Thời gian gần đây của Tô Hồng Tụ xem ra trôi qua không tệ, ít nhất thoạt nhìn là như vậy.

Cấp trên là bạn học ngày xưa, rất tin tưởng cô, các hạng mục công việc làm cũng thuận buồm xuôi gió. Mặt kinh tế có cải thiện rất lớn, tích góp được nhiều tiền hơn, tiền gửi về nhà cho mẹ cô cũng nhiều hơn. Quan trọng hơn, cô đang gặp gỡ tìm hiểu một đối tượng.

Đối tượng này, chính là người vô danh, tên thật Tôn Kiến Nghiệp.

Tiếp xúc một thời gian ngắn, Tô Hồng Tụ phát hiện Tôn Kiến Nghiệp xem như là người thành thật. Bởi vì từng có qua một đoạn tình thất bại, cho nên đối với những cô gái xinh đẹp không thích lắm, ngược lại muốn tìm loại cô gái trung thực như Tô Hồng Tụ. Trung thực, đây là đánh giá của Tôn Kiến Nghiệp đối với Tô Hồng Tụ.

Tôn Kiến Nghiệp nói thế này: "Hiện tại tôi muốn tìm một người hiền lành làm vợ, hai người hòa hợp sống qua ngày."

Tô Hồng Tụ nghe vậy, tự hỏi bản thân, hiện tại cô không phải cũng muốn tìm một người đàn ông có thể tin tưởng để gả sao? Như vậy cô yên tâm, cũng làm cho mẹ cô yên tâm.

Cô ngẩng đầu đúng lúc nhìn thấy Tôn Kiến Nghiệp dùng ánh mắt chờ mong đang nhìn cô, trong lòng cô có chút mê mang. Tôn Kiến Nghiệp không tệ, nhưng cô lại không có cảm giác với anh ta.

Nói đến loại cảm giác này, đối với người chưa bao giờ trải qua tình yêu như Tô Hồng Tụ, xác thực có chút mong manh. Nhưng cũng bởi vì chưa trải qua, cho nên kỳ vọng loại cảm giác đó sao? Cho dù ở trong mắt người khác cô đã là một cô gái lớn tuổi, lại vẫn hi vọng gặp được một tình yêu oanh oanh liệt liệt thuộc về mình, một tình yêu khiến cô như thiêu thân lao vào lửa.

Lúc Tô Hồng Tụ đang thất thần, lại nghe đến Tôn Kiến Nghiệp nói: "Chúng ta đã gặp mặt mấy lần, cô cảm thấy tôi thế nào ?"

Người Tô Hồng Tụ cứng đờ, nói không ra lời.

Tôn Kiến Nghiệp là người rất tốt, đàng hoàng có thể tin cậy, lấy điều kiện hiện tại của cô mà nói, chính xác là ứng viên tốt nhất. Nhưng, nhưng cô thật không hiểu bản thân đang ra sao nữa? Tôn Kiến Nghiệp thấy Tô Hồng Tụ không nói lời nào, mỉm cười nói: "Không sao, đừng vội, cứ từ từ suy nghĩ."

Tô Hồng Tụ gật đầu một cái, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng. Cô cần phải bình tĩnh, từ từ làm rõ ràng suy nghĩ của mình.

=== =====

Mạnh Tư Thành phát hiện hai tuần gần đây Tô Hồng Tụ sau khi tan việc luôn có hẹn, khiến anh không có cơ hội đưa cô về nhà.

Mạnh Tư Thành muốn tranh thủ thời gian đi DMC mấy lần, làm rõ ràng chuyện gì đang xảy ra, nhưng gần đây văn phòng luật bên kia mới nhận một vụ căn bản không có thời gian. Mà qua điện thoại, có một số việc không nói được rõ ràng. Tô Hồng Tụ luôn luôn đều lấy giọng nói một mực cung kính với anh, mở miệng một tiếng Mạnh tổng, không thì là Mạnh tổng giám đốc!

Hôm nay anh lại gọi điện thoại cho Tô Hồng Tụ, nghe đầu bên kia Tô Hồng Tụ báo cáo tình huống của công ty, rồi anh đưa ra chỉ thị. Mỗi ngày cô đều tập hợp các loại báo biểu gửi cho anh, trên căn bản chỉ cần nhìn qua anh đã biết tình trạng của bên kia rồi.

Nhưng, anh rất ưa thích cảm giác mỗi ngày cô gọi điện thoại cho anh, mặc dù như học sinh tiểu học một mực cung kính, anh cũng nguyện ý nghe.

Sau khi cúp điện thoại anh cảm thấy vẫn chưa được thỏa mãn, anh bỏ Laptop ra, nhấn nút mở máy, chờ hệ thống win¬dows từ từ khởi động. Đang lúc ấy thì, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, rất hiếm khi thấy Quách Tứ mặc âu phục xuất hiện.

Mạnh Tư Thành ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, rồi nhìn màn hình máy tính nhập mật mã mở máy .

Quách Tứ dựa vào bàn làm việc của anh, cúi đầu hiếu kỳ nói: "Mạnh Tư Thành, xem ra gần đây cậu không có việc gì phiền não nha!"

Mạnh Tư Thành mở ra hộp thư của mình, cũng đăng nhập vào MSN, tùy ý hỏi: "Cậu đang hi vọng tôi có phiền não?"

Quách Tứ than thở: "Mặc dù cậu không có gì phiền não, nhưng có chút buồn bực, tôi nhìn ra được ."

Mạnh Tư Thành bưng lên cà phê uống một ngụm, nhàn nhạt nói: "Từ khi nào cậu học được xem tướng rồi hả ?"

Quách Tứ cười: "Chẳng những tôi có thể xem tướng, còn có thể xem tâm."

Mạnh Tư Thành để cà phê xuống, rút khăn giấy lau khóe môi.

Quách Tứ nhướng mày cười nói: "Tốt, cậu không hỏi, tôi vẫn nói tiếp. Tôi xem được, gần đây cậu đang theo đuổi một cô gái, phải không?"

Mạnh Tư Thành lắc đầu thở dài nói: "Điều này cần đoán sao?"

Quách Tứ ha ha cười nói: "Xem ra việc tôi đây dùng đầu gối nghĩ ra đã chỉ rõ cho cậu phương hướng đi tới!"

Mạnh Tư Thành nhàn nhạt cười: "Có thể cho là như thế."

Quách Tứ nhíu mày ngạc nhiên nói: "Oa, cậu rốt cuộc thừa nhận! Vậy còn không mau thẳng thắn nói ra, rốt cuộc là thần thánh phương nào?"

Mạnh Tư Thành mím môi cười nói: "Hiện tại không được, chờ sau này đi."

Quách Tứ bất mãn, làm bộ vỗ bàn nói: "Tại sao hiện tại không được? Chẳng lẽ cậu sợ tôi giành với cậu sao?"

Mạnh Tư Thành mở ra thư chưa đọc trong email, vừa xem vừa nhàn nhạt nói: "Chính là sợ cậu giành, được chưa?"

Lời vừa nói ra, làm cho đồng chí Quách Tứ được một phen cười nhạo, vỗ bả vai anh bất đắc dĩ thở dài mấy tiếng nói: "Cậu xong rồi, thực sự xong rồi! Đàn ông một khi thích một phụ nữ sẽ rất ngốc, cậu sớm muộn gì cũng bị Game Over."

Mạnh Tư thành đầu cũng không ngẩng lên nói: "Tốt, tôi hi vọng sớm bị Game Over."

Quách Tứ càng thêm bất đắc dĩ, vuốt mặt đi ra ngoài nói: "Được rồi, chúc cậu tốc chiến tốc thắng, tôi đang chờ muốn nhìn thấy rốt cuộc là yêu tinh phương nào mê hoặc Mạnh Tư Thành nhà chúng ta!"

Mạnh Tư Thành không nói chuyện, nhìn Quách Tứ đi ra khỏi phòng làm việc của anh, tốc chiến tốc thắng? Dường như một chút lòng tin anh cũng không có.

Đối với anh của hiên tại, Tô Hồng Tụ giống như một con mèo nhỏ tội nghiệp ở trong tay anh, còn không phải mặc anh muốn làm gì thì làm sao? Tại sao khi đối mặt với cô, anh lại không có lòng tin có thể nắm chắc được cô?

Lo trước lo sau, chần chừ không quyết, đây không phải tính cách của Mạnh Tư Thành.

Nhưng, vì đối phương là Tô Hồng Tụ, cho dù cô là một cô gái vụng về, nên anh phải cẩn thận từng li từng tí, từng chút một, chỉ sợ làm cô hốt hoảng.

Mạnh Tư Thành chau mày nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, lại giống như không nhìn cái gì cả.

Anh nghĩ mấy ngày nay cảm xúc của anh đều bị Tô Hồng Tụ chi phối, một tia lo lắng từ từ xông lên đầu.

Tại sao vừa gặp Tô Hồng Tụ, anh liền không phải con người tràn đầy tự tin Mạnh Tư Thành nữa ?

Anh vượt núi băng đèo tự tin mình có thể đạp bằng tất cả nhấp nhô, nhưng vì cái gì anh lại không bước qua được ngọn núi tên là Tô Hồng Tụ đây ?

====

MSN ngoại truyện:

Sau một hồi bận rộn Mạnh tư thành mở ra msn, ở danh sách liên lạc tìm được biểu tượng có hình cái đầu rất đơn giản của Tô Hồng Tụ.

Mạnh Tư Thành: "Đang bận?"

Tô Hồng Tụ: "Đúng vậy, Mạnh tổng, có chuyện gì sao?"

Mạnh Tư Thành: "Không có việc gì."

Tô Hồng Tụ: "Nha."

Mạnh Tư Thành: "Vậy cô làm việc tiếp đi."

Tô Hồng Tụ: "Vâng."

Mạnh Tư Thành chau mày bất mãn, răng rắc viết chữ: "Trên điện thoại di động cũng có thể lên msn, biết không?"

Tô Hồng Tụ: "A? Hình như có thấy chức năng này."

Mạnh Tư Thành: "Vậy tại sao chưa từng gặp cô lên bằng điện thoại?"

Tô Hồng Tụ: "Không phải tôi đang dùng msn trong máy vi tính sao."

Mạnh Tư Thành: "Buổi tối không thấy cô lên."

Tô Hồng Tụ: "A? Buổi tối cũng phải lên?"

Mạnh Tư Thành: "Đúng vậy. Chẳng lẽ làm một thư ký, không phải cô nên 24h đều tẫn chức tẫn trách sao?"

( Nữ Vương: 24h tẫn chức tẫn trách? Có lầm hay không, đem người ta thành cô nàng gọi là có à? )

Sau một lúc lâu, Tô Hồng Tụ trả lời lại: "Được rồi."

Mạnh Tư Thành: "Ừ, có lẽ buổi tối tôi có chuyện muốn tìm cô, cô nhớ lên msn đấy."

Tô Hồng Tụ: "Vâng, Mạnh tổng."

=

Tô Hồng Tụ về đến nhà, đã là mười giờ.

Hôm nay cô và bạn trai chính thức Tôn Kiến Nghiệp hẹn hò, Tôn Kiến Nghiệp đưa cô đến khu nhà.

Tôn Kiến Nghiệp nghĩ muốn lên xem phòng cô một chút, nhưng bị cô cự tuyệt thẳng thừng. Làm cho Tôn Kiến Nghiệp hơi ngượng ngùng giải thích, không có ý gì khác, chỉ muốn hiểu Tô Hồng Tụ hơn một chút.

Tô Hồng Tụ cũng cảm thấy vừa rồi cô nói chuyện có phần hơi cương quyết, thật sự không giống tính cách của cô, vì vậy cũng giải thích, chuyện này để sau rồi nói hôm nay quá muộn rồi. Sau đó Tôn Kiến Nghiệp vội vàng gật đầu tỏ vẻ hiểu, tiếp nữa hai người lúng túng nói tạm biệt.

Vào nhà, côvội vàng tắm rửa rồi nằm ở trên giường, mở ra điện thoại di động vừa nhìn phát hiện có bốn cuộc gọi nhỡ, tất cả đều của Mạnh Tư Thành!

Cô cuống quít gọi lại, điện thoại vang lên một tiếng liền bị bắt máy, bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp đè nén của Mạnh Tư Thành: "Tô Hồng Tụ?"

Tô Hồng Tụ vội vàng trả lời: "Mạnh tổng, thật xin lỗi, tôi không nghe thấy chuông điện thoại ."

Mạnh Tư Thành trầm mặc, tiếp tục hỏi: " Xảy ra chuyện gì?" giọng nói của anh không thể hiện cảm xúc.

Nghe Mạnh Tư Thành hỏi như vậy, trong lòng Tô Hồng Tụ lộp bộp một tiếng, trả lời thế nào bây giờ? Nói rõ cho anh biết cô và đối tượng đang tìm hiểu đi hẹn hò ?

Vậy ngộ nhỡ anh hỏi cụ thể thì làm thế nào? Cô giải thích thế nào với Mạnh Tư Thành về việc một cô gái đã lớn tuổi đi hẹn hò?

Lần trước vì chuyện này cô đã nói ra một lời nói dối, hôm nay lại khiến cô không biết nên giải thích chuyện này như thế nào rồi.

Ai ngờ lúc cô đang do dự nên hay không nói ra sự thật thì bên kia Mạnh Tư Thành hơi nghi ngờ hỏi: "Cô làm sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?"

Tô Hồng Tụ nhất thời cà lăm, đang muốn dứt khoát nói ra, ai biết Mạnh Tư Thành chợt có chút nóng nảy nói: "Rốt cuộc cô bị làm sao vậy ?"

Giọng nói kia có mấy phần nghiêm nghị, đem lời cô vốn lấy dũng khí muốn nói ra dọa cho nuốt trở về trong bụng, trong đầu suy nghĩ nhanh chóng, nhất thời bắt được một lý do, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi tôi ngủ thiếp đi, cho nên không nghe được tiếng chuông điện thoại."

Mạnh Tư Thành hiển nhiên không nghĩ tới con cừu nhỏ thế nhưng lại nói dối lừa gạt anh, nghe cô nói xong, anh nhíu mày hỏi: "Sớm như vậy đã ngủ rồi hả ? Có phải không thoải mái ở đâu không ?"

Tô Hồng Tụ không nghĩ tới Mạnh Tư Thành lại tin lời nói của cô, hơn nữa còn là một lí do cô tìm được trong nháy mắt. Cô nghe giọng nói của Mạnh Tư Thành bên kia, cảm giác cô có thể nhìn thấy dáng vẻ chau mày của anh, vội vàng nhỏ giọng giải thích: "Là có hơi nhức đầu, nhưng mà bây giờ không sao."

Giọng nói của Mạnh Tư Thành lại càng thêm nghiêm túc: "Làm sao lại bị nhức đầu? Hay đi bệnh viện kiểm tra một chút xem chuyện gì không ?"

Tô Hồng Tụ vội vàng lắc đầu nói: "Không cần kiểm tra, không có chuyện gì lớn đâu ."

Mạnh Tư Thành lại càng thêm mất hứng nói: "Cô không kiểm tra làm sao biết không có chuyện gì lớn ? Ngày mai cô không cần đi làm, đi bệnh viện kiểm tra."

Tô Hồng Tụ không nghĩ tới vì một câu nói dối thế nhưng đưa tới phiền hà lớn như thế, liền vội vàng giải thích: "Thật không có chuyện gì, chính là buổi tối gió thổi hơi lớn mà thôi, hiện tại ngủ một giấc đã không sao."

Giọng điệu của Mạnh Tư Thành rất miễn cưỡng nói: "Được rồi, vậy tự bản thân cô chú ý một chút, sớm nghỉ ngơi một chút. Sáng sớm ngày mai nếu như có cái gì không thoải mái liền nhanh đi bệnh viện, biết không?"

Tô Hồng Tụ vội vàng gật đầu nói: "Tôi biết rồi."

Mạnh Tư Thành gật đầu nói: "Tốt, vậy đi nghỉ ngơi sớm một chút."

Tô Hồng Tụ nhỏ giọng "Ừ", chợt nhớ tới một chuyện nói: "Nhưng, tôi còn chưa lên msn mà Mạnh tổng không phải nói buổi tối có chuyện muốn tôi lên msn sao? Có chuyện gì không?"

Bên đầu điện thoại kia Mạnh Tư Thành trầm mặc một lúc lâu, giọng nói giống như từ trong kẽ răng rít ra ngoài nói: "Không cần, cô đi ngủ đi." Nói xong thì cúp điện thoại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện