Trước một ngày khải hoàn quay về triều, Tiết Trạm dẫn Hổ Báo Doanh ra khỏi thành hội hợp cùng đại quân, hôm sau lại cùng đại quân ở cửa thành cùng thái tử trình diễn tiết mục xuất quân vui vẻ, sau đó lĩnh quân vào thành.
Xa giá của Thái tử ở phía trước, Chu Kì Lân cùng Tiết Trạm cưỡi ngựa ở phía sau, dân chúng ven đường dài cổ kiểng chân, đều là bàn tán về trận thắng lớn lần này.
Tiết Trạm trên mặt cứng ngắc, nhưng trong tai nghe dân chúng nghị luận ‘ đại thắng như thế nào’, ‘ Hổ Báo Doanh như thế nào’ ‘ Tiết thế tử như thế nào’, trong lòng sớm vui vẻ đến nở hoa!
Loại tâm tình tốt này vẫn duy trì đến khi tan triều, Chu Lệ đem một mình hắn kéo đến điện Tuyên Chính.
” Lần trước chuyện trẫm bảo ngươi cùng Chu ái khanh đi lại nhiều hơn thế nào rồi?”
Tiết Trạm hắc tuyến.
Boss bảo mình tìm nữ phiếu cho nam phiếu, không thể trả lại, cũng không thể bại lộ, chữ thảm rất cao!
” Hỏi ngươi nói đi chứ? Phát ngốc cái gì?”
Chu Lệ trừng hắn, Tiết Trạm mặt khổ: “Thần vô năng, việc này sợ là bất lực.” Kỳ thật cũng không tính thất bại, chính là đối tượng của hắn đổi thành thuộc tính nam, xin hỏi lão nhân gia ngài có thể nhận hay không? “Bất lực? Lúc trước là ai vỗ ngực cùng trẫm cam đoan hoàn thành nhiệm vụ?”
Tiết Trạm bày ra vẻ mặt ủy khuất.
“Quên đi quên đi, ” Chu Lệ phất tay, vẻ mặt ghét bỏ: “Chỉ biết không thể dựa vào ngươi!”
“Cái kia, “Tiết Trạm suy nghĩ vẫn là khuyên nhủ: “Quốc công gia không muốn thành thân, Hoàng Thượng cũng không cần phải ép buộc hắn, dưa hái xanh không ngọt, ngoảnh lại Quốc công gia còn phải oán giận Hoàng Thượng quản nhiều lắm!”
“Làm càn!” Chu Lệ vỗ hoàng án, tức giận mày dựng ngược: “Trẫm quan tâm đến hắn, nghĩ không ai chiếu cố, tìm cho hắn một người vợ biết lạnh biết nóng là sai sao?”
Ý tưởng thì đúng, nhưng thuộc tính tìm lầm!
Tiết Trạm rụt đầu ngoan ngoãn bị mắng bị đuổi ra khỏi điện Tuyên Chính, thấy Chu Lân Lân, ánh mắt kia phải nói là ai oán.
Chu Lân Lân không hiểu ra sao cả: “Làm sao vậy?”
“Ai ~” Tiết Trạm thở dài, ánh mắt nhìn trời bốn mươi lăm độ, lấy ngữ khí cực kỳ u oán nói: “Ngươi vì sao không phải nữ chứ?”
“.........” Chu Kì Lân kinh ngạc.
Tiết Trạm tự quyết định: “Nếu ngươi là nữ, ta có thể nhờ Hoàng Thượng tứ hôn, đến lúc đó sính lễ trải dài mười dặm, cho ngươi phong phong quang quang gả vào phủ Định Viễn Hầu, đi ra ngoài ai cũng gọi ngươi một tiếng ‘thế tử phu nhân’, quả nhiên làm người khác ao ước chết mà!”
Chu Kì Lân nhìn hắn, nói: “Cấp bậc cao nhất của ‘thế tử phu nhân’ cũng chỉ là tứ phẩm, nhưng phẩm cấp của ‘Quốc công phu nhân’ là nhất phẩm, ngang cấp với Quý phi trong cung.”
Nhất phẩm Quốc công phu nhân, gặp hoàng hậu không cần hành đại lễ, trước triều quan viên dưới tam phẩm không cần hành lễ, không cần nhường đường, với cấp bậc nhất phẩm mà nói, đủ để ngạo thị trong kinh, mệnh phụ cửu thành! Đây mới là chân chính không ánh sáng miểu sát người khác! So sánh với, một ‘thế tử phu nhân’ tứ phẩm thì tính là cái gì?
Tiết Trạm oán hận không được còn bị nghẹn, vẻ mặt cá chết hỏi: “Phẩm đức cao thượng của ngươi đi đâu rồi?”
Chu Kì Lân cười mà không nói, đi vòng qua: “Buổi tối đến, ta bảo phòng bếp chuẩn bị hảo tửu.”
Ước hẹn mà nói thản nhiên như vậy thật sự được sao? Ngô Dụng nhìn từ đầu đến đuôi ngay cả khí lực phun tào cũng không có, cùng Ô Hùng bên cạnh đối mắt, hai gã đại nam nhân lần lượt thở dài.
Người khác nói chuyện luyến ái rụng mất chỉ số thông minh, bọn họ nói chuyện luyến ái thì rụng mất tiết tháo, xin hỏi tráng sĩ, các ngươi thì sao?
Không nói hai người tiểu biệt thắng tân hôn gây sức ép như thế nào trong buổi tối đó, cách sau hai ngày Trấn Bắc hầu quay về kinh, Tiết Trạm miệng luôn gọi tử hồ ly này, tử hồ ly nọ sáng sớm cũng ra đứng chờ ngay tại cửa thành. Người không tới, dài cổ trông, người vừa đến lại làm vẻ mặt ghét bỏ.
“Hồ ly đúng là chân ngắn, đi đường chậm muốn chết!”
Địch Đào lập tức xuống ngựa, nghe vậy nói: “Ngươi miệng chó không thể khạc ra ngà voi, tật xấu này khi nào thì có thể sửa?”
Địch Chân bên kia trừng hắn, nhíu mi bỏ lại một câu: “Trở lại sẽ thu thập ngươi!” Liền mang theo con trai vào cung diện thánh.
Tiết Trạm thế chỗ hộ tống gia quyến trở về phủ Trấn Bắc hầu, quay đầu lại lại vui vẻ chạy đi tìm Chu Kì Lân, chọc chọc thắt lưng người ta, trực tiếp hỏi: “Tiểu thúc tử muốn kết hôn, tiểu cô tử phải gả, tiền lì xì chuẩn bị tốt chưa?”
*Tiểu thúc tử, tiểu cô tử: em trai, em gái của chồng
Chu Kì Lân nắm tay người ta, trong mắt hiện lên ý cười: “Không phải tiểu cữu tử, tiểu di tử sao?”
**tiểu cữu tử, tiểu di tử: em trai, em gái của vợ
Bị diễn thành trái ngược, Tiết Trạm: “.......” Một lời không hợp liền diễn trái ngược gì đó, nam thần ngươi vẫn còn là nam thần sao?
Đang lúc hoàng hôn Địch Chân của phủ Trấn Bắc hầu mang theo gia quyến tiến đến bái phỏng, hai nhà là thế giao, một số nghi thức xã giao gì đó không cần nói nhiều, Thường thị, Bạch Nhã, Cố Vũ Dung đi cùng phu nhân Trấn Bắc hầu, phu nhân thế tử nói vài chuyện vui thú, Địch Khanh Khanh cùng Tiết Lan đều tự cùng một chỗ thì thầm, đối với chuyện Lưu thị không ra tham dự bữa tiệc cũng hiểu ý không ai nhắc đến.
Làm cho Trấn Bắc hầu Địch Chân không nghĩ đến nhất chính là bên nam khách bất ngờ xuất hiện Chu Kì Lân.
Theo cấp bậc Chu Kì Lân phải ngồi ở chỗ cao nhất, nhưng hắn không chút do dự lựa chọn ngồi ở ghế thứ hai, Địch Chân ra sức từ chối vẫn bị đặt ở chủ vị, sau đó là Tiết Úy Chi, sau đó là Địch Đào, ở giữa là một vị khách bị kéo đến cùng với Tiết Côn gặp mặt nhạc phụ tương lai, bên cạnh Tiết Côn là Tiết Trạm.
So với việc nữ quyến bên kia không khí hoà thuận vui vẻ, nam khách bên này bắt đầu ngồi xuống liền đao quang kiếm ảnh.
Tiết Trạm trừng Địch Đào, Địch Đào trừng Tiết Trạm, hai người đấu võ mồm đấu đến bất diệc nhạc hồ, còn lén giấu dưới cái bàn trực tiếp động cước.
Ngươi tới ta đi, dưới chân bàn nổi gió ác liệt luôn luôn vang lên tiếng ‘bình bình’, bát đũa cùng nhau nhảy lên, bị kẹp ở chính giữa, vẻ mặt Tiết Côn phức tạp hoài niệm, sau đó bình tĩnh tự nhiên ngồi xếp bằng.
Địch Chân một tay ngăn chặn cái bàn, tận lực ổn định bát đũa, một tay kia cầm chén rượu kính Tiết Úy Chi, hoà thuận vui vẻ nói: “Sau này chính là thân gia, thân càng thêm thân, khách khí không nói nhiều, đến, chúng ta uống một chén.”
Tiết Úy Chi vẻ mặt xấu hổ: “Hiền huynh khách khí.”
Bên kia Tiết Tấn Chi vẻ mặt phức tạp bưng bát lên, tùy ý cái bàn nhảy bình bình.
Chu Kì Lân ngồi tại chỗ miết mắt, hai tay ngăn chặn cái bàn, chân dài phía dưới bàn câu chụp tới ngăn chặn chân Tiết Trạm.
Tiết Trạm dùng lực rút, rút không ra.
Trên đùi bị đè nặng bất động như núi, trên mặt lại kẹp cho một đũa thịt bò thả trong bát hắn, lạnh nhạt nói: “Dùng bữa.”
“........” Ngươi rốt cuộc là giúp ta hay là giúp hắn?! Tiết Trạm trừng mắt.
“Nghe lời.” Chu Kì Lân trên mặt nở nụ cười, Tiết Trạm lập tức bị choáng váng.
Sau đó? Sẽ không có sau đó.
Đã chuẩn bị tốt sẽ phản công, Địch Đào: “..........” Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Ai đến giải thích dùm được không?
Địch Chân vẻ mặt vui mừng: “.. Vẫn là Quốc công gia có biện pháp.”
Tiết Tấn Chi ho nhẹ, giơ chén rượu lên: “Đến, Quốc công gia, hạ quan kính ngài.”
Tiết Úy Chi bưng rượu lên nói: “Tiểu nhi bất hảo, khiến cho Quốc công gia chê cười rồi.” Nói là nói như vậy, nhưng biểu tình vui sướng khi người gặp họa trên mặt không cần rất rõ ràng như vậy. Rất có loại hả hê khi đứa con hỗn đản nhà mình có người quản thúc.
Tiết Côn ngậm chiếc đũa vẻ mặt vẫn còn choáng váng, chầm chập đem chân trên ghế để xuống.
Một bữa cơm dưới sự trấn áp của Chu Kì Lân có thể tiếp tục tiến hành, Tiết Trạm từ đầu tới đuôi cũng rút chân không ra, rút rút khóe miệng, đối mặt Địch Đào không tiếng động giễu cợt, hận hung hăng trừng.
Cơm nước xong có gan chớ đi!
Địch Đào trừng trở về. Ai sợ ai! Ta hôm nay thật đúng là không đi!
Thả bát đũa, hai người một trước một sau chạy thẳng đến diễn võ trường.
” Không cho phép....” ‘ hai chữ ‘đánh mặt’ còn chưa ra khỏi miệng, Địch Đào đã bị Tiết Trạm một quyền đánh thành mặt gấu mèo.
Bụm con mắt, Địch Đào muốn phun lửa.
Tiết Trạm ngượng ngùng thu quyền: “Như thế nào không nói sớm!”
Ác nhân cáo trạng trước, Địch Đào cực tức giận buông tay hung tợn xông lên: “Lão tử liều mạng với ngươi!”
Tay không tấc sắt, không nói quy tắc, cái gì cong, cái gì trảo, cái gì bóp, sử dụng rất lưu sướng, nếu có người ngoài ở đây, phỏng chừng cũng phải không đành lòng nhìn thẳng, đây không phải là hai thế tử hầu môn, dù là du côn lưu manh đánh nhau cũng không có chuyện không quy tắc như hai người này vậy! Dù sao có loại thế tử hầu môn nào mà tiện tay dùng chiêu thức ‘hầu tử trộm đào’ rụng mất tiết tháo như vậy sao?
Một trận xong, hai người đều nằm thẳng cẳng trên mặt đất, đợi cho suyễn khí xong, Địch Đào đứng dậy duỗi duỗi chân: “Hoàng Thượng phong cho muội muội ta làm ‘ Phúc Trữ huyện chủ’ Ngày mai phỏng chừng sẽ hạ chỉ, đến lúc đó các ngươi ra sính lễ phải chú ý chút.”
Tiết Trạm chống khuỷu tay khởi động nửa người trên, gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Chu Lệ sẽ phong Địch Khanh Khanh làm huyện chủ, việc này bất ngờ, nhưng lại có tình lý bên trong. Địch Chân chưởng quản hai mươi vạn đại quân trấn nhiếp biên cảnh phương bắc. Công tích nói là tích lũy như núi cũng không quá. Nhưng xuất phát từ lo lắng cân bằng, Chu Lệ tuyệt đối sẽ không ở vào thời điểm đối phương còn chưởng quản hai mươi vạn đại quân đề thăng cấp bậc tước vị của đối phương thêm nữa. Có khả năng nhất chính là chờ sau khi Địch Chân ‘nghỉ hưu’ sẽ ngợi khen.
Không thể đề thăng cấp bậc nhưng quân công cũng không thể làm ngơ như không thấy khiến cho hàng vạn hàng nghìn tướng sĩ lạnh tâm, biện pháp duy nhất chính là phân công trạng. Đề thăng cáo mệnh của Hầu phu nhân, phúc ấm cho con gái, truyền ra ngoài tuyệt đối sẽ được khen một câu Chu Lệ hoàng đế đối với Trấn Bắc hầu hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, thánh quyến không suy.
Nói cách khác, Địch Chân nếu có làm loạn, thì chính là vong ân phụ nghĩa, gian tà tiểu nhân, cô phụ hoàng ân! Đến lúc đó sẽ không còn là lưu danh muôn đời mà là di tị vạn năm! Một người một ngụm nước miếng cũng có thể dìm chết đuối hắn!
Không thể nói Chu Lệ không tin Địch Chân, đây là mưu tính của đế vương, quy tắc thủ đoạn cân bằng.
Bất quá Chu Lệ có thể nghĩ đến việc ngợi khen Địch Khanh Khanh làm huyện chủ, cũng gây ngạc nhiên. Theo lý, nữ nhân gia ngoại trừ tông thị hoàng thân, bình thường không thể hưởng thụ tước vị của nhà mẹ đẻ, dù sao nữ nhân gia đều sẽ phải xuất giá, triều đình có lệnh nữ nhân có tội không được xuất giá, đương nhiên cũng không có nữ nhân quang vinh xuất giá, Chu Lệ đánh vỡ quy cũ ngoại lệ phong Địch Khanh Khanh làm Phúc Trữ huyện chủ, là đế vương rắp tâm cũng tốt, là cân bằng cũng thế, Địch Chân khước khước thật thật nhận phần thánh ân này, cũng cực kỳ cảm động.
Hắn thân là Trấn Bắc hầu trấn thủ bắc cương rất ít khi quay về kinh, đồng nghĩa với việc Địch Khanh Khanh lẻ loi một mình ngốc ở kinh thành, nhà mẹ đẻ có hiển quý, phu gia có yêu thương, nhưng đều so ra kém phẩm cấp tước vị nàng tự thân được hưởng. Có thân phận huyện chủ. Địch Khanh Khanh đang ở kinh thành cũng không ai có thể coi thường, Địch Chân cũng có thể yên tâm.
Một cái thân phận ‘huyện chủ’ phân ra quân công, Chu Lệ dùng thuật cân bằng làm cho thế nhân nhìn thấy rằng hắn không quên sự vất vả cực nhọc của Trấn Bắc hầu, Địch Chân cũng yên tâm về nữ nhi của mình ở kinh thành, một người ban thánh quyến long ân, một người cảm động đến rơi nước mắt, truyền ra đều là giai thoại quân thần khiến người ta nói chuyện hăng say.
Một mũi tên bắn trúng hai chim!
Nghĩ vậy, Tiết Trạm không thể không cảm thán, danh hiệu ‘thiên cổ minh quân’ của Chu Lệ cũng không phải chỉ là hư danh, đoạt ngôi vị hoàng đế của cháu lại còn được ca ngợi nhân nghĩa, lịch sử đánh giá cũng là ca ngợi, nhân cách mị lực thật là làm cho người ta khuynh đảo! Chẳng lẽ có thể nghịch tập đến như vậy, nếu ở hiện đại sẽ trở thành hình mẫu doanh nhân quảng cáo rùm beng cho xem!
Địch Đào không phải người ngốc, đối với chuyện muội muội có thể được phong làm huyện chủ tự nhiên là giơ hai tay tán thành, thế nhưng vừa nghĩ đến muội muội mới được phong làm huyện chủ sẽ đính hôn, tiếp đó xuất giá, lập tức lại nghẹn tim.
Đều là ‘hội cuồng muội muội’ Tiết Trạm hiểu hắn, an ủi nói: “Ngươi yên tâm, nếu Tiết Côn dám khi dễ Tiểu Khanh, không cần ngươi nói, ta sẽ là người đầu tiên đánh nó không thể tự gánh vác!”
Địch Đào nhìn hầm hầm, sau đó ác liệt cười: “Từ nhỏ đến lớn đệ đệ ngươi không đánh thắng Khanh Khanh, vả lại vài năm này Khanh Khanh cũng không nhàn rỗi, chiến trường cũng đã đến vài lần, quân công cũng lập không ít, thực tới lúc đó ai khi dễ ai còn không nhất định.”
“.......” Có đệ đệ đánh không thắng tức phụ, Tiết Trạm lại nghẹn tim.
Giả bộ giống như vô tình, Tiết Trạm liếc hắn, dùng thanh âm cảm thán nói: “Đúng nha, đệ đệ của ta chưa từng đánh thắng muội muội của ngươi, mà làm ca ca như ngươi chưa từng đánh thắng ta, quả nhiên là nhất báo hoàn nhất báo, ha hả.” Đến nha, thương tổn lẫn nhau nha, chẳng biết ai nói ai?
Khóe miệng Địch Đào vừa kéo, tự động lướt qua lời này, ngược lại hỏi: “Trên thiếp chưa kịp nói tỉ mỉ, trước đó không phải nói đợi Tiết Côn hai mươi tuổi mới thành thân sao? Như thế nào đột nhiên lập tức tiến hành trước thời hạn nhiều như vậy?”
Nói tới việc này, Tiết Trạm bụm ngực vô cùng bi thương: “Bởi vì Tiết Lan phải đính hôn, nhà trai tuổi không nhỏ, sợ là sang năm sẽ phải thành thân.”
“Sang năm sẽ thành thân?” Địch Đào suy nghĩ một chút: “Tiết Lan so với Khanh Khanh nhỏ hơn hai tuổi, đó không phải là tuổi mụ mười bảy sẽ thành thân sao? Ta nhớ rõ lúc trước ngươi nói qua, Tiết Lan không qua mười tám không cho phép thành thân phải không?”
“Ta cũng muốn, nhưng trứng chọi đá! Không được, nhớ tới tim ta liền đau thắt!” Tiết Trạm bụm ngực, một bộ suy yếu đã bị bạo đánh.
Lập tức hai người thuộc ‘hội cuồng muội muội’ cầm tay cùng hai mắt đẫm lệ, nhất thời có loại cảm giác đau khổ bi trạng cùng là người lưu lạc thiên nhai.
Sau một lúc lâu bi trạng, hai người đồng thời buông tay, vẻ mặt hảo ghét bỏ, hảo chán ghét, hảo muốn rửa tay mà phủi tay liên tục, Địch Đào hỏi: “Tiểu Lan đính hôn là nhà ai?”
” Ngươi gặp qua, trưởng tôn của Từ thái phó, Từ Trường Lâm.”
Địch Đào gật đầu: “Ta có ấn tượng, là một nhân tài, nghe nói lần này đàm phán cùng Xích Lực chính là hắn phụ trách? Chậc chậc, phỏng chừng sứ thần lần này sẽ bị ám ảnh tâm lý.”
Chuyện đàm phán với Xích Lực đích thật là làm cho người ta hả lòng hả dạ, Tiết Trạm không thể không có lương tâm nói bậy, nhưng bảo hắn trái lương tâm đi phụ họa cũng làm không được, sau một lúc lâu chỉ giật nhẹ miệng: “Cũng mượn chút võ mồm, vai không thể gánh tay không thể nâng, quả đấm của ta chỉ dùng ba phần lực đối phương liền trắng xanh sắc mặt, nửa ngày không hồi thần được.”
Địch Đào rút rút khóe miệng, trưởng tôn của thái phó ngươi cũng dám đánh, không sợ văn thần hợp nhau tới thu thập ngươi à? Bất quá ngẫm lại việc xấu từ nhỏ đến lớn của hắn, thái phó trưởng tôn tính cái gì? Vị này chính là ngay cả hoàng trưởng tôn cũng dám xuống tay! “.... Kỳ thật như vậy cũng tốt, ít nhất đóng cửa lại đối phương không phải đối thủ của Tiểu Lan.”
“Nghe ngươi vừa nói như vậy, nếu không ta tiến hành đặc huấn cho Tiểu Lan đi, đến phủ thái phó không có địch thủ chẳng hạn, ngẫm lại cũng uy phong!” Biểu tình của Địch Đào vô cùng thê thảm, Tiết Trạm buồn cười cười to: “Yên tâm, ta chỉ là nói đùa.”
Gia phong của võ tướng với văn thần khác nhau hắn rất rõ ràng, nếu hắn đặc huấn cho Tiết Lan làm cho nàng mạnh n lần, đến phủ thái phó vô địch thù thật, vậy không phải đang giúp nàng, là đang hại nàng, tám chữ to ‘tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu ’ cũng không phải hào nhoáng bên ngoài đâu!
“... Lần sau thời điểm nói đùa thỉnh chào hỏi trước.” Địch Đào vỗ vỗ ngực tỏ vẻ hoàn hảo, là một hồi sợ bóng sợ gió.
” Ứng với yêu cầu của thái phó, chậm nhất là sang năm Tiểu Lan sẽ thành thân, cho nên Tiết Côn bên này, chậm nhất cuối năm nay sẽ cử hành đại hôn.” Huynh muội hai người đại hôn cùng năm quá vội vàng, một cưới một gả nói ra ngoài cũng không phải chuyện dễ nghe.
” Ta đã chuẩn bị tâm lý.” Trên đường trở về người một nhà đã thương lượng qua, hai nhà là thế giao, từ nhỏ còn có ước định quan hệ thông gia, nếu đem chuyện vốn đã ước định ra phủ định tuyệt đối là do tình huống đặc thù, trước đó Địch Chân còn đoán rằng là do Thường thị không xong cho nên mới vội vàng gấp trở về như vậy, hiện giờ biết không phải là lý do kia, hôn ước trước thời hạn là do việc này. Dù sao đối phương cũng là thái phó nha, lão sư của hoàng đế nha, không nhìn mặt tăng cũng xem mặt phật, tóm lại sớm muộn gì cũng phải thành thân, sao không sớm thành thân, bán cho thái phó một cái thể diện? Như vậy Tiết Lan gả qua đó, ít nhất sẽ không bởi vì chuyện này bị khó xử.
Năm nay đệ đệ cưới vợ, sang năm muội muội xuất giá, nghĩ vậy Địch Đào không khỏi vui sướng khi người gặp họa nói: “Về sau liền thừa lại ngươi một mình cô đơn. Nói, ngươi thật sự không có người thích sao? Có thì sớm xác định đi, bằng không mười năm ước định qua đi, đứa nhỏ của đối phương cũng đã trưởng thành.”
Tiết Trạm liếc hắn, trong mắt hiện lên một tia ác liệt: “Ta có người thích, ngươi vừa rồi còn gặp qua.”
Nghe vậy, Địch Đào trừng lớn mắt, lập tức vừa nghĩ, không đúng. Vừa rồi hắn gặp qua có ai? Thường thị, Bạch Nhã, Tiết Lan, Địch Khanh Khanh, bốn người này ba là quan hệ huyết thống với hắn, một người sắp trở thành đệ muội, loại bỏ bốn người này vậy chỉ thừa lại một người!
” Ngọa tào~!” Địch Đào kinh hãi nhảy dựng lên: “Tiết Hằng thi cốt chưa lạnh, ngươi.. Ân!”
Lời còn chưa dứt quả đấm liền thượng trên mặt, Địch Đào bụm con mắt bị đánh, hút ngụm lãnh khí. Tiết Trạm bình tĩnh phủi tay: “Ở trong lòng ngươi ta chính là người không biết liêm sỉ như vậy?” Nói hắn thích Cố Vũ Dung hả? Mụ nội nó, đánh chết luôn!
“Đó là ai? Chẳng lẽ là nha hoàn hay sao?!” Một lời không hợp liền đánh mặt gì đó là ghét nhất bị nha!
Tiết Trạm xem thường, hảo tâm nói: “Người ta thích giống như chúng ta.”
“Giống như chúng ta?” Bụm con mắt, Địch Đào nghĩ thầm, giống như bọn họ? Bọn họ là võ tướng, là thế tử hầu gia, một thân võ nghệ, đều là nam nhân.... Từ từ đều là nam nhân?! Một màn ở trước mắt trong bữa tiệc hiện lên, tròng mắt Địch Đào cũng phải trừng rớt ra.
Thấy hắn đoán được, Tiết Trạm bĩu môi: “Coi như không ngốc đến nơi đến chốn.”
“Trung Trung Trung Trung quốc công?!”
Ngọa tào! Ngọa tào!! Ngọa tào!!! Phản ứng đầu tiên của Địch Đào là muốn đem mình một khắc trước bóp chết! Hắn muốn hỏi tại sao làm chi? Không hỏi không hiếu kỳ sẽ không biết bí mật này!!
Địch Đào ôm đầu, một bộ sinh vô khả luyến cách bi trạng sắp chết không xa, mây đen trên đỉnh đầu gần như hóa thành thực thể, Tiết Trạm khó được chột dạ đá đá hắn: “Đừng bi quan như vậy, ngươi không nói ta không nói, cha ngươi sẽ không biết.”
“Cầu ngươi buông tha nha.” Địch Đào vuốt mặt, cùng với nói ra yêu cầu ngây thơ như ‘thu hồi việc này’ là không có khả năng, còn không bằng hiện thực chút đi. “Ở trước khi ta rời kinh, ngươi ngàn vạn lần thu liễm đừng bị cha ta phát hiện.”
Thân là võ tướng chết trận sa trường đó là vinh quang, là chết có ý nghĩa, vì trúc mã muốn làm Cơ bị lão cha biết, biết mà không báo không bị đánh chết cũng bị đánh cho tàn phế, ngẫm lại lòng đều chua xót!
“Hảo.” Có thể giấu diếm đương nhiên phải giấu diếm, về phần tại sao muốn nói cho Địch Đào biết, ha hả, cái loại tâm tư ác liệt muốn khoe khoang này hắn sẽ nói ra sao?
Xa giá của Thái tử ở phía trước, Chu Kì Lân cùng Tiết Trạm cưỡi ngựa ở phía sau, dân chúng ven đường dài cổ kiểng chân, đều là bàn tán về trận thắng lớn lần này.
Tiết Trạm trên mặt cứng ngắc, nhưng trong tai nghe dân chúng nghị luận ‘ đại thắng như thế nào’, ‘ Hổ Báo Doanh như thế nào’ ‘ Tiết thế tử như thế nào’, trong lòng sớm vui vẻ đến nở hoa!
Loại tâm tình tốt này vẫn duy trì đến khi tan triều, Chu Lệ đem một mình hắn kéo đến điện Tuyên Chính.
” Lần trước chuyện trẫm bảo ngươi cùng Chu ái khanh đi lại nhiều hơn thế nào rồi?”
Tiết Trạm hắc tuyến.
Boss bảo mình tìm nữ phiếu cho nam phiếu, không thể trả lại, cũng không thể bại lộ, chữ thảm rất cao!
” Hỏi ngươi nói đi chứ? Phát ngốc cái gì?”
Chu Lệ trừng hắn, Tiết Trạm mặt khổ: “Thần vô năng, việc này sợ là bất lực.” Kỳ thật cũng không tính thất bại, chính là đối tượng của hắn đổi thành thuộc tính nam, xin hỏi lão nhân gia ngài có thể nhận hay không? “Bất lực? Lúc trước là ai vỗ ngực cùng trẫm cam đoan hoàn thành nhiệm vụ?”
Tiết Trạm bày ra vẻ mặt ủy khuất.
“Quên đi quên đi, ” Chu Lệ phất tay, vẻ mặt ghét bỏ: “Chỉ biết không thể dựa vào ngươi!”
“Cái kia, “Tiết Trạm suy nghĩ vẫn là khuyên nhủ: “Quốc công gia không muốn thành thân, Hoàng Thượng cũng không cần phải ép buộc hắn, dưa hái xanh không ngọt, ngoảnh lại Quốc công gia còn phải oán giận Hoàng Thượng quản nhiều lắm!”
“Làm càn!” Chu Lệ vỗ hoàng án, tức giận mày dựng ngược: “Trẫm quan tâm đến hắn, nghĩ không ai chiếu cố, tìm cho hắn một người vợ biết lạnh biết nóng là sai sao?”
Ý tưởng thì đúng, nhưng thuộc tính tìm lầm!
Tiết Trạm rụt đầu ngoan ngoãn bị mắng bị đuổi ra khỏi điện Tuyên Chính, thấy Chu Lân Lân, ánh mắt kia phải nói là ai oán.
Chu Lân Lân không hiểu ra sao cả: “Làm sao vậy?”
“Ai ~” Tiết Trạm thở dài, ánh mắt nhìn trời bốn mươi lăm độ, lấy ngữ khí cực kỳ u oán nói: “Ngươi vì sao không phải nữ chứ?”
“.........” Chu Kì Lân kinh ngạc.
Tiết Trạm tự quyết định: “Nếu ngươi là nữ, ta có thể nhờ Hoàng Thượng tứ hôn, đến lúc đó sính lễ trải dài mười dặm, cho ngươi phong phong quang quang gả vào phủ Định Viễn Hầu, đi ra ngoài ai cũng gọi ngươi một tiếng ‘thế tử phu nhân’, quả nhiên làm người khác ao ước chết mà!”
Chu Kì Lân nhìn hắn, nói: “Cấp bậc cao nhất của ‘thế tử phu nhân’ cũng chỉ là tứ phẩm, nhưng phẩm cấp của ‘Quốc công phu nhân’ là nhất phẩm, ngang cấp với Quý phi trong cung.”
Nhất phẩm Quốc công phu nhân, gặp hoàng hậu không cần hành đại lễ, trước triều quan viên dưới tam phẩm không cần hành lễ, không cần nhường đường, với cấp bậc nhất phẩm mà nói, đủ để ngạo thị trong kinh, mệnh phụ cửu thành! Đây mới là chân chính không ánh sáng miểu sát người khác! So sánh với, một ‘thế tử phu nhân’ tứ phẩm thì tính là cái gì?
Tiết Trạm oán hận không được còn bị nghẹn, vẻ mặt cá chết hỏi: “Phẩm đức cao thượng của ngươi đi đâu rồi?”
Chu Kì Lân cười mà không nói, đi vòng qua: “Buổi tối đến, ta bảo phòng bếp chuẩn bị hảo tửu.”
Ước hẹn mà nói thản nhiên như vậy thật sự được sao? Ngô Dụng nhìn từ đầu đến đuôi ngay cả khí lực phun tào cũng không có, cùng Ô Hùng bên cạnh đối mắt, hai gã đại nam nhân lần lượt thở dài.
Người khác nói chuyện luyến ái rụng mất chỉ số thông minh, bọn họ nói chuyện luyến ái thì rụng mất tiết tháo, xin hỏi tráng sĩ, các ngươi thì sao?
Không nói hai người tiểu biệt thắng tân hôn gây sức ép như thế nào trong buổi tối đó, cách sau hai ngày Trấn Bắc hầu quay về kinh, Tiết Trạm miệng luôn gọi tử hồ ly này, tử hồ ly nọ sáng sớm cũng ra đứng chờ ngay tại cửa thành. Người không tới, dài cổ trông, người vừa đến lại làm vẻ mặt ghét bỏ.
“Hồ ly đúng là chân ngắn, đi đường chậm muốn chết!”
Địch Đào lập tức xuống ngựa, nghe vậy nói: “Ngươi miệng chó không thể khạc ra ngà voi, tật xấu này khi nào thì có thể sửa?”
Địch Chân bên kia trừng hắn, nhíu mi bỏ lại một câu: “Trở lại sẽ thu thập ngươi!” Liền mang theo con trai vào cung diện thánh.
Tiết Trạm thế chỗ hộ tống gia quyến trở về phủ Trấn Bắc hầu, quay đầu lại lại vui vẻ chạy đi tìm Chu Kì Lân, chọc chọc thắt lưng người ta, trực tiếp hỏi: “Tiểu thúc tử muốn kết hôn, tiểu cô tử phải gả, tiền lì xì chuẩn bị tốt chưa?”
*Tiểu thúc tử, tiểu cô tử: em trai, em gái của chồng
Chu Kì Lân nắm tay người ta, trong mắt hiện lên ý cười: “Không phải tiểu cữu tử, tiểu di tử sao?”
**tiểu cữu tử, tiểu di tử: em trai, em gái của vợ
Bị diễn thành trái ngược, Tiết Trạm: “.......” Một lời không hợp liền diễn trái ngược gì đó, nam thần ngươi vẫn còn là nam thần sao?
Đang lúc hoàng hôn Địch Chân của phủ Trấn Bắc hầu mang theo gia quyến tiến đến bái phỏng, hai nhà là thế giao, một số nghi thức xã giao gì đó không cần nói nhiều, Thường thị, Bạch Nhã, Cố Vũ Dung đi cùng phu nhân Trấn Bắc hầu, phu nhân thế tử nói vài chuyện vui thú, Địch Khanh Khanh cùng Tiết Lan đều tự cùng một chỗ thì thầm, đối với chuyện Lưu thị không ra tham dự bữa tiệc cũng hiểu ý không ai nhắc đến.
Làm cho Trấn Bắc hầu Địch Chân không nghĩ đến nhất chính là bên nam khách bất ngờ xuất hiện Chu Kì Lân.
Theo cấp bậc Chu Kì Lân phải ngồi ở chỗ cao nhất, nhưng hắn không chút do dự lựa chọn ngồi ở ghế thứ hai, Địch Chân ra sức từ chối vẫn bị đặt ở chủ vị, sau đó là Tiết Úy Chi, sau đó là Địch Đào, ở giữa là một vị khách bị kéo đến cùng với Tiết Côn gặp mặt nhạc phụ tương lai, bên cạnh Tiết Côn là Tiết Trạm.
So với việc nữ quyến bên kia không khí hoà thuận vui vẻ, nam khách bên này bắt đầu ngồi xuống liền đao quang kiếm ảnh.
Tiết Trạm trừng Địch Đào, Địch Đào trừng Tiết Trạm, hai người đấu võ mồm đấu đến bất diệc nhạc hồ, còn lén giấu dưới cái bàn trực tiếp động cước.
Ngươi tới ta đi, dưới chân bàn nổi gió ác liệt luôn luôn vang lên tiếng ‘bình bình’, bát đũa cùng nhau nhảy lên, bị kẹp ở chính giữa, vẻ mặt Tiết Côn phức tạp hoài niệm, sau đó bình tĩnh tự nhiên ngồi xếp bằng.
Địch Chân một tay ngăn chặn cái bàn, tận lực ổn định bát đũa, một tay kia cầm chén rượu kính Tiết Úy Chi, hoà thuận vui vẻ nói: “Sau này chính là thân gia, thân càng thêm thân, khách khí không nói nhiều, đến, chúng ta uống một chén.”
Tiết Úy Chi vẻ mặt xấu hổ: “Hiền huynh khách khí.”
Bên kia Tiết Tấn Chi vẻ mặt phức tạp bưng bát lên, tùy ý cái bàn nhảy bình bình.
Chu Kì Lân ngồi tại chỗ miết mắt, hai tay ngăn chặn cái bàn, chân dài phía dưới bàn câu chụp tới ngăn chặn chân Tiết Trạm.
Tiết Trạm dùng lực rút, rút không ra.
Trên đùi bị đè nặng bất động như núi, trên mặt lại kẹp cho một đũa thịt bò thả trong bát hắn, lạnh nhạt nói: “Dùng bữa.”
“........” Ngươi rốt cuộc là giúp ta hay là giúp hắn?! Tiết Trạm trừng mắt.
“Nghe lời.” Chu Kì Lân trên mặt nở nụ cười, Tiết Trạm lập tức bị choáng váng.
Sau đó? Sẽ không có sau đó.
Đã chuẩn bị tốt sẽ phản công, Địch Đào: “..........” Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Ai đến giải thích dùm được không?
Địch Chân vẻ mặt vui mừng: “.. Vẫn là Quốc công gia có biện pháp.”
Tiết Tấn Chi ho nhẹ, giơ chén rượu lên: “Đến, Quốc công gia, hạ quan kính ngài.”
Tiết Úy Chi bưng rượu lên nói: “Tiểu nhi bất hảo, khiến cho Quốc công gia chê cười rồi.” Nói là nói như vậy, nhưng biểu tình vui sướng khi người gặp họa trên mặt không cần rất rõ ràng như vậy. Rất có loại hả hê khi đứa con hỗn đản nhà mình có người quản thúc.
Tiết Côn ngậm chiếc đũa vẻ mặt vẫn còn choáng váng, chầm chập đem chân trên ghế để xuống.
Một bữa cơm dưới sự trấn áp của Chu Kì Lân có thể tiếp tục tiến hành, Tiết Trạm từ đầu tới đuôi cũng rút chân không ra, rút rút khóe miệng, đối mặt Địch Đào không tiếng động giễu cợt, hận hung hăng trừng.
Cơm nước xong có gan chớ đi!
Địch Đào trừng trở về. Ai sợ ai! Ta hôm nay thật đúng là không đi!
Thả bát đũa, hai người một trước một sau chạy thẳng đến diễn võ trường.
” Không cho phép....” ‘ hai chữ ‘đánh mặt’ còn chưa ra khỏi miệng, Địch Đào đã bị Tiết Trạm một quyền đánh thành mặt gấu mèo.
Bụm con mắt, Địch Đào muốn phun lửa.
Tiết Trạm ngượng ngùng thu quyền: “Như thế nào không nói sớm!”
Ác nhân cáo trạng trước, Địch Đào cực tức giận buông tay hung tợn xông lên: “Lão tử liều mạng với ngươi!”
Tay không tấc sắt, không nói quy tắc, cái gì cong, cái gì trảo, cái gì bóp, sử dụng rất lưu sướng, nếu có người ngoài ở đây, phỏng chừng cũng phải không đành lòng nhìn thẳng, đây không phải là hai thế tử hầu môn, dù là du côn lưu manh đánh nhau cũng không có chuyện không quy tắc như hai người này vậy! Dù sao có loại thế tử hầu môn nào mà tiện tay dùng chiêu thức ‘hầu tử trộm đào’ rụng mất tiết tháo như vậy sao?
Một trận xong, hai người đều nằm thẳng cẳng trên mặt đất, đợi cho suyễn khí xong, Địch Đào đứng dậy duỗi duỗi chân: “Hoàng Thượng phong cho muội muội ta làm ‘ Phúc Trữ huyện chủ’ Ngày mai phỏng chừng sẽ hạ chỉ, đến lúc đó các ngươi ra sính lễ phải chú ý chút.”
Tiết Trạm chống khuỷu tay khởi động nửa người trên, gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Chu Lệ sẽ phong Địch Khanh Khanh làm huyện chủ, việc này bất ngờ, nhưng lại có tình lý bên trong. Địch Chân chưởng quản hai mươi vạn đại quân trấn nhiếp biên cảnh phương bắc. Công tích nói là tích lũy như núi cũng không quá. Nhưng xuất phát từ lo lắng cân bằng, Chu Lệ tuyệt đối sẽ không ở vào thời điểm đối phương còn chưởng quản hai mươi vạn đại quân đề thăng cấp bậc tước vị của đối phương thêm nữa. Có khả năng nhất chính là chờ sau khi Địch Chân ‘nghỉ hưu’ sẽ ngợi khen.
Không thể đề thăng cấp bậc nhưng quân công cũng không thể làm ngơ như không thấy khiến cho hàng vạn hàng nghìn tướng sĩ lạnh tâm, biện pháp duy nhất chính là phân công trạng. Đề thăng cáo mệnh của Hầu phu nhân, phúc ấm cho con gái, truyền ra ngoài tuyệt đối sẽ được khen một câu Chu Lệ hoàng đế đối với Trấn Bắc hầu hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, thánh quyến không suy.
Nói cách khác, Địch Chân nếu có làm loạn, thì chính là vong ân phụ nghĩa, gian tà tiểu nhân, cô phụ hoàng ân! Đến lúc đó sẽ không còn là lưu danh muôn đời mà là di tị vạn năm! Một người một ngụm nước miếng cũng có thể dìm chết đuối hắn!
Không thể nói Chu Lệ không tin Địch Chân, đây là mưu tính của đế vương, quy tắc thủ đoạn cân bằng.
Bất quá Chu Lệ có thể nghĩ đến việc ngợi khen Địch Khanh Khanh làm huyện chủ, cũng gây ngạc nhiên. Theo lý, nữ nhân gia ngoại trừ tông thị hoàng thân, bình thường không thể hưởng thụ tước vị của nhà mẹ đẻ, dù sao nữ nhân gia đều sẽ phải xuất giá, triều đình có lệnh nữ nhân có tội không được xuất giá, đương nhiên cũng không có nữ nhân quang vinh xuất giá, Chu Lệ đánh vỡ quy cũ ngoại lệ phong Địch Khanh Khanh làm Phúc Trữ huyện chủ, là đế vương rắp tâm cũng tốt, là cân bằng cũng thế, Địch Chân khước khước thật thật nhận phần thánh ân này, cũng cực kỳ cảm động.
Hắn thân là Trấn Bắc hầu trấn thủ bắc cương rất ít khi quay về kinh, đồng nghĩa với việc Địch Khanh Khanh lẻ loi một mình ngốc ở kinh thành, nhà mẹ đẻ có hiển quý, phu gia có yêu thương, nhưng đều so ra kém phẩm cấp tước vị nàng tự thân được hưởng. Có thân phận huyện chủ. Địch Khanh Khanh đang ở kinh thành cũng không ai có thể coi thường, Địch Chân cũng có thể yên tâm.
Một cái thân phận ‘huyện chủ’ phân ra quân công, Chu Lệ dùng thuật cân bằng làm cho thế nhân nhìn thấy rằng hắn không quên sự vất vả cực nhọc của Trấn Bắc hầu, Địch Chân cũng yên tâm về nữ nhi của mình ở kinh thành, một người ban thánh quyến long ân, một người cảm động đến rơi nước mắt, truyền ra đều là giai thoại quân thần khiến người ta nói chuyện hăng say.
Một mũi tên bắn trúng hai chim!
Nghĩ vậy, Tiết Trạm không thể không cảm thán, danh hiệu ‘thiên cổ minh quân’ của Chu Lệ cũng không phải chỉ là hư danh, đoạt ngôi vị hoàng đế của cháu lại còn được ca ngợi nhân nghĩa, lịch sử đánh giá cũng là ca ngợi, nhân cách mị lực thật là làm cho người ta khuynh đảo! Chẳng lẽ có thể nghịch tập đến như vậy, nếu ở hiện đại sẽ trở thành hình mẫu doanh nhân quảng cáo rùm beng cho xem!
Địch Đào không phải người ngốc, đối với chuyện muội muội có thể được phong làm huyện chủ tự nhiên là giơ hai tay tán thành, thế nhưng vừa nghĩ đến muội muội mới được phong làm huyện chủ sẽ đính hôn, tiếp đó xuất giá, lập tức lại nghẹn tim.
Đều là ‘hội cuồng muội muội’ Tiết Trạm hiểu hắn, an ủi nói: “Ngươi yên tâm, nếu Tiết Côn dám khi dễ Tiểu Khanh, không cần ngươi nói, ta sẽ là người đầu tiên đánh nó không thể tự gánh vác!”
Địch Đào nhìn hầm hầm, sau đó ác liệt cười: “Từ nhỏ đến lớn đệ đệ ngươi không đánh thắng Khanh Khanh, vả lại vài năm này Khanh Khanh cũng không nhàn rỗi, chiến trường cũng đã đến vài lần, quân công cũng lập không ít, thực tới lúc đó ai khi dễ ai còn không nhất định.”
“.......” Có đệ đệ đánh không thắng tức phụ, Tiết Trạm lại nghẹn tim.
Giả bộ giống như vô tình, Tiết Trạm liếc hắn, dùng thanh âm cảm thán nói: “Đúng nha, đệ đệ của ta chưa từng đánh thắng muội muội của ngươi, mà làm ca ca như ngươi chưa từng đánh thắng ta, quả nhiên là nhất báo hoàn nhất báo, ha hả.” Đến nha, thương tổn lẫn nhau nha, chẳng biết ai nói ai?
Khóe miệng Địch Đào vừa kéo, tự động lướt qua lời này, ngược lại hỏi: “Trên thiếp chưa kịp nói tỉ mỉ, trước đó không phải nói đợi Tiết Côn hai mươi tuổi mới thành thân sao? Như thế nào đột nhiên lập tức tiến hành trước thời hạn nhiều như vậy?”
Nói tới việc này, Tiết Trạm bụm ngực vô cùng bi thương: “Bởi vì Tiết Lan phải đính hôn, nhà trai tuổi không nhỏ, sợ là sang năm sẽ phải thành thân.”
“Sang năm sẽ thành thân?” Địch Đào suy nghĩ một chút: “Tiết Lan so với Khanh Khanh nhỏ hơn hai tuổi, đó không phải là tuổi mụ mười bảy sẽ thành thân sao? Ta nhớ rõ lúc trước ngươi nói qua, Tiết Lan không qua mười tám không cho phép thành thân phải không?”
“Ta cũng muốn, nhưng trứng chọi đá! Không được, nhớ tới tim ta liền đau thắt!” Tiết Trạm bụm ngực, một bộ suy yếu đã bị bạo đánh.
Lập tức hai người thuộc ‘hội cuồng muội muội’ cầm tay cùng hai mắt đẫm lệ, nhất thời có loại cảm giác đau khổ bi trạng cùng là người lưu lạc thiên nhai.
Sau một lúc lâu bi trạng, hai người đồng thời buông tay, vẻ mặt hảo ghét bỏ, hảo chán ghét, hảo muốn rửa tay mà phủi tay liên tục, Địch Đào hỏi: “Tiểu Lan đính hôn là nhà ai?”
” Ngươi gặp qua, trưởng tôn của Từ thái phó, Từ Trường Lâm.”
Địch Đào gật đầu: “Ta có ấn tượng, là một nhân tài, nghe nói lần này đàm phán cùng Xích Lực chính là hắn phụ trách? Chậc chậc, phỏng chừng sứ thần lần này sẽ bị ám ảnh tâm lý.”
Chuyện đàm phán với Xích Lực đích thật là làm cho người ta hả lòng hả dạ, Tiết Trạm không thể không có lương tâm nói bậy, nhưng bảo hắn trái lương tâm đi phụ họa cũng làm không được, sau một lúc lâu chỉ giật nhẹ miệng: “Cũng mượn chút võ mồm, vai không thể gánh tay không thể nâng, quả đấm của ta chỉ dùng ba phần lực đối phương liền trắng xanh sắc mặt, nửa ngày không hồi thần được.”
Địch Đào rút rút khóe miệng, trưởng tôn của thái phó ngươi cũng dám đánh, không sợ văn thần hợp nhau tới thu thập ngươi à? Bất quá ngẫm lại việc xấu từ nhỏ đến lớn của hắn, thái phó trưởng tôn tính cái gì? Vị này chính là ngay cả hoàng trưởng tôn cũng dám xuống tay! “.... Kỳ thật như vậy cũng tốt, ít nhất đóng cửa lại đối phương không phải đối thủ của Tiểu Lan.”
“Nghe ngươi vừa nói như vậy, nếu không ta tiến hành đặc huấn cho Tiểu Lan đi, đến phủ thái phó không có địch thủ chẳng hạn, ngẫm lại cũng uy phong!” Biểu tình của Địch Đào vô cùng thê thảm, Tiết Trạm buồn cười cười to: “Yên tâm, ta chỉ là nói đùa.”
Gia phong của võ tướng với văn thần khác nhau hắn rất rõ ràng, nếu hắn đặc huấn cho Tiết Lan làm cho nàng mạnh n lần, đến phủ thái phó vô địch thù thật, vậy không phải đang giúp nàng, là đang hại nàng, tám chữ to ‘tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu ’ cũng không phải hào nhoáng bên ngoài đâu!
“... Lần sau thời điểm nói đùa thỉnh chào hỏi trước.” Địch Đào vỗ vỗ ngực tỏ vẻ hoàn hảo, là một hồi sợ bóng sợ gió.
” Ứng với yêu cầu của thái phó, chậm nhất là sang năm Tiểu Lan sẽ thành thân, cho nên Tiết Côn bên này, chậm nhất cuối năm nay sẽ cử hành đại hôn.” Huynh muội hai người đại hôn cùng năm quá vội vàng, một cưới một gả nói ra ngoài cũng không phải chuyện dễ nghe.
” Ta đã chuẩn bị tâm lý.” Trên đường trở về người một nhà đã thương lượng qua, hai nhà là thế giao, từ nhỏ còn có ước định quan hệ thông gia, nếu đem chuyện vốn đã ước định ra phủ định tuyệt đối là do tình huống đặc thù, trước đó Địch Chân còn đoán rằng là do Thường thị không xong cho nên mới vội vàng gấp trở về như vậy, hiện giờ biết không phải là lý do kia, hôn ước trước thời hạn là do việc này. Dù sao đối phương cũng là thái phó nha, lão sư của hoàng đế nha, không nhìn mặt tăng cũng xem mặt phật, tóm lại sớm muộn gì cũng phải thành thân, sao không sớm thành thân, bán cho thái phó một cái thể diện? Như vậy Tiết Lan gả qua đó, ít nhất sẽ không bởi vì chuyện này bị khó xử.
Năm nay đệ đệ cưới vợ, sang năm muội muội xuất giá, nghĩ vậy Địch Đào không khỏi vui sướng khi người gặp họa nói: “Về sau liền thừa lại ngươi một mình cô đơn. Nói, ngươi thật sự không có người thích sao? Có thì sớm xác định đi, bằng không mười năm ước định qua đi, đứa nhỏ của đối phương cũng đã trưởng thành.”
Tiết Trạm liếc hắn, trong mắt hiện lên một tia ác liệt: “Ta có người thích, ngươi vừa rồi còn gặp qua.”
Nghe vậy, Địch Đào trừng lớn mắt, lập tức vừa nghĩ, không đúng. Vừa rồi hắn gặp qua có ai? Thường thị, Bạch Nhã, Tiết Lan, Địch Khanh Khanh, bốn người này ba là quan hệ huyết thống với hắn, một người sắp trở thành đệ muội, loại bỏ bốn người này vậy chỉ thừa lại một người!
” Ngọa tào~!” Địch Đào kinh hãi nhảy dựng lên: “Tiết Hằng thi cốt chưa lạnh, ngươi.. Ân!”
Lời còn chưa dứt quả đấm liền thượng trên mặt, Địch Đào bụm con mắt bị đánh, hút ngụm lãnh khí. Tiết Trạm bình tĩnh phủi tay: “Ở trong lòng ngươi ta chính là người không biết liêm sỉ như vậy?” Nói hắn thích Cố Vũ Dung hả? Mụ nội nó, đánh chết luôn!
“Đó là ai? Chẳng lẽ là nha hoàn hay sao?!” Một lời không hợp liền đánh mặt gì đó là ghét nhất bị nha!
Tiết Trạm xem thường, hảo tâm nói: “Người ta thích giống như chúng ta.”
“Giống như chúng ta?” Bụm con mắt, Địch Đào nghĩ thầm, giống như bọn họ? Bọn họ là võ tướng, là thế tử hầu gia, một thân võ nghệ, đều là nam nhân.... Từ từ đều là nam nhân?! Một màn ở trước mắt trong bữa tiệc hiện lên, tròng mắt Địch Đào cũng phải trừng rớt ra.
Thấy hắn đoán được, Tiết Trạm bĩu môi: “Coi như không ngốc đến nơi đến chốn.”
“Trung Trung Trung Trung quốc công?!”
Ngọa tào! Ngọa tào!! Ngọa tào!!! Phản ứng đầu tiên của Địch Đào là muốn đem mình một khắc trước bóp chết! Hắn muốn hỏi tại sao làm chi? Không hỏi không hiếu kỳ sẽ không biết bí mật này!!
Địch Đào ôm đầu, một bộ sinh vô khả luyến cách bi trạng sắp chết không xa, mây đen trên đỉnh đầu gần như hóa thành thực thể, Tiết Trạm khó được chột dạ đá đá hắn: “Đừng bi quan như vậy, ngươi không nói ta không nói, cha ngươi sẽ không biết.”
“Cầu ngươi buông tha nha.” Địch Đào vuốt mặt, cùng với nói ra yêu cầu ngây thơ như ‘thu hồi việc này’ là không có khả năng, còn không bằng hiện thực chút đi. “Ở trước khi ta rời kinh, ngươi ngàn vạn lần thu liễm đừng bị cha ta phát hiện.”
Thân là võ tướng chết trận sa trường đó là vinh quang, là chết có ý nghĩa, vì trúc mã muốn làm Cơ bị lão cha biết, biết mà không báo không bị đánh chết cũng bị đánh cho tàn phế, ngẫm lại lòng đều chua xót!
“Hảo.” Có thể giấu diếm đương nhiên phải giấu diếm, về phần tại sao muốn nói cho Địch Đào biết, ha hả, cái loại tâm tư ác liệt muốn khoe khoang này hắn sẽ nói ra sao?
Danh sách chương