Editor: Trầm Âm
Hai đứa nhỏ đều ngây ngẩn cả người, Thanh Bình không nghĩ tới nữ nhân này chính là vị tiểu thiếp kia của phụ vương. Mà Viên Quảng Dập, hắn không nghĩ tới thế nhưng thần tiên tỷ tỷ lại có hài tử của chính mình, còn không thể bồi ở bên người hắn.
"Tư Mã Minh Ca, sao ngươi lại giáo dục hài tử như vậy? Có mẫu thân như ngươi, thật là bi ai của bọn nhỏ!" Thích Vi không nghĩ tới Minh Ca sẽ giới thiệu nàng ta với hai đứa nhỏ như vậy. Nàng ta tức giận, bước vài bước lên trước, thù mới lại thêm hận cũ, hốc mắt đều tức giận đến đỏ bừng. Ngón tay nàng ta chỉ vào Minh Ca, bộ dáng thở phì phì vô cùng tươi mát thoát tục, giống như muốn chọc cho người khác đi lên hôn nàng ta một cái.
Bất quá bây giờ không có nam nhân nào thưởng thức bộ dáng mỹ nhân sinh khí, hờn dỗi của nàng ta. Hai đứa nhỏ đều đưa lưng về phía nàng ta, chỉ có một mình Minh Ca đối mặt. Minh Ca lại không phải là nam nhân, bộ dáng này ở trong mắt Minh Ca, cái ý niệm thứ nhất của nàng chính là ngón tay của Thích Vi chỉ về phía nàng quá gần, nàng có nên duỗi tay bẻ gãy hay không a.
Thích Vi cũng không biết ngón tay của chính mình đang nằm trong tầm ngắm của Minh Ca, nàng ta thở hồng hộc nói, "Cái gì mà tiểu thiếp, cái gì mà di nương, ngươi không giáo dục tốt tiểu hài tử, hắn còn nhỏ như vậy đã giáo huấn quan niệm cấp bậc tôn ti, đến khi hắn trưởng thành liền mắt cao hơn đỉnh, một chút cũng không thể lĩnh hội được khó khăn của dân gian. Rốt cuộc hắn có phải là con ruột của ngươi hay không, có người giáo dục hài tử giống như ngươi sao?"
Trước mặt hai đứa nhỏ, Minh Ca không muốn phá hư hình tượng của chính mình. Mắt nàng hơi hơi nheo lại, cười như không cười nhìn Thích Vi.
Sau lần giao phong vào buổi sáng, đáy lòng Thích Vi kỳ thật có chút sợ Minh Ca, nhưng nàng ta càng sợ thì càng không cam lòng cùng phẫn nộ. Bất quá nữ nhân này chỉ có xuất thân tốt mà thôi, dựa vào cái gì mà dám mang bộ dáng cao cao tại thượng như vậy!
Nàng ta so với nữ nhân này, trừ bỏ cái xuất thân kém cỏi, cái khác đều mạnh hơn nữ nhân này không biết mấy trăm lần!
Chạm được ánh mắt diễu võ dương oai của Minh Ca, thân thể Thích Vi theo phản xạ muốn rụt lại. Ý thức được loại hành vi yếu đuối này của chính mình, trong nháy mắt nàng ta liền thẳng eo, không có chút khí nhược nào nhìn lại Minh Ca, "Ta nói không đúng sao? Ngươi nhìn ta như vậy làm cái gì? Hừ, đừng tưởng rằng chính mình xuất thân từ đại gia tộc, liền có thể cao cao tại thượng coi rẻ hết thảy. Người cùng người đều giống nhau, xuất thân bất quá chỉ là cái vỏ mà thôi. Thứ chân chính thể hiện con người là nội hàm. Loại người giống như ngươi không hiểu được cách săn sóc trượng phu, không hiểu được cách giáo dục hài tử, chỉ biết tham sống sợ chết. Ngươi chỉ là một nữ nhân ái mộ hư vinh, cho dù có xuất thân tốt cũng vô dụng, còn tự bôi đen gia tộc của chính mình!"
"Ngươi chỉ là một di nương, có tư cách gì mà khoa tay múa chân trước mặt mẫu thân ta. Mẫu thân của ta là Minh phu nhân được bệ hạ đích thân phong thưởng, mỗi người đều khen ngợi mẫu thân, ngươi đừng vội hồ ngôn loạn ngữ!" Thanh Bình đột nhiên xoay người, che ở trước mặt Minh Ca, hướng tới Thích Vi lớn tiếng nói, "Ngươi lại không phải là hài tử của mẫu thân ta, dựa vào cái gì mà nói mẫu thân ta dạy dỗ không tốt, ngươi vẫn nên giáo dục tốt hài tử của chính mình đi a!"
Minh Ca kinh ngạc nhìn cái ót trước mặt của Thanh Bình, khóe miệng tự nhếch lên, trong mắt càng chứa ánh sáng vui sướng. Được một bé gái bảo hộ ở phía sau, mà bé gái này còn là hài tử của chính mình, đáy lòng Minh Ca vô cùng cảm động.
Minh Ca vẫn luôn cảm thấy hai tiểu hài tử còn nhỏ, còn không thể phân biệt được thiện ác thị phi, nhưng nàng có rất nhiều thời gian để chậm rãi giáo dục. Hôm nay sau khi nghe Viên Đồng nói, dọc theo đường đi nàng vẫn luôn suy nghĩ rối rắm. Nhưng mà hiện tại, những rối rắm của nàng đều bị lời này của Thanh Bình làm cho yên lòng.
"Ngươi nhìn xem ngươi giáo dục hài tử thành cái dạng gì? Tuổi còn nhỏ đã biết chống đối với người lớn, nơi nào còn bộ dáng của thiên kim Vương phủ!" Thích Vi không nghĩ tới chính mình sẽ bị một tiểu nữ oa bảy tuổi chỉ trích. Giờ phút này, tất cả cung nhân đều không biết tránh ở trong một góc nào mà chế giễu. Nghĩ đến hôm nay bản thân bị nhục nhã lặp đi lặp lại nhiều lần, Thích Vi liền tức giận đến huyết khí sôi trào, thời điểm đối diện với Thanh Bình liền không có sắc mặt tốt, "Ngươi còn nhỏ, mẫu thân ngươi giáo dục các ngươi như vậy là không đúng. Về sau khi các ngươi lớn, có muốn hối hận cũng đã chậm!"
"Ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi, hài tử cũng đã có hai đứa, vậy mà ngươi còn muốn so đo cùng với một tiểu hài tử bảy tuổi. Xem ra lúc trước mẫu thân ngươi nhất định là không có giáo dục ngươi tốt, cho nên hiện tại ngươi mới luôn mồm nói loại người này, loại người nọ. Còn có, Thanh Bình là đích nữ Vương phủ, là Khang Hoa quận chúa được bệ hạ thân phong, ngươi thấy con bé còn phải hành lễ quỳ lạy. Khi dạy dỗ người khác, trước tiên ngươi nên đem lễ nghi của chính mình học cho tốt!"
Minh Ca ôm lấy bả vai của Thanh Bình, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thích Vi, chỉ còn chờ Thích Vi quỳ xuống hành lễ.
Thích Vi tức giận, mặt đỏ bừng. Người phụ nhân ngu xuẩn lại ngoan cố này, trong mắt cũng chỉ nhìn chằm chằm cấp bậc tôn ti địa vị, một chút cũng không nghĩ đến người khác, nữ nhân như vậy làm thế nào có thể xứng đôi với Viên Trị. Giờ khắc này, Thích Vi vô cùng tưởng niệm Viên Trị, cái mũi nàng ta ê ẩm, cố nén để cho nước mắt không chảy ra, run run rẩy rẩy. Sau một lúc lâu mới phản bác lại Minh Ca, "Ta cũng là Nhu phu nhân được bệ hạ sắc phong!"
Minh Ca chỉ chờ Thích Vi nói ra lời này, nàng cười nhạt một tiếng, ánh mắt đánh giá Thích Vi, "Ngươi không phải là tiểu thiếp của Vương gia hay sao? Đi theo Vương gia đến chiến trường, vì Vương gia sinh nhi dục nữ. Vương gia coi trọng ngươi như vậy, phong ngươi là Thích Phu nhân, vì sao hiện tại ngươi không chỉ tới hậu cung, mà còn biến thành Nhu phu nhân của bệ hạ? Nghe nói đêm đó bệ hạ bị ám sát, vừa vặn là ở cùng ngươi trong phòng nghỉ tạm. A, không phải chính là ngươi mang thích khách tới đi!"
Thanh âm này của Minh Ca không cao không thấp, các cung nhân chung quanh đều nghe vào trong tai, kinh ngạc nhìn nhau. Đám cung nhân còn đang nghi hoặc lời nói của Minh Ca rốt cuộc là thật hay giả, thì liền nghe được vị Nhu phu nhân kia lớn tiếng cãi lại.
"Mới không phải!" Thích Vi trừng mắt với Minh Ca, vẻ mặt giống như bị oan uổng, thân hình càng lung lay sắp đổ, "Cũng không phải là do ta tự nguyện. Người ta vẫn luôn thích chính là A Trị. Là do Viên Đồng cưỡng bách ta, ta cũng có phản kháng giãy giụa, thậm chí ta còn nghĩ tới tự sát, Viên Đồng là vì cứu ta nên mới không cẩn thận đụng tới chủy thủ. Ta, ta cũng không muốn thương tổn hắn, chỉ là ta không miễn cưỡng được chính mình, ta đã là người của A Trị, người ta thích chính là A Trị......"
Thích Vi càng nói càng thương tâm, cảm tình nàng ta đối với Viên Đồng cực kỳ phức tạp. Nàng ta đã vì Viên Trị mà sinh nhi dục nữ, nàng ta thích Viên Trị dung cảm oai hùng. Đi theo Viên Trị, nàng ta dần dần cảm thấy cảm tình của chính mình đối với Viên Đồng chỉ là lam nhan khuê mật. Chỉ là lần gặp mặt này của hai người, nhìn thấy Viên Trị bởi vì chính mình mà bị thương, nàng ta tan nát cõi lòng, tim cũng giống như là bị dao nhỏ chọc vào, đau đớn đến khó chịu.
Đáy lòng nàng ta có một thanh âm khác nói rằng, nàng ta cũng thích Viên Đồng, đã từng thích, hiện tại vẫn còn thích, vẫn luôn chưa từng biến mất.
Chính là đối với việc bản thân thích cả hai nam nhân, một người cưới nữ nhân tham sống sợ chết, hư vinh ngoan cố trước mắt làm vợ, một người lại nhìn nữ nhân này với con mắt khác, lại cấp cho phong hào, càng thêm che chở. Một nữ nhân như vậy, có cái gì đáng giá để nhìn bằng một con mắt khác. Viên Đồng làm như vậy, bất quá chỉ là muốn nàng ta ghen mà thôi. Nữ nhân này một chút đều không có tự mình hiểu lấy, ngược lại còn lên mặt khiến cho nàng ta khổ sở.
Thích Vi nói một hồi, liền rơi lệ đầy mặt. Nàng ta dứt khoát che mặt, chạy về cung của chính mình. Đây đều là chuyện tốt mà Viên Đồng làm, hôm nay nàng ta tuyệt đối không cho Viên Đồng bò lên giường nàng ta một lần nữa.
Hết chương 90.
19/10/2020