Cuối năm, Hạ Huỳnh để trống hai ngày cho dịp Tết. Lần này cô đưa Bạc Kiến Từ về nhà đã không còn cảm giác khẩn trương như trước, chỉ cảm thấy rất vui vẻ thôi.
Bạc Kiến Từ lái xe cũng phát hiện tâm trạng của Hạ Huỳnh tốt lắm, thế là anh cười hỏi: “Bởi vì về nhà mừng năm mới nên em vui vẻ thế sao?”
“Không phải.” Đầu tiên Hạ Huỳnh lắc đầu, ngay sau đó mím môi nói, “Là bởi vì cùng anh về nhà mừng Tết nên mới vui như vậy.”
Về nhà mừng năm mới tuy rằng đáng để vui vẻ, nhưng có anh cùng cô trở về mới càng vui hơn.
Vì những lời này của cô mà đôi mắt của Bạc Kiến Từ càng rực sáng hơn, khóe miệng anh đượm ý cười: “Trước khi đi ông ngoại bà ngoại có dặn dò anh.”
“Dặn gì cơ?” Hạ Huỳnh nghiêng đầu, tò mò hỏi.
“Đừng quá lỗ mãng, phải có lễ độ, buổi tối cũng không thể ngủ lại.” Bạc Kiến Từ nói.
Hạ Huỳnh nghe vậy thoáng cái sững sờ, sau đó nói ngay: “Anh không ở lại nhà em hả? Ngày mai là mùng một Tết đó! Lúc đó đã nói mừng Tết ở nhà em mà, anh làm vậy ngày mai còn phải chạy qua nhà em à, phiền toái lắm!” Cô quýnh lên, giọng nói cũng thay đổi.
Bạc Kiến Từ buồn cười nhìn cô: “Cho nên em hy vọng anh ngủ lại à?”
“Đương nhiên rồi!” Hạ Huỳnh gật đầu ngay, giống như sợ nói chậm chút thì Bạc Kiến Từ sẽ đi mất, chỉ là cô bổ sung thêm một câu, “Anh làm vậy chạy qua chạy lại mệt lắm, em lo lắng cho anh thôi, em tin ba mẹ và anh trai em cũng sẽ không yên tâm để anh lái xe trở về vào ban đêm.”
Bạc Kiến Từ cười nhẹ: “Vậy anh nên nghe lời em, hay là nghe lời ông ngoại bà ngoại đây?”
“Nghe theo em, dù sao ông ngoại bà ngoại cũng chẳng biết anh ngủ lại.” Lúc này Hạ Huỳnh không biết mình bị rơi vào âm mưu của Bạc Kiến Từ, còn giúp anh nghĩ cách che giấu, “Chỉ cần em không nói anh không nói thì sẽ không có ai biết.”
Bạc Kiến Từ nhoẻn miệng cười, lập tức gật đầu: “Được, vậy anh nghe lời em.”
***
Lại đến nhà họ Hạ, Bạc Kiến Từ đã quen đường rồi. Chờ khi lái xe vào cổng, Cửu Vĩ Hồ và Bá Vương Long đã vui vẻ chạy ra nghênh đón. Hạ Huỳnh bước xuống xe trước, cô đã lâu không gặp chúng nó cho nên cũng rất nhớ, còn chưa đợi cô dang hai tay ra ôm hai chú chó thì bọn chúng đã bỏ chạy sang bên chân Bạc Kiến Từ.
Hừ, đồ thay lòng đổi dạ.
“Mỗi lần trở về đều mang đồ ăn ngon cho hai em, hai em đối với chị vậy sao!” Hạ Huỳnh chống nạnh, vẻ mặt lên án hai chú chó chỉ vẫy đuôi với Bạc Kiến Từ.
“Vừa trở về đã nghe được cái giọng ồn ào của con.” Lữ Tuyết Trân nghe được tiếng động đi ra, bà nhíu mày nhìn Hạ Huỳnh, nhưng khi ánh mắt chuyển sang Bạc Kiến Từ thì lại hết sức vui vẻ, “Tiểu Từ đến rồi à, sao lại mang nhiều quà thế, người tới là được rồi.”
Cuối cùng Hạ Huỳnh hiểu được hóa ra không chỉ hai con chó trong nhà làm phản, ngay cả mẹ cô cũng làm phản.
Vừa mới vào nhà, Lữ Tuyến Trân tỏ vẻ từ ái nhìn Bạc Kiến Từ nói: “Con lái xe lâu vậy chắc mệt rồi nhỉ, uống tách trà nghỉ ngơi một lúc đi. Dì đã chuẩn bị phòng cho con rồi, con đừng khách sáo với dì, đêm nay cứ ở lại đây đi. Ngày mai là mùng một Tết, cùng mọi người mừng năm mới nhé.”
Hạ Huỳnh lặng lẽ tiến đến bên cạnh Hạ Hoành Dân đang tưới nước cho hoa cảnh, cô cất lên giọng điệu u oán: “Ba, con có còn là con ruột của mẹ không hả?”
“Không sao, anh con và con không cùng đãi ngộ đâu.” Hạ Hoành Dân thản nhiên nói, “Nghe nói bữa ăn tất niên tối nay phần lớn đều là món Tiểu Từ thích, không giảm bớt phần của con, nhưng có bớt món yêu thích của Hoài Xuyên.”
Hạ Huỳnh đột nhiên vui sướng khi người gặp họa, thì ra không phải mình cô thảm như vậy.
Lữ Tuyết Trân cứ dong dài ở bên cạnh Bạc Kiến Từ, lúc thì nói anh mặc ít, lúc thì nói anh gầy. Nhưng Bạc Kiến Từ chẳng hề mất kiên nhẫn, anh tươi cười lắng nghe.
“Tiểu Huỳnh, con đưa Tiểu Từ đi xem phòng đi.” Lữ Tuyết Trân nói một câu.
Hạ Huỳnh gật đầu dẫn Bạc Kiến Từ lên lầu: “Anh có cảm thấy mẹ em lải nhải quá không?”
Ban nãy cô ở một bên lắng nghe cũng cảm thấy lỗ tai sắp mọc kén.
Bạc Kiến Từ nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh thấy dì tốt lắm, anh thích cảm giác này.” Lời dong dài của mẹ, sự ấm áp này anh không thể hưởng thụ được nữa.
Hạ Huỳnh vốn đang hơi kinh ngạc, nhưng nghĩ tới chuyện ba mẹ Bạc Kiến Từ gặp tai nạn, cuộc đời anh chỉ nhận được tình thương ấm áp của ba mẹ trong thời gian ngắn, cho nên anh mới đặc biệt thích loại cảm giác này.
“Nếu anh thích thì sau này cứ thường xuyên tới chơi, em thấy ba mẹ em đều rất hoan nghênh anh.” Cô nói.
Bạc Kiến Từ ngơ ngác, sau đó gật đầu ngay: “Được.”
Tới phòng dành cho khách, sau khi Hạ Huỳnh đẩy cửa ra thì phát hiện phong cách trang trí ở đây chẳng khác gì phòng của Hạ Hoài Xuyên, cô cũng đoán được mẹ mình chắc là dựa theo cách bố trí của phòng anh trai. Nhưng may mắn là căn phòng này không cách phòng Hạ Huỳnh quá xa.
“Anh xem có cái gì chưa hài lòng không, em bảo người sửa lại. Sau này căn phòng này chính là của riêng anh, chỉ có anh được ở lại.” Hạ Huỳnh nói ngay, nếu muốn thường xuyên đến thì đương nhiên phải có phòng ở lâu dài.
Bạc Kiến Từ cười nhẹ: “Phòng của riêng anh?”
Hạ Huỳnh khoa tay múa chân: “Lát nữa em treo một tấm bảng ở cửa, căn phòng này thuộc về A Từ nhà em, những người khác không được tiến vào.”
Bạc Kiến Từ bị cô chọc cười, cô luôn có một khả năng làm tan biến mọi phiền não của anh.
***
Trước bữa cơm tất niên, Hạ Hoài Xuyên từ bên ngoài trở về, Hạ Huỳnh hào hứng chạy qua: “Anh, A Từ đến chơi!”
“Cho nên sao?” Hạ Hoài Xuyên dừng bước, anh nhìn thoáng qua Lữ Tuyết Trân và Bạc Kiến Từ đang nói chuyện ở phía xa, sau đó cúi đầu nhìn em gái, “Em muốn nói cái gì?”
“Anh đừng quên bao lì xì của A Từ nhà em đó.” Hạ Huỳnh nhỏ giọng dặn dò, “A Từ đã mua quà cho anh, anh không đến mức ngay cả quà đáp lễ cũng không có chứ, như vậy không có lễ độ đâu.”
Hạ Hoài Xuyên suýt nữa bị Hạ Huỳnh chọc tức, anh vẫn là lần đầu tiên thấy có người đòi tiền một cách đúng lý hợp tình như vậy.
Thấy anh trai không nói lời nào, Hạ Huỳnh có phần nóng nảy: “Chẳng lẽ anh không chuẩn bị? Đến lúc kết thúc bữa ăn tất niên A Từ sẽ lúng túng khó chịu đó, nếu không em đưa cho anh, anh nhớ cho A Từ đấy!”
“Vì cậu ta em làm đến mức này à?” Hạ Hoài Xuyên nhíu mày, hơi kinh ngạc.
Hạ Huỳnh mím môi: “A Từ đến nhà mừng Tết thì chính là người một nhà, em muốn cho anh ấy cảm nhận đầy đủ sự yêu thích của gia đình chúng ta đối với anh ấy.”
Hạ Hoài Xuyên day mi tâm, đáp lại một câu có lệ: “Biết rồi.”
“Vậy em coi như anh đồng ý rồi đấy!” Đôi mắt Hạ Huỳnh phát sáng, “Anh không thể đổi ý!”
Bữa cơm tất niên bắt đầu, năm nay tuy rằng thêm một người nhưng bầu không khí vẫn hòa thuận vui vẻ như trước. Tại bàn ăn, Lữ Tuyết Trân luôn gắp đồ ăn cho Bạc Kiến Từ, Hạ Huỳnh đương nhiên cũng không chịu thua kém, Bạc Kiến Từ lập tức trở thành người được hoan nghênh nhất trên bàn cơm tất niên.
Hạ Hoành Dân mỉm cười cất tiếng: “Tiểu Từ, tuy rằng chú cũng muốn gắp đồ ăn cho con, nhưng mà chú thấy bát của con đã đầy rồi.” Nói xong, ông gắp đồ ăn bỏ vào bát của Hạ Hoài Xuyên.
Hạ Hoài Xuyên: “…”
“Con cám ơn dì và chú.” Bạc Kiến Từ nói cảm ơn, sau đó ăn sạch đồ ăn trong bát.
Sau khi ăn xong, Hạ Huỳnh chẳng hề ngừng nghỉ liền chìa tay về phía ba người: “Tiền mừng tuổi!”
“Năm nào cũng là trò này.” Hạ Hoài Xuyên ném qua hai bao lì xì về phía cô.
Hạ Huỳnh vui vẻ nhận lấy, sau đó đưa một cái cho Bạc Kiến Từ: “A Từ, anh em cũng chuẩn bị cho anh này!”
“Nể mặt cậu là bạn trai nó.” Hạ Hoài Xuyên không được tự nhiên lắm nói một câu.
Bạc Kiến Từ ngơ ngác cầm lấy bao lì xì, anh lập tức nói cảm ơn với Hạ Hoài Xuyên: “Cám ơn Hạ tổng.”
“Gọi Hạ tổng gì chứ, anh cùng em gọi là anh đi!” Hạ Huỳnh lập tức nói.
Bạc Kiến Từ gọi theo: “Cám ơn anh.”
Lông mày Hạ Hoài Xuyên khẽ động, ngược lại không có từ chối.
Lữ Tuyết Trân và Hạ Hoành Dân cũng chia nhau đưa hai bao lì xì, xem độ dày chỉ nhiều chứ không ít hơn Hạ Hoài Xuyên, Hạ Huỳnh cười tươi rói nhận lấy, may mắn của cô năm nay còn nhiều hơn trước kia.
Cô giòn giã nói cám ơn: “Cảm ơn ba, cảm ơn mẹ, cảm ơn anh, mọi người năm mới khẳng định sẽ khỏe mạnh bình an!”
***
Sau khi kết thúc bữa ăn, Hạ Hoài Xuyên trở về phòng tiếp tục xử lý công việc, còn Lữ Tuyết Trân và Hạ Hoành Dân thì đặc biệt để lại thế giới riêng cho Hạ Huỳnh và Bạc Kiến Từ.
Tới phòng của Bạc Kiến Từ, Hạ Huỳnh gấp gáp mở ra bao lì xì, cô vui vẻ đếm tiền: “Năm nay còn nhiều hơn năm ngoái đó, xem ra cả nhà đều cảm thấy năm nay em biểu hiện đặc biệt tốt.”
Khi cô đang vui vẻ, Bạc Kiến Từ đưa bao lì xì của mình qua.
“Đây là ý gì?” Hạ Huỳnh hơi lờ mờ.
Bạc Kiến Từ cười nói: “Cho em.”
“Đây là bọn họ cho anh mà, em làm sao lấy được.” Hạ Huỳnh lập tức lắc đầu, đẩy bao lì xì trở về, “Em không thiếu tiền, chỉ là thích cảm giác nghi thức này thôi.”
“Anh biết, cho nên anh muốn đưa phần may mắn này cho em.” Bạc Kiến Từ cười nhẹ, “Anh đã nhận được rất nhiều may mắn từ người nhà của em, cho nên anh đều muốn cho em.”
Hạ Huỳnh vừa nhận xong, cô trực tiếp nhào tới ôm lấy Bạc Kiến Từ: “A Từ nhà em vừa ưu tú lại đẹp trai như vậy, vốn nên được nhiều may mắn mới đúng.”
“Cho nên anh được gặp em đó.” Bạc Kiến Từ tươi cười nói.
Trái tim Hạ Huỳnh dường như đột ngột bị kích thích, ngay cả tốc độ nhịp đập cũng trở nên nhanh hơn.
“A Từ, vì sao anh biết ăn nói thế.” Cô ôm cổ Bạc Kiến Từ không buông tay, “Đã vậy thì chúng ta cùng nhau trải qua ngày đầu tiên của năm mới đi, đêm nay anh nhớ tới phòng em.” Nói xong lời này, Hạ Huỳnh liền đỏ mặt bỏ chạy.
Trong nháy mắt trong lòng Bạc Kiến Từ chẳng còn gì, anh cũng lặng lẽ bật cười.
Buổi tối, trên hành lang im lặng thò ra một cái đầu nhỏ, Hạ Huỳnh vốn chờ Bạc Kiến Từ đến tìm cô, kết quả bị Hạ Hoài Xuyên nửa đường nhảy ra mang Bạc Kiến Từ đi. Đợi hồi lâu, cuối cùng Hạ Huỳnh nhìn thấy Bạc Kiến Từ từ trong phòng Hạ Hoài Xuyên đi ra, cô mau chóng vui vẻ vẫy tay, chờ Bạc Kiến Từ sang đây cô mới phát hiện khuôn mặt anh rất đỏ.
“Sao vậy? Anh em bắt nạt anh à?” Cô vội vàng quan sát Bạc Kiến Từ, xác nhận xem anh có bị thương không.
Bạc Kiến Từ cụp mắt nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi vào rồi nói.”
Vào phòng, Hạ Huỳnh vẫn còn hơi lo lắng, cô xắn tay áo lên nói: “Anh em đã nói gì với anh? Nếu anh ấy ăn hiếp anh, anh nói với em đi, em giúp anh dạy dỗ anh ấy!”
Bạc Kiến Từ lắc đầu: “Anh ấy chỉ nói một vài chuyện về ông ngoại thôi.”
“Thế sao khuôn mặt anh lại đỏ thành như vậy?” Hạ Huỳnh vẫn không tin.
Bạc Kiến Từ hơi mắc cỡ: “Anh ấy bảo chúng ta buổi tối nhỏ tiếng một tí.”
Hạ Huỳnh suýt nữa định tìm Hạ Hoài Xuyên đánh nhau, nhưng sau khi nghe được câu kia cô nhất thời đờ người ra, khuôn mặt còn đỏ hơn Bạc Kiến Từ.
Cô gắt gỏng: “Anh em thật đáng ghét!”
Bạc Kiến Từ cười nhìn cô: “Cách âm của phòng em thế nào?”
Gương mặt Hạ Huỳnh càng đỏ hơn: “Anh cũng đáng ghét!”
Bạc Kiến Từ lái xe cũng phát hiện tâm trạng của Hạ Huỳnh tốt lắm, thế là anh cười hỏi: “Bởi vì về nhà mừng năm mới nên em vui vẻ thế sao?”
“Không phải.” Đầu tiên Hạ Huỳnh lắc đầu, ngay sau đó mím môi nói, “Là bởi vì cùng anh về nhà mừng Tết nên mới vui như vậy.”
Về nhà mừng năm mới tuy rằng đáng để vui vẻ, nhưng có anh cùng cô trở về mới càng vui hơn.
Vì những lời này của cô mà đôi mắt của Bạc Kiến Từ càng rực sáng hơn, khóe miệng anh đượm ý cười: “Trước khi đi ông ngoại bà ngoại có dặn dò anh.”
“Dặn gì cơ?” Hạ Huỳnh nghiêng đầu, tò mò hỏi.
“Đừng quá lỗ mãng, phải có lễ độ, buổi tối cũng không thể ngủ lại.” Bạc Kiến Từ nói.
Hạ Huỳnh nghe vậy thoáng cái sững sờ, sau đó nói ngay: “Anh không ở lại nhà em hả? Ngày mai là mùng một Tết đó! Lúc đó đã nói mừng Tết ở nhà em mà, anh làm vậy ngày mai còn phải chạy qua nhà em à, phiền toái lắm!” Cô quýnh lên, giọng nói cũng thay đổi.
Bạc Kiến Từ buồn cười nhìn cô: “Cho nên em hy vọng anh ngủ lại à?”
“Đương nhiên rồi!” Hạ Huỳnh gật đầu ngay, giống như sợ nói chậm chút thì Bạc Kiến Từ sẽ đi mất, chỉ là cô bổ sung thêm một câu, “Anh làm vậy chạy qua chạy lại mệt lắm, em lo lắng cho anh thôi, em tin ba mẹ và anh trai em cũng sẽ không yên tâm để anh lái xe trở về vào ban đêm.”
Bạc Kiến Từ cười nhẹ: “Vậy anh nên nghe lời em, hay là nghe lời ông ngoại bà ngoại đây?”
“Nghe theo em, dù sao ông ngoại bà ngoại cũng chẳng biết anh ngủ lại.” Lúc này Hạ Huỳnh không biết mình bị rơi vào âm mưu của Bạc Kiến Từ, còn giúp anh nghĩ cách che giấu, “Chỉ cần em không nói anh không nói thì sẽ không có ai biết.”
Bạc Kiến Từ nhoẻn miệng cười, lập tức gật đầu: “Được, vậy anh nghe lời em.”
***
Lại đến nhà họ Hạ, Bạc Kiến Từ đã quen đường rồi. Chờ khi lái xe vào cổng, Cửu Vĩ Hồ và Bá Vương Long đã vui vẻ chạy ra nghênh đón. Hạ Huỳnh bước xuống xe trước, cô đã lâu không gặp chúng nó cho nên cũng rất nhớ, còn chưa đợi cô dang hai tay ra ôm hai chú chó thì bọn chúng đã bỏ chạy sang bên chân Bạc Kiến Từ.
Hừ, đồ thay lòng đổi dạ.
“Mỗi lần trở về đều mang đồ ăn ngon cho hai em, hai em đối với chị vậy sao!” Hạ Huỳnh chống nạnh, vẻ mặt lên án hai chú chó chỉ vẫy đuôi với Bạc Kiến Từ.
“Vừa trở về đã nghe được cái giọng ồn ào của con.” Lữ Tuyết Trân nghe được tiếng động đi ra, bà nhíu mày nhìn Hạ Huỳnh, nhưng khi ánh mắt chuyển sang Bạc Kiến Từ thì lại hết sức vui vẻ, “Tiểu Từ đến rồi à, sao lại mang nhiều quà thế, người tới là được rồi.”
Cuối cùng Hạ Huỳnh hiểu được hóa ra không chỉ hai con chó trong nhà làm phản, ngay cả mẹ cô cũng làm phản.
Vừa mới vào nhà, Lữ Tuyến Trân tỏ vẻ từ ái nhìn Bạc Kiến Từ nói: “Con lái xe lâu vậy chắc mệt rồi nhỉ, uống tách trà nghỉ ngơi một lúc đi. Dì đã chuẩn bị phòng cho con rồi, con đừng khách sáo với dì, đêm nay cứ ở lại đây đi. Ngày mai là mùng một Tết, cùng mọi người mừng năm mới nhé.”
Hạ Huỳnh lặng lẽ tiến đến bên cạnh Hạ Hoành Dân đang tưới nước cho hoa cảnh, cô cất lên giọng điệu u oán: “Ba, con có còn là con ruột của mẹ không hả?”
“Không sao, anh con và con không cùng đãi ngộ đâu.” Hạ Hoành Dân thản nhiên nói, “Nghe nói bữa ăn tất niên tối nay phần lớn đều là món Tiểu Từ thích, không giảm bớt phần của con, nhưng có bớt món yêu thích của Hoài Xuyên.”
Hạ Huỳnh đột nhiên vui sướng khi người gặp họa, thì ra không phải mình cô thảm như vậy.
Lữ Tuyết Trân cứ dong dài ở bên cạnh Bạc Kiến Từ, lúc thì nói anh mặc ít, lúc thì nói anh gầy. Nhưng Bạc Kiến Từ chẳng hề mất kiên nhẫn, anh tươi cười lắng nghe.
“Tiểu Huỳnh, con đưa Tiểu Từ đi xem phòng đi.” Lữ Tuyết Trân nói một câu.
Hạ Huỳnh gật đầu dẫn Bạc Kiến Từ lên lầu: “Anh có cảm thấy mẹ em lải nhải quá không?”
Ban nãy cô ở một bên lắng nghe cũng cảm thấy lỗ tai sắp mọc kén.
Bạc Kiến Từ nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh thấy dì tốt lắm, anh thích cảm giác này.” Lời dong dài của mẹ, sự ấm áp này anh không thể hưởng thụ được nữa.
Hạ Huỳnh vốn đang hơi kinh ngạc, nhưng nghĩ tới chuyện ba mẹ Bạc Kiến Từ gặp tai nạn, cuộc đời anh chỉ nhận được tình thương ấm áp của ba mẹ trong thời gian ngắn, cho nên anh mới đặc biệt thích loại cảm giác này.
“Nếu anh thích thì sau này cứ thường xuyên tới chơi, em thấy ba mẹ em đều rất hoan nghênh anh.” Cô nói.
Bạc Kiến Từ ngơ ngác, sau đó gật đầu ngay: “Được.”
Tới phòng dành cho khách, sau khi Hạ Huỳnh đẩy cửa ra thì phát hiện phong cách trang trí ở đây chẳng khác gì phòng của Hạ Hoài Xuyên, cô cũng đoán được mẹ mình chắc là dựa theo cách bố trí của phòng anh trai. Nhưng may mắn là căn phòng này không cách phòng Hạ Huỳnh quá xa.
“Anh xem có cái gì chưa hài lòng không, em bảo người sửa lại. Sau này căn phòng này chính là của riêng anh, chỉ có anh được ở lại.” Hạ Huỳnh nói ngay, nếu muốn thường xuyên đến thì đương nhiên phải có phòng ở lâu dài.
Bạc Kiến Từ cười nhẹ: “Phòng của riêng anh?”
Hạ Huỳnh khoa tay múa chân: “Lát nữa em treo một tấm bảng ở cửa, căn phòng này thuộc về A Từ nhà em, những người khác không được tiến vào.”
Bạc Kiến Từ bị cô chọc cười, cô luôn có một khả năng làm tan biến mọi phiền não của anh.
***
Trước bữa cơm tất niên, Hạ Hoài Xuyên từ bên ngoài trở về, Hạ Huỳnh hào hứng chạy qua: “Anh, A Từ đến chơi!”
“Cho nên sao?” Hạ Hoài Xuyên dừng bước, anh nhìn thoáng qua Lữ Tuyết Trân và Bạc Kiến Từ đang nói chuyện ở phía xa, sau đó cúi đầu nhìn em gái, “Em muốn nói cái gì?”
“Anh đừng quên bao lì xì của A Từ nhà em đó.” Hạ Huỳnh nhỏ giọng dặn dò, “A Từ đã mua quà cho anh, anh không đến mức ngay cả quà đáp lễ cũng không có chứ, như vậy không có lễ độ đâu.”
Hạ Hoài Xuyên suýt nữa bị Hạ Huỳnh chọc tức, anh vẫn là lần đầu tiên thấy có người đòi tiền một cách đúng lý hợp tình như vậy.
Thấy anh trai không nói lời nào, Hạ Huỳnh có phần nóng nảy: “Chẳng lẽ anh không chuẩn bị? Đến lúc kết thúc bữa ăn tất niên A Từ sẽ lúng túng khó chịu đó, nếu không em đưa cho anh, anh nhớ cho A Từ đấy!”
“Vì cậu ta em làm đến mức này à?” Hạ Hoài Xuyên nhíu mày, hơi kinh ngạc.
Hạ Huỳnh mím môi: “A Từ đến nhà mừng Tết thì chính là người một nhà, em muốn cho anh ấy cảm nhận đầy đủ sự yêu thích của gia đình chúng ta đối với anh ấy.”
Hạ Hoài Xuyên day mi tâm, đáp lại một câu có lệ: “Biết rồi.”
“Vậy em coi như anh đồng ý rồi đấy!” Đôi mắt Hạ Huỳnh phát sáng, “Anh không thể đổi ý!”
Bữa cơm tất niên bắt đầu, năm nay tuy rằng thêm một người nhưng bầu không khí vẫn hòa thuận vui vẻ như trước. Tại bàn ăn, Lữ Tuyết Trân luôn gắp đồ ăn cho Bạc Kiến Từ, Hạ Huỳnh đương nhiên cũng không chịu thua kém, Bạc Kiến Từ lập tức trở thành người được hoan nghênh nhất trên bàn cơm tất niên.
Hạ Hoành Dân mỉm cười cất tiếng: “Tiểu Từ, tuy rằng chú cũng muốn gắp đồ ăn cho con, nhưng mà chú thấy bát của con đã đầy rồi.” Nói xong, ông gắp đồ ăn bỏ vào bát của Hạ Hoài Xuyên.
Hạ Hoài Xuyên: “…”
“Con cám ơn dì và chú.” Bạc Kiến Từ nói cảm ơn, sau đó ăn sạch đồ ăn trong bát.
Sau khi ăn xong, Hạ Huỳnh chẳng hề ngừng nghỉ liền chìa tay về phía ba người: “Tiền mừng tuổi!”
“Năm nào cũng là trò này.” Hạ Hoài Xuyên ném qua hai bao lì xì về phía cô.
Hạ Huỳnh vui vẻ nhận lấy, sau đó đưa một cái cho Bạc Kiến Từ: “A Từ, anh em cũng chuẩn bị cho anh này!”
“Nể mặt cậu là bạn trai nó.” Hạ Hoài Xuyên không được tự nhiên lắm nói một câu.
Bạc Kiến Từ ngơ ngác cầm lấy bao lì xì, anh lập tức nói cảm ơn với Hạ Hoài Xuyên: “Cám ơn Hạ tổng.”
“Gọi Hạ tổng gì chứ, anh cùng em gọi là anh đi!” Hạ Huỳnh lập tức nói.
Bạc Kiến Từ gọi theo: “Cám ơn anh.”
Lông mày Hạ Hoài Xuyên khẽ động, ngược lại không có từ chối.
Lữ Tuyết Trân và Hạ Hoành Dân cũng chia nhau đưa hai bao lì xì, xem độ dày chỉ nhiều chứ không ít hơn Hạ Hoài Xuyên, Hạ Huỳnh cười tươi rói nhận lấy, may mắn của cô năm nay còn nhiều hơn trước kia.
Cô giòn giã nói cám ơn: “Cảm ơn ba, cảm ơn mẹ, cảm ơn anh, mọi người năm mới khẳng định sẽ khỏe mạnh bình an!”
***
Sau khi kết thúc bữa ăn, Hạ Hoài Xuyên trở về phòng tiếp tục xử lý công việc, còn Lữ Tuyết Trân và Hạ Hoành Dân thì đặc biệt để lại thế giới riêng cho Hạ Huỳnh và Bạc Kiến Từ.
Tới phòng của Bạc Kiến Từ, Hạ Huỳnh gấp gáp mở ra bao lì xì, cô vui vẻ đếm tiền: “Năm nay còn nhiều hơn năm ngoái đó, xem ra cả nhà đều cảm thấy năm nay em biểu hiện đặc biệt tốt.”
Khi cô đang vui vẻ, Bạc Kiến Từ đưa bao lì xì của mình qua.
“Đây là ý gì?” Hạ Huỳnh hơi lờ mờ.
Bạc Kiến Từ cười nói: “Cho em.”
“Đây là bọn họ cho anh mà, em làm sao lấy được.” Hạ Huỳnh lập tức lắc đầu, đẩy bao lì xì trở về, “Em không thiếu tiền, chỉ là thích cảm giác nghi thức này thôi.”
“Anh biết, cho nên anh muốn đưa phần may mắn này cho em.” Bạc Kiến Từ cười nhẹ, “Anh đã nhận được rất nhiều may mắn từ người nhà của em, cho nên anh đều muốn cho em.”
Hạ Huỳnh vừa nhận xong, cô trực tiếp nhào tới ôm lấy Bạc Kiến Từ: “A Từ nhà em vừa ưu tú lại đẹp trai như vậy, vốn nên được nhiều may mắn mới đúng.”
“Cho nên anh được gặp em đó.” Bạc Kiến Từ tươi cười nói.
Trái tim Hạ Huỳnh dường như đột ngột bị kích thích, ngay cả tốc độ nhịp đập cũng trở nên nhanh hơn.
“A Từ, vì sao anh biết ăn nói thế.” Cô ôm cổ Bạc Kiến Từ không buông tay, “Đã vậy thì chúng ta cùng nhau trải qua ngày đầu tiên của năm mới đi, đêm nay anh nhớ tới phòng em.” Nói xong lời này, Hạ Huỳnh liền đỏ mặt bỏ chạy.
Trong nháy mắt trong lòng Bạc Kiến Từ chẳng còn gì, anh cũng lặng lẽ bật cười.
Buổi tối, trên hành lang im lặng thò ra một cái đầu nhỏ, Hạ Huỳnh vốn chờ Bạc Kiến Từ đến tìm cô, kết quả bị Hạ Hoài Xuyên nửa đường nhảy ra mang Bạc Kiến Từ đi. Đợi hồi lâu, cuối cùng Hạ Huỳnh nhìn thấy Bạc Kiến Từ từ trong phòng Hạ Hoài Xuyên đi ra, cô mau chóng vui vẻ vẫy tay, chờ Bạc Kiến Từ sang đây cô mới phát hiện khuôn mặt anh rất đỏ.
“Sao vậy? Anh em bắt nạt anh à?” Cô vội vàng quan sát Bạc Kiến Từ, xác nhận xem anh có bị thương không.
Bạc Kiến Từ cụp mắt nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi vào rồi nói.”
Vào phòng, Hạ Huỳnh vẫn còn hơi lo lắng, cô xắn tay áo lên nói: “Anh em đã nói gì với anh? Nếu anh ấy ăn hiếp anh, anh nói với em đi, em giúp anh dạy dỗ anh ấy!”
Bạc Kiến Từ lắc đầu: “Anh ấy chỉ nói một vài chuyện về ông ngoại thôi.”
“Thế sao khuôn mặt anh lại đỏ thành như vậy?” Hạ Huỳnh vẫn không tin.
Bạc Kiến Từ hơi mắc cỡ: “Anh ấy bảo chúng ta buổi tối nhỏ tiếng một tí.”
Hạ Huỳnh suýt nữa định tìm Hạ Hoài Xuyên đánh nhau, nhưng sau khi nghe được câu kia cô nhất thời đờ người ra, khuôn mặt còn đỏ hơn Bạc Kiến Từ.
Cô gắt gỏng: “Anh em thật đáng ghét!”
Bạc Kiến Từ cười nhìn cô: “Cách âm của phòng em thế nào?”
Gương mặt Hạ Huỳnh càng đỏ hơn: “Anh cũng đáng ghét!”
Danh sách chương