Buổi tối trên bàn cơm. Cố Tam nhìn con gái nhỏ cúi đầu ăn cơm không để ý đến mình thì thấy khó chịu, chẵng lẽ con gái vẫn còn giận hắn. Cố Tam muốn nói chuyện với con gái nhưng thấy nàng chỉ cắm đầu ăn nên thôi. Tô thị chau mày mở miệng nói.
“Tình Nhi, con tại sao cứ cúi đầu ăn thế kia? bộ đói lắm sao?”
Tử Tình mắt sáng long lanh ngước lên nhìn Tô thị, muốn mở miệng trả lời nhưng trong miệng đầy cơm không thể nói được, Tô Nương thấy vậy trả lời thay.
“Buổi trưa muội muội không ăn cơm nên chắc muội ấy rất đói.”
Cố Tam chau mày. Tô thị muốn trách Tử Tình không thể vì mọi người chiều nàng mà nàng làm như vậy được, phải biết phân biệt đúng sai nhưng Tử Tình đã nuốt hết cơm nên mở miệng nói trước.
“Cha, Nương, Con có cái này cho cả nhà xem, nhưng cần phải ăn cơm xong cái hả” Tử Tình mắt đen mở to trong suốt có chút vui vẽ nói.
Cả nhà ngạc nhiên, Cố Tam nãy giờ thấy con gái cúi đầu cứ tưởng con gái đang giận hắn, nhưng giờ nhìn gương mặt sáng rọi hớn hở của con gái thì cảm thấy không hểu nổi. Cố Tam nhìn qua Tô thị.
Tô thị cũng đồng dạng nhíu mày nhìn Tử Tình dò xét.
“Cha, Nương ăn lẹ nha. con sẽ cho mọi người xem cái này. Đảm bảo cả nhà sẽ bất ngờ nha.” Tử Tình hớn hở nói. Nàng thật gấp gáp muốn nhìn thấy mọi người khi nhìn thấy bức tranh đó sẽ phản ứng thế nào.
Tử Tình rất nhanh đã ăn xong, từ trên sạp tuột xuống đất, mang dép vào rồi cười vui vẽ đi trở về phòng.
Tử Dục và Tử Diệc nhìn nhau, trong mắt hai người cùng chung một nghi vấn. Tử Nương thì ngồi trên ghế suy tư, xong nàng nhìn Tô thị và Cố Tam nói :
“Cha, Nương. Muội muội nói với con muội ấy mua giấy là có chuyện cần tới, là dùng nó để kiếm tiền. Con hỏi muội ấy nhưng muội ấy không trả lời. Nói chờ cha mẹ về nói luôn một lần”
Cố Tam và Tô thị giật mình, bọn hắn thật sự không có nghĩ tới chuyện này. Từ trước tới nay ở đây kiếm tiền là chuyện của cha mẹ, sẽ không có đứa trẻ nào lo cái chuyện kiếm tiền này. Cố Tam không nghĩ con gái sẽ kiếm được tiền không nhưng trong lòng hắn lúc này ba đào mãnh liệt. Hắn cúi gầm mặt xuống không hỏi không nói gì thêm.
Tô thị lờ mờ nhận ra sự khác thường của Cố Tam, Tô thị lo lắng. Không quan tâm trước mặt con gái Tô thị đưa tay nắm chặt tay chồng. Đôi mắt trấn an Cố Tam. Đôi môi khẽ mím.
Tử Dục và Tử Diệc trong lòng có vẻ đã hiểu một chút ý định của Tử Tình rồi, nhưng trong lòng có chút không dám tin tưởng.
Tử Nương nhìn phản ứng của cha mẹ nàng cũng chỉ cúi đầu. Lúc nghe muội muội nói sẽ kiếm tiền thì nàng trong lòng cũng không biết tư vị gì. Hiện tại...
Cố Tam ăn nhanh chén cơm sau đó buôn chén, hắn đi thẳng vào phòng con gái. Hắn rất muốn hiểu xem con gái nhỏ này trong đầu nghĩ cái gì. Tâm trạng cố Tam hiện tại rất phức tạp.
Tử Tình đang cuộn hai bước tranh. Nàng định mang ra ngoài cho cha mẹ xem vừa quay lưng thì thấy Cố Tam đứng ở cửa gương mặt trầm trầm.
“Cha” Tử Tình gọi một tiếng.
Cố Tam nhìn Tử Tình, chân nặng nề bước vào phòng, chậm chạp ngồi xuống cái giường ngủ của Tử Tình. Cố Tam cũng không nói chuyện, chỉ im lặng nhìn Tử Tình, qua một lúc lâu mới chậm rãi lên tiếng.
“Ta nghe nhị tỷ con nói con mua giấy là vì muốn kiếm tiền giúp gia đình, chuyện này có thật không?”
Tử Tình mắt to tròn đảo một vòng sao đó gật đầu xác nhận.
Mặt Cố Tam âm u : “Kiếm tiền là chuyện của cha mẹ, con không cần bận tâm tới. Chỉ cần ngoan ngoản ở nhà phụ giúp nhị tỷ nấu cơm là được, chuyện kiếm tiền con đừng nghĩ đến nữa”
Tử Tình ở đây đã một thời gian nên cũng hiểu phong tục ở đây. Người ở đây rất trọng sỉ diện, nhất là người đọc sách. trong thâm căn cố đế đã nhận định rằng một đại nam nhân là cần có nghị lực nuôi gia đình, kiếm tiền hay việc trọng đại điều do họ ghánh lấy. Nhưng cũng không phải không có người để con cái ra ngoài kếm tiền. Cũng như Cố Lão, ông đễ mấy đứa con điều ra ngoài kiếm tiền nhưng công việc đó phải do ông đi xem, sau đó đồng ý thì con của ông mới có thể đi làm. Mà một nhà nếu ở chung thì tiền bạc sẽ do cha và mẹ người chủ gia đình quản. Bởi vì vậy nên khi nghe nói Tử Tình muốn tự kiếm tiền giúp gia đình Cố Tam đã thấy trong lòng rất không thoải mái. Huốn chi ở đây lại có thêm một tục lệ là con gái thì sẽ không kiếm tiền nuôi gia đình. (Cái này sẽ được giải thích rỏ ở 2 chương tiếp)
Thấy phản ứng của Cố Tam, Tử Tình chớp mắt. Thân hình bé nhỏ lao thẳng vào lòng ngực Cố Tam, vùi mặt trong đó.
Cố Tam bất ngờ, hai tay nhanh tiếp lấy thân thể bé nhỏ của Tử Tình. Cảm nhận được hành động thân thiết của con gái lòng Cố Tam bình tỉnh lại một chút. Định mở miệng trách nàng nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã nghe giọng nói ngọt ngào trong lòng truyền ra.
“Cha, con biết cha đang nghĩ gì. Nhưng hoàn cảnh chúng ta bây giờ không cần đễ ý đến mấy thứ nguyên tắc cứng ngắt kia. Cha, Tình Nhi nhìn thấy cha vất vả kiếm tiền Tình Nhi rất đau lòng. Nếu Tình Nhi có thể giúp đỡ thì cha hãy đễ cho con giúp cha đi. Dù sao cũng không phải chuyện trọng đại gì, con cũng đâu phải xuất đầu lộ diện. Cha... Cha... Cha... Tình Nhi có cách kiếm tiền mà, cha đễ cho Tình Nhi làm được không?”
Cố Tam cảm động, tâm tình cũng tốt lên không ích, thầm nghĩ mình hình như càng ngày càng có suy nghĩ tiêu cực rồi. Khẽ thở dài vuốt tóc con gái.
“Tình Nhi, con nói muốn kiếm tiền nhưng bằng cách nào? cha có làm được không?... mà khoan đã, giấy mực con mua để dùng làm gì?”
Tử Tình vui vẻ từ trong lòng Cố Tam chui ra, đi đến cái bàn cầm hai cuộn giấy đã được vẽ đem đến trước mặt Cố Tam. Mắt đen lay động nói
“Cha Tình Nhi muốn bán cái này!”
Cố Tam nhìn hai cuộn giấy, trong mắt đầy khó hiểu. Giơ tay nhận hai cuộn giấy trên tay Tử Tình, từ từ mở ra. Một bức tranh sơn thủy sống động hiện ra trước mắt. Cố Tam không thể tin nhìn chằm chằm vào bức tranh. Mắt mở to hai tay có lẽ vì kích động mà trở nên run run. Hắn đọc sách đến nay cũng được mười năm hơn, cũng xem qua rất nhiều thi thư tranh vẽ. Nhưng chưa có bao giờ gặp được bức tranh “Kinh thiên” như thế này. Nhìn từng nét vẽ, từng ngọn núi, mặt sông hiện lên trên tranh vẽ. Cố Tam trừng mắt không chớp.
Tô thị, Tử Dục, Tử Diệc, Tử Nương và Tử Sở nãy giờ vẫn im lặng, lo lắng đứng bên ngoài nghe cha con Tử Tình nói chuyện. Hiện tại nhìn thấy phản ứng của Cố Tam thì tò mò bước nhanh vào. Tử Dục và Tử Diệc có thể nói là chạy vào xem. Đến khi nhìn thấy bức tranh bọn họ sững sờ. So với Cố Tam thì Tử Diệc còn khoa trương hơn, miệng cứ thì thầm “không thể tin, quá đẹp rồi, quá đẹp rồi” Đây là tranh sao, cứ như nhìn thấy cảnh thật trước mắt vậy.
Sau một buổi ngỡ ngàng Cố Tam mắt phứt tạp nhìn Tử Tình.
“Tranh này ở đâu ra? là con vẽ?” là một câu hỏi không xác định.
Mọi người điều nhìn chằm chằm Tử Tình chờ nàng trả lời
Tử Tình gật đầu “Là con vẽ”
Mọi người hít một hơi. Cố Tam không xác định nói.
“Thật là con vẽ? con có thể vẽ tranh? ai dạy con...” chợt nhớ tới chuyện con gái từng kể nàng được lão tiên dạy học thì sực tỉnh đôi mắt mừng rở hỏi “Là Lão Tiên trong mơ của con dạy con vẽ?”
Tử Tình cười ngọt ngào gật đầu nói “phải”
Cố Tam, Tô thị, Tử Dục, Tử Diệc, Tử Nương ngẩn ngơ, họ nghe Tử Tình kể chuyện cảm thấy có vẽ không chân thật lắm cứ nghĩ do con gái mơ mộng bình thường, không nghĩ thế nhưng con gái thật sự có thể vẽ, mà còn vẽ đẹp như vậy. Mọi người âm thầm nghĩ. Cũng đúng thôi, là Lão Tiên dạy thì đương nhiên không phải tầm thường rồi.
Cố Tam nhìn bước tranh không nở buôn tay, sau đó xoay mặt với Tử Tình hỏi “Con muốn đem tranh đi chổ nào bán? tranh này rất đẹp nhưng nếu chúng ta đem bán có khi sẽ dẩn đến rất nhều rắt rối."
Không đợi Tử Tình trả lời Tử Diệc đã mở miệng nói “Muội muội là muốn mang tranh này bán cho Thư Quán Cung Cận Thư ở trên trấn?”
Cố Tam không hiểu. Cung Cận Thư hắn có biết. Nghe nó nơi đó bán rất nhều tranh đẹp. Lúc trước hắn cũng từng ghé qua một hai lần. Hiện tại nghe Tử Diệc nói vậy Cố Tam tò mò.
Từ khi trên trấn về bọn người Tử Tình chưa có dịp nói chuyện ở trên trấn cho Cố Tam nghe nên Cố Tam không biết là đúng. Tử Dục chậm rãi kể lại chuyện phát sinh trên trấn cho Cố Tam nghe.
“Bởi vì muốn vẽ tranh đem bán nên con mới dùng hết tiền để mua giấy?” Cố Tam hỏi nhưng là xác định như vậy
Tử Tình cười, ôm đầu gối Cố Tam úp mặt vào đó làm nũng.
“Cha, Tình Nhi còn nhỏ nhưng điều biết hết. Cha vì không nghe theo lời ông nội đem bán con nên chúng ta mới bị ông nội đuổi ra khỏi nhà. Cha là vì Tình Nhi nên mới chịu khổ, Tình Nhi làm sao có thể không hiểu chuyện mà còn phung phí tiền như vậy chứ. Tình Nhi là muốn vẽ tranh xong rồi mới cho cha mẹ xem. Cha, Mẹ, Tình Nhi không phải cố ý làm cha mẹ không vui đâu”
Tô thị nhẹ xoay người lén lau nước mắt. Tử Dục, Tử Diệc, Tử Nương mắt cũng đỏ hoe. Tiểu Ngủ mắt to nhìn nhìn, bé nghe tỷ tỷ nói chuyện bé cũng hiểu đó. đừng xem bé là trẻ con được không.
Cố Tam nhắm mắt, cố gắng đè nén kích động trong lòng. nâng tay đem Tử Tình ôm vào lòng, vuốt tóc nàng nhẹ nhàng nói “ Con gái ngoan”
Một buổi tối của gia đình Cố Tam trôi qua trong ấm áp. Cố Tam nói sáng mai sẽ mang Tử Tình lên trấn để bán tranh. Đồng thời mọi người nhất trí với nhau sẽ nói với Cung Lão Bản là tranh này của một vị sư phó tặng cho bọn họ.
Buổi tối yên bình trôi qua mọi người Cố Tam cứ nghĩ có thể có cuộc sống tốt hơn nhưng không ai ngờ gia đình bọn họ đang bị người khác tính kế, mà người đó lại là người rất máu lạnh, Cố Lão Gia Tử.
“Tình Nhi, con tại sao cứ cúi đầu ăn thế kia? bộ đói lắm sao?”
Tử Tình mắt sáng long lanh ngước lên nhìn Tô thị, muốn mở miệng trả lời nhưng trong miệng đầy cơm không thể nói được, Tô Nương thấy vậy trả lời thay.
“Buổi trưa muội muội không ăn cơm nên chắc muội ấy rất đói.”
Cố Tam chau mày. Tô thị muốn trách Tử Tình không thể vì mọi người chiều nàng mà nàng làm như vậy được, phải biết phân biệt đúng sai nhưng Tử Tình đã nuốt hết cơm nên mở miệng nói trước.
“Cha, Nương, Con có cái này cho cả nhà xem, nhưng cần phải ăn cơm xong cái hả” Tử Tình mắt đen mở to trong suốt có chút vui vẽ nói.
Cả nhà ngạc nhiên, Cố Tam nãy giờ thấy con gái cúi đầu cứ tưởng con gái đang giận hắn, nhưng giờ nhìn gương mặt sáng rọi hớn hở của con gái thì cảm thấy không hểu nổi. Cố Tam nhìn qua Tô thị.
Tô thị cũng đồng dạng nhíu mày nhìn Tử Tình dò xét.
“Cha, Nương ăn lẹ nha. con sẽ cho mọi người xem cái này. Đảm bảo cả nhà sẽ bất ngờ nha.” Tử Tình hớn hở nói. Nàng thật gấp gáp muốn nhìn thấy mọi người khi nhìn thấy bức tranh đó sẽ phản ứng thế nào.
Tử Tình rất nhanh đã ăn xong, từ trên sạp tuột xuống đất, mang dép vào rồi cười vui vẽ đi trở về phòng.
Tử Dục và Tử Diệc nhìn nhau, trong mắt hai người cùng chung một nghi vấn. Tử Nương thì ngồi trên ghế suy tư, xong nàng nhìn Tô thị và Cố Tam nói :
“Cha, Nương. Muội muội nói với con muội ấy mua giấy là có chuyện cần tới, là dùng nó để kiếm tiền. Con hỏi muội ấy nhưng muội ấy không trả lời. Nói chờ cha mẹ về nói luôn một lần”
Cố Tam và Tô thị giật mình, bọn hắn thật sự không có nghĩ tới chuyện này. Từ trước tới nay ở đây kiếm tiền là chuyện của cha mẹ, sẽ không có đứa trẻ nào lo cái chuyện kiếm tiền này. Cố Tam không nghĩ con gái sẽ kiếm được tiền không nhưng trong lòng hắn lúc này ba đào mãnh liệt. Hắn cúi gầm mặt xuống không hỏi không nói gì thêm.
Tô thị lờ mờ nhận ra sự khác thường của Cố Tam, Tô thị lo lắng. Không quan tâm trước mặt con gái Tô thị đưa tay nắm chặt tay chồng. Đôi mắt trấn an Cố Tam. Đôi môi khẽ mím.
Tử Dục và Tử Diệc trong lòng có vẻ đã hiểu một chút ý định của Tử Tình rồi, nhưng trong lòng có chút không dám tin tưởng.
Tử Nương nhìn phản ứng của cha mẹ nàng cũng chỉ cúi đầu. Lúc nghe muội muội nói sẽ kiếm tiền thì nàng trong lòng cũng không biết tư vị gì. Hiện tại...
Cố Tam ăn nhanh chén cơm sau đó buôn chén, hắn đi thẳng vào phòng con gái. Hắn rất muốn hiểu xem con gái nhỏ này trong đầu nghĩ cái gì. Tâm trạng cố Tam hiện tại rất phức tạp.
Tử Tình đang cuộn hai bước tranh. Nàng định mang ra ngoài cho cha mẹ xem vừa quay lưng thì thấy Cố Tam đứng ở cửa gương mặt trầm trầm.
“Cha” Tử Tình gọi một tiếng.
Cố Tam nhìn Tử Tình, chân nặng nề bước vào phòng, chậm chạp ngồi xuống cái giường ngủ của Tử Tình. Cố Tam cũng không nói chuyện, chỉ im lặng nhìn Tử Tình, qua một lúc lâu mới chậm rãi lên tiếng.
“Ta nghe nhị tỷ con nói con mua giấy là vì muốn kiếm tiền giúp gia đình, chuyện này có thật không?”
Tử Tình mắt to tròn đảo một vòng sao đó gật đầu xác nhận.
Mặt Cố Tam âm u : “Kiếm tiền là chuyện của cha mẹ, con không cần bận tâm tới. Chỉ cần ngoan ngoản ở nhà phụ giúp nhị tỷ nấu cơm là được, chuyện kiếm tiền con đừng nghĩ đến nữa”
Tử Tình ở đây đã một thời gian nên cũng hiểu phong tục ở đây. Người ở đây rất trọng sỉ diện, nhất là người đọc sách. trong thâm căn cố đế đã nhận định rằng một đại nam nhân là cần có nghị lực nuôi gia đình, kiếm tiền hay việc trọng đại điều do họ ghánh lấy. Nhưng cũng không phải không có người để con cái ra ngoài kếm tiền. Cũng như Cố Lão, ông đễ mấy đứa con điều ra ngoài kiếm tiền nhưng công việc đó phải do ông đi xem, sau đó đồng ý thì con của ông mới có thể đi làm. Mà một nhà nếu ở chung thì tiền bạc sẽ do cha và mẹ người chủ gia đình quản. Bởi vì vậy nên khi nghe nói Tử Tình muốn tự kiếm tiền giúp gia đình Cố Tam đã thấy trong lòng rất không thoải mái. Huốn chi ở đây lại có thêm một tục lệ là con gái thì sẽ không kiếm tiền nuôi gia đình. (Cái này sẽ được giải thích rỏ ở 2 chương tiếp)
Thấy phản ứng của Cố Tam, Tử Tình chớp mắt. Thân hình bé nhỏ lao thẳng vào lòng ngực Cố Tam, vùi mặt trong đó.
Cố Tam bất ngờ, hai tay nhanh tiếp lấy thân thể bé nhỏ của Tử Tình. Cảm nhận được hành động thân thiết của con gái lòng Cố Tam bình tỉnh lại một chút. Định mở miệng trách nàng nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã nghe giọng nói ngọt ngào trong lòng truyền ra.
“Cha, con biết cha đang nghĩ gì. Nhưng hoàn cảnh chúng ta bây giờ không cần đễ ý đến mấy thứ nguyên tắc cứng ngắt kia. Cha, Tình Nhi nhìn thấy cha vất vả kiếm tiền Tình Nhi rất đau lòng. Nếu Tình Nhi có thể giúp đỡ thì cha hãy đễ cho con giúp cha đi. Dù sao cũng không phải chuyện trọng đại gì, con cũng đâu phải xuất đầu lộ diện. Cha... Cha... Cha... Tình Nhi có cách kiếm tiền mà, cha đễ cho Tình Nhi làm được không?”
Cố Tam cảm động, tâm tình cũng tốt lên không ích, thầm nghĩ mình hình như càng ngày càng có suy nghĩ tiêu cực rồi. Khẽ thở dài vuốt tóc con gái.
“Tình Nhi, con nói muốn kiếm tiền nhưng bằng cách nào? cha có làm được không?... mà khoan đã, giấy mực con mua để dùng làm gì?”
Tử Tình vui vẻ từ trong lòng Cố Tam chui ra, đi đến cái bàn cầm hai cuộn giấy đã được vẽ đem đến trước mặt Cố Tam. Mắt đen lay động nói
“Cha Tình Nhi muốn bán cái này!”
Cố Tam nhìn hai cuộn giấy, trong mắt đầy khó hiểu. Giơ tay nhận hai cuộn giấy trên tay Tử Tình, từ từ mở ra. Một bức tranh sơn thủy sống động hiện ra trước mắt. Cố Tam không thể tin nhìn chằm chằm vào bức tranh. Mắt mở to hai tay có lẽ vì kích động mà trở nên run run. Hắn đọc sách đến nay cũng được mười năm hơn, cũng xem qua rất nhiều thi thư tranh vẽ. Nhưng chưa có bao giờ gặp được bức tranh “Kinh thiên” như thế này. Nhìn từng nét vẽ, từng ngọn núi, mặt sông hiện lên trên tranh vẽ. Cố Tam trừng mắt không chớp.
Tô thị, Tử Dục, Tử Diệc, Tử Nương và Tử Sở nãy giờ vẫn im lặng, lo lắng đứng bên ngoài nghe cha con Tử Tình nói chuyện. Hiện tại nhìn thấy phản ứng của Cố Tam thì tò mò bước nhanh vào. Tử Dục và Tử Diệc có thể nói là chạy vào xem. Đến khi nhìn thấy bức tranh bọn họ sững sờ. So với Cố Tam thì Tử Diệc còn khoa trương hơn, miệng cứ thì thầm “không thể tin, quá đẹp rồi, quá đẹp rồi” Đây là tranh sao, cứ như nhìn thấy cảnh thật trước mắt vậy.
Sau một buổi ngỡ ngàng Cố Tam mắt phứt tạp nhìn Tử Tình.
“Tranh này ở đâu ra? là con vẽ?” là một câu hỏi không xác định.
Mọi người điều nhìn chằm chằm Tử Tình chờ nàng trả lời
Tử Tình gật đầu “Là con vẽ”
Mọi người hít một hơi. Cố Tam không xác định nói.
“Thật là con vẽ? con có thể vẽ tranh? ai dạy con...” chợt nhớ tới chuyện con gái từng kể nàng được lão tiên dạy học thì sực tỉnh đôi mắt mừng rở hỏi “Là Lão Tiên trong mơ của con dạy con vẽ?”
Tử Tình cười ngọt ngào gật đầu nói “phải”
Cố Tam, Tô thị, Tử Dục, Tử Diệc, Tử Nương ngẩn ngơ, họ nghe Tử Tình kể chuyện cảm thấy có vẽ không chân thật lắm cứ nghĩ do con gái mơ mộng bình thường, không nghĩ thế nhưng con gái thật sự có thể vẽ, mà còn vẽ đẹp như vậy. Mọi người âm thầm nghĩ. Cũng đúng thôi, là Lão Tiên dạy thì đương nhiên không phải tầm thường rồi.
Cố Tam nhìn bước tranh không nở buôn tay, sau đó xoay mặt với Tử Tình hỏi “Con muốn đem tranh đi chổ nào bán? tranh này rất đẹp nhưng nếu chúng ta đem bán có khi sẽ dẩn đến rất nhều rắt rối."
Không đợi Tử Tình trả lời Tử Diệc đã mở miệng nói “Muội muội là muốn mang tranh này bán cho Thư Quán Cung Cận Thư ở trên trấn?”
Cố Tam không hiểu. Cung Cận Thư hắn có biết. Nghe nó nơi đó bán rất nhều tranh đẹp. Lúc trước hắn cũng từng ghé qua một hai lần. Hiện tại nghe Tử Diệc nói vậy Cố Tam tò mò.
Từ khi trên trấn về bọn người Tử Tình chưa có dịp nói chuyện ở trên trấn cho Cố Tam nghe nên Cố Tam không biết là đúng. Tử Dục chậm rãi kể lại chuyện phát sinh trên trấn cho Cố Tam nghe.
“Bởi vì muốn vẽ tranh đem bán nên con mới dùng hết tiền để mua giấy?” Cố Tam hỏi nhưng là xác định như vậy
Tử Tình cười, ôm đầu gối Cố Tam úp mặt vào đó làm nũng.
“Cha, Tình Nhi còn nhỏ nhưng điều biết hết. Cha vì không nghe theo lời ông nội đem bán con nên chúng ta mới bị ông nội đuổi ra khỏi nhà. Cha là vì Tình Nhi nên mới chịu khổ, Tình Nhi làm sao có thể không hiểu chuyện mà còn phung phí tiền như vậy chứ. Tình Nhi là muốn vẽ tranh xong rồi mới cho cha mẹ xem. Cha, Mẹ, Tình Nhi không phải cố ý làm cha mẹ không vui đâu”
Tô thị nhẹ xoay người lén lau nước mắt. Tử Dục, Tử Diệc, Tử Nương mắt cũng đỏ hoe. Tiểu Ngủ mắt to nhìn nhìn, bé nghe tỷ tỷ nói chuyện bé cũng hiểu đó. đừng xem bé là trẻ con được không.
Cố Tam nhắm mắt, cố gắng đè nén kích động trong lòng. nâng tay đem Tử Tình ôm vào lòng, vuốt tóc nàng nhẹ nhàng nói “ Con gái ngoan”
Một buổi tối của gia đình Cố Tam trôi qua trong ấm áp. Cố Tam nói sáng mai sẽ mang Tử Tình lên trấn để bán tranh. Đồng thời mọi người nhất trí với nhau sẽ nói với Cung Lão Bản là tranh này của một vị sư phó tặng cho bọn họ.
Buổi tối yên bình trôi qua mọi người Cố Tam cứ nghĩ có thể có cuộc sống tốt hơn nhưng không ai ngờ gia đình bọn họ đang bị người khác tính kế, mà người đó lại là người rất máu lạnh, Cố Lão Gia Tử.
Danh sách chương