"Thi Thi..."

Người cao muốn đi theo cô, nhưng bị vóc dáng nhỏ bắt lại, quát: "Truy cái gì mà truy, nhìn không ra người phụ nữ đó có mục tiêu mới hay sao? Theo anh đi, phụ nữ xinh đẹp có rất nhiều, loại người này mặt hiền tâm hắc đi theo em, em chết như thế nào cũng không biết."

Người nhỏ con mang theo em trai cùng một nhà ba người đi, mang theo đa số vật tư của đám người đó. Người còn lại bao gồm nữ chủ Bạch Thi Thi cùng nữ phụ Lam Tiểu Điệp, còn có hai ông cháu Vệ lão cùng Vệ Đậu Đậu, cuối cùng là đôi tình nhân kia Ngô Hoa và Hà Nhu.

Ngô Hoa khoảng 27, 28 tuổi, lớn lên văn nhã giỏi giang, mang theo bộ mắt kính gọng tơ vàng, ra dáng tinh anh đô thị, còn bạn gái là Hà Nhu, người giống tên, ôn ôn nhu nhu, hoàn toàn bất đồng với nữ chủ, cả người toát ra vẻ an tĩnh, khi nói chuyện cô đều toát ra vẻ an tĩnh, nếu sốt ruột với cô ấy, cô cũng không để ý nhiều mà chỉ ôn nhu cười cười.

Không khí quỷ dị buổi chiều qua đi, buổi tối bọn họ ăn ngủ ở một căn nhà lầu cạnh quốc lộ, trong nhà thây ma đã bị người chém giết, thi thể cũng đều xử lý sạch sẽ không thấy, chỉ để lại loang lổ dấu vết thây ma trên sàn nhà, biểu thị nơi này đã từng bị chúng nó chiếm lĩnh.

Đám người Hàn Triều tiến vào trong nhà đánh giá khắp nơi, có vẻ nhóm người trước rời đi chưa lâu, trong phòng khắp nơi đều có dấu vết của bọn họ, có nam có nữ, nhân số không ít.

Hàn Triều cùng Thích Thất ở tầng ba cao nhất, đẩy cửa ra lọt vào trong tầm mắt là một giường lớn, trên giường loang lổ điểm điểm rất nhiều dấu vết nam nữ hoan ái, dưới giường còn có một ít giấy vụn vun vãi.

Hàn Triều nhíu mày, Thích Thất xem anh cái dạng này liền biết là đại thiếu gia ghét bỏ, liền nói: "Hay là chúng ta đổi phòng khác?"

Hàn Triều liếc Thích Thất một cái, giọng hơi bực bội nói: "Không cần, đây đã là gian sạch sẽ nhất."

Nói xong liền lấy ra từ không gian một cây chổi mới tinh muốn đi quét tước, Thích Thất chân chó tiến lên tiếp nhận: "Để em làm, em làm, Hàn tổng anh nghỉ ngơi một lát."

Không nghĩ lại bị Hàn Triều một phen từ chối, càng bực bội: "Em cho rằng anh sẽ để em chạm vào cái thứ đồ kia của đàn ông khác sao?" Nếu có thể, anh hoàn toàn không muốn Thích Thất ở phòng này chút nào.

Ách? Hàn tổng, anh chiếm hữu dục thật khiến cho người ta giận sôi, thôi mặc kệ, vừa lúc chính mình nghỉ một lát, trong chốc lát còn phải đi nấu cơm.

Hàn Triều đem toàn bộ nội thất trong phòng ném ra ngoài, đặc biệt cái giường lớn đầy vết loang lổ càng bị anh một rìu chặt quăng ra, cuối cùng cầm một bao rác to mở cửa, vừa lúc thấy Hàn Tiến cùng Triệu Tín xuất hiện trước cửa phòng mình, đem cây chổi đưa cho Triệu Tín: "Ném văng đi, đúng rồi, cây chổi bỏ đi, quá bẩn!"

Nhìn cây chổi mới tinh bị xem như bẩn, Triệu Tín hiểu rõ, ái muội cười cười với Hàn Triều: "Được, Triều thiếu."

Triệu Tín dọn rác rưởi đi, Hàn Triều liếc Hàn Tiến vẫn còn đứng ở cửa, nâng ngón tay út lên vuốt vuốt lông mày, cợt nhả nói: "Ai nha, đại ca đây là muốn làm thần giữ cửa cho tiểu đệ hay sao? Có đại ca ở đây, tiểu đệ thật là ngủ cũng có thể an tâm vài phần."

"Đừng giỡn với tôi, cợt nhả thành bộ dáng gì, đã 28 sắp 30, còn không biết đứng đắn." Hàn Tiến nhíu mày giáo huấn, chính là cậu ta cái dạng này mới làm chính mình thả lỏng cảnh giới, quên đi cậu ta tột cùng có bao nhiêu đáng sợ.

"Đứng đắn mau già lắm, tôi không muốn giống đại ca, mới hơn một tuổi thôi mà đã sắp thành ông già."

"Tôi không đùa với cậu, tôi không phải tới tìm cậu, Thích Thất đâu? Nói cho cô ấy lát nữa nấu cơm thêm cho hai người, về sau Bạch Thi Thi cùng Lam Tiểu Điệp cũng ăn cùng chúng ta." Hàn Tiến nói thẳng ra mục đích.

Hàn Triều đôi mắt lóe lóe, trên mặt biểu tình bất biến, như cũ cợt nhả nói: "Tôi nói đại ca, tôi nhớ rõ lần trước anh làm Thích Thất bị thương, giống như còn chưa nói câu nào với cô ấy? Bây giờ mở miệng câu đầu tiên là sai khiến người ta làm việc, có điểm không được tốt lắm đâu! Chúng ta Hàn gia cũng không giáo dục con cháu như vậy."

Làm bị thương đến người, một câu xin lỗi cũng không nói, lại tới chỉ biết sai khiến, muốn chết à, anh đừng quên, vật tư mà Hàn gia muốn còn ở chỗ tôi đây, hoặc là anh phải xin lỗi cho thật hay, hoặc là tôi liền mang theo vật tư rời xa anh, chính anh chọn mà làm! "Cậu..." Sắc mặt Hàn Tiến trở nên xanh mét, đôi mắt hung hăng trừng trừng hướng Hàn Triều, Hàn Tiến nguyên bản không muốn chính mình tới mà kêu người khác tới, những người khác vừa nghe đến việc này đều sôi nổi thoái thác, nói mình phải vội vàng làm việc nọ việc kia muốn anh tìm người khác, cuối cùng không có biện pháp nào, anh đành lôi Triệu Tín vừa lúc đi ngang kéo lên đây, kết quả Triệu Tín lại có cơ hội lui đi.

"Thích Thất, lần trước thật là ngượng ngùng, tôi cũng không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy, mấy ngày nay bận quá cũng không xin lỗi cô, cô sẽ không để ý, đúng không?" Đẩy Hàn Triều ra, Hàn Tiến tiến vào phòng nói với Thích Thất đang ngồi cắn hạt dưa.

"Sẽ không, sẽ không, không cần xin lỗi, tôi không có việc gì, không có việc gì."

Tổn thọ nha, muốn nam phụ tới xin lỗi cô, cô còn chưa muốn chết sớm như vậy, xin lỗi thì không cần, sau này đi căn cứ thành phố B đừng đuổi cô đi là đã cám ơn trời đất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện