Thẩm Hi Hòa thần sắc tự nhiên, “Hơn nữa, buổi tối không nên ăn nhiều.”

Cố Tiêu có chút do dự: “Nhưng mà muội cũng không đọc sách, bữa ăn khuya này là nương để muội làm cho huynh ăn mà.”

Nếu cô ăn, lỡ như Chu thị biết được, thì phải làm sao bây giờ.

Ánh đèn mờ ảo, Thẩm Hi Hòa nghiêng người qua, nhỏ giọng hỏi: “Muội rốt cuộc có ăn không?”

“Ăn!” Cố Tiêu vội vàng đi vào phòng bếp lấy thêm chén đũa, sau đó đóng chặt cửa lại, “Muội ăn một ít là được rồi, huynh đọc sách mệt mỏi, nên ăn nhiều một chút.”

Đầu cá đưa cho Thẩm Hi Hòa, Cố Tiêu chỉ gắp một đũa mì, trong chén có tám viên cá viên, Cố Tiêu gắp ba viên, “Nhiêu đây đã đủ cho muội ăn rồi.”

Thẩm Hi Hòa cầm đũa lên, “Nhanh ăn đi, lát nữa ta còn phải đọc sách.”

Cố Tiêu dùng sức gật đầu, cô nhất định sẽ ăn nhanh, không quấy rầy Thẩm Hi Hòa đọc sách nữa, cũng chỉ có một ít mì, Cố Tiêu một lúc sau đã ăn xong rồi, “Tam ca huynh ăn từ từ!”

Cố Tiêu vui mừng khôn xiết, mì cá viên cô làm ăn ngon thật, vừa tươi vừa thơm, ngày mai có lẽ Chu thị còn thêm bữa ăn cho Thẩm Hi Hòa, nghĩa là vẫn còn có phần của cô nha.

Cố Tiêu cong môi cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhàn nhạt, chỉ cần cô có thể ăn được, vậy cô nguyện ý làm cho Thẩm Hi Hòa.

Dù sao biết đọc sách cũng không có nghĩa là đầu óc cũng tốt, cô sẽ không so đo đâu.

Thẩm Hi Hòa cúi đầu ăn một ngụm cuối cùng, Cố Tiêu đơn giản dễ dỗ dành, chuyện giữa trưa hôm nay, cô nhất định đã quên rồi.

“Ta còn phải đọc sách một lát, muội ngủ trước đi.” Thẩm Hi Hòa liếc mắt nhìn Cố Tiêu một cái, không nói thêm gì nữa.

Cố Tiêu vốn dĩ cũng không định đợi Thẩm Hi Hòa, cô cũng không ngủ ở trên giường, chờ hắn làm gì chứ.

Cố Tiêu: “Muội sẽ không phát ra âm thanh nào đâu, bảo đảm không quấy rầy huynh đọc sách!”



Thẩm Hi Hòa nhíu mày, “Ta không phải là sợ…… thôi quên đi, muội ngủ đi.”

Chén đũa của hai người rất dễ rửa, Cố Tiêu rửa mặt chải đầu một phen, bò lên trên tràng kỷ thuộc về mình, cô kéo chăn bông lên, thành thật nằm xuống.

Bóng đêm thâm trầm,ngọn đèn được thắp sáng ở góc bàn trong tây phòng, Thẩm Hi Hòa dựa vào ánh đèn đọc sách, hắn quay đầu lại, trong đêm tối chỉ có thể nhìn thấy một góc chăn phồng lên, đúng thật là không quấy rầy chút nào.

Ngày hôm sau, vẫn xuống ruộng như thường lệ, có Thẩm Hi Hòa ở đây, Cố Tiêu nhẹ nhàng hẳn, trồng trọt cũng nhanh hơn, mười hai mẫu chỉ còn dư lại hơn bốn mẫu, Chu thị đau lòng tiểu nhi tử, hận không thể cái gì cũng đều cho Thẩm Hi Hòa ăn, tới buổi tối, bà dặn dò Cố Tiêu: “Tiểu Tiểu à, buổi tối con vẫn là nấu thêm cho Tam Lang một bữa đi.”

Cố Tiêu mím môi, “Nương, người nói xem đem giò heo đi hầm được không? Sau đó ăn mì giò heo, nhất định bổ.”

Bổ hay không cũng không sao cả, cái chính là cô muốn ăn đó.

Giò heo là mấy ngày trước mua về, Chu thị vẫn luôn không nỡ ăn, xương sườn thì ăn rồi, xương thì hầm rồi, chỉ có giò heo vẫn luôn để đó.

Cũng may là thời tiết cũng không nóng lắm, nếu không đã để đến hư luôn rồi.

Chu thị gật đầu, “Con xem rồi làm là được.”

Hai cái giò heo chặt ra, cho vào nồi, thêm hành gừng tỏi muối và đường phèn vào trong, bột mì vẫn là dùng bột mì trắng, đầy hương vị lúa mì.

Để món mì đậm đà hơn, Cố Tiêu còn đập một quả trứng vào, chờ giò heo hầm xong rồi, Cố Tiêu trực tiếp cho mì vào trong nồi, nấu thêm một lúc thì mì đã chín, rắc một ít hành lá thái nhỏ lên trên, vừa thơm vừa đẹp mắt.

Hai cái giò heo, cô có lẽ có thể ăn một cái nhỉ.

Chu thị để cho Cố Tiêu làm chính là nghĩ sẽ cho nó ăn thêm một chút, Tam Lang nếu biết đau lòng cho người khác, thì sẽ để cho Cố Tiêu ăn, Tiểu Tiểu ăn thì bà bỏ được, nhưng người khác thì luyến tiếc cho.

Một chén mì lớn, còn nhiều hơn so với ngày hôm qua, Cố Tiêu cẩn thận bưng vào phòng, cười nhìn về phía Thẩm Hi Hòa: “Tam ca, huynh ăn đi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện