mà bao giờ cần tới đó
-càng xớm càng tốt
Dương Vũ thực là lộ vẻ kích động, chỉ thấy tiểu Nguyệt quay ra lườm hắn một cái rồi lập tức rời đi, đến lúc này thì Dương Vũ mới nhớ ra chuyện chính liền hỏi sư phụ hắn
-sư phụ, tình hình thế nào rồi?
Liễu giao sư thái từ từ ngồi xuống, nhớ lại tình huống ban nãy rồi mới thoáng chút mệt mỏi kể lại
-ta đã đến gặp hắn, đúng như ngươi nói, trong tay hắn đúng thực là có kim hỏa ngọc hải lô
Nói đến đây thì bà ta thoáng qua một hơi thở dài, lấy từ trong áo ra một vật hình quả hồ lô đưa tới trước mặt mọi người, vừa nhìn thấy thì lập tức cả ba người Dương Vũ, Thanh Trường và Đằng Thanh đều hiện lên vẻ kinh hãi, đây chính là pháp bảo chí tôn của liễu tiên phái kim hỏa ngọc thần lô
-sư phụ, sư thúc lại giao thần lô cho người sao?
Dương Vũ còn đang không tin vào mắt mình, đưa mắt nhìn lên từng đường nét hoa văn trên thần lô, nhớ lại đêm hôm đó vị sư thúc kia cũng đeo nó bên hông, không cần phải quan sát kĩ thì hắn cũng biết được hai vật này là một, thế nhưng vẫn không hiểu tại sao sư phụ hắn lại vẫn còn buồn phiền, đang tính hỏi thì Đằng Thanh lên tiếng
-sư thúc giao thần lô cho người có phải hay không là việc muốn rời khỏi đạo môn?
Cũng chỉ có Đằng Thanh là hiểu được sư thái, thấy bà ta gật đầu tỏ vẻ đồng ý, lại nói thêm
-hắn đã là yêu, không thể nào gia nhập nội môn đệ tử, vì vậy nhất quyết rời khỏi môn phái
Thì ra là như vậy, nếu như hắn không còn ở tông môn, với vị trí của một pháp sư thì dĩ nhiên phải hàng phục ông ta, nhưng suy cho cùng thì ông ta cũng là sư đệ của bà, dù chưa có một ngày tình cảm nhưng cũng đã là cùng chung sư phụ, việc này đúng thực là khó mà giải quyết cho thỏa đáng.
Trầm tư một hồi thì liễu giao tiên tử cũng quyết định gạt bỏ chuyện này qua một bên, kêu mấy người họ chuẩn bị một chút pháp khí, chuẩn bị ứng phó với truyện trước mắt, sau này có sảy ra vấn đề gì thì tự thân mà ứng phó vậy
Dương Vũ vốn đã lười biếng, thứ duy nhất hắn cần là linh phù, đối với hắn mấy việc hàng yêu trừ ma nếu có thể thì cứ lấy cứng đối cứng, càng bày trận nhiều thì càng không thú vị, vì vậy liền quay về phòng tính ngủ một giấc nữa, dù sao thì trong ngày hôm nay cũng phải chờ tin của tiểu Nguyệt, có lẽ sẽ rất rảnh rang
Vừa đi vào thì thấy Lệ nhi cùng Thu Linh đang ngồi sàng thuốc, thấy vậy hắn liền tiến lại ngồi cạnh hai người, nói chuyện phiếm một hồi thì Lệ nhi có vẻ như nhớ ra điều gì, liền lập tức hỏi
-tôi nói, tại sao lúc đó huynh biết tôi bị quỷ nhập thân?
Dương Vũ cũng thành thật mà trả lời
-cũng là điều đơn giản, thứ nhất là trong tròng mắt cô giãn nở không bình thường, thứ hai khi lúc đó cô nói cô theo dõi tên a Tường kia có trèo xuống dưới giếng, với sức khỏe của cô thì dĩ nhiên là bất khả thi, mà dù có thể đi nữa cũng sẽ để lại vài vết thương trên tay, lúc đó khi tôi nắm tay cô thì lại không hề có một vết thương nào, đó chính là điều đáng nghi nhất
-tôi không ngờ huynh có thể suy luận tốt đến như vậy
Lệ nhi cười cười cảm thán, cảm thấy đã đến lúc được thể hiện nên Dương Vũ cũng không từ cơ hội
-dĩ nhiên rồi, hàng yêu trừ ma không phải chỉ dùng pháp lực là đủ, dĩ nhiên phải cộng thêm sự nhạy bén, nếu không tôi đã chết từ lâu rồi
ở cách đó không xa, trên mái nhà Đằng Thanh và Thanh Trường khi nghe thấy mấy lời này của hắn thì thực là không thể nhịn nổi cười, trong lòng thầm nghĩ tại sao hắn có thể nói dối một cách trơ trẽn đến như vậy được, đúng là loại mặt dày mà.
Danh sách chương