Editor: Trầm Âm



Viên Đồng cúi đầu, nhìn Thích Vi đang quỳ trên mặt đất.



Đây là người hắn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, cũng là nữ nhân làm cho hắn đoạn tử tuyệt tôn.



Độc dược trên chủy thủ thực bá đạo. Hơn nữa, thời điểm trúng độc là thời điểm thân thể hắn suy yếu nhất. Cho dù độc trong thân thể của hắn có thể giải quyết hoàn toàn, điều dưỡng tốt như thế nào, thì về sau hắn cũng sẽ không có con nối dõi, thọ mệnh của hắn cũng sẽ không lâu dài.



Ánh mắt quét đến tẩu tẩu của hắn, khóe miệng nàng hơi nhếch, vẻ mặt trào phung. Viên Đồng giống như muốn tránh đi ánh mắt kia, một lần nữa nhìn xuống Thích Vi. Hắn nhớ tới Minh Ca đã từng hỏi hắn, vì loại nữ nhân như vậy, đáng giá sao?



Tóc tán loạn, trên người trên mặt đều là đồ ăn. Giờ phút này, Thích Vi không có một chút cảm giác phiêu dật xuất trần. Nàng ta khóc thút thít kêu đau, biểu tình trên mặt dối trá như vậy, khiến cho người khác buồn nôn.



Đáng giá sao?



Một chút đều không đáng!



"Kỳ Lâm vương ở biên quan anh dũng giết địch, đáng giá được ngợi khen. Người đâu, mau mang Thích Phu nhân trả về bên người Kỳ Lâm vương đi!" Viên Trị biết chắc chắn rằng tân đế sẽ bị nữ nhân này mê luyến, cho nên mới dùng mỹ nhân kế làm cho hắn đoạn tử tuyệt tôn, ám thị mượn tay Thích gia vận chuyển binh khí cùng lương thảo! Viên Trị đánh một nước cờ hay, Viên Đồng cũng không tính toán nén giận như vậy.



Hắn nói xong lời này, nhìn thấy Thích Vi trố mắt kinh ngạc, đáy lòng buồn bực đột nhiên giống như đã tìm được thứ để phát tiết, hắn giật lại quần áo của bản thân bị Thích Vi túm trong tay, quay đầu bước nhanh ra ngoài.



"Tuân chỉ!" Hạng công công ở một bên lên tiếng!



"A Đồng, A Đồng, vì sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?" Mãi cho đến khi quần áo nắm chặt trong tay bị cường ngạnh rút ra, Thích Vi mới phản ứng lại. Nàng ta vội đứng dậy, bước vài bước đuổi theo Viên Đồng, "A Đồng, A Đồng, ngươi làm sao vậy, vì sao ngươi đối xử với ta như vậy?"



"Không phải ngươi đã nói, người mà ngươi thích chính là Viên Trị hay sao. Một khi đã như vậy, ta đưa ngươi trở về bên người hắn không phải càng tốt sao!" Viên Đồng dừng lại bước chân, duỗi tay đẩy cánh tay đang bắt lấy quần áo của hắn ra.



"A Đồng, có phải ngươi không thích ta đúng không!" Thích Vi bắt lấy cánh tay Viên Đồng, "Có phải ngươi không thích ta đúng không. Sao ngươi lại có thể đối xử với ta như vậy? A Đồng, sao ngươi lại có thể đối xử với ta như vậy a. Ta vì ngươi mà chạy về từ xa xôi ngàn dặm, ta vì ngươi, liền, liền không gặp được hài tử của chính minh. A Đồng, sao ngươi lại có thể đối xử với ta như vậy! Chẳng lẽ nam nhân sau khi có được đều sẽ không quý trọng nữa sao, trước kia ngươi sẽ không đối xử với ta như vậy hu hu hu......"



Thích Vi nói đến bi thương, liền giống như Viên Đồng phản bội nàng ta vậy. Nàng ta nói giống như bầu trời của nàng ta sắp sập xuống...



Viên Đồng có chút hoảng hốt. Hắn nhớ rõ lúc hai người tương phùng, đều là hắn dùng loại ngữ khí cầu xin hèn mọn này nói chuyện cùng Thích Vi. Mỗi một lần, Thích Vi đều sẽ dùng vẻ mặt khó xử hoặc là càng thêm khổ sở để trả lời hắn: Người nàng ta yêu chính là Viên Trị, nàng ta không quản được tâm của chính minh. Cho dù hắn có được đến thân thể của nàng ta, cũng không thể chiếm được tâm của nnagf ta......



Hắn ở trước mặt nàng ta, hèn mọn đến mức quên bản thân chính là hoàng đế, đã quên bản thân chính là phận nam nhi có thể so sánh với trời đất!



Nhưng hiện tại, hắn xoay người, đổi lại là nàng ta đau khổ cầu xin.



Hơn nữa, nàng ta nói ra loại lời nói ấu trĩ đến cỡ nào, làm cho hắn nhịn không được mà cười, "Ngươi không phải vẫn luôn khuyên trẫm đi tìm nữ nhân thuộc về chính mình hay sao? Ngươi không phải vẫn luôn khuyên trẫm đi tìm hạnh phúc của chính mình? Hơn nữa, ngươi chạy về Đại Tề, không phải vì muốn giúp cho Kỳ Lâm vương chuẩn bị lương thảo cùng binh khí hay sao? Sao có thể nói là vì trẫm. Mà cho dù thật sự là vì trẫm, cũng là vì muốn ám sát trẫm đi!"



"Không phải, không phải, A Đồng, sự kiện kia ta đã giải thích với ngươi a. Ta thật sự không phải cố ý, A Đồng, ngươi nghe ta nói, hu hu hu. A Đồng, vì sao ngươi lại không để ý đến ta. Ta bị nữ nhân này khi dễ thành như vậy, ngươi liếc mắt một cái cũng chưa xem, sao ngươi lại có thể lãnh khốc vô tình như vậy, trước kia ngươi không phải như vậy a......"



Nghe Thích Vi nói những lời này, hiện giờ Viên Đồng chỉ cảm thấy đần độn vô vị. Thậm chí hắn cảm thấy, chính mình đường đường là một đế vương lại có quan hệ cùng loại nữ nhân như vậy, thật là ấu trĩ. Hắn không hề có ý muốn nói chuyện, một cái ánh mắt hướng về phía Hạng công công đảo qua.



Hạng công công lập tức biết điều, tự mình dẫn theo hai tiểu thái giam kéo Thích Vi ra, đè ở trên mặt đất.



Viên Quảng Dập vẫn luôn nhìn mấy tên thái giám lôi kéo Thích Vi ra khỏi cung điện. Nó nghiến răng nghiến lợi nhìn xe liễn của Viên Đồng rời khỏi tầm mắt của chính mình, lúc này mới bạch bạch chạy về phòng.



Các cung nhân đã thu thập phòng ở sạch sẽ, bất quá đồ ăn lại không thể nào đưa tới kịp thời, sợ là phải đợi thêm một lúc. Minh Ca cùng Thanh Bình ngồi ở trên giường, hai mẹ con cười hì hì, cũng không biết là đang nói cái gì!



Viên Quảng Dập nho nhỏ đứng ở cửa trông thấy một màn như vậy, lại nghĩ đến bộ dáng chật vật của thần tiên tỷ tỷ khi rời đi, nhất thời chỉ cảm thấy ngực vô cùng khó chịu. Nó banh khuôn mặt, chậm rãi đi đến trước giường, ngửa đầu nhìn Minh Ca, "Mẫu thân, là người làm cho thần tiên tỷ tỷ cửa nát nhà tan sao?"



Minh Ca quay đầu, nhìn tiểu hài tử vẫn luôn không tiếng động giằng co với nàng mấy ngày nay.



Đáy lòng của nàng cũng không nói rõ đây là cái cảm giác gì. Đây là hài tử của nguyên chủ, hiện tại cũng là con trai của nàng, nàng rất muốn đối xử tốt với hắn, không để cho hắn bược lại con đường của kiếp trước. Hắn mới chỉ có năm tuổi, nàng vẫn luôn cho rằng việc dạy dỗ hắn trở thành một người có ích là một chuyện dễ dàng. Chỉ là mấy ngày nay nàng lại ẩn ẩn cảm thấy, có lẽ cho dù nàng trả giá như thế nào, đều không thể thay đổi được cuộc đời của Viên Quảng Dập.



"Dập nhi, sao đệ có thể nói chuyện với mẫu thân như vậy. Lời của nữ nhân điên kia nói, sao đệ có thể tin tưởng được chứ?" Thanh Bình hướng về phía Viên Quảng Dập quát lớn, ngay sau đó cô bé đứng dậy, xuống giường cùng Viên Quảng Dập đứng chung một chỗ, "Mẫu thân, Dập nhi chỉ là bị nữ nhân điên kia mê hoặc. Mẫu thân, người không cần để ở trong lòng."



Cô bé sợ Minh Ca nghe xong những lời này liền thương tâm đi.



"Vừa nãy đệ không nghe hoàng đế thúc thúc nói hay sao? Thần tiên tỷ tỷ của đệ cửa nát nhà tan, là bởi vì người nhà của nàng ta tư tàng binh khí cùng lương thảo, cấu kết với phản tặc. Mưu phản là tội lớn, sẽ bị tru di cửu tộc. Mẫu thân không có bản lĩnh lớn như vậy, có thể trở thành chúa tể quyết định nhân sinh!"



Minh Ca vẫy tay, để Viên Quảng Dập đứng ở trước mặt mình, vẻ mặt ôn hòa giải thích, "Dập nhi, con đã trở thành một nam tử hán, cho nên có một số việc, không phải chỉ tin vào lời nói của của một phía. Đôi mắt lớn này của con, là dùng để quan sát chân tướng, không phải dùng để làm vật phẩm trang trí!"



Viên Quảng Dập trầm mặc một lát, sau đó ngửa đầu nhìn Minh Ca, "Mẫu thân, thần tiên tỷ tỷ sẽ không nói dối, nàng ấy thật sự rất tốt! Mẫu thân, người có thể cầu tình với hoàng đế thúc thúc, không cần thương tổn nàng, có được hay không?



Viên Quảng Dập trưng ra vẻ mặt chờ mong. Minh Ca đối diện với ánh mắt của hắn, đáy lòng chỉ cảm thấy thật lạnh, "Dập nhi, nếu con muốn cứu thần tiên tỷ tỷ, con có thể tự mình cầu tình với bệ hạ thúc thúc nha, vì cái gì lại muốn cho mẫu thân đi cầu tinh. Nàng ta nhiều lần nói những lời không hay về mẫu thân, mẫu thân không khiển trách nàng ta đã là vô cùng rộng lượng rồi!"



"Mẫu thân, quả nhiên người giống như thần tiên tỷ tỷ đã nói, là người có thù tất báo!" Viên Quảng Dập đẩy Minh Ca ra, xụ mặt kêu to, "Mẫu thân, vì sao người lại không muốn chứng minh cho nhi tử thấy là người không có hại thần tiên tỷ tỷ. Nếu như người không có hại nàng ấy, người nhất định sẽ cứu nàng ấy. Chỉ có người hại nàng ấy, mới sẽ không đi cứu nàng ấy!"



Hết chương 93.



22/10/2020

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện