Địa phương nhỏ, gia tộc nhỏ?
Nghe thấy lời nói vô tâm của Tiểu Bạch, Mộ Dung Khuynh Nhan lại để mắt tới, "Tiểu Bạch, ngươi đây là có ý gì? Gia tộc Nam Cung ở trong đại lục Thánh Hồng được xem như là đại gia tộc. Chẳng lẽ, ý của ngươi là --" Còn có nơi khác lớn hơn nữa, thế giới lớn hơn nữa?
Tuy rằng trong lòng nghĩ như thế, nhưng Mộ Dung Khuynh Nhan cũng không hỏi ra ngoài miệng. Bất quá, ánh mắt nàng nhìn về phía Tiểu Bạch, hiển nhiên là có sự hoài nghi.
Tiểu Bạch cũng ý thức được dường như mình đã nói sai, ánh mắt nó đảo trái đảo phải, nhưng không dám trực tiếp nhìn thẳng vào mắt Mộ Dung Khuynh Nhan.
Thật lâu sau đó, Tiểu Bạch cuối cùng cũng đầu hàng, "Ai nha, chủ nhân, có một số việc, hiện tại ta không thể nói rõ. Chờ tới thời điểm đó, ta nhất định sẽ nói hết toàn bộ với ngươi."
Không phải nó muốn lừa gạt chủ nhân, chỉ là hiện tại vẫn chưa tới thời điểm giải thích. Cho dù hiện tại nó nói ra, chủ nhân nhất định cũng không thể minh bạch.
Nhìn bộ dáng Tiểu Bạch vò đầu bứt tai, Mộ Dung Khuynh Nhan không nhịn được cười xì một tiếng. Nàng vỗ đầu Tiểu Bạch, mở miệng cười nói, "Được rồi, nếu không muốn nói, vậy đừng nói nữa. Không phải đói bụng sao? Vẫn nên ăn cơm trước đi!"
Được chủ nhân cho phép, Tiểu Bạch ngay lập tức nhảy tới trên bàn, bắt đầu ăn uống thỏa thích.
Mộ Dung Khuynh Nhan cũng ngồi xuống, bắt đầu cùng với Tiểu Bạch dùng cơm trưa. Sau khi nói chuyện cùng với Tiểu Bạch, nàng đã có vẻ văn nhã hơn nhiều.
Dùng xong cơm trưa, Mộ Dung Khuynh Nhan mang theo Tiểu Bạch rời khỏi căn phòng. May mắn thời điểm khi bọn họ rời đi, cũng không gặp lại đám người Nam Cung Diệp lần nữa.
Ngay thời điểm khi Mộ Dung Khuynh Nhan mang theo Tiểu Bạch đi xuống dưới lầu, nàng nhìn thấy một người nam tử áo tím bị một đám người vây quanh đang đi vào tửu lầu.
Tuy rằng không biết thân phận cửa nam tử, nhưng dáng người nam tử cao gầy thanh nhã. Quần áo là tơ lụa màu tím tốt nhất, phía trên có thêu hoa văn trúc diệp tuyết trắng trang nhã, trên đầu cài một chiếc trâm ngọc. Đó là thân ảnh diễm lệ phi phàm của một quý công tử.
Bởi vậy có thể thấy được, tên nam tử này hẳn là một vị công tử có thân phận cao quý. Tuy nhiên, sắc mặt nam tử áo tím lại tái nhợt, khuôn mặt mang theo vẻ tiều tụy, có thể thấy rằng thân thể có vấn đề.
Bất quá, Mộ Dung Khuynh Nhan cũng không phải là người xen vào việc người khác. Tuy rằng nàng là một bác sĩ, nhưng cũng không có tâm tình làm người tốt khắp nơi. Cho nên, mặc dù biết thân thể nam tử không khoẻ, cũng không có bất luận quan hệ gì với nàng.
Ngay lúc hai người lướt qua nhau, vẻ mặt nam tử áo tím đột nhiên không khoẻ nên che ngực lại, ngay sau đó mở to miệng và thở hổn hển, giống như không thể thở được. Sắc mắt tái nhợt càng thêm trắng, bộ dáng cả người thoạt nhìn giống như có thể tắt thở bất cứ lúc nào.
"Công tử." Người đầu tiên có phản ứng chính là một vị lão giả vẫn luôn đi theo nam tử áo tím, lập tức lão đỡ lấy nam tử áo tím, sắc mặt khẩn trương mở miệng nói, "Người tới! Công tử phát bệnh."
Lão giả, cũng chính là quản gia của nam tử áo tím -- Lý quản gia, trên mặt lúc này đầy nôn nóng.
Công tử nhà lão từ khi ra đời tới nay đều mang bệnh trong người. Trong những năm qua, vẫn luôn cẩn thận điều dưỡng, căn bản là không thể nào khỏi hẳn. Mỗi lần công tử phát bệnh đều rất nguy hiểm, nhưng vẫn chưa từng có dược sư nào có thể chữa khỏi bệnh cho công tử.
Hôm nay, hiếm khi công tử có tâm tình tốt, muốn đi ra ngoài dạo quanh một chút, nhưng cố tình lại xảy ra chuyện như vậy. Nếu như hôm nay công tử thật sự xảy ra chuyện gì, lão thật sự là chết muôn lần cũng không thể thoát khỏi tội của mình.
Nghe thấy lời nói vô tâm của Tiểu Bạch, Mộ Dung Khuynh Nhan lại để mắt tới, "Tiểu Bạch, ngươi đây là có ý gì? Gia tộc Nam Cung ở trong đại lục Thánh Hồng được xem như là đại gia tộc. Chẳng lẽ, ý của ngươi là --" Còn có nơi khác lớn hơn nữa, thế giới lớn hơn nữa?
Tuy rằng trong lòng nghĩ như thế, nhưng Mộ Dung Khuynh Nhan cũng không hỏi ra ngoài miệng. Bất quá, ánh mắt nàng nhìn về phía Tiểu Bạch, hiển nhiên là có sự hoài nghi.
Tiểu Bạch cũng ý thức được dường như mình đã nói sai, ánh mắt nó đảo trái đảo phải, nhưng không dám trực tiếp nhìn thẳng vào mắt Mộ Dung Khuynh Nhan.
Thật lâu sau đó, Tiểu Bạch cuối cùng cũng đầu hàng, "Ai nha, chủ nhân, có một số việc, hiện tại ta không thể nói rõ. Chờ tới thời điểm đó, ta nhất định sẽ nói hết toàn bộ với ngươi."
Không phải nó muốn lừa gạt chủ nhân, chỉ là hiện tại vẫn chưa tới thời điểm giải thích. Cho dù hiện tại nó nói ra, chủ nhân nhất định cũng không thể minh bạch.
Nhìn bộ dáng Tiểu Bạch vò đầu bứt tai, Mộ Dung Khuynh Nhan không nhịn được cười xì một tiếng. Nàng vỗ đầu Tiểu Bạch, mở miệng cười nói, "Được rồi, nếu không muốn nói, vậy đừng nói nữa. Không phải đói bụng sao? Vẫn nên ăn cơm trước đi!"
Được chủ nhân cho phép, Tiểu Bạch ngay lập tức nhảy tới trên bàn, bắt đầu ăn uống thỏa thích.
Mộ Dung Khuynh Nhan cũng ngồi xuống, bắt đầu cùng với Tiểu Bạch dùng cơm trưa. Sau khi nói chuyện cùng với Tiểu Bạch, nàng đã có vẻ văn nhã hơn nhiều.
Dùng xong cơm trưa, Mộ Dung Khuynh Nhan mang theo Tiểu Bạch rời khỏi căn phòng. May mắn thời điểm khi bọn họ rời đi, cũng không gặp lại đám người Nam Cung Diệp lần nữa.
Ngay thời điểm khi Mộ Dung Khuynh Nhan mang theo Tiểu Bạch đi xuống dưới lầu, nàng nhìn thấy một người nam tử áo tím bị một đám người vây quanh đang đi vào tửu lầu.
Tuy rằng không biết thân phận cửa nam tử, nhưng dáng người nam tử cao gầy thanh nhã. Quần áo là tơ lụa màu tím tốt nhất, phía trên có thêu hoa văn trúc diệp tuyết trắng trang nhã, trên đầu cài một chiếc trâm ngọc. Đó là thân ảnh diễm lệ phi phàm của một quý công tử.
Bởi vậy có thể thấy được, tên nam tử này hẳn là một vị công tử có thân phận cao quý. Tuy nhiên, sắc mặt nam tử áo tím lại tái nhợt, khuôn mặt mang theo vẻ tiều tụy, có thể thấy rằng thân thể có vấn đề.
Bất quá, Mộ Dung Khuynh Nhan cũng không phải là người xen vào việc người khác. Tuy rằng nàng là một bác sĩ, nhưng cũng không có tâm tình làm người tốt khắp nơi. Cho nên, mặc dù biết thân thể nam tử không khoẻ, cũng không có bất luận quan hệ gì với nàng.
Ngay lúc hai người lướt qua nhau, vẻ mặt nam tử áo tím đột nhiên không khoẻ nên che ngực lại, ngay sau đó mở to miệng và thở hổn hển, giống như không thể thở được. Sắc mắt tái nhợt càng thêm trắng, bộ dáng cả người thoạt nhìn giống như có thể tắt thở bất cứ lúc nào.
"Công tử." Người đầu tiên có phản ứng chính là một vị lão giả vẫn luôn đi theo nam tử áo tím, lập tức lão đỡ lấy nam tử áo tím, sắc mặt khẩn trương mở miệng nói, "Người tới! Công tử phát bệnh."
Lão giả, cũng chính là quản gia của nam tử áo tím -- Lý quản gia, trên mặt lúc này đầy nôn nóng.
Công tử nhà lão từ khi ra đời tới nay đều mang bệnh trong người. Trong những năm qua, vẫn luôn cẩn thận điều dưỡng, căn bản là không thể nào khỏi hẳn. Mỗi lần công tử phát bệnh đều rất nguy hiểm, nhưng vẫn chưa từng có dược sư nào có thể chữa khỏi bệnh cho công tử.
Hôm nay, hiếm khi công tử có tâm tình tốt, muốn đi ra ngoài dạo quanh một chút, nhưng cố tình lại xảy ra chuyện như vậy. Nếu như hôm nay công tử thật sự xảy ra chuyện gì, lão thật sự là chết muôn lần cũng không thể thoát khỏi tội của mình.
Danh sách chương