Vừa vào tới trong phòng thì Dương Vũ lập tức leo lên giường nằm, đột nhiên cảm giác được trên giường mình có thứ gì đó khá lớn, vì trong phòng không có lấy một ánh nến nên liền đưa tay sờ xoạn thì đụng trúng thứ gì đó mềm mềm, lập tức thứ trên giường kia bật dậy tát hắn một cái đau điếng 

-đê tiện 

Là tiếng của tiểu Nguyệt, Dương Vũ nghe thấy vậy thì cứng đơ người lại, thứ hắn vừa chạm phải…Thanh Trường đi phía sau, vưa nghe thấy tiếng quát tháo nên vội chạy vào, trong tay cầm một lá phù vũ động, lập tức lá phù cháy rực lên soi sáng cả căn phòng, thấy tiểu Nguyệt đang ngồi trên giường, tay đang kéo kéo cái chăn che trắn trước ngực, ngồi cạnh nàng không ai khác chính là Dương Vũ, khuôn mặt lộ rõ vẻ cả kinh, có phần còn hơn cả Dương Vũ, không phải nói thì Dương Vũ đang suy nghĩ trong đầu cái gì, vội giải thích

-không..không như huynh nghĩ đâu..là hiểu lầm

Nói song lại quay qua phía tiểu Nguyệt 

-cô nghe tôi giải thích đã…ban nãy trong phòng quá tối tôi…

Nhưng chưa kịp nói hết câu thì tiểu Nguyệt đã ra sức dùng chân đá chắn một cái, tức giận quát lên

-ra ngoài 

Biết rằng lúc này có nói gì nữa thì nàng ta cũng sẽ chẳng chịu nghe, liền hướng mắt ra phía Thanh Trường biểu đạt sự sầu khổ, lắc lắc đầu một cái rồi liền đi ra ngoài, cả hai người vì một phần không có chỗ ngủ, cũng không muốn đánh thức Thu Linh để nàng phân phó cho họ nên đành ngồi trước thềm cửa, lúc này Thanh Trường mới khẽ giọng trách mắng

-sư đệ, nói nàng ta có tình cảm với đệ, thế nhưng sao đệ lại lỗ mãng quá vậy? Dương Vũ khuôn mặt khóc không ra nước mắt, gãi đầu 

-huynh còn không tin đệ sao? lúc đó trong phòng thực sự rất tối, vả lại đệ cũng không biết vì sao cô ta lại chọn đúng phòng đệ để làm chỗ ngủ nữa?

Thanh Trường nghe vậy thì cười cười 

-ta tin đệ, nếu như đệ có ý đồ gì chẳng lẽ lại để cho nàng ta có thể hét lên được sao?

Nói song khuôn mặt liền biểu lộ một chút gian trá nhìn Dương Vũ, thấy hắn lúc này ảo não vô cùng, xem ra cũng không có tâm trạng đùa giỡn nên liền không muốn châm trọc hắn nữa 

-ta nói số đệ cũng rất đào hoa đi, lại có thể quen biết quận chúa xinh đẹp như vậy?

-đó là huynh không biết, cô ta còn rất hung dữ nữa 

Dương Vũ đến lúc này xem ra có chút tiến triển, nhưng chưa được lâu thì trong phòng lại phát ra tiếng nói đanh đá

-tên đạo sĩ thối, ta vẫn còn chưa ngủ đâu 

Là tiếng của Thu Linh, thì ra nàng vẫn chưa ngủ, cả hai người Dương Vũ và Thanh Trường đều có chút giật minh, không cần nói thì hai người cũng tự biết là phải giữ im lặng, nhìn nhau một cái rồi cùng đứng dậy rời khỏi, cũng chỉ còn cách lánh tạm vào nhà thuốc để ngủ qua đêm nay

Sáng hôm sau, Dương Vũ thức dậy thì đã không thấy Thanh Trường đâu, đi ra phía ngoài sân thì đã thấy một mâm cơm thịnh soạn đã bày sẵn, đảo mắt qua nhìn thì thấy Đằng Thanh đang cùng Thanh Trường bưng mấy đĩa thức ăn ra rồi đặt xuống bàn, thấy Dương Vũ cũng đã thức dậy thì liền kêu hắn tới dùng bữa sáng, thấy một cảnh này thì Dương Vũ có chút bật cười 

-sư huynh, ta không biết rằng huynh cũng chịu vào bếp đấy 

Nói đến đây thì Dương Vũ lại nhớ về quãng thời gian còn ở trên núi, từ khi hắn lên bảy tuổi thì những công việc bếp núc này lúc nào cũng về tay hắn, bản tính đã có chút lười biếng nhưng vì cả sư huynh và sư phụ hắn đều không chịu động tay động chân, đến khi đói bụng quá mức thì vẫn phải tự thân nấu nướng, lâu dần cũng đã thành thói quen, Đằng Thanh nghe vậy liền tháo cái khăn đang cuốn ở bụng ra, có chút bất bình nói

-đệ đó, chỉ việc ngủ mà cũng có đồ ăn dâng tới tận miệng 

Rồi liền ngồi xuống bàn 

-bữa ăn này là Lệ nhi cùng Thu Linh chuẩn bị đó, hai nàng đã dậy từ rất xớm chuẩn bị cho chúng ta

Dương Vũ mấy ngày này cũng đã được thử tài nấu nướng của Thu Linh, quả thực là cũng không tệ, hơn nữa còn có bàn tay của Lệ nhi nữa, chắc chắn cũng là mĩ vị, tiến lại ngồi vào bàn nhưng đang tính cầm đũa lên nếm thử thì lại nhớ ra việc gì đó liền hỏi

-sư phụ đâu?

-người vừa ra ngoài, kêu chúng ta cứ ăn trước, không biết lúc nào sẽ quay về 

Lúc này từ phía trong tiểu Nguyệt cũng đi ra, vừa gặp Dương Vũ thì không hề biểu lộ một sự giận dữ nào cả, tâm trạng vẫn như ngày bình thường, tuy hắn vẫn còn ngại chuyện đêm qua nhưng thấy nàng như vậy thì cũng không muốn nhắc lại, tuy vậy khuôn mặt vẫn có chút ửng đỏ, vì không muốn Đằng Thanh hỏi nhiều nên liền lấy cớ nói muốn đi rửa mặt, tới một hồi lâu sau mới quay lại.

Trong bữa ăn mấy người nói chuyện rất vui vẻ, duy chỉ có Dương Vũ là không thấy hé răng nói lấy một câu, thấy vậy Thu Linh liền muốn gợi truyện 

-Dương Vũ ca, tay của huynh thế nào rồi 

Hắn ta còn đang liếc khéo tới phía tiểu Nguyệt, nghe nàng hỏi thì thoáng chút giật mình 

-à..cũng đỡ nhiều rồi 

Thu Linh mỉm cười, từ phía tay trái hắn đánh nhẹ một cái, Dương Vũ theo phản ứng khẽ dụt tay kêu lên một tiếng, nhưng khi cảm nhận kĩ thì cũng không đau như hắn nghĩ. đưa tay trái của mình nhè nhẹ thì thấy thương thế đã phục hồi hơn rất nhiều, tâm trạng liền có vẻ kích động 

-kì quái, thương tích đã khá hơn rất nhiều, thứ thuốc quả thực là kì dược 

Thu Linh vẫn giữ nụ cười đó, không quên gắp cho hắn một chút thức ăn 

-nó được gọi là tiên mộc dạ hoa, là một thứ thuốc chỉ mọc trên những vùng rừng sâu, bốn năm thứ hoa này mới nở một lần, thực sự là rất hiếm, cha tôi đã phải cất công hái từ rất lâu, điều chế theo công thức bí truyền, thực lòng chưa dám cho ai dùng, thứ thuốc này có tiền cũng không chắc có thể mua nổi đâu 

Trong lòng Dương Vũ lại dâng lên một chút cảm thán, thực lòng hắn thập tử nhất sinh, giữ được cái mạng này đều là nhờ Lương bá, lại còn được dùng thứ kì hoa dị thảo này, nghĩ tới quả thực là súc động không thôi, nhưng nghĩ điều gì nên liền hỏi nàng

-Lương bá đâu, từ đêm hôm qua tới giờ còn chưa thấy về 

Thu Linh nghe hắn hỏi thì cũng thành thật trả lời 

-đêm qua cha tôi đến nhà a Tam để xem sét tình hình của hắn, đến sáng xớm nay mới quay trở về, vừa lúc năm nay thứ tiên mộc dạ hoa này nở nên liền muốn đi hái cho nên đã khởi hành từ xớm rồi 

Dương Vũ cũng ồ ồ gật đầu, vội ăn hết bát cơm rồi đứng dậy, kêu muốn tới nhà của a Tam trước, không đợi mấy người kia nói gì thì đã liền quay đi 

Nếu nói Lương bá đã tới thăm khám cho a Tam thì có lẽ mạng sống của hắn đã được đảm bảo, lúc này xem chừng cũng đã tỉnh, vừa bước vào trong nhà thì đã thấy mẹ hắn đang đút cho hắn ăn một chút cháo, thấy Dương Vũ tới thì bà ta liền tiến lên hành lễ, Dương Vũ liền xua xua tay ý bảo bà ta đừng có làm vậy, không nói gì thêm liền tiến tới chỗ của a Tam đang ngồi, thấy Dương Vũ tiến đến thì hắn ta cũng thều thào vài câu khách sáo, Dương Vũ cũng chỉ cười rồi hỏi thăm sức khỏe của hắn, đưa tay bắt mạch thì cảm thấy khí huyết đã có phần lưu thông, áng chừng vài ba ngày nữa là hắn sẽ bình phục, trong lòng cảm thấy an tâm đôi chút, lúc này mới đề cập tới vấn đề chính 

-căn nguyên của việc cậu chúng tà chính là đã qua lại rất nhiều nơi bị nhiễm tà khí nặng, cậu nói cho tôi biết, những chỗ mà dạo gần đây cậu hay lui tới, nhất là những nơi đã sảy ra án mạng, hay có nơi nào cậu cảm thấy khá đặc biệt không? 

Tên a Tam khuôn mặt có chút đăm chiêu suy nghĩ, đến một lúc sau mới có chút lắc đầu, Dương Vũ cảm thấy hơi có chút thất vọng, đang muốn hỏi hắn thứ khác thì a Tam lại nói 

-trước nay tôi đều đốn củi ở trên cánh rừng phía nam cách đây không xa, nhưng chưa từng gặp phải chuyện như thế này, dạo gần đây thì có đến bán củi cho nhà họ Trang ở thôn kế bên, ngoài ra cũng chưa tới nơi nào khác lạ cả
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện