"Tuổi hai đứa còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, không biết con đường này khó khăn nhường nào..."
Thấy biểu cảm hai người không chút dao động, Trần Cửu Cửu thay đổi chiến lược, quay sang nói với Mạc Sơ Quyết: "Tiểu Sơ, bình thường dì thương con bao nhiêu chắc con cũng biết? Dì xem con như con ruột nên mới không muốn hai đứa rơi vào con đường này. Còn nữa, con có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của mẹ con chưa? Một khi bà ấy biết được sẽ đau lòng đến mức nào..."
"Dì!", Mạc Sơ Quyết đứng phắt dậy, "Xin dì đừng nói mẹ con biết! Con sẽ không bỏ cuộc. Về phía mẹ, con từ từ tìm cơ hội nói sau. Chỉ mong dì tạm thời đừng tiết lộ. Mai đã là tất niên, con muốn mẹ có một cái tết vui vẻ".
"Con..."
Không đợi Trần Cửu Cửu dứt câu, Dụ Quy Tinh đột nhiên vươn tay bắt lấy cánh tay bà, lời lẽ dứt khoát: "Cầu xin mẹ".
Trần Cửu Cửu sửng sốt quay người nhìn đứa con trai đã cao hơn mình mấy cái đầu.
Nhóc con ngày nào còn trầm lặng ít nói mà nay đã trở thành một người đàn ông trưởng thành độc lập, khí thế lạnh buốt, nét mặt nghiêm nghị.
Bà bỗng dưng không nói nên lời.
Dụ Quy Tinh dịu giọng: "Mẹ, Tiểu Sơ nói đúng, mai là tất niên, có chuyện gì đợi năm sau hẵng tính".
Trần Cửu Cửu im lặng thật lâu.
Mạc Sơ Quyết xoa lòng bàn tay mướt mồ hôi, mắt ngó qua ngó lại hai người như bé thỏ sợ hãi dựng thẳng tai.
Mặc dù cuộc trò chuyện diễn ra không mấy dễ chịu nhưng ít nhất Trần Cửu Cửu đã đồng ý trong mấy ngày tết sẽ không nói chuyện kia cho Khương Y Linh và Mạc Hiên Văn biết. Hai người cũng có được khoảng thời gian nghỉ xả hơi ngắn ngủi.
"Đêm nay con định ngủ lại đây?". Trần Cửu Cửu cau mày hỏi trước khi rời đi.
Mạc Sơ Quyết thận trọng liếc nhìn Trần Cửu Cửu, nhất thời không rõ ý tứ.
Đây là đồng ý cho Dụ Quy Tinh ở lại hay là muốn hắn về nhà? Dụ Quy Tinh điềm tĩnh ừm một tiếng.
Trần Cửu Cửu đứng yên ở cửa, ánh mắt phức tạp. Bà cũng hết cách, khuyên chẳng được, lại không thể dùng vũ lực lôi nó về nhà, chỉ đành cảnh cáo: "Hai đứa để ý chừng mực, đừng đi quá giới hạn".
"Giới hạn gì?", Khương Y Linh lau tóc chậm rãi bước tới, ánh mắt khó hiểu, "Hôm nay chị lạ quá!".
So với Dụ Quy Tinh và Mạc Sơ Quyết thì Trần Cửu Cửu là người căng thẳng nhất, bà xua tay, luống cuống rời đi: "Không có gì, tôi về đây, mọi người ngủ sớm".
Khương Y Linh tiễn người ra cửa, chờ Trần Cửu Cửu vào phòng mới đóng cửa lại, quay đầu nói với hai người: "Mấy đứa ngủ sớm đi, ngày mai còn phải dọn nhà".
Bà thậm chí không hỏi một câu về chuyện vừa rồi.
Dụ Quy Tinh khép cửa, đưa mắt nhìn Mạc Sơ Quyết, phát hiện cậu cũng đang nhìn mình.
Hắn bước tới ôm người vào lòng: "Sao vậy?".
Mạc Sơ Quyết thở dài, cơ thể như quả bóng xì hơi ềm oặt dựa vào lòng hắn: "Em đang nghĩ nên mở lời với mẹ thế nào".
Dụ Quy Tinh ngồi xuống bên cạnh, xoa đầu cậu: "Đừng lo lắng, còn có anh ở đây".
Mạc Sơ Quyết không đáp, tận hưởng khoảng khắc yên bình và tĩnh lặng này.
Đêm đó, hai người ôm nhau ngủ thật yên ổn.
Chuyện Trần Cửu Cửu luôn canh cánh trong lòng hoàn toàn không phát sinh. Dụ Quy Tinh có cầm thú cách mấy cũng không thể chọn lúc tâm trạng Mạc Sơ Quyết đang sa sút mà làm cậu.
Sáng sớm hôm sau, hai người thức dậy giúp Khương Y Linh quét dọn nhà cửa. Hôm nay là tất niên, theo lệ thường, buổi sáng sẽ làm tổng vệ sinh, buổi chiều chuẩn bị mâm cơm giao thừa. Cả một ngày vô cùng bận rộn.
Khương Y Linh phát cho mỗi người một tấm giẻ lau, mới lau xong bàn trà liền nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Mạc Sơ Quyết chạy tung tăng ra mở. Nhưng khi thấy người đến là ai, nụ cười trên mặt cậu hơi cứng lại: "... dì Cửu Cửu".
Trần Cửu Cửu ừm một tiếng, sau đó đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lượt, thấy không có dấu vết khả nghi mới thở phào: "Dụ Quy Tinh đâu rồi?".
"Anh ấy đang phụ quét tước vệ sinh bên trong".
Trần Cửu Cửu gật đầu, đi vào.
Mạc Sơ Quyết quy củ đi theo phía sau, trông cực kỳ ngoan ngoãn.
"Sao mẹ đến sớm vậy?", Dụ Quy Tinh thả giẻ lau xuống, rót cho bà một tách trà nóng, "Mẹ ngồi đây một lát".
Câu này nghe như chủ nhà tiếp đãi khách. Bà còn chưa đồng ý, thằng nhóc này đã cả gan muốn làm gì thì làm?
"Qua đây xem xem", giọng Trần Cửu Cửu từ tốn, "Nhà mình còn chưa dọn dẹp mà con trai đã thành con nhà người ta".
Mạc Sơ Quyết ngượng ngùng cười cười.
Trần Cửu Cửu quay đầu liếc thoáng qua. Khương Y Linh đang dọn dẹp đồ đạc trong bếp, chắc chắn không nghe được động tĩnh bên này, bà liền cười khẩy: "Này là định ở rể đấy à?".
Nào ngờ vừa dứt lời, Dụ Quy Tinh liền cười đáp: "Dạ".
Trần Cửu Cửu: "..."
??? Con còn dạ?
Bà tức đến nỗi ngay cả trà cũng hết muốn uống, quắc mắt trừng Dụ Quy Tinh: "Đang ở nhà người ta đó, con chú ý mặt mũi!".
Dụ Quy Tinh nhướng mày, không phản bác.
Mạc Sơ Quyết muốn cười lắm nhưng không dám, nhịn cười mệt xỉu.
Khương Y Linh đi ra, thấy ba người ngồi trong phòng khách, bèn gọi: "Tiểu Sơ, sao còn ngồi đó? Mau đi rửa trái cây mời dì Trần".
Mạc Sơ Quyết phản ứng, đáp liên thanh: "Đi liền đi liền".
Trần Cửu Cửu ngồi không lâu liền rời đi, nói là chuẩn bị tổng vệ sinh. Dụ Quy Tinh giúp bên này làm xong mới trở về.
Một nhà ba người cùng nhau ăn trưa. Trần Cửu Cửu và Dụ Quy Tinh không đến, lấy lý do bận dọn dẹp nhà cửa, đã đặt đồ ăn. Khương Y Linh không khỏi lầm bầm một trận.
Mãi đến bốn giờ chiều, Dụ Quy Tinh mới tới.
Bước vào cửa, hắn lập tức ngửi thấy mùi thơm nức mũi bay ra từ phòng bếp.
Hắn đảo mắt nhìn qua, tình cờ nhìn thấy Mạc Sơ Quyết ăn vụng bị Khương Y Linh đuổi ra ngoài, miệng còn ngậm miếng thịt kho, nước thịt màu nâu dính trên mép, trông vừa thảm vừa đáng yêu.
Dụ Quy Tinh cố nén cười chào hỏi với Khương Y Linh: "Dì có cần con giúp gì không?".
Vẻ mặt Khương Y Linh từ u ám chuyển sang tươi vui ngay tắp lự: "Tinh Tinh đến đấy à? Con cứ ngồi chờ cơm là được, dì nấu đồ ngon cho con này".
Hai má Mạc Sơ Quyết phồng to, lẩm bẩm: "Mẹ thiên vị, con ăn có tí cũng la".
Khương Y Linh chọc trán cậu: "Ăn tí thôi hả? Tinh Tinh nhà người ta còn muốn giúp mẹ, còn con chỉ biết ăn!"
Mạc Sơ Quyết ôm trán, trốn ra sau lưng Dụ Quy Tinh.
"Tinh Tinh trông chừng nó giúp dì. Thiệt tình, lớn rồi còn ăn vụng". Khương Y Linh nói mấy câu rồi đóng cửa bếp lại, mùi thức ăn lập tức ngăn cách bên trong.
Mạc Sơ Quyết và Dụ Quy Tinh đứng ngoài cửa bốn mắt nhìn nhau
Hai người ăn ý cùng về phòng Mạc Sơ Quyết. Mãi đến khi Khương Y Linh gọi ăn cơm tối, bọn họ mới chịu ló mặt ra.
Những đ ĩa thức ăn phong phú xếp đầy bàn. Có canh gà hầm táo đỏ kỷ tử, tôm luộc, cá chẽm hấp, sườn xào chua ngọt, cà tím xào... màu sắc hương vị bắt mắt làm người ta ch ảy nước miếng.
Vài người lần lượt ngồi xuống, vừa trò chuyện vừa bắt đầu dùng bữa.
Dù sao cũng là đêm giao thừa, Trần Cửu Cửu không biểu lộ nhiều cảm xúc, dù thấy hai người chụm đầu thì thầm to nhỏ trông hết sức thân mật cũng cố nhịn cơn cáu kỉnh xuống.
Mạc Hiên Văn không phát hiện điều khác thường, còn vui vẻ khen quan hệ hai anh em ngày càng khăng khít khiến Mạc Sơ Quyết đỏ mặt không thôi.
Ăn tối xong, Mạc Sơ Quyết và Dụ Quy Tinh tự giác dọn bàn rửa chén. Ba người lớn ngồi trong phòng khách xem Đêm hội mùa xuân CCTV, không khí vô cùng ấm cúng.
Đến mười một giờ, Khương Y Linh hơi buồn ngủ, xem TV mắt nhắm mắt mở. Được mọi người khuyên đi nghỉ, bà cũng không gắng thêm mà nói Mạc Hiên Văn về phòng ngủ.
Phòng khách chỉ còn lại ba người Dụ Quy Tinh, Mạc Sơ Quyết và Trần Cửu Cửu.
Trần Cửu Cửu lên tiếng: "Ngày mai gia đình con về quê phải không?".
Câu này là hỏi Mạc Sơ Quyết.
Mạc Sơ Quyết đáp: "Dạ, có thể mồng sáu mới về".
Trần Cửu Cửu lại hỏi: "Còn con?".
Dụ Quy Tinh nói: "Công ty còn chút việc cần xử lí, mồng ba con đi".
Trước đó Mạc Sơ Quyết chưa từng hỏi vấn đề này. Nghe vậy, ánh mắt cậu không khỏi thất vọng.
Những tưởng bọn họ có thể ở cùng nhau.
Dụ Quy Tinh vỗ về bàn tay cậu an ủi.
Nhìn hành động không chút che giấu của hai người, Trần Cửu Cửu lại đau đầu.
Không biết tại sao, hiện giờ bà càng nhìn hai đứa nhỏ hòa thuận thì càng cảm thấy khó xử, thế nhưng trong lòng lại càng bình thản hơn.
Nếu bỏ qua giới tính, hai đứa nhỏ quả thật rất xứng đôi. Một người tuấn tú lạnh lùng, một người thanh tú đáng yêu, đứng chung khung hình bắt mắt cỡ nào khỏi phải nói.
Nhưng hễ tưởng tượng đến những lời người ta sẽ bàn tán về hai người, bà thật sự không thể chịu nổi.