Mấy ngày nay Mạnh Tư Thành càng cảm thấy Tô Hồng Tụ kỳ lạ, giống như gần đây ở ngoài thời gian làm việc anh muốn liên lạc với cô trở nên khó khăn rồi, hơn nữa khi anh và cô nói chuyện, cô giống như luôn mất hồn.

Điều này khiến một tia lo lắng núp ở sâu trong lòng Mạnh Tư Thành lớn dần lên. Con người của Tô Hồng Tụ rõ ràng nhìn rất đơn giản, tại sao đối với anh mà nói tựa như một mê cung đây ? Anh giăng ra lưới, nhưng cô giống như sương mù, khiến anh không thể bắt được đầu mối? Mạnh Tư Thành bận rộn mấy ngày, cuối cùng rút ra được một ngày, cố ý chạy đến DMC giả bộ chăm chỉ, thật ra thì mắt thỉnh thoảng quét về phía Tô Hồng Tụ đang vùi đầu chiến đấu hăng hái với công việc.

Anh nghĩ buổi tối sẽ dẫn cô đến một nơi thanh tĩnh để ăn cơm, sau đó cùng cô nói chuyện một chút.

Nói chuyện một chút, nói chuyện gì đây? Thẳng thắn nói với cô tâm sự trong lòng của anh sao ?

Mạnh Tư Thành khép hờ mắt, tim tự nhiên cũng đập thật nhanh, khiến trên mặt cũng có một chút hồng lên.

Đúng lúc Tô Hồng Tụ ngẩng đầu nhìn về phía anh, ngạc nhiên phát hiện khuôn mặt của anh có một chút hồng, vội vàng hỏi: "Tổng giám đốc, mặt anh làm sao đỏ rần lên vậy? Có phải không thoải mái ở đâu không ?"

Mạnh Tư Thành xấu hổ nhẹ "Khụ" một tiếng, lắc đầu nói: "Không sao, có thể do quá nóng."

Làm một thư ký tận tâm, Tô Hồng Tụ nghe anh nói vậy lập tức đứng dậy đi xem máy điều hòa không khí. Không có vấn đề gì đang là 22 độ, cũng không bật chế độ thổi nóng.

Cô nghi hoặc nhìn Mạnh Tư Thành, thấy trên người Mạnh Tư Thành chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, chỗ cổ áo còn mở ra một nút áo, nhìn qua bộ dáng rất tùy ý, thậm chí có một chút hấp dẫn.

Mạnh Tư Thành cảm thấy ánh mắt của Tô Hồng Tụ nhìn chằm chằm chỗ cổ áo của anh, chợt có một loại cảm giác quỷ dị không được tự nhiên. Anh biết bản thân suy nghĩ nhiều, nhưng anh vẫn không nhịn được cổ họng ngứa ngáy, lần nữa nhẹ "Khụ" một tiếng rồi nói: "Tôi không sao, cô không cần phải để ý."

Tô Hồng Tụ thu hồi lại suy nghĩ vừa rồi của cô, nhìn trên mặt Mạnh Tư Thành càng ngày càng đỏ, trở về ngồi vào vị trí công tác của cô, đồng thời nghĩ tới có nên nói Mạnh Tư Thành đi bệnh viện kiểm tra một chút không đây?

Cô chợt nghĩ đến công ty có một chiếc hòm nhỏ, phía trên có dấu chữ thập màu đỏ, hình như là hòm thuốc công cộng, liền vội vàng chạy đi.

Mạnh Tư Thành đang có chút không được tự nhiên, thấy cô đi ra ngoài cũng không hỏi nhiều, không tự chủ đưa tay sờ sờ chỗ cổ áo của mình.

Anh sớm đã thành thói quen mặt không biến sắc, có rất ít người có thể dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của anh, cũng có rất ít người có thể khiến anh mất bình tĩnh như thế. Tại sao khi anh bị Tô Hồng Tụ nhìn lại khiến cho anh mất bình tĩnh đây ?

Mạnh Tư Thành không nghĩ cô lại ảnh hưởng lớn đến cảm xúc của anh như thế, vì vậy một điểm bất an vẫn chất chứa trong lòng anh dần dần xông ra, sắc mặt anh cũng dần trầm xuống. Tô Hồng Tụ, một Tô Hồng Tụ bình thường, chẳng lẽ đối với anh có ảnh hưởng lớn như thế sao?

Ở lúc anh đã tự tin để có thể nắm tất cả mọi thứ trong tay, ở lúc anh cho rằng trên thế giới này không có bất kỳ vật gì có thể đánh ngã được anh thì cô xuất hiện trước mặt anh, ảnh hưởng đến suy nghĩ của anh, khiến anh dễ dàng cảm thấy bất an.

Vào giờ khắc này, nội tâm của Mạnh Tư Thành thật phức tạp.

Lúc anh hiểu ra anh đã yêu cô, anh muốn theo đuổi cô, cũng muốn chăn sóc cho cô, nhưng khi anh phát hiện Tô Hồng Tụ như một đám sương mù thì anh có một loại cảm giác lo lắng không hiểu được. Ở trước mặt Tô Hồng Tụ, tự ái của anh đã từng bị tổn thương. Mặc dù vết thương đã sớm khỏi hẳn, anh cũng cho là mình đã sớm không cần để ý đến, nhưng hôm nay ở trước mặt cô loại cảm giác không được tự nhiên này lại trỗi dậy mãnh liệt, khiến Mạnh Tư Thành ý thức được, thì ra tất cả ngụy trang của anh khi đứng trước mặt Tô Hồng Tụ đều bị phá hủy hết.

Chỉ cần một ánh mắt của Tô Hồng Tụ, trong nháy mắt anh giống như lại trở về chàng trai mười mấy năm trước chỉ có hai bàn tay trắng liên tiếp thất bại trước mặt Tô Hồng Tụ .

Một Mạnh Tư Thành trấn định tự nhiên, một Mạnh Tư Thành bình tĩnh ung dung, đây là kết quả mười năm anh rèn luyện được. Mười năm rèn luyện, ở trước mặt một Tô Hồng Tụ bình thường lại không chịu nổi một kích sao?

Lúc anh đang suy nghĩ, Tô Hồng Tụ đẩy cửa tiến vào, tay cầm một cái nhiệt kế.

Cô mở nhiệt kế ra, đem nhiệt kế để xuống 35 độ, sau đó đưa đến trước mặt Mạnh Tư Thành nói: "Tổng giám đốc, anh thử đo nhiệt độ đi!"

Đôi mắt Mạnh Tư Thành lạnh nhạt nhìn lên .

Tô Hồng Tụ thấy được ánh mắt lạnh nhạt của Mạnh Tư Thành, chợt không biết phải làm sao .

Ánh mắt của anh lạnh nhạt mà xa xôi, giống như nhìn một khoảng không nào đó. Anh ngước mắt nhìn cô, nhưng lại như cũ khiến cô có một loại cảm giác ánh mắt anh đang từ trên cao nhìn xuống cô vậy.

Tô Hồng Tụ nhất thời có chút cà lăm nói: "Mạnh tổng. . . . . . Có muốn thử đo nhiệt độ một chút hay không ?"

Giọng nói của Mạnh Tư Thành lạnh nhạt trầm thấp, tràn đầy cảm giác uy nghiêm nói: "Đặt ở chỗ đó đi, tôi không cần."

Tô Hồng Tụ vội vàng đem nhiệt kế để ở một bên, rồi nhanh chóng trở về ngồi lại vị trí của cô .

Cô vừa làm việc vừa sợ hãi ở trong lòng, thỉnh thoảng len lén ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Tư Thành.

Không sao hiểu được, ở trong lòng Tô Hồng Tụ rút ra một kết luận về Mạnh Tư Thành. Đồng thời một lần nữa bất đắc dĩ cộng thêm mất mác thừa nhận, cô và anh quả nhiên vĩnh viễn không ở cùng một tần số.

Mạnh Tư Thành đang suy nghĩ gì, Tô Hồng Tụ vĩnh viễn không bao giờ hiểu được .

==Mạnh Tư Thành nhìn ánh mắt cẩn thận của Tô Hồng Tụ tất nhiên hiểu được trong lòng cô đang lo sợ, trên mặt anh như cũ vẫn trấn định tự nhiên, nhưng trong lòng lại là sóng biển ngập trời .

Anh nắm thật chặt con chuột trong tay, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, nhưng lại xem không vào bất kỳ một chữ nào.

Tại sao phải làm vậy chứ?

Tại sao phải hù dọa cô ấy đây?

Chuyện đã qua thì đã là quá khứ, cần gì phải để ý chứ?

Không phải anh đã sớm biết, mọi hành động của Tô Hồng Tụ đều có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của anh sao, hiện tại anh đang đi so đo cái gì đây?

Bây giờ còn cần đi thổ lộ sao? Bây giờ nói thế nào được? Vô luận bây giờ anh nói cái gì, cô tin mới là lạ!

Đang lúc trong lòng Mạnh Tư Thành sôi trào không dứt đồng thời sắc mặt càng ngày càng khó coi, chuông điện thoại của anh reo lên.

Anh cầm lên, thật bất ngờ, lại là bạn tốt thời trung học, đồng thời cũng là bạn thân lúc đại học —— Tôn Bách Công.

Sau khi tốt nghiệp đại học ở lại Bắc Kinh làm việc, hôm nay không biết tại sao chợt chạy đến thành phố S chơi. Sau một hồi nói chuyện, Tôn Bách Công nói tối nay nếu như có thời gian thì mọi người cùng nhau ăn bữa cơm gặp mặt.

Mạnh Tư Thành ngước mắt nhìn Tô Hồng Tụ đang cúi đầu nghiêm túc làm việc nhưng rõ ràng có chút lo lắng một cái, đồng ý Tôn Bách Công nói: "Tốt, vậy buổi tối nay để tôi làm chủ nhà tận tình tiếp đón đi !"

Tôn Bách Công không khách khí cười nói: "Đó là đương nhiên! Tôi chạy đến thành phố S chính vì muốn làm thịt tên tiểu tử cậu mà !"

Nghe Tôn Bách Công nói vậy, Mạnh Tư Thành cũng cười: "Nghe cậu nói như thế, tôi thật có chút lo lắng bị cậu ăn sạt nghiệp rồi."

Tôn Bách Công xì mũi coi thường nói: "Thôi, không phải bày ra bộ dạng đó! Trong đám bạn học chúng ta hiện tại tình trạng tốt nhất chính là cậu, làm như chúng ta không biết đấy! Dù sao tối nay anh em đã quyết định rồi! Không ăn cho cậu sạt nghiệp thì chưa về!"

Mạnh Tư Thành không nhịn được cười lên, nói: "Được rồi, tôi chờ cậu ăn sạt nghiệp."

Hai người nói thêm vài câu, đồng thời hẹn địa điểm, liền muốn cúp điện thoại.

Ai ngờ trước khi cúp điện thoại, Tôn Bách Công thần thần bí bí nói: "Lần này tôi đến, còn dẫn theo một người nữa, cậu cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt nha!"

Mạnh Tư Thành cười, gật đầu nói: "Được rồi, bất luận là thần thánh phương nào,cứ phóng ngựa tới đây!"

Sau khi cúp điện thoại, Mạnh Tư Thành suy nghĩ một chút, lại cầm điện thoại lên gọi, điện thoại vừa thông máy anh chỉ nhàn nhạt ra lệnh: "Tối nay đặt cho tôi một phòng riêng ở Khải Phi." Bên kia vội vàng đồng ý, Mạnh Tư Thành liền cúp điện thoại.

Tô Hồng Tụ ngồi ở một bên nghe anh nói chuyện điện thoại, đầu tiên nghe được đối phương là Tôn Bách Công thì hơi vui mừng, dù sao cũng là bạn học cũ nhiều năm không gặp, sau đó lại thấy Mạnh Tư Thành gọi điện đặt nhà hàng thì trong lòng cô âm thầm áy náy, dù sao, người làm thư ký là cô! Tại sao Mạnh Tư Thành chưa bao giờ để cô làm những chuyện này ?

Cô nghĩ đây, liền cúi đầu hơi không được tự nhiên, đồng thời tự hỏi bản thân có phải vẫn chưa làm tròn bổn phận của một thư ký hay không.

Mạnh Tư Thành nhìn bộ dạng Tô Hồng Tụ đang cúi đầu, trong lòng anh vừa mới bốc lên hối hận lập tức tiêu tán hơn phân nửa.

Tôn Bách Công là bạn tốt của anh, không sai, nhưng anh cũng không quên được sự việc của nhiều năm về trước.

Anh cố gắng đi làm thêm, chính vì muốn tiết kiệm chút tiền để lúc nghỉ hè đi thăm cô, nhưng cô thì sao?

Sự kiện kia làm cho Mạnh Tư Thành một đả kích thật lớn, khiến một thời gian thật dài anh không thể nào quên được. Mặc dù sau khi anh tỉnh táo lại dùng lý trí phân tích chuyện này, hơn nữa cố ý thử dò xét suy nghĩ của Tôn Bách Công, anh rút ra kết luận Tôn Bách Công không có ý gì với Tô Hồng Tụ, nhưng anh vẫn không cách nào quên được loại cảm giác đau đớn lúc đó.

Vì vậy lại trở về chuyện vừa xảy ra lúc nãy, Mạnh Tư Thành, nếu như hiện tại Tô Hồng Tụ lại làm một chuyện tương tự như vậy, anh có thể tránh thoát được không? Có thể bảo đảm bản thân sẽ không bị thương tổn sao?

Mạnh Tư Thành sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Tô Hồng Tụ, giống như lơ đãng nói: "Tôn Bách Công đến thành phố S chơi, tối nay hẹn cùng nhau ăn cơm, cô cũng cùng đi nhé." Nói xong đôi mắt anh cẩn thận quan sát thái độ của Tô Hồng Tụ .

Mà Tô Hồng Tụ nghe xong, kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhỏ giọng hỏi: "Tôi cùng đi? Như thế có được không?"

Tôn Bách Công và Mạnh Tư Thành là anh em tốt nhiều năm, lần này gặp lại tất nhiên có rất nhiều lời muốn nói, mà cô là một người không chơi thân với họ lắm cùng đi, hình như không được hay .

Thấy bộ dạng cô kinh ngạc, Mạnh Tư Thành không nói ra được tâm trạng anh là vui hay không vui, lạnh lùng nói: "Năm đó người ta đã nhiệt tình chiêu đãi cô, hiện tại cô không muốn đi sao ?"

Tô Hồng Tụ không nói gì, hoàn toàn im lặng. Thật sự cô nên đi, chỉ bằng người ta đã từng chiêu đãi qua cô, vì vậy cô khẽ gật đầu một cái.

Mạnh Tư Thành nhìn bộ dạng cô ngây ngốc gật đầu, cầm thật chặt con chuột trong tay, kêu răng rắc, anh chợt đứng lên nói: "Cô làm việc tiếp đi, tôi đi ra ngoài một chút."

Nói xong không đợi cô nói gì liền đạp cửa mà đi.

Tô Hồng Tụ trợn mắt há mồm nhìn bộ dạng anh đạp cửa đi ra, một lần nữa không hiểu đang anh làm sao.

Mạnh Tư Thành, làm sao vậy?

=

Cả buổi chiều Tô Hồng Tụ làm việc trong tâm trạng thấp thỏm lo âu, khi sắp đến giờ tan việc, cô cho rằng Mạnh Tư Thành sẽ không trở lại nữa, kết quả lúc này cửa phòng làm việc đột nhiên bị mở ra.

Mạnh Tư Thành mím môi nhìn cô, nhàn nhạt nói: "Thu dọn đồ đạc, đi thôi."

Tô Hồng Tụ vội vàng đứng lên, cuống quít thu dọn đồ đạc, vội vàng bỏ vào trong túi.

Mạnh Tư Thành nhìn bộ dạng cô hốt hoảng, đứng ở cửa phòng làm việc không nói lời nào.

Tô Hồng Tụ thu thập xong, cầm túi xách nhỏ giọng nói: "Tôi thu dọn xong rồi, đi luôn bây giờ sao ?"

Mạnh Tư Thành ngưng mắt nhìn gương mặt của cô đang không biết phải làm sao, rồi anh chợt xoay người bước đi thật nhanh ra ngoài.

Tô Hồng Tụ do dự một chút, vội vàng chạy chậm đuổi theo.

Cô tự nói với mình, không có biện pháp, cô đang đi theo một ông chủ có tính cách khó hiểu như vậy, anh chính là một người như thế, từ thời trung học đã là như vậy rồi.

Nhưng, trong lòng cô vẫn nổi lên uất ức.

Mấy ngày trước, anh còn rất dịu dàng, dịu dàng đến mức cô dường như muốn hiểu lầm.

Tác giả có lời muốn nói: giải thích một chút, tính cách của Mạnh Tư Thành thật sự rất khó hiểu.

Một lần bị rắn cắn, lại phát hiện thì ra bản thân quan tâm đến con rắn này, lập tức rất lo lắng.

Anh là loại dựa vào bản thân hai bàn tay trắng dựng nghiệp nên có tâm lý tự bảo vệ bản thân hơi mạnh.

==Trong truyện này nội tâm của nam chính và nữ chính đều có khúc mắc, cho nên bọn họ muốn hạnh phúc ở chung một chỗ, thì phải từ từ, cởi ra khúc mắc của bản thân, cũng học được thế nào là yêu, là chung đụng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện