Không để ý đến người chung quanh, Khanh Vân nhăn cái mũi xoay người rời đi.

Kỳ thật so với những người khác trong đội ngũ, "y" ghét nhất chính là Lư Trường Phong, người này luôn lải nhải nói một ít lời kỳ quái bên tai "y", làm "y" nghe không hiểu.

Tuy nghe không hiểu, nhưng Khanh Vân nhạy bén cảm giác được ác ý của Lư Trường Phong, cho nên "y" mới không nghe lời người này.

Khanh Vân ném hỏa cầu không chỉ cháy hết lông mày Lư Trường Phong, càng phá hư một cái nồi, như vậy toàn bộ đội ngũ chỉ còn dư một cái nồi, nói cách khác, trừ bỏ đám dị năng giả Thịnh Phong, đêm nay những người khác trong đội ngũ sẽ không có cơm ăn.

Mà ở mạt thế, mệt chết một ngày bên ngoài cũng vì ăn chầu cơm này.

Cứ việc bị viên hỏa cầu kia của Khanh Vân làm kinh sợ, tiếng oán than dậy đất vẫn len lỏi trong đội ngũ, trực tiếp kêu Thịnh Phong từ trong xe ra.

“Sao lại thế này?” Thịnh Phong nhíu mày hỏi, thân hình cao lớn của hắn vừa xuất hiện, cảm giác áp bách lập tức lan tràn, nơi dừng chân lộn xộn nháy mắt an tĩnh.

Đinh Thế Ngang kinh ngạc nhìn chằm chằm Khanh Vân bên kia, lập tức đi tới giải thích cho Thịnh Phong: “Vừa rồi đứa nhỏ tên Khanh Vân kia ném ra hỏa cầu?”

“Hỏa cầu? Song hệ dị năng?” Thịnh Phong không quá mức kinh ngạc, bởi loại chuyện này cũng không hiếm thấy.

“Anh Phong, tiểu tử kia không nói một lời đã công kích em, còn phá hủy một cái nồi, đêm nay mọi người phỏng chừng không có cơm ăn.” Lư Trường Phong sắc mặt đen thui đi tới, những ngọn lửa đó chỉ đốt hết lông tóc gã, cũng không tạo thành vết bỏng nặng nào.

“Phá hư một cái nồi?” Mày khắc nghiệt Thịnh Phong nhíu lại, hắn nói với Đinh Thế Ngang, “Kêu cậu ta đến đây cho tôi, mặt khác phân đồ ăn cho mọi người bên này.”

Kỳ thật ấn tượng của Thịnh Phong đối Khanh Vân thật sự không tính là tốt, nếu không phải Khanh Vân có thủy hệ dị năng, lý trí làm hắn càng có khuynh hướng ném phần trói buộc này đi, mà không phải mang người theo.

Bởi vì con người Khanh Vân thật sự không hợp với thời mạt thế, lúc tất cả mọi người bôn ba vì sinh mệnh, sống đến thê thảm, Khanh Vân vẫn trắng nõn sạch sẽ, kéo ra ngoài chính là một tiểu thiếu gia nhà giàu, thậm chí rất nhiều người trước lúc mạt thế cũng không sống tốt như "y".

Đây cũng là nguyên nhân nhiều người trong đội ngũ không quen nhìn "y" như vậy, ghen ghét vĩnh viễn tồn tại.

Nhưng Thịnh Phong bài xích "y", là bởi vì ánh mắt "y" quá sạch sẽ. Ở thời đại luật pháp bị trừ khử, mặt âm u lộ rõ, ánh mắt Khanh Vân vẫn duy trì trong suốt cả đứa trẻ, tựa như tất cả dơ bẩn trên thế giới này không hề liên quan đến "y".

Loại sạch sẽ này, thậm chí làm Thịnh Phong sợ hãi.

Đinh Thế Ngang nửa dỗ đưa Khanh Vân vào trong xe Thịnh Phong, anh không khỏi lau lau mồ hôi lạnh trên đầu. Đứa nhỏ này bướng bỉnh muốn chết, cố tình còn mang ánh mắt như vậy, Đinh Thế Ngang không đành lòng lừa "y", có thể dỗ Khanh Vân tới thật sự tốn không ít sức lực.

“Cậu có hỏa hệ dị năng?” Thịnh Phong đi thẳng vào vấn đề hỏi, sự kiên nhẫn của hắn luôn không bỏ trong loại chuyện này.

Khanh Vân không có để ý đến hắn, chỉ nâng đầu đánh giá không gian bên trong xe, "y" nhìn tay lái bên kia ghế điều khiển, như nhìn thấy thứ hiếm lạ lắm.

“Tôi đang hỏi cậu.” Giọng nói Thịnh Phong lạnh dần, phóng thích ra ngoài một tia uy áp của cường giả.

Con mắt Khanh Vân cuối cùng cũng nhìn hắn một cái, thanh âm mềm mại, nội dung trong lời nói lại mười phần nghẹn người: “Tôi tại sao phải trả lời anh?”

Thịnh Phong hít một hơi thật sâu, khắc chế mình không cần phát hỏa, nói đến cũng là kỳ quái, mỗi lần giao lưu với người này luôn có thể làm Thịnh Phong nghẹn tới nội thương. Hắn chưa từng trải qua tình huống này, bởi tâm trí Khanh Vân chỉ có năm tuổi, hắn rống cũng không thể rống, nói cũng nói không rõ.

“Hôm nay cậu ném hỏa cầu vào trong nồi, làm toàn bộ đội ngũ không thể ăn cơm, đây là không đúng biết không?” Thịnh Phong mặc niệm vài câu “Đây chỉ là một đứa nhỏ” mới phân rõ phải trái với Khanh Vân.

“Bọn họ không cho tôi ăn cơm, cho nên tôi cũng không cho bọn họ ăn.” Khanh Vân tính trẻ con nói trắng ra, trực tiếp dỗi “Đạo lý” của Thịnh Phong trở về.

Thịnh Phong há mồm muốn răn dạy, lại từ trong lời nói nhận ra không đúng, quay đầu hỏi Lư Trường Phong và Đinh Thế Ngang phía sau, “Sao lại thế này? Ai không cho cậu ta ăn cơm?”

Đinh Thế Ngang và Lư Trường Phong tức khắc nghẹn nghẹn.

Bởi vì trong đội ngũ căn cứ H không có kỹ thuật nhân viên, vậy nên vị đội trưởng Thịnh Phong đây chỉ có thể bổ khuyết chỗ trống, thông qua vệ tinh theo dõi lộ tuyến, tránh tang thi. Nên trên cơ bản Thịnh Phong vẫn luôn ở trong xe, chuyện phát sinh bên ngoài mấy ngày nay hắn quả thật không biết.

Lư Trường Phong vừa lau mặt vừa oán giận: “Còn không phải kêu cậu ta cho nước, cậu ta chịu không cho nên hù dọa chút thôi.”

Trong lòng gã không khỏi thầm mắng mình thất sách, tên này quả thật như một đứa trẻ, nói chuyện cũng quá mức trắng trợn.

“Tại sao các người muốn nước thì tôi phải cho? Tôi không muốn cho liền không cho.”

Vẫn là lời nói tùy hứng, lại làm lửa giận Thịnh Phong cháy lên: “Đội ngũ bảo hộ cậu an toàn, cậu cung cấp nguồn nước cho đội ngũ, đây vốn dĩ là chuyện bình thường, cậu nếu không muốn làm, vậy lập tức cút đi!”

Ai ngờ hắn vừa dứt lời, đứa nhỏ trước mặt nghiêm túc gật gật đầu, quả thực như đang chờ những lời này của hắn.

“Được!” Khanh Vân lập tức đứng lên đi ra ngoài xe, nhìn bước chân nhún nhảy của "y", tựa như rời khỏi nơi này là một chuyện cực kỳ vui đối với "y".

Bên ngoài nơi dừng chân là rừng rậm hắc ám, thực vật bây giờ đã trải qua biến dị, nơi đây vốn chỉ là một loạt hàng cây bên đường, bây giờ lớn lên lại rậm rạp vô cùng.

Nhìn đứa nhỏ nhảy nhót sắp vào rừng rậm, trong đầu Thịnh Phong hiện lên đôi mắt sạch sẽ kia, nhịn rồi nhịn vẫn không nhịn được xuống theo đi ra ngoài xe, hắn vừa ra liền nghe được một người cha cách đó không xa một một bên uy hài tử một bên lẩm bẩm.

“Tiểu ngốc tử không cho bảo bối nhà tao ăn cơm, xem ra đã bị đội trưởng giáo huấn rồi?” Thanh âm này như cố kỵ hỏa hệ dị năng của Khanh Vân, vậy nên ép tới cực thấp, nhưng xưng hô có thể nói vũ nhục kia vẫn truyền vào tai Thịnh Phong.

Người bên ngoài cũng nhìn thấy Khanh Vân đi vào rừng rậm, nhưng không ngăn cản, bọn họ không tin gia hỏa ngây ngốc Khanh Vân này dám rời đội ngũ.

Thịnh Phong đứng ở cửa xe đảo qua toàn bộ nơi dừng chân, bọn họ đã lãnh đồ ăn, ở một bên gặm, nhưng không giống trạng thái chỉ có thể ăn lương khô trước kia, bây giờ có thể có chén nước nhuận nhuận yết hầu.

Có người lãnh được mì gói dứt khoát dùng nước nóng ăn.

Mà phía sau hắn, Lư Trường Phong cũng cầm khăn lông ướt xoa tro đen trên mặt.

Mà Thịnh Phong hôm nay không phải cũng rót vài chén nước sao?

Tất cả mọi người chịu ân huệ đứa nhỏ này, nhưng khi nhìn "y" một mình vào rừng rậm nguy hiểm, lại không có người nào đi lên ngăn cản, giữ "y" lại. Ngay cả Trần Trầm lúc đầu rất thân thiết với Khanh Vân, cũng làm bộ như không thấy.

Có người kêu "y" tiểu ngốc tử, có người uy hiếp "y" không cho "y" ăn cơm, bọn họ chính là đối xử đứa bé kia như vậy?

Thịnh Phong trong nháy mắt cảm thấy mặt trướng đến đỏ bừng, hắn nhìn thân ảnh sắp bị hắc ám cắn nuốt xa xa kia, không nhịn được rống giận ra tiếng: “Cậu về đây cho tôi!”

Thân ảnh kia hoàn toàn không dừng lại, cứ tiếp tục vui sướng chạy nhảy đầu nhập hắc ám.

Thịnh Phong thầm mắng một tiếng, trực tiếp nhanh đuổi theo, kéo người về.

“Buông tay! Trên người của anh dơ!” Tiểu hài tử giãy giụa như lần đầu tiên, tâm Thịnh Phong lại như sinh tật xấu, ê ẩm mềm mại hoàn toàn không vực dậy nổi.

Bị tiểu hài tử trên người đá đến sinh đau, trong lòng Thịnh Phong không khỏi mắng "y" quật cường. Một đường khiêng người đến trong xe, lúc phóng tới trên ghế xe, Thịnh Phong vẫn phóng nhẹ lực đạo, hắn banh mặt không nói chuyện, chỉ ném một cái hộp lên người Khanh Vân.

Khanh Vân hoàn toàn không có ý muốn nhận, chỉ cúi đầu nhìn quần áo lại bị dơ của mình, tùy ý đồ hộp lăn xuống, thậm chí "y" còn khí nhấc chân đá nó xa ra.

Thịnh Phong thấy thế mặt lại đen, hắn cái gì cũng không nói, chỉ mở đồ hộp ra, lần nữa đặt bên cạnh Khanh Vân. Nhưng Khanh Vân vẫn không để ý đến, đứng lên muốn đi ra ngoài.

“Cậu dám đi thử xem.” Thịnh Phong đưa lưng về phía "y" lạnh lùng nói, “Chỉ cần ra cửa xe, tôi sẽ ấn cậu xuống đất lăn rồi lăn, đến lúc đó có thể dơ hơn nữa.”

Lời này quả nhiên dùng được, Khanh Vân lập tức thu hồi bước chân sắp giơ ra.

Thịnh Phong từ kính chiếu hậu nhìn tiểu hài tử bẹp miệng xoay trở về ngồi xuống, trong mắt không khỏi hiện lên ý cười, hắn chưa thấy qua người yêu sạch sẽ như vậy.

Thấy Khanh Vân vẫn không động đồ hộp bên người, Thịnh Phong quen cửa quen nẻo uy hiếp nói: “Ăn, không ăn sẽ đổ đồ hộp vào trên người của cậu.”

Thịnh Phong vừa nhấc đầu liền nhìn thấy tiểu hài tử hốc mắt ửng đỏ, lập tức có loại cảm giác chột dạ khi khi dễ tiểu hài tử. Hắn bất đắc dĩ quay đầu, đưa cho Khanh Vân một đôi đũa sạch sẽ.

Khanh Vân không tình nguyện tiếp nhận chiếc đũa, bắt đầu ăn đồ hộp.

Đinh Thế Ngang và Lư Trường Phong nhìn Thịnh Phong khiêng người về, tức khắc hiểu rõ thái độ của hắn.

Đặc biệt là Lư Trường Phong, gã nhìn Khanh Vân bị mang về, thực sự nhẹ nhàng thở ra, vạn nhất người này chạy gã đi chỗ nào tìm?

Thịnh Phong ngẩng đầu nói với Đinh Thế Ngang: “Trong đội ngũ dừng nước ba ngày, về sau Khanh Vân ở cùng tôi, trong xe này cũng rộng rãi, hơn nữa gió mạnh, ba người chúng ta ở cũng không nóng.”

Đinh Thế Ngang theo tiếng, Lư Trường Phong lại nhíu mày, có Thịnh Phong, gã có chút hành động không thể làm.

Dừng nước hai ngày, tin này vừa ra, tức khắc có người kháng nghị.

“Không phải có thủy hệ dị năng giả sao? Vì sao phải dừng nước?”

“Dừng nước có ích lợi gì với nó chứ?”

“Làm ra vẻ cái gì? Kêu nó phóng thủy không phải giúp nó luyện tập dị năng sao?”

Thịnh Phong trực tiếp cường thế áp xuống dị nghị, ánh mắt sắc bén của hắn đảo qua một góc làm ầm ĩ lợi hại nhất kia: “Người thường không có dị năng, không phải cũng không làm gì chỉ đi theo đội ngũ sao? Nói như vậy, muốn các người có ích lợi gì?”

Thanh âm tức khắc giảm hơn phân nửa.

“Ba ngày này, ai muốn uống nước, tự mình đi cầu Khanh Vân, cậu ấy nguyện ý sẽ cho các người, không muốn thì không cần cho.” Nói xong những lời này, Thịnh Phong xoay người rời đi đến phía trước xem xét một chút.

Qua khoảng ba bốn ngày nữa sẽ đến căn cứ H, đến lúc đó mình sẽ phải rời đi, chỉ sợ muốn giúp cũng không giúp được đứa nhỏ này.

Buổi tối ngày hôm sau lúc đội ngũ lần nữa đóng quân, Khanh Vân nghe được động tĩnh từ từ tỉnh giấc trong xe.

"Y" vừa quay đầu thì thấy bên người mình đặt một bộ quần áo mới sạch sẽ, trong xe ngoại trừ "y" không có một bóng người, cả người đàn ông bình thường luôn ở trên ghế điều khiển cũng đi xuống rồi.

Khanh Vân tự mình thay quần áo, sau khi thay xong, "y" nhìn kỹ quần áo cũ, đột nhiên vết bẩn trên quần áo dần dần biến mất, trở nên tinh khiết như mới.

Nhìn quần áo biến sạch sẽ, Khanh Vân tuy rất mỏi mệt, nhưng vẫn vừa lòng gật gật đầu. Sau đó, "y" hồi tưởng động tác của không gian dị năng giả nào đó trong đội ngũ, chỉ thấy quần áo trong tay "y" nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh.

Làm xong hết thảy, Khanh Vân mới mở cửa nhảy nhót xuống xe, tâm tình không tồi.

Khanh Vân không thích ở trong xe, mỗi lần khi đoàn xe dừng lại, "y" luôn xuống xe chạy ra ngoài chơi. Hôm nay "y" vừa xuống xe lập tức bị vài người lấp kín, bọn họ cười rất khó coi hỏi "y" xin nước.

Khanh Vân không thích bọn họ, vì thế vòng tránh ra, vẻ mặt những người này lập tức trở nên vặn vẹo.

Từ lúc có Khanh Vân, người trong đội ngũ luôn có nguồn nước sung túc sinh hoạt, mỗi lần muốn nước của Khanh Vân đều dễ như trở bàn tay, vậy nên thường xuyên qua lại, những người này đã quên cái loại khát khô cực hạn sau khi mạt thế tiến đến và thống khổ khi dùng nguồn nước ô nhiễm để uống.

Mệnh lệnh của Thịnh Phong, không thể nghi ngờ đã đánh bọn họ về nguyên hình, nhưng cố tình lúc trước bọn họ đắc tội Khanh Vân, người này thoạt nhìn rất dễ nói chuyện, không nghĩ tới thù dai như vậy.

Đến bên hòn đá ngồi xuống, Khanh Vân nhìn hoàng hôn phía tây, không nhịn được lại nhìn quần áo mới trên người mình. "Y" biết đây là ai cho "y", bởi trên quần áo còn mang theo hơi thở của người đàn ông, không biết vì sao, Khanh Vân rất quen thuộc với hơi thở này, không thể nào bài xích.

Nhưng nghĩ đến uy hiếp tối hôm qua của người đàn ông, Khanh Vân vẫn không nhịn được cắn cắn môi, vẫn cảm thấy người này rất đáng ghét.

Đột nhiên hai tiếng cánh “Phành phạch” kích động vang lên, Khanh Vân theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, hai con bồ câu màu xám bay vào trong rừng cây. Ánh mắt Khanh Vân sáng lên, suýt nữa đuổi theo bồ câu.

Lúc này một thanh âm vô cùng đáng ghét truyền tới, Khanh Vân quay đầu nhìn lại, Lư Trường Phong đã đi tới.

Lư Trường Phong nhìn bộ dáng ngốc nhìn chằm chằm bồ câu của "y", không khỏi mở miệng trào phúng: “Mày nhìn chim như vậy làm gì, trông cậy chúng nó tự rơi xuống à?”

Bắt đầu từ tối hôm qua Khanh Vân ở cùng một chiếc xe với gã, theo lý thuyết gã động thủ hẳn phải tiện hơn mới đúng. Nhưng ban ngày làm trò trước mặt Thịnh Phong Lư Trường Phong cũng không dám mở miệng thử Khanh Vân như thường lệ, mà buổi tối nghỉ ngơi, Thịnh Phong vẫn bừng tỉnh như một con liệp báo, hơi chút động tĩnh cũng không thể gạt được hắn.

Hơn nữa bởi vì tiếp xúc gần gũi với Khanh Vân, dị năng Lư Trường Phong càng thêm ngo ngoe rục rịch, nhưng chỉ có thể nhìn.

Khanh Vân theo thường lệ không nói gì, chỉ quay đầu liếc Lư Trường Phong một cái, tiếp theo ngẩng đầu nhìn chim.

Khóe miệng Lư Trường Phong xả ra một độ cong trào phúng, vừa muốn mở miệng, lại nghe một tiếng “Lạch cạch”, một con bồ câu thật sự từ bầu trời rơi xuống, rớt tới bên chân Khanh Vân.

*****

Editor: biết là nói hơi sớm cơ mà muốn nhắc mọi người thủ sẵn khăn giấy đi, bởi tui đã khóc khi đọc xong thế giới này==
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện