Mộ Dung Khuynh Nhan trực tiếp nghiêng người đi qua, cũng không dừng lại bởi vì nam tử áo tím phát bệnh. Hai người vốn dĩ xưa nay đều không quen biết, nàng cũng không có lòng tốt tuỳ tiện giúp người như vậy.

Tuy nhiên, ngay thời điểm khi nàng sắp rời đi, đáy lòng lại truyền đến một loạt giọng nói, "Chủ nhân, chủ nhân, mau, cứu nam nhân kia."

Giọng nói bất ngờ vang lên trong đầu khiến Mộ Dung Khuynh Nhan sửng sốt một chút, nàng theo bản năng nhìn về phía Tiểu Bạch đang tựa vào trên vai mình, đáy mắt tràn đầy nghi hoặc.

Nàng thật sự không rõ, vì sao Tiểu Bạch lại yêu cầu nàng cứu nam tử kia, bọn họ cũng không có liên quan gì với nhau. Hơn nữa, nàng cũng không cho rằng Tiểu Bạch có quan hệ gì với nam tử kia.

"Chủ nhân, trên người nam nhân này có thứ tốt." Sau khi Tiểu Bạch nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, tiếp tục dùng tâm trí giao tiếp với Mộ Dung Khuynh Nhan, "Hắn bị bệnh có lẽ người khác không thể nào chữa trị, nhưng chủ nhân ngươi nhất định sẽ có biện pháp. Ai nha, tóm lại ta cũng không thể nói rõ ràng, nhưng, ngươi cứu nam nhân này, nhất định sẽ có chỗ tốt."

Tuy rằng không biết chỗ tốt theo như lời Tiểu Bạch đến tột cùng là cái gì, nhưng Mộ Dung Khuynh Nhan rất rõ ràng, Tiểu Bạch đều là vì tốt cho nàng. Vì thế, nàng cũng không do dự nữa, trực tiếp đi về phía tên nam tử áo tím.

Bất quá, nàng còn chưa đến gần, đã bị người ngăn cản.

"Ta là dược sư." Giọng nói của Mộ Dung Khuynh Nhan nhẹ nhàng vang lên, "Có lẽ ta có thể giúp được ngươi."

Nghe thấy Mộ Dung Khuynh Nhan nói vậy, trong lòng Lý quản gia vui vẻ, nhưng sau khi nhìn thấy Mộ Dung Khuynh Nhan, ánh mắt lại ảm đạm xuống. Xét cho cùng, dược sư cấp càng cao, tuổi sẽ càng lớn. Hơn nữa, luyện chế đan dược, cũng cần phải tích lũy kinh nghiệm. Tiểu cô nương trước mắt tuy rằng không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng nhìn thân hình cùng với giọng nói, liền biết tuổi còn nhỏ.

Ngay cả những dược sư cấp cao cũng đều không có biện pháp chữa khỏi bệnh cho công tử, huống hồ chỉ là một tiểu cô nương.

"Cho dù ta có ích hay không, hiện tại cũng không phải là vấn đề quan trọng đi!" Mộ Dung Khuynh Nhan cũng nhìn ra sự hoài nghi của lão giả, nàng cũng không tức giận, "Dù sao trong một tình huống tệ như thế này, nếu vẫn để tiếp tục như thế, mạng của công tử nhà ngươi có lẽ sẽ không còn nữa. So với như vậy, không bằng để ta thử một chút."

Nghe những lời Mộ Dung Khuynh Nhan nói, Lý quản gia do dự. Thiếu gia đột nhiên phát bệnh, trên người lại không mang theo dược. Hiện tại không nên di chuyển thiếu gia, tuy rằng đã sai người hồi phủ để mời dược sư. Nhưng mắt thấy tình huống thiếu gia đã không tốt lắm, nếu cứ tiếp tục như thế, thiếu gia xảy ra điều gì ngoài ý muốn, vậy ——

Nghĩ đến đây, Lý quản gia cắn chặt hàm răng, phất phất tay, "Để nàng qua đây."

Mộ Dung Khuynh Nhan tiến lên vài bước, trực tiếp ngồi xổm xuống bên cạnh nam tử, ngay sau đó xem mạch cho hắn.

Khi nàng tìm được mạch tượng của nam tử, trong lòng chấn động. Bởi vì căn bệnh đang quấn lấy thân nam tử, cũng không phải là bệnh tình thật sự trên người, mà là bởi vì trên người hắn có thêm một thứ.

"Tiểu Bạch, hắn đây là ——" Mộ Dung Khuynh Nhan bắt đầu dùng tâm trí giao tiếp cùng với Tiểu Bạch.

"Chủ nhân, ngươi cũng đã nhìn thấy rồi đi!" Tiểu Bạch nói như vậy đã khẳng định ý nghĩ trong lòng Mộ Dung Khuynh Nhan, "Nam nhân này sở dĩ biến thành dạng này, cũng không phải bởi vì sinh bệnh, mà là bởi vì dị hỏa nhập thể (có ngọn lửa bất thường bên trong cơ thể). Tuy nhiên, may mắn là trên người hắn có một kiện bảo bối, nên mới hoà hoãn lại một chút. Hơn nữa sinh ra trong gia đình giàu có, trong nhà có cũng đủ đan dược để dưỡng, bằng không, hồn của hắn sớm đã về Tây Thiên."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện