Tác giả có lời muốn nói:

Về chuyện xem mắt, mấy ngày sau mẹ Tô gọi điện thoại cho cô hỏi qua chuyện này, Tô Hồng Tụ vẫn đang do dự. Vì vậy cô lại bị mẹ quở trách một hồi, ví dụ như "Con cũng lớn như vậy, còn do dự cái gì" , hay " Mẹ đã lớn tuổi rồi, chỉ hy vọng con có thể tìm được một người đàng hoàng có thể tin tưởng, con không thể để cho mẹ yên tâm một chút sao" .

Tâm trạng của Tô Hồng Tụ ỉu xìu mà cúp điện thoại, nhớ tới những năm qua mẹ cô ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng cô, mà cô lại là người vô tích sự, không làm mẹ yên tâm ngược lại còn khắp nơi khiến mẹ lo lắng, chợt trong lòng có một cỗ chua xót xông tới.

Nói cái gì có yêu hay không, tình cảm hay không tình cảm, cái gọi là cảm giác, cái gọi là tình yêu, cũng chỉ là người có tiền ăn uống no đủ rồi mới theo đuổi tinh thần thôi! Mà cô thì sao, tuổi một xấp dầy gái ế, vẻ ngoài bình thường, trình độ học vấn thường thường, công việc cũng thường thường, trong nhà có mẹ già, ở trong thành phố này như lục bình phiêu bạt, như vậy cô có tư cách gì theo đuổi cái loại tình cảm hư vô mờ mịt đây? Tuy nói kết hôn là chuyện lớn của đời người, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là tìm một người cùng bạn hợp tác cùng nhau trải qua chuyện củi gạo dầu muối hàng ngày thôi. Mà những cái đó người vô danh, theo như lời mẹ nói, chính là một người thích hợp.

Tô Hồng Tụ cúi đầu, lặng lẽ mở ra danh bạ của điện thoại di động, thấy được ba chữ Mạnh Tư Thành được đặt ở vị trí quan trọng. Cô nhìn một lát ba chữ kia, cuối cùng kéo qua, tìm được số của người vô danh.

Có lẽ cô nên nghiêm túc tìm bạn trai rồi, tìm người có thể đi đến kết hôn, mà không phải giống như một đứa bé mong mỏi một thứ không phải của mình.

XXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOO

Hôm nay thứ hai, Mạnh Tư Thành lại đến DMC.

Mạnh Tư Thành ngẩng đầu nhìn về phía Tô Hồng Tụ, phát hiện cô đang cúi đầu nhắn tin.

"Dùng đã quen chưa?" Mạnh Tư Thành lơ đãng hỏi.

Tô Hồng Tụ ngượng ngùng ngẩng đầu nói: "Thật xin lỗi, tôi không nên đang giờ làm việc nhắn tin."

Mạnh Tư Thành nâng lên một chút ý cười nói: "Tô Hồng Tụ, vấn đề lớn nhất của cô đó là quá nghiêm túc, biết không?"

Tô Hồng Tụ cũng cười nói: "Thế sao, vậy tôi sẽ thay đổi, có được không?"

Ánh mắt Mạnh Tư Thành dịu dàng nhìn Tô Hồng Tụ, chỉ thấy cô cúi đầu ngượng ngùng cười , giống như hoa nở mùa xuân. Lúc ấy lòng anh dâng lên một cảm giác mềm mại, trong miệng nhẹ nhàng nói: "Không cần. Cô không cần vì bất luận người nào mà phải thay đổi bản thân." Trong giọng nói của anh hàm chứa một chút xíu chính anh cũng không biết đó là cưng chiều.

Tô Hồng Tụ cảm nhận được trong giọng nói của anh có dịu dàng cưng chiều, ngẩng đầu lên lại đón nhận ánh mắt của anh. Ánh mắt của anh —— giống như có chút nóng bỏng.

Gương mặt của cô chợt nóng lên, giống như hô hấp cũng khó khăn, tay cô đang nhắn tin cũng ngừng lại, lại cúi đầu không biết nói gì cho phải.

Mà Mạnh Tư Thành cũng không biết xảy ra chuyện gì, anh ngừng công việc trong tay, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô, điều này làm cho Tô Hồng Tụ càng thêm không biết làm sao.

Thời gian ở nơi này như dừng lại, không khí cũng ngưng lại. Tô Hồng Tụ cảm thấy phòng làm việc vốn rộng rãi giống như bị thu hẹp lại.

Đang lúc cô không biết làm sao thì điện thoại của cô để trên bàn làm việc rung lên.

Mạnh tư thành ho một tiếng, dời mắt trở lại màn hình máy tính của anh, nhàn nhạt nói: "Cô có tin nhắn."

Tô Hồng Tụ giật mình, vội vàng cầm điện thoại di động lên mở ra, có hai tin nhắn chưa đọc, là người vô danh .

"Tối nay có rảnh không, tan việc cùng nhau ăn cơm? :)"

"Tại sao không nhắn lại? Công việc quá bận rộn?"

Tô Hồng Tụ đọc xong, lại để điện thoại di động ở một bên, tiếp tục cúi đầu chăm chỉ làm việc.

Mạnh Tư Thành ngẩng đầu nhìn cô rồi hỏi: "Có tin nhắn sao không nhắn lại?"

Tô Hồng Tụ mấp máy môi, nhỏ giọng nói: "Không phải tin nhắn quan trọng lắm."

Tại sao phải nói dối? Tại sao không nói cho anh biết chuyện cô đi xem mắt? Tại sao không cách nào ở trước mặt anh nhắn tin cho đối tượng đang hẹn hò đây?

Tô Hồng Tụ không giải thích được những câu hỏi này, trong lòng cô rối loạn, liền quyết định ứng phó lung tung.

Mạnh Tư Thành không nghi ngờ gì, trong lòng của anh cái người có chút vụng về Tô Hồng Tụ này còn không có học được nói dối đâu. Vì vậy anh gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Tốt, vậy thì tiếp tục công việc thôi."

Tô Hồng Tụ gật đầu, tiếp tục công việc. Nhưng cô phát hiện cô không thể tập trung như bình thường, luôn suy nghĩ lung tung, thật là tâm loạn như ma.

Thật vất vả đến năm giờ, đây là giờ tan việc của Mạnh Tư Thành. Làm việc cùng Mạnh Tư Thành, tất nhiên cũng là lúc Tô Hồng Tụ tan việc.

Mạnh Tư Thành thu dọn đồ đạc cầm lên cái chìa khóa, Tô Hồng Tụ cũng từ từ thu dọn đồ đạc.

Theo như lệ thường, anh sẽ đưa cô về nhà. Nhưng tối nay. . . . . . không phải cô nên đi gặp người vô danh sao?

Người vô danh cũng gửi nhiều tin nhắn rồi, cô còn chưa trả lời lại.

Mạnh Tư Thành nhìn Tô Hồng Tụ có chút mất hồn mất vía, nhíu mày hỏi: "Sao vậy, có chỗ không thoải mái? Hôm nay hình như tinh thần của cô không tốt lắm."

Tô Hồng Tụ nghe vậy vội vàng lắc đầu.

Mạnh Tư Thành đang muốn nói gì, lúc này chuông điện thoại của Tô Hồng Tụ vang lên.

Tô Hồng Tụ vừa nhìn, người gọi đến chính là người vô danh, cô nhìn trộm Mạnh Tư Thành, không biết nên nhận hay không nhận.

Nếu nhận điện thoại, cô cảm thấy cực kì lúng túng.

Đúng vậy, là lúng túng, Tô Hồng Tụ lo lắng tìm cho mình một lý do, để cho một người tài giỏi như Mạnh Tư Thành biết chuyện một người gần như gái ế là cô muốn đi xem mắt, thì thật quá mức xấu hổ.

Không nhận điện thoại, thì thật không có lễ phép.

Mạnh Tư Thành nhìn Tô Hồng Tụ đang không biết làm sao, lơ đãng hỏi: "Có chuyện gì vậy, sao không nhận điện thoại?"

Tô Hồng Tụ hoảng hốt, vội vàng nhận điện thoại, bước nhanh đi tới bên ngoài phòng làm việc.

Bên kia người vô danh bất đắc dĩ hỏi: "Sao không trả lời tin nhắn vậy?"

Tô Hồng Tụ luôn miệng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, buổi chiều hôm nay tôi rất bận, không có cả thời gian đọc tin nhắn."

Người vô danh nghe nói như thế, thở phào nhẹ nhõm, thử dò xét hỏi: "Vậy buổi tối cô có thời gian không? Cùng nhau đi ăn cơm." Nói xong lại bổ sung: "Nếu không có thời gian, thì để hôm khác vậy."

Giọng nói của người vô danh hơi buồn rầu, xem ra hôm nay không có hi vọng gặp được Tô Hồng Tụ.

Tô Hồng Tụ nhớ tới quyết tâm của cô tối hôm qua, lại nhìn bên trong phòng làm việc, nhỏ giọng nói: " Vậy thì tối nay gặp."

Người vô danh vừa nghe mừng rỡ nói: "Tốt, vậy thì chỗ cũ đi! Không gặp không về."

Tô Hồng Tụ cúp điện thoại trở lại phòng làm việc, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Mạnh Tư Thành, khiến cô càng thêm lúng túng.

Cô cố lấy dũng khí nói: "Mạnh tổng, tối nay tôi có việc, không làm phiền anh đưa tôi về."

Mạnh Tư Thành không nói gì, nhẹ nhàng gật đầu một cái, sắc mặt có chút tối tăm, làm cho người ta khó có thể nắm bắt.

Tô Hồng Tụ ngẩng đầu nhìn anh một cái, không biết giải thích như thế nào. Nhưng cũng tựa như không có cáí gì cần giải thích? Dù sao cô không hiểu bản thân tại sao có chút áy náy, cũng không hiểu tại sao sắc mặt anh có chút khó coi.

Mạnh Tư Thành từ tốn nói: "Đi thôi, cùng nhau đi xuống đi."

Vì vậy sắc mặt của Mạnh Tư Thành không thay đổi bước đi đằng trước, ở phía sau Tô Hồng Tụ đuổi sát theo.

Công ty DMC chính thức tan việc là năm giờ rưỡi, lúc này phần lớn nhân viên công ty vẫn đang mong đợi năm giờ rưỡi đến. Vì vậy dọc theo đường đi tự nhiên gặp mặt nhân viên công ty, mọi người nhìn thấy hai người lúc này đã không còn kinh ngạc, chỉ có bất đắc dĩ, ghen tỵ và không hiểu.

Đi qua quầy lễ tân, nhân viên lễ tân đưa mắt nhìn hai người họ đi ra cửa kính, rồi nhìn bọn họ đi vào thang máy, không khỏi ở trong lòng tự hỏi: Mình có điểm nào không bằng Tô Hồng Tụ chứ ? !

Trong thang máy, bởi vì giờ tan việc chưa đến, nên chỉ có anh và cô.

Không gian bịt kín, chỉ có hai người đều im lặng. Giống như trở lại thời điểm bọn họ vô tình gặp lại trong thang máy.

Mạnh Tư Thành chợt phá vỡ trầm mặc nói: "Cô có tin nhắn và điện thoại gọi đến cũng không ít nha." Giọng nói của anh như cũ rất nhẹ rất nhạt, nghe không ra hàm ý bên trong.

Những lời này nói ra, ngược lại chọc trúng chỗ Tô Hồng Tụ vẫn áy náy.

Cô vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn một chút sắc mặt của Mạnh Tư Thành, ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi, tôi, tôi không nên dùng điện thoại công ty vào việc riêng."

Mạnh Tư Thành nghe vậy, quay đầu đưa mắt nhìn Tô Hồng Tụ một lúc lâu, mới lên tiếng hỏi: "Cô cảm thấy tôi sẽ để ý vấn đề này sao?"

Tô Hồng Tụ hơi khó xử nói: "Tôi cũng không biết anh có để ý hay không, chẳng qua tôi cảm thấy làm như vậy không tốt lắm!"

Mạnh Tư Thành nhìn chằm chằm cái đầu đang cúi xuống thật thấp, nhìn mái tóc mềm mại của cô, chợt cười nói: "Cô. . . . . . Cô chỉ vì loại sự tình như vậy mà lo lắng sao?" Trong giọng nói của anh, mang theo nhàn nhạt bất đắc dĩ.

Tô Hồng Tụ ngượng ngùng mà cười nhẹ. Thật ra cô có chút để ý vấn đề này, nhưng tại sao nghe Mạnh Tư Thành nói, giống như căn bản không phải chuyện gì cần để ý chứ?

Cô mím môi mỉm cười, giải thích nói: "Tôi luôn cảm thấy như vậy là không tốt nha, tôi phát hiện người khác không được tặng điện thoại di động, chỉ có tôi được, như vậy sẽ bị người khác nói ra nói vào."

Mạnh Tư Thành giương nhẹ mày kiếm, nhìn chằm chằm Tô Hồng Tụ nở nụ cười, biết rõ còn hỏi: "A, sẽ nói cái gì?"

Tô Hồng Tụ mặt hơi ửng đỏ, nói xấu có rất nhiều phiên bản, nhưng mỗi phiên bản đều có điểm giống nhau là quan hệ giữa cô và anh không đơn giản. Dĩ nhiên Tô Hồng Tụ ngượng ngùng sẽ không nói ra.

Cô hơi do dự, mới chậm dãi nói: "Người khác sẽ cảm thấy anh đối với tôi quan tâm quá mức, như vậy không tốt."

Mạnh Tư Thành không chấp nhận mà cười nói: "Quan tâm quá mức thì sao? Cô là bạn học cũ của tôi, tôi quan tâm cô một chút thì thế nào? Tôi chính là muốn chăm sóc cô, thì xảy ra chuyện gì sao? Nơi nào đến phiên bọn họ nói này nói nọ!"

Mặt của Tô Hồng Tụ càng đỏ hơn, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Người khác sẽ hiểu lầm quan hệ của chúng ta . . . . . ."

Nói xong mặt cô liền nóng lên, nhịp tim cũng tăng nhanh.

Cô không biết tại sao lại nói ra chuyện này, đây xem là thử dò xét sao? Trong lòng Tô Hồng Tụ hơi run rẩy.

Mạnh Tư Thành nghe được câu này, nụ cười dần dần thu lại.

Anh nhìn chiếc cổ trắng nõn của Tô Hồng Tụ khẽ ửng hồng, chợt cảm thấy một loại cảm giác hít thở không thông.

Anh đang vây xung quanh cô một cái lưới, một cái lưới vô hình.

Nhưng, hiện tại anh có nên buộc chặt cái lưới này lại không?

Anh nhìn Tô Hồng Tụ vẫn đang cúi thấp đầu, không khỏi hỏi bản thân, cái này có làm con mồi sợ hãi, không biết cô đã chuẩn bị xong chưa?

Qua một lúc lâu, Mạnh Tư Thành nghe được anh lấy một loại thái độ giống như không để ý, nhẹ nhàng nói: "Đó chẳng qua chỉ là mấy câu chuyện bát quái nhàm chán thôi, cô không cần để ý là được."

Tô Hồng Tụ nghe xong những lời này.

Những lời này khiến lòng cô như một khối băng.

Sau khi băng tan ra, thì là nước lạnh.

Lòng của cô cũng lạnh dần.

Tại sao vốn chính là cao không thể với, cô lại cố tình ôm lấy một tia hi vọng yếu ớt đây? Cô ở trong lòng âm thầm châm biếm bản thân.

Sau đó cô ngẩng đầu lên, cố mỉm cười, cười như không hề để ý chút nào.

Mạnh Tư Thành nhìn Tô Hồng Tụ mỉm cười, trong lòng có chút không ra vị gì. Nhưng anh tự nhủ, thật may là hiện tại không nói, nếu làm con mồi nhỏ sợ hãi, hiển nhiên cô còn chưa chuẩn bị xong.

Thang máy kêu đinh một tiếng, đến tầng một, hai người đi ra thang máy.

Mạnh Tư Thành nhìn bên ngoài trời đã dần tối, nhàn nhạt hỏi: "Trời đã hơi tối, cần tôi đưa cô đi không?" Anh biết Tô Hồng Tụ buổi tối có việc, nhưng không biết Tô Hồng Tụ có việc gì.

Tô Hồng Tụ vội vàng lắc đầu nói: "Không cần đâu, chỉ cách mấy trạm xe buýt thôi."

Mạnh Tư Thành gật đầu, rồi đi hướng chỗ xe của anh đậu.

Đi vài bước, anh do dự, quay đầu lại, nhìn Tô Hồng Tụ nói: "Tô Hồng Tụ."

Tô Hồng Tụ quay đầu lại, nhẹ nhàng ừ một tiếng, trong mắt hơi khó hiểu.

Mạnh Tư Thành nhẹ giọng "Khụ" một tiếng, lúc này mới hỏi: "Người nào vừa gọi điện thoại tới vậy?"

Sau khi nói xong, Mạnh Tư Thành đột nhiên cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên, vội vàng bổ sung nói: "Hiện tại có rất nhiều tên lừa gạt, ở bên ngoài đều không an toàn. Cô buổi tối muộn đi ra ngoài, phải chú ý một chút."

Tô Hồng Tụ nhìn thấy dáng vẻ ân cần của Mạnh Tư Thành, chợt cảm thấy một loại ấm áp trước nay chưa có.

Ở nơi thành thị xa lạ, chưa từng có người quan tâm với cô như vậy?

Cô mím môi cười nói: "Không sao đâu, người tối nay tôi gặp là biết gốc biết rễ ." Là cháu trai của một dì ở quê, có thể xem là biết gốc biết rễ nhỉ?

Mạnh Tư Thành không nghe được câu trả lời anh muốn nghe, khẽ nhíu mày, nhẹ giọng "Nha" một tiếng.

Tô Hồng Tụ chợt muốn dứt khoát trực tiếp nói cho Mạnh Tư Thành chuyện cô đi xem mắt, nhưng lời đến khóe miệng thế nào cũng không nói ra được, đồng thời, chuyện này còn chưa chắc chắn, nói ra chẳng phải rất mất thể diện?

Huống chi, ở trước mặt Mạnh Tư Thành tài giỏi như vậy nói chuyện cô đi xem mắt, điều này làm cho cô cảm thấy khó mà mở miệng.

Anh ưu tú như vậy, cô thấy mình hèn mọn nhỏ bé đã lớn tuổi phải dựa vào trong nhà giới thiệu đi xem mắt, nên đồng tình như thế nào đây?

Vì vậy cô hít một hơi thật sâu, cúi đầu nhỏ giọng nói: " Một bạn học cùng đại học, gần đây đến thành phố S, nói muốn hợp mặt."

Mạnh Tư Thành đột nhiên cảm thấy lòng của anh đang treo ngược lên bây giờ mới rơi xuống.

Anh dịu dàng nhìn Tô Hồng Tụ, lần nữa xác nhận nói: "Thực sự không cần tôi đưa đi sao?."

Tô Hồng Tụ vội vàng lắc đầu nói: "Không cần không cần."

Mạnh Tư Thành cười nhẹ nói: "Tốt, vậy cô đi cẩn thận."

====

Một lát sau, Mạnh Tư Thành lái xe ra bãi đậu xe thì thấy Tô Hồng Tụ quàng một chiếc khăn hồng đang lên một chiếc xe buýt.

Anh nghĩ tới bộ dạng Tô Hồng Tụ lắc đầu liên tục, bên môi tràn ra một nụ cười.

Tô Hồng Tụ, thật sự là một người rất dễ xấu hổ, không phải sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện