Edit: Băng Di
Một trận này, Tiết Trạm có vẻ thần thanh khí sảng mi phi vũ nhạc, trái lại Địch Đào, vẻ mặt ủ rũ sinh vô khả luyến cộng thêm hai cái vành mắt đen thui nổi bật, Địch Chân nhìn vào, lập tức trừng tới: “Nhiều năm như vậy một chút tiến bộ cũng không có! Mất thể diện!”
Địch Đào: “.......” Đứa con nhìn dọa người cũng tốt hơn muốn làm Cơ! Biết cái gì là muốn làm Cơ không? Chính là cái quan hệ nam nam bất chính đoạn tử tuyệt tôn kia đấy! Tục xưng ‘ đoạn tụ’ đấy!
Địch Chân tất nhiên không có thuật đọc tâm, chỉ biết là đứa con đang bày ra vẻ mặt ấm ức, lúc này lửa giận tạch tạch bốc lên đỉnh đầu: “Ngươi còn không chịu phục? Ngươi nói một chút xem, từ nhỏ đến lớn ngươi đánh thắng qua hắn sao? Ăn nhiều cơm vài năm kia đều ăn đến bụng cẩu đi!”
Địch Đào ‘bụng cẩu’ cảm thấy tâm tính thiện lương thật là mệt!
Cuối giờ tuất Địch Chân đứng dậy cáo từ, cả đám Tiết Trạm tiễn tới cửa, Địch Chân hướng về phía Chu Kì Lân chắp tay: “Trung quốc công cùng đi với chúng ta chứ?”
Chu Kì Lân khẽ động mày.
Tiết Trạm nghĩ muốn lắc đầu, nhưng miết đến biểu tình thấy chết không sờn của Địch Đào, đành phải lâm thời sửa miệng: “Vậy nếu không Quốc công gia liền cùng Hầu gia cùng nhau đi đi?”
“......” Định ngủ lại thì sao? Cuối cùng Chu Kì Lân định ngủ lại một đêm không thành, hôm sau ý chỉ của hoàng đế phong cho chi nữ của Trấn Bắc hầu là Địch Khanh Khanh làm Phúc Trữ huyện chủ xuống tới, cả kinh thành đều ghé mắt, chỉ là danh hào Phúc Trữ huyện chủ này còn chưa có giảm độ nóng, liền truyền ra tin tức cùng đích tử chi thứ hai của Định Viễn Hầu phủ đính hôn.
Tất cả mọi người choáng váng, đích tử của chi thứ hai của Định Viễn Hầu phủ? Ai? Trước kia làm sao không có nghe nói qua?
Kinh ngạc thì kinh ngạc, khiếp sợ thì khiếp sợ, hôn sự định cũng cứ định rồi, chỉ là nhiệt độ này còn không có giảm xuống, lại truyền ra tin tức trưởng tôn của thái phó là Từ Trường Lâm được tứ hôn, đối tượng bất ngờ lại là đích nữ chi thứ hai của Định Viễn Hầu phủ.
Lần này như nước rơi vào chảo dầu, tất cả mọi người muốn hỏi một câu, chi thứ hai của Định Viễn Hầu phủ này là cái quỷ gì? Đích tôn kế thừa tước vị không có chút động tĩnh, lại còn người đầu bạc tiễn người đầu xanh, chi thứ hai này không lên tiếng thì thôi, bỗng nhiên nổi tiếng vì xuất hiện một vị thế tử hung tàn, một thân võ nghệ cùng Trung quốc công đệ nhất kinh thành sánh ngang vai, kết quả đệ đệ còn thú chi nữ của Trấn Bắc hầu, Phúc Trữ huyện chủ mới được sắc phong! Muội muội cũng không kém, được gả cho Từ Trường Lâm, ‘công tử đệ nhất kinh thành’! Tổng cộng ba huynh muội, trưởng huynh hung tàn, thứ tử thú huyện chủ, muội muội gả cho trưởng tôn thái phó, chi thứ hai này là muốn lên trời hay là sao?
Lời đồn đãi nổi lên bốn phía trong Kinh thành, chi thứ hai cùng nhau nổi bật vô nhị, Tiết Trạm nghe lời đồn đãi thầm nghĩ, hắn không chỉ hung tàn còn thông đồng với Trung quốc công ‘ đệ nhất kinh thành’ trong miệng các ngươi đó! Không phục? Có giỏi cắn ta nha!
Mặc cho lời đồn đãi nổi lên bốn phía, ba nhà chuyện ta ta làm đem nghi thức đính hôn hứa hôn làm xong, thương nghị qua đi, Tiết Lan đính hôn trước, đại hôn định đến tháng tám sang năm, xét thấy cùng năm một cưới một gả không tốt, hôn kỳ của Tiết Côn liền định sang đầu tháng chín năm nay, cách hiện tại chỉ có gần ba tháng.
Thời gian này không thể không vội vàng, nhưng cũng đã tranh thủ sự yêu mến của Chu Lệ để kéo dài đến thời hạn dài nhất, hắn thân là hoàng đế, càng nên vì đại cục suy xét, ba tháng đã là cực hạn, trong triều lo lắng chuyện an nguy vùng biên giới phía bắc cũng đều không phải là bịa đặt.
Cũng may hai nhà cũng không phải toàn bộ không có chuẩn bị, dù sao con cái cũng đã lớn, phụ mẫu cuối cùng cũng phải suy xét đến những chuyện này, hơn nữa Tiết Côn cùng Địch Khanh Khanh sớm có hôn ước phía trước, hai bên phụ mẫu đương nhiên từ rất sớm đã bắt đầu chuẩn bị vật phẩm sính lễ đồ cưới vân vân, hỉ phục vốn khó nhất cũng vì thân phận huyện chủ của Địch Khanh Khanh, được phủ nội vụ chuẩn bị, mà hỉ phục của nhà trai so với nhà gái cũng đơn giản hơn vài lần, cho dù Địch Khanh Khanh thêu thùa may vá không tốt, đã có Trấn Bắc hầu phu nhân cùng thế tử phu nhân hỗ trợ, vậy là đủ rồi.
Vì ngại Địch Chân ở kinh thành, Tiết Trạm làm việc hơi có thu liễm, nghẹn nửa tháng sau rốt cục không nín được, tìm lý do ban đêm tá túc phủ Trung quốc công, nói đến hai người đính ước vài tháng, nhưng số lần trên giường cũng đếm trên đầu ngón tay! Thời điểm vừa mới định tình ngươi nùng ta nùng thì cùng Xích Lực đại chiến, vừa quân tình khẩn cấp vừa bị quần chúng nhìn chằm chằm, hai người thực ngượng ngùng lăn cùng nhau, đánh thắng xong, Tiết Trạm lại hộ tống Vương thái tử Xích Lực quay về kinh, lúc sau Chu Kì Lân khải hoàn quay về triều, hai người dính một đêm, dư ôn còn chưa hết dư vị, Địch Chân quay về kinh.
Vừa thu liễm chính là nửa tháng, với hai người huyết khí phương cương mà nói, quả nhiên là dày vò!
Cách nửa tháng lại xoá bỏ lệnh cấm đối với hai người mà nói, đêm nay quả nhiên là kịch liệt đến cực điểm, cứ thế ngày hôm sau Tiết Trạm còn hồi vị vô hạn không biết xấu hổ ôm lấy Chu Kì Lân vừa đến đây hôn lưỡi tiêu chuẩn.
Lúc đó hai người ở Định Viễn Hầu phủ, cũng là ở tiểu viện của mình, Tiết Trạm chưa từng nghĩ tới còn có người dám không lịch sự không thông báo đã xông vào!
Này đây, hiện ra ở trước mắt Địch Chân chính là, Tiết Trạm ôm lấy cổ Chu Kì Lân, Chu Kì Lân đỡ thắt lưng hắn, hai người hôn khó phân thắng bại! Hai đại nam nhân ôm cùng một chỗ đánh sâu vào thị giác, huống chi một người trong đó lại là Tiết Trạm lão nhìn từ bé đến lớn!
Nhất thời, Địch Chân vừa sợ vừa giận: “Các ngươi đang làm cái gì?!”
Bất ngờ không kịp phòng bị chộp lúc đang hoạt động, Tiết Trạm cả kinh, Chu Kì Lân hướng về phía Địch Chân lửa giận thành bão, lên tiếng trước: “Hầu gia.” Thân hình cũng hơi hơi di động nửa bước, đem Tiết Trạm cản chặt chẽ.
Tiết Trạm cảm động, nhưng cử chỉ này lại thành công làm cho lửa giận của Địch Chân đốt cao một quãng tám! Khó thở công tâm, trực tiếp một cước quét ngang Chu Kì Lân!
Trong lúc chịu không duyên cớ cùng với né tránh, Chu Kì Lân hơi hơi lui về phía sau hai bước lựa chọn né tránh.
Địch Đào cũng vừa vặn bắt kịp, thu hồi một thân da gà, vội xông lên ngăn lại: “Cha, ngài bình tĩnh trước đã!”
Tiết Trạm Phục hồi tinh thần lại giữ chặt Chu Kì Lân, hướng về phía Địch Chân tức giận mắng: “Tử hồ ly ngài muốn làm gì?” Làm trò trước mặt hắn, đánh nam phiếu của hắn? Hỏi qua hắn chưa?
Địch Chân tức giận muốn nứt mắt, gầm nhẹ: “Ngươi còn có mặt mũi nói? Cút lại đây cho ta!”
Tiết Trạm lúc này dính trở lại: “Dựa vào cái gì bảo ta cút qua?”
Địch Đào cấp bách đến nhảy loạn, vội khuyên nhủ: “Cha, ngài bình tĩnh trước, hảo hảo nói! Nơi này là Định Viễn Hầu phủ, nháo lớn nhục nhã.” Chuyển sang khuyên Tiết Trạm: “Ngươi cũng bình tĩnh một chút, ít gây chuyện!”
Nhìn thấy hai người tức giận giống như hai con gà chọi đã bình tĩnh một chút, Địch Đào lau cái ót đầy mồ hôi, hướng về phía Chu Kì Lân chần chừ nói: “Nếu không Quốc công gia đi về trước?”
Chu Kì Lân nhíu mi, rõ ràng cự tuyệt.
Tiết Trạm nhận được ánh mắt Địch Đào ném tới, ho một tiếng: “Ngươi đi về trước đi, trở lại ta lại đến tìm ngươi.”
“Ta lo lắng.” Hắn còn nhớ trước đó Địch Chân đánh Tiết Trạm đi đứng bất tiện, khi đó còn không có sinh tâm tư, cũng xem như chuyện vui cho qua, nhưng hiện tại khác nhau, hắn không vui khi Tiết Trạm bị đánh, lại càng không vui khi Tiết Trạm bị khó xử.
” Có cái gì lo lắng? Hai người bọn họ cũng vây không được ta, yên tâm, trở về đi.”
Chu Kì Lân cuối cùng bị khuyên rời khỏi, Địch Đào quay đầu đi đóng cửa cửa sổ lại, lại thấy lão cha nhà mình tức giận cầm đồ vật đập bể, vội xông lên: “Cha bình tĩnh một chút! Hảo hảo nói, đừng động thủ.”
” Hừ! Tiểu tử này có cái gì đâu, đánh một trận, đánh đến khi hắn đau sẽ biết sai rồi!” Địch Chân hừ lạnh, nhưng vẫn theo lời thả thứ đang cầm xuống.
Địch Đào thở ra một hơi đi thả đồ vật về chỗ cũ, Tiết Trạm trực tiếp đáp trả lại: “Ta sai rồi? Ta sai chỗ nào? Chỉ cho nam nữ hoan ái thì không thể cho nam nam hoan ái sao?”
” Ngươi còn để ý?” Địch Chân giận sôi.
” Ta làm sao không để ý? Ta bất quá chỉ nói chuyện yêu đương, làm gì, còn cản trở ai? Chỉ có ngươi, tự vào phòng người khác không nói còn động thủ đánh người! Ta mắng ngươi đấy tử hồ ly! Nếu không nể phần lão nhân, ta đánh cho ngươi không thể tự gánh vác cuộc sống!”
Địch Chân tức giận run run, Địch Đào vội vàng khuyên nhủ: “Cha, xin ngài bớt giận trước, xin bớt giận, A Trạm nói kỳ thật cũng có đạo lý, chuyện tình cảm không làm phiền đến ai, không ăn trộm, không cướp đoạt...”
“Thúi lắm!” Địch Chân một phen đẩy nhi tử ra, từ phản ứng vừa rồi biết ngay Địch Đào sợ là sớm biết rồi, cực tức giận quát: “Ngươi ngốc một bên cho lão tử đi! Trở về lại thu thập ngươi! Còn có ngươi!” Ngón tay chỉ Tiết Trạm, rống giận: “Quỳ xuống cho lão tử!”
Tiết Trạm bĩu môi, vén y bào, quỳ xuống ngay tại chỗ.
Địch Chân thở sâu, mắt nhìn chằm chằm Tiết Trạm: “Ngươi nói ngươi không sai, vậy ngươi nghĩ tới chuyện sau khi bại lộ chưa? Nghìn người chỉ trích, dư luận chê trách, ngày ngày bị người chỉ trỏ, ngươi cho là sống dễ chịu? Cho dù chính ngươi không để ý, nãi nãi ngươi thì sao? Cha ngươi, nương ngươi, Tiểu Côn sắp đón dâu, Tiểu Lan đem gả vào phủ thái phó, ngươi nghĩ tới bọn họ không?!”
” Trung quốc công cô độc, sau lưng ngươi có Định Viễn Hầu phủ to lớn, vả lại người ngươi đắc tội, đối thủ tuyệt đối sẽ không tạo cảnh thái bình giả tạo, có khả năng nhất chính là bị người có tâm đâm chọc đến Hoàng Thượng, ngươi cho là Hoàng Thượng sẽ làm như thế nào?”
” Đúng, ngươi một thân võ nghệ, lại giỏi luyện binh, Hổ Báo Doanh dưới sự chưởng quản của ngươi thoát thai hoán cốt, một trận chiến cùng Xích Lực lập quân công tuyệt đỉnh! Nhưng ngươi đừng quên, ngươi không có Trung quốc công ngươi làm tốt sao? Đánh Xích Lực một trận nếu như không có Trung quốc công chỉ huy đắc lực, ngươi cho là ngươi có thể hoàn hảo không tổn hao gì hoàn thành?”
” Ngươi ngẫm lại, so với uy vọng, so với năng lực, so với danh tiếng, điểm nào ngươi cho là Hoàng Thượng sẽ thiên vị ngươi nhất? Đến lúc đó có khả năng nhất chính là hy sinh ngươi bảo toàn cho thanh danh của Trung quốc công!”
” Có lẽ Hoàng Thượng sẽ không giết ngươi, nhưng tuyệt đối sẽ không cho ngươi lại chưởng quản Hổ Báo Doanh, có khả năng nhất chính là đem ngươi điều đi xa, đợi cho sự tình nguội lạnh sẽ ban hôn sự cho Trung quốc công, đến lúc đó người ta kiều thê mĩ thiếp, nữ nhân thành đàn, ngươi ở đâu? Không thân phận vinh quang công tích hiện tại, có lẽ ngay cả tánh mạng cũng không chắc bảo toàn!”
” Nãi nãi ngươi đã người đầu bạc tiễn người đầu xanh một lần, chẳng lẽ ngươi còn muốn nhìn bà lại đau lòng muốn chết một lần nữa? Tuổi bà ấy đã lớn, thật vất vả chống đỡ một lần chưa chắc đã có thể chống đỡ lần thứ hai!”
Tiết Trạm: “Phi! Phi! Tử hồ ly, nãi nãi ta là trường mệnh bách tuế! Ngươi ít trù ẻo bà!”
” Lão phu nhân là trưởng bối trông chừng ta lớn lên, ta so với bất luận kẻ nào đều muốn nhìn thấy bà bình an hỉ nhạc, khang thuận an nghi, ngược lại là ngươi, nếu ngươi thật muốn để lão phu nhân trường mệnh bách tuế, vậy không gặp Trung quốc công nữa! Tức khắc đoạn tuyệt quan hệ! Ta dùng thể diện đánh một canh bạc đến nói với Tấn Chi, mười năm ước định xoá bỏ, tức khắc định việc hôn nhân cho ngươi, mau chóng thành thân!” Nói xong Địch Chân đứng dậy thật có ý tứ đi thương nghị cùng Tiết Tấn Chi, công phu tự quyết định mạnh mẽ vang dội này làm cho Tiết Trạm trợn mắt há hốc mồm.
” Tử hồ ly ngươi đi một cái thử xem?!” Quát một tiếng ngăn chặn Địch Chân, Tiết Trạm chỉ vào ghế dựa: “Ngươi ngồi xong cho ta!”
Địch Chân trở lại, đặt mông ngồi trở lại cái ghế, ngẩng đầu thấy Tiết Trạm muốn đứng dậy, lập tức tức giận mày đứng chổng ngược: “Ai cho ngươi đứng, quỳ tốt cho lão tử! Còn có ngươi, “Quay đầu lại chỉ Địch Đào: “Hiểu rõ tình hình không báo! Ba mươi quân côn, quỳ tốt cho lão tử!”
Vẻ mặt Địch Đào bi thảm quỳ đến bên cạnh, cái gì kêu: Gặp phải người không yên phận? Cái gì kêu kết giao nhầm bằng hữu tổn hại? Vì cái gì thế giao đệ đệ của nhà người khác đều là vừa nghe lời vừa đáng yêu còn vẻ mặt tôn kính! Đến hắn thì không nghe lời, không đáng yêu còn suốt ngày hỗn đản để hắn chịu tiếng xấu thay cho người khác! Hắn đời trước rốt cuộc là tạo cái nghiệt gì nga!
Thế giao đệ đệ Tiết Trạm tỏ vẻ, thế giao ca ca dùng để làm gì? Chính là dùng để chia sẻ hỏa lực nha!
Địch Đào: “........” Khóc cho ngươi xem tin hay không?
“Tử hồ ly ngươi đừng ở trong này nói chuyện giật gân, ta cũng không phải sợ.”
Trông bộ dáng Tiết Trạm bĩu môi không nghe vào, Địch Chân lại tức giận: “Không cho rằng vừa rồi lời ta nói sẽ không trở thành sự thật? Ngươi đắc tội bao nhiêu người, có bao nhiêu người vui lòng nhìn ngươi bị chê cười, lại có bao nhiêu người lửa cháy đổ thêm dầu, ngươi trong lòng đều biết!”
Kế thừa tước vị thế tử, chưởng quản Hổ Báo Doanh, trước liền đem gia tộc của Hầu phu nhân Lưu thị đắc tội triệt để! Đem ngự sử ngôn quan làm cho nổi giận đùng đùng! Lấy nữ tử quan gia xung làm tiện tịch, dẫm nát điểm mấu chốt của đám thế gia! Quay đầu lại còn oán hận Lễ bộ Thượng thư đến mức không thể nói gì mà chống đỡ! Một cái lại một cái, một chuyện lại một chuyện, cũng đủ cho rất nhiều người vui sướng nhìn hắn trở thành trò cười!
” Nói đến rách trời ta cũng sẽ không thú nữ nhân, cứng không nổi.” Đào đào cái lổ tai lại thổi thổi ngón tay, Tiết Trạm bình tĩnh nói: “Bất cử cùng với đoạn tụ, ta cảm thấy vẫn là đoạn tụ dễ nghe hơn!”
Địch Chân tức giận ngã ngửa: “Ngươi chừng nào thì đoạn tụ? Nếu có, tiểu tử này từ nhỏ cùng nhau lớn lên với ngươi, số lần cởi truồng so chym cũng không biết bao nhiêu, làm sao không thấy ngươi thích hắn?!”
“........” ‘tiểu tử Địch Đào’ nhất thời cúc hoa căng thẳng, trong lòng chưa chuẩn bị tâm lý!
“Giá trị nhan sắc nha!” Tiết Trạm bẻ lại đúng lý hợp tình: “Hắn cũng không suất bằng ta! Thích hắn còn không bằng ta tự mình soi gương nhiều một chút!”
“........” Mặt sắp dán sát ngực, Địch Đào vuốt mặt, các ngươi cao hứng là tốt rồi!
Danh sách chương