Trên mặt Khanh Vân hiện lên một nụ cười, nắm bồ câu choáng váng trên mặt đất đi về phía nơi dừng chân.

Lư Trường Phong đứng phía sau "y" hoàn toàn ngây ngẩn cả người, gã quay đầu nhìn bóng dáng Khanh Vân, một loạt hành vi khác thường của Khanh Vân hiện lên trong đầu gã.

Muốn phóng thủy cầu có thủy cầu, muốn phóng hỏa cầu có hỏa cầu, còn có quần áo không thể hiểu được trở nên sạch sẽ của"y", nói chim rơi xuống thì rơi xuống, chẳng lẽ dị năng tiểu tử này là tâm tưởng sự thành sao?

Nghĩ vậy, hô hấp Lư Trường Phong dần thô nặng, ánh mắt nhìn Khanh Vân tràn ngập không thể tin và ẩn ẩn tham lam, nếu thật là dị năng này,vậy gã……

Khanh Vân căn bản không quan tâm Lư Trường Phong, chỉ vui sướng ôm bồ câu trong lòng ngực về trong xe. "Y" xuyên qua đám người bận rộn bên ngoài, tiếng kêu “Thầm thì” của bồ câu trong lòng vẫn hấp dẫn chú ý mọi người.

Đây là bồ câu không biến dị?

Tức khắc mấy chục ánh mắt tham lam dõi theo Khanh Vân, từ lúc đi theo đội ngũ thức ăn mỗi ngày những người này luôn phân phát tập thể, một người muốn ăn một bữa còn chật vật gần chết. Vậy nên sau khi nhìn thấy bồ câu trong tay Khanh Vân, bọn họ căn bản không thể ức chế được nước bọt chảy ra trong miệng.

“Thằng nhóc, bồ câu trong tay mày kiếm ở đâu thế?” Có người không nhịn được vây hỏi.

Khanh Vân liếc người nọ một cái, rồi phảng phất như không nghe thấy vòng qua gã đi tiếp, "y" nhớ rõ ngày hôm qua người này còn chửi "y".

“Ê, mày đừng đi, hỏi mày mày không nghe thấy à?” Gã đi lên muốn bắt Khanh Vân lại, nhưng nghĩ đến mệnh lệnh hôm qua của Thịnh Phong nên thu tay, dù hôm qua Khanh Vân chỉ ném một hỏa cầu, nhưng vẫn làm bọn họ rất kinh sợ, toàn bộ người trong đội ngũ không ai còn dám quát mắng "y" như trước.

Lại có những người khác đi tới, nhìn Khanh Vân nói: “Nó ngốc, mày nói nó không nghe hiểu đâu.”

Nói rồi người này đến cạnh Khanh Vân, duỗi tay lấy ra một quả cầu lóe sáng, cười dùng ngữ khí dỗ trẻ con nói: “Nhìn quả cầu này đẹp không, cậu lấy thứ trong lòng đổi với tôi được không?”

Quả cầu lập loè ánh sáng 7 màu nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt Khanh Vân, "y" nhìn chằm chằm hồi lâu, nhưng nhìn bồ câu sẽ kêu sẽ bay trong lòng, vẫn lắc lắc đầu.

Thấy phương pháp này hữu dụng, người vốn đứng quan sát cạnh đó nháy mắt vây đến, cầm các loại đồ chơi không hề hiếm lạ ở mạt thế muốn đổi bồ câu trong tay Khanh Vân.

Khanh Vân thực thông minh, "y" vừa thấy tình hình này, càng bảo bối bồ câu trong lòng. "Y" buồn đầu đi về phía trước, nếu gặp được món đồ chơi thật hấp dẫn ánh mắt, vẫn học xong cò kè mặc cả, hỏi người nọ: “Tôi dùng nước đổi cái này được không?”

Lúc Thịnh Phong vừa về, thấy cảnh tượng một đám người bao quanh tiểu hài tử, mày lập tức nhíu lại.

Kỳ thật Khanh Vân rất cao, dáng người gầy gầy, trước mạt thế tuyệt đối là mặt hàng cực hấp dẫn phụ nữ, nhưng bây giờ kèm theo vẻ mặt đơn thuần và đôi mắt thanh triệt thấy đáy kia, lại làm Thịnh Phong không hiểu được mềm lòng.

Hắn đi qua, nghe được tiếng nghị luận chung quanh, nhìn bồ câu Khanh Vân ôm trong lòng và đồ chơi trong tay mọi người chung quanh, Thịnh Phong nháy mắt hiểu rõ Khanh Vân gặp chuyện gì.

Hắn không khỏi thầm than một tiếng, cho dù những người này ý thức được chỗ tốt thủy hệ dị năng của Khanh Vân mang cho bọn họ, sẽ không tiếp tục không kiêng nể gì dùng lời nói ác ý, nhưng bọn họ vẫn coi Khanh Vân là một ngốc tử. Cho nên mới có thể đúng lý hợp tình cầm những thứ không dùng được đổi thức ăn quý giá trong tay "y".

“Vây quanh ở đây làm gì?” Thịnh Phong thình lình mở miệng, giọng nói trầm thấp mang không vui làm người vây quanh Khanh Vân an tĩnh lại.

“Muốn đồ ăn thì tự tìm, lừa gạt đồ một đứa trẻ có bản lĩnh gì!”

Lời nói ẩn ẩn mang theo giữ gìn chấn đến làm lỗ tai nhóm người tê dại, bọn họ nhìn Thịnh Phong tới, không còn mặt mũi tiếp tục đổi đồ với Khanh Vân, lẻ loi tản ra.

Thịnh Phong đến gần, nhìn bồ câu phành phạch cánh vô cùng tinh thần trong lòng Khanh Vân, không khỏi lắc đầu cười cười: “Vận khí của cậu rất tốt đấy.”

Nói hắn giơ tay bóp gãy cổ bồ câu, tay kia vỗ vỗ đầu Khanh Vân: “Tự dọn dẹp chút rồi nướng ăn.”

Vừa dứt lời, Thịnh Phong cảm thấy không đúng, hắn nhìn Khanh Vân cúi đầu chăm chú nhìn bồ câu gãy cổ không nhúc nhích trong lòng mình, sau đó hốc mắt càng ngày càng đỏ, càng ngày càng đỏ, cuối cùng một giọt nước mắt lớn lung lay trong hốc mắt "y", phút chốc chảy ra.

Xong, hắn lỡ chọc người ta khóc mất tiêu rồi.

“Anh đã làm gì nó vậy?” Khanh Vân lạch cạch lạch cạch rớt nước mắt, cứ như vậy ngẩng đầu nhìn Thịnh Phong. Tuy "y" không hiểu chết, nhưng mẫn cảm cảm nhận được sinh mệnh trôi đi, cả người càng khóc càng hung.

Một đại nam hài khóc mũi đỏ bừng, lại hoàn toàn không làm người cảm thấy không khoẻ.

Thịnh Phong đầy mặt mộng bức, luống cuống tay chân vươn ngón tay mang theo vết chai lau nước mắt trên mặt tiểu hài tử, trong lòng hoàn toàn không get được nguyên nhân khiến Khanh Vân khóc. Nhưng chọc cho một tiểu hài tử năm tuổi khóc, nhận thức này làm Thịnh Phong ngượng ngùng đến đầu đổ mồ hôi.

Hắn một bên lau nước mắt cho người ta, xoa nắn gương mặt trắng nõn của tiểu hài tử đến đỏ bừng, một bên hoảng loạn giải thích:

“Tôi không phải chỉ vì lo lắng bồ câu này sẽ bay đi sao?”

“Nếu chết sẽ không bay đi nữa!”

“Cậu không phải muốn ăn sao? Ai, cậu đừng khóc, thịt bồ câu ăn rất ngon……”

Khi rút lông rửa sạch bồ câu, đặt trên lửa nướng nướng, thậm chí lúc rắt thêm gia vị trong lòng Thịnh Phong vẫn mộng bức, hắn hoàn toàn không rõ sao chuyện lại phát triển thành thế nào, mình thế nào lại như một bảo mẫu đi dỗ trẻ con.

Khanh Vân ngồi bên cạnh hắn, nhìn ngọn lửa hít hít cái mũi, tay Thịnh Phong run lên, lời dụ hống vô cùng tự nhiên mà phun ra: “Lập tức sẽ nướng xong, chờ khi cậu ăn sẽ biết tôi không lừa cậu, nha?”

Mùi dầu trơn hòa cùng gia vị chui vào mũi Khanh Vân, "y" cảm thấy bụng mình không tự chủ kêu hai tiếng. Nhưng nhìn bồ câu vốn có thể bay trên lửa, Khanh Vân vẫn đỏ hốc mắt, thanh âm còn mang theo khụt khịt: “Tôi không muốn ăn, tôi muốn nhìn nó bay……”

Nghe vậy, Thịnh Phong nhìn trời trợn trắng mắt, cảm giác vô lực thật lớn bao phủ toàn thân, hắn một bên cảm thấy mình có thể một quyền đánh chết hùng hài tử này, một bên nghe giọng nói mềm mại của tiểu hài tử bên người lại hoàn toàn không dậy nổi lửa giận.

Mạt thế đã nửa năm, nguồn nước và đất bị ô nhiễm, động thực vật biến dị, nhân loại chỉ có thể dựa vào đồ ăn làm trước lúc mạt thế để sống. Dưới loại hoàn cảnh này, giống như Thịnh Phong không thể tưởng được có người có thể vì một khối dơ bẩn thương tâm muốn chết, hắn đồng dạng không thể tưởng được Khanh Vân tóm con bồ câu không muốn ăn chỉ muốn chơi?

Mẹ nó, đây là con nhà ai dạy ra? Đặt một người như vậy ở mạt thế, trước lúc bị tang thi gặm cũng đói chết.

Nghĩ như vậy, Thịnh Phong nhìn hai tròng mắt thuần khiết không tì vết Khanh Vân, sắc mặt từ từ lạnh xuống, mắt thấy bồ câu đã nướng tốt, Thịnh Phong đem cây gậy lạnh trong tay, đưa cho Khanh Vân.

Giọng nói thoát ra mang theo ngữ khí mệnh lệnh: “Ăn.”

Khanh Vân không tiếp, mùi thịt đối với người chưa ăn gì hôm nay như "y" mà nói cực kỳ mê người, nhưng Khanh Vân vẫn không muốn ăn, vì ngăn cánh tay ngo ngoe rục rịch, khi "y" quay đầu đồng thời để đôi tay sau lưng.

Thịnh Phong không có cho phép "y" tùy hứng, trực tiếp xé thịt đưa tới bên miệng "y": “Há mồm, ăn.”

Trong mắt Khanh Vân bắt đầu nổi lên ánh nước, "y" nghĩ người này thật đáng ghét, có phải không nghe hiểu lời "y" hay không, vậy mà đem bồ câu của "y" làm thành đồ ăn.

“Tôi không muốn ăn nó……” Khanh Vân nghiêm túc giải thích với Thịnh Phong.

Nhưng thái độ người đàn ông không buông lỏng chút nào, thậm chí vào lúc "y" há mồm nhét thịt vào trong miệng "y". Cuối cùng, Khanh Vân không chịu đựng được đói khát, theo bản năng nhấm nuốt đồ trong miệng, nhưng nước mắt lại chảy xuống.

Thịnh Phong không dao động, hắn biết Khanh Vân không chịu đựng nổi, bởi từ tối hôm qua trừ đồ hộp nho nhỏ kia đứa nhỏ này vẫn chưa ăn gì.

“Nhớ kỹ, về sau những động vật không có nguy hiểm như bồ câu, đều là đồ ăn của cậu, bắt được thì lập tức giết chết ăn luôn, nếu không người khác sẽ đoạt với cậu.” Thịnh Phong dùng lời nói lãnh ngạnh dạy cho Khanh Vân pháp tắc ở mạt thế.

Nước mắt Khanh Vân càng nhiều, cặp con ngươi thanh triệt tẩm trong nước mắt, lập loè mê muội.

Trên tay một khắc không ngừng uy thịt vào miệng Khanh Vân, Thịnh Phong nhìn đôi mắt Khanh Vân, đột nhiên hiểu rõ tia sợ hãi trong lòng kia, tại sao hắn nhìn đến hai mắt thanh triệt của đứa nhỏ này sẽ cảm thấy sợ hãi? Bởi hắn biết, ở mạt thế đạo đức là thứ vứt đi này, ánh sáng thuần triệt nhất này sẽ dần dần biến mất. Có lẽ có một ngày, Thịnh Phong lần nữa nhìn thấy Khanh Vân, thứ hắn nhìn thấy chính là một đôi mắt tràn ngập dã tính và đoạt lấy.

Thịnh Phong sợ hắn không đủ năng lực bảo hộ ánh mắt thanh triệt này.

“Tích.” Nước mắt nóng bỏng nện lên ngón tay Thịnh Phong, tay hắn co rụt lại, cưỡng chế khác thường như ngọn lửa nhiệt liệt cuồn cuộn dưới đáy lòng, quậy đến trong lòng Thịnh Phong khó chịu.

Nhìn giọt lệ trên tay mình, Thịnh Phong đột nhiên không duỗi nổi tay, hắn lẳng lặng chăm chú nhìn hai mắt Khanh Vân, cặp mắt kia như một con suối, ào ạt chảy ra nước mắt trong trẻo.

Thứ "y" lưu tựa hồ không chỉ là nước mắt của mình, mà còn là giãy giụa trong lòng tất cả nhân loại khi mạt thế đến.

“Ngoan! Đừng khóc.” Thịnh Phong không nhịn được, duỗi tay ôm đứa nhỏ khóc rối tinh rối mù trước mặt vào trong lòng, tay dính mỡ của hắn vỗ nhẹ sau lưng Khanh Vân, vụng về an ủi người, “Ngoan, không khóc không khóc, không muốn ăn thì không ăn……”

Thịnh Phong cảm thấy tiểu hài tử trong lòng dùng sức như con mèo nhẹ nhàng đẩy mình, thút tha thút thít căn bản nói không nên một câu hoàn chỉnh.

“Ngoan, không có việc gì, là tôi không tốt.”

“Cậu muốn nuôi hôm nào tôi bắt một con cho cậu được không?” Thịnh Phong gần như dùng hết ôn nhu hắn có thể tưởng tượng để an ủi đứa nhỏ trong lòng. Hắn nghĩ, cho dù về sau đôi mắt này sẽ nhiễm sắc thái khác, nhưng hắn không muốn do hắn tự mình bôi.

“Anh……Cánh tay anh, dơ!” Khanh Vân lúc này còn nhớ rõ trên tay hắn dính mỡ, khụt khịt nói.

Nghe được lời của "y", Thịnh Phong không nhịn được cười thành tiếng, hắn lùi về sau nhìn tiểu hài tử mặt đầy nước mắt trong lòng, không nhịn được duỗi tay nhéo nhéo gương mặt mềm mại của "y": “Đã khóc thành dạng này, cậu không thử nhìn lại ai dơ hơn?”

Mắt thấy Khanh Vân vì một câu của hắn mà mặt đỏ lên, Thịnh Phong vội vàng lần nữa ôm người vào lòng trấn an.

Hắn không thấy được, Khanh Vân để cằm trên vai hắn thút tha thút thít nức nở đột nhiên ngừng nức nở, ánh mắt từ mờ mịt và ủy khuất chuyển thành bình tĩnh cực hạn, nhưng bình tĩnh này phút chốc bị đánh vỡ, lộ ra một mạt tức giận không chút che dấu.

Nhưng mạt cảm xúc này chỉ giằng co không đến một giây, đột nhiên biến mất, trở về ủy khuất.

*****

Editor: Khanh Tiểu Vân dễ thương quá đi thôi, thật muốn kéo bé đến nặng rồi nặng sau tiếp tục nặng (cơ mà tui cũng sợ boss tỉnh lại giữa chừng) (。>‿‿<。 )

Vừa đọc cmt, chỉ muốn nói một câu: mọi người đừng nôn nóng, boss sắp tỉnh rồi. Cơ mà đã là boss của chúng ta, tỉnh lại đương nhiên cũng phải hoành tráng. Ừ, một màn mỹ nhân cứu anh hùng cũng có thể đó chứ (●♡∀♡)(≧∇≦)/
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện