Tuy rằng không có lời khẳng định của Mộ Dung Khuynh Nhan, nhưng thái độ của nhân viên cửa hiệu vẫn không thay đổi.
Hắn làm nhân viên cửa hiệu, bình thường đã gặp rất người nhiều khác nhau. Vị tiểu thư trước mặt tuy rằng đã che mặt, nhưng khí chất trên người lại không thể lừa được người. Một vị tiểu thư có khí chất xuất trần như vậy, cho dù không phải là dược sư, cũng tuyệt đối là một tiểu thư được bồi dưỡng bên trong đại gia tộc. Cho nên tuyệt đối không thể đắc tội.
Đối với suy nghĩ trong lòng nhân viên cửa hiệu, Mộ Dung Khuynh Nhan tất nhiên sẽ không biết được.
Dù sao, nàng chỉ đến tiệm đồ sứ này để tìm bình sứ đựng dược mình cần. Bất quá, nàng cũng không có kế hoạch mua quá nhiều.
Bởi vì Tiểu Bạch nói cho nàng biết, chờ đến thời điểm luyện chế ra đan dược, tốt nhất vẫn nên dùng bình ngọc để đựng. Bởi vì bình ngọc có thể phòng ngừa mức độ xói mòn của dược tính. Mà điểm này, bình sứ không thể làm được.
Suy nghĩ đến điều đó, Mộ Dung Khuynh Nhan không nhịn được thở dài một hơi.
"Chủ nhân, làm sao vậy?" Nghe được tiếng thở dài của Mộ Dung Khuynh Nhan, Tiểu Bạch rất tò mò, "Chẳng lẽ những chiếc bình vừa mới mua đều không hợp tâm ý của ngươi sao?"
Đương nhiên, Tiểu Bạch cũng không phải mở miệng nói chuyện trực tiếp, mà là dùng thần thức để tiến hành giao tiếp với Mộ Dung Khuynh Nhan. Rốt cuộc, một con thú có thể mở miệng, chính là không tồn tại ở nơi đây. Nó đã định ra khế ước với chủ nhân, cho nên giữa bọn họ có thể sử dụng tâm trí để giao tiếp với nhau.
"Không có, những cái bình nhỏ đó đều khá tốt." Những bình sứ nhỏ kia, Mộ Dung Khuynh Nhan thừa dịp khi không có người chú ý tới, đã thu hồi toàn bộ vào trong không gian, "Chỉ đang cảm thán một chút, hiện tại ta thật sự đúng là một kẻ nghèo khó! Những bình sứ đó cơ hồ đã ngốn mất nửa số tiền ta có."
"Tương lai còn muốn mua bình ngọc để đựng đan dược, có thể thấy được, dược sư thật đúng là chức nghiệp đốt tiền!"
Nghe thấy Mộ Dung Khuynh Nhan nói vậy, Tiểu Bạch không nhịn được bật cười, "Chủ nhân, ngươi sao sẽ là kẻ nghèo hèn được chứ? Trong không gian có nhiều bảo vật như vậy, tùy tiện tìm ra một kiện bán đi, đều có giá trị rất nhiều tiền a!"
"Điều này hãy chờ đến lúc đó rồi nói sau!" Mộ Dung Khuynh Nhan thật ra không nghĩ được lâu dài như vậy, "Tiểu Bạch, đi dạo lâu như vậy, ngươi có đói bụng không?"
Hiện tại đã sắp đến giữa trưa, Mộ Dung Khuynh Nhan cảm thấy bụng mình đang bồn chồn.
"Chủ nhân, hiện tại chúng ta sẽ đi dùng cơm trưa sao?" Vừa nghe đến ăn cơm, hai con mắt Tiểu Bạch đều bắt đầu phát sáng, "Vậy nhanh lên đi! Ta rất đói bụng!"
Nhìn Tiểu Bạch đang ngồi ở trên vai mình, một bộ dạng tham ăn, Mộ Dung Khuynh Nhan buồn cười lắc lắc đầu. Bất quá, nàng vẫn nhấc chân, hướng về phía một tửu lâu lớn nhất đi đến.
Đi vào tửu lầu, Mộ Dung Khuynh Nhan đã gọi riêng một phòng. Dù sao cũng đã tiêu nhiều tiền như vậy, nàng cảm thấy cũng không cần phải ủy khuất bản thân mình.
Không thể không nói, tửu lầu này thật sự không hổ là tửu lầu lớn nhất nơi này. Bất quá chỉ tầm 15 phút sau, đồ ăn nàng gọi cũng đã được đưa lên toàn bộ.
Tiểu Bạch vừa nhìn thấy trên bàn bày đầy đồ ăn, lập tức hoàn toàn không có bất luận ý tứ rụt rè gì. Nó trực tiếp nhảy đến trên bàn, bắt đầu ăn uống thỏa thích.
Nhìn Tiểu Bạch ăn lấy ăn để, Mộ Dung Khuynh Nhan buồn cười lắc lắc đầu. Nếu như người khác không biết, còn tưởng rằng Tiểu Bạch đã bị bỏ đói rất lâu! Mộ Dung Khuynh Nhan giơ chiếc đũa lên, thời điểm vừa định bắt đầu ăn, đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng ồn ầm ĩ truyền tới từ bên ngoài.
"Chưởng quầy, chúng ta muốn phòng này, ngươi hãy đi lên nói một tiếng với người bên trong, chúng ta nguyện ý bồi thường tổn thất cho bọn họ, thỉnh bọn họ đến nơi khác dùng bữa."
Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, đôi mắt Mộ Dung Khuynh Nhan không nhịn được nhấp nháy, đáy mắt hiện lên một tia ánh sáng sắc nét, khóe miệng gợi lên một nụ cười châm chọc.
Xem ra thật đúng là oan gia ngõ hẹp! Ngay cả ăn bữa cơm cũng không được sống yên ổn.
Hắn làm nhân viên cửa hiệu, bình thường đã gặp rất người nhiều khác nhau. Vị tiểu thư trước mặt tuy rằng đã che mặt, nhưng khí chất trên người lại không thể lừa được người. Một vị tiểu thư có khí chất xuất trần như vậy, cho dù không phải là dược sư, cũng tuyệt đối là một tiểu thư được bồi dưỡng bên trong đại gia tộc. Cho nên tuyệt đối không thể đắc tội.
Đối với suy nghĩ trong lòng nhân viên cửa hiệu, Mộ Dung Khuynh Nhan tất nhiên sẽ không biết được.
Dù sao, nàng chỉ đến tiệm đồ sứ này để tìm bình sứ đựng dược mình cần. Bất quá, nàng cũng không có kế hoạch mua quá nhiều.
Bởi vì Tiểu Bạch nói cho nàng biết, chờ đến thời điểm luyện chế ra đan dược, tốt nhất vẫn nên dùng bình ngọc để đựng. Bởi vì bình ngọc có thể phòng ngừa mức độ xói mòn của dược tính. Mà điểm này, bình sứ không thể làm được.
Suy nghĩ đến điều đó, Mộ Dung Khuynh Nhan không nhịn được thở dài một hơi.
"Chủ nhân, làm sao vậy?" Nghe được tiếng thở dài của Mộ Dung Khuynh Nhan, Tiểu Bạch rất tò mò, "Chẳng lẽ những chiếc bình vừa mới mua đều không hợp tâm ý của ngươi sao?"
Đương nhiên, Tiểu Bạch cũng không phải mở miệng nói chuyện trực tiếp, mà là dùng thần thức để tiến hành giao tiếp với Mộ Dung Khuynh Nhan. Rốt cuộc, một con thú có thể mở miệng, chính là không tồn tại ở nơi đây. Nó đã định ra khế ước với chủ nhân, cho nên giữa bọn họ có thể sử dụng tâm trí để giao tiếp với nhau.
"Không có, những cái bình nhỏ đó đều khá tốt." Những bình sứ nhỏ kia, Mộ Dung Khuynh Nhan thừa dịp khi không có người chú ý tới, đã thu hồi toàn bộ vào trong không gian, "Chỉ đang cảm thán một chút, hiện tại ta thật sự đúng là một kẻ nghèo khó! Những bình sứ đó cơ hồ đã ngốn mất nửa số tiền ta có."
"Tương lai còn muốn mua bình ngọc để đựng đan dược, có thể thấy được, dược sư thật đúng là chức nghiệp đốt tiền!"
Nghe thấy Mộ Dung Khuynh Nhan nói vậy, Tiểu Bạch không nhịn được bật cười, "Chủ nhân, ngươi sao sẽ là kẻ nghèo hèn được chứ? Trong không gian có nhiều bảo vật như vậy, tùy tiện tìm ra một kiện bán đi, đều có giá trị rất nhiều tiền a!"
"Điều này hãy chờ đến lúc đó rồi nói sau!" Mộ Dung Khuynh Nhan thật ra không nghĩ được lâu dài như vậy, "Tiểu Bạch, đi dạo lâu như vậy, ngươi có đói bụng không?"
Hiện tại đã sắp đến giữa trưa, Mộ Dung Khuynh Nhan cảm thấy bụng mình đang bồn chồn.
"Chủ nhân, hiện tại chúng ta sẽ đi dùng cơm trưa sao?" Vừa nghe đến ăn cơm, hai con mắt Tiểu Bạch đều bắt đầu phát sáng, "Vậy nhanh lên đi! Ta rất đói bụng!"
Nhìn Tiểu Bạch đang ngồi ở trên vai mình, một bộ dạng tham ăn, Mộ Dung Khuynh Nhan buồn cười lắc lắc đầu. Bất quá, nàng vẫn nhấc chân, hướng về phía một tửu lâu lớn nhất đi đến.
Đi vào tửu lầu, Mộ Dung Khuynh Nhan đã gọi riêng một phòng. Dù sao cũng đã tiêu nhiều tiền như vậy, nàng cảm thấy cũng không cần phải ủy khuất bản thân mình.
Không thể không nói, tửu lầu này thật sự không hổ là tửu lầu lớn nhất nơi này. Bất quá chỉ tầm 15 phút sau, đồ ăn nàng gọi cũng đã được đưa lên toàn bộ.
Tiểu Bạch vừa nhìn thấy trên bàn bày đầy đồ ăn, lập tức hoàn toàn không có bất luận ý tứ rụt rè gì. Nó trực tiếp nhảy đến trên bàn, bắt đầu ăn uống thỏa thích.
Nhìn Tiểu Bạch ăn lấy ăn để, Mộ Dung Khuynh Nhan buồn cười lắc lắc đầu. Nếu như người khác không biết, còn tưởng rằng Tiểu Bạch đã bị bỏ đói rất lâu! Mộ Dung Khuynh Nhan giơ chiếc đũa lên, thời điểm vừa định bắt đầu ăn, đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng ồn ầm ĩ truyền tới từ bên ngoài.
"Chưởng quầy, chúng ta muốn phòng này, ngươi hãy đi lên nói một tiếng với người bên trong, chúng ta nguyện ý bồi thường tổn thất cho bọn họ, thỉnh bọn họ đến nơi khác dùng bữa."
Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, đôi mắt Mộ Dung Khuynh Nhan không nhịn được nhấp nháy, đáy mắt hiện lên một tia ánh sáng sắc nét, khóe miệng gợi lên một nụ cười châm chọc.
Xem ra thật đúng là oan gia ngõ hẹp! Ngay cả ăn bữa cơm cũng không được sống yên ổn.
Danh sách chương