Editor: Trầm Âm



“Mẫu thân!” Thanh Bình bị một đống lời nói của Minh Ca làm cho chuyển hướng, chỉ cảm thấy giống như có một tiểu thế giới vừa mới được mở ra. Tuy rằng cô bé nghe giống như lọt vào trong sương mù, thế nhưng lại hứng thú mười phần, sùng bái cực điểm đối với mẫu thân bác học của chính mình, “Mẫu thân, người thật là lợi hại a!”



“Tất nhiên rồi, ta là mẫu thân của các con. Nếu như ta không lợi hại thì làm sao có thể bảo vệ được các con!” Minh Ca cũng không khiêm tốn, một chút đều không cảm thấy những lời này của nàng có thể biến hài tử trở thành nữ nhân tâm cơ! Thân sống tại hoàng gia, không có tâm cơ thì không thể trưởng thành, đặc biệt địch nhân lại một đám tâm cơ tràn đầy.



Bất quá lời nói của nàng ngay lập tức phải ngừng lại, bởi vì trong gương xuất hiện một khuôn mặt khác , hoàng đế Viên Đồng!



“Tham kiến bệ hạ!” Minh Ca vội xoay người, hướng về phía Viên Đồng hành lễ, eo của nàng còn chưa kịp cong xuống, cánh tay đã được Viên Đồng đỡ trụ.



Minh Ca đứng dậy, không dấu vết lui về phía sau một bước. Thanh Bình cũng đứng dậy, học theo lễ nghi tiêu chuẩn của Minh Ca hướng về phía Viên Đồng hành lễ, “Tham kiến hoàng đế thúc thúc!”



“Thanh Bình thật ngoan!” Viên Đồng đứng ở bên cạnh Minh Ca, hướng tới Thanh Bình ở đối diện cười ấm áp, nhưng tay hắn thế nhưng lại để ở sau lưng sờ lên eo Minh Ca, ngón tay một chút lại một chút nhéo nhẹ eo Minh Ca!



“Ngoan nha, buổi tối mẫu thân liền không búi bím tóc cho con nữa. Trước khi ngủ con hãy suy nghĩ một chút về vấn đề mẫu thân nói, nhìn xem có sơ hở gì hay không, hoặc là con có thể nghĩ đến một vấn đề khác, ngày mai có thể nói cho mẫu thân nha! Mẫu thân cùng hoàng đế thúc thúc của con có chuyện muốn nói, con về phòng đi thôi!”



Minh Ca không dám lộ ra dấu vết ở trước mặt tiểu Thanh Bình, nàng tiến lên vài bước kéo lấy tay của Thanh Bình, cũng nhân cơ hội này để né tránh cái ma trảo kia. Một bên hướng Thanh Bình nói chuyện, một bên đưa Thanh Bình ra cửa. Người đang đứng kinh hồn táng đảm trước cửa chính là Thải Tương, bệ hạ vừa mới tới, đại khái khiến cho nàng ta sợ quá mức, lại một đôi mắt hình viên đạn của bệ hạ ngó đến, thanh âm muốn thông báo của Thải Tương nháy mắt liền bị bóp chết ở chỗ yết hầu.



Nhìn thấy Minh Ca ra, Thải Tương có chút chột dạ, cuống quít đỡ lấy Thanh Bình, sau đó nói với Minh Ca, “Nô tỳ liền đưa tiểu thư trở về!”



Minh Ca:……



Nàng còn muốn tự mình đưa Thanh Bình về phòng, sau đó lại ru Thanh Bình ngủ, như thế liền có thể đem Viên Đồng ném ở phòng bên cạnh!



Cái gọi là đồng đội heo đại khái chính là chỉ loại người này. Thời điểm Viên Đồng vừa mới tới thì không thấy đâu, hiện giờ không cần thì lại xuất hiện.



Trong lòng Minh Ca buồn bực, cọ tới cọ lui sau đó xoay người về phòng, vì để chứng minh bản thân cùng vị Hoàng đế bệ hạ này quang minh chính đại, nàng cố ý mở rộng cửa chính!



Mới vừa quay người lại, trước mắt liền xuất hiện một bóng đen. May mắn Minh Ca phản ứng nhanh, kịp thời lui về phía sau một bước, bằng không khẳng định sẽ đâm vào ngực người này.



Nàng ngẩng đầu, tuy rằng trong lòng phẫn nộ, nhưng trên mặt vẫn còn giữ được bình tĩnh, “Bệ hạ đơn độc đi đến nơi này, vừa không hợp tình vừa không hợp lý. Hơn nữa, thời điểm hiện giờ, triều đình đang cần bệ hạ, thỉnh bệ hạ đừng nên trì hoãn thời gian ở nơi này của thần thiếp!”



Ngay sau đó, cằm của Minh Ca liền bị Viên Đồng nắm, thân thể nam nhân nhanh chóng áp sát nàng, Minh Ca bị bắt lui về phía sau, thân thể bị đè ở cửa, muốn lui cũng không thể lui.



“Tẩu tẩu!” Viên Đồng dán sát vào Minh Ca, hơi thở trong miệng thổi vào mặt Minh Ca, nhìn khuôn mặt của Minh Ca trong nháy mắt bởi vì thẹn quá hóa giận mà đỏ bừng, lúc này khóe miệng của hắn mới giơ lên, ôn nhu nói, “Tẩu tẩu, ngươi trốn trẫm làm cái gì? Trẫm cũng sẽ không ăn ngươi.”



Cằm của Minh Ca bị nắm, đau nhíu mày, làm sao có thể trả lời được Viên Đồng, nàng trừng mắt với Viên Đồng, muốn bẻ bàn tay của Viên Đồng ra.



“Mấy ngày không gặp, sức lực của tẩu tẩu lớn hơn lúc trước rất nhiều!” Viên Đồng tập võ từ nhỏ, loại sức lực của phụ nữ giống như Minh Ca, tất nhiên hắn không bỏ trong lòng, “Chẳng lẽ sau khi tẩu tẩu lén gặp mặt Trẫm lần trước, còn từng ở nhà trộm luyện tập sức lực?”



Lòng bàn tay của hắn chậm rãi vuốt ve dọc theo đường cong ở cằm Minh Ca, mãi cho đến chỗ vành tai, đầu ngón tay mới nhéo nhéo, ngược lại lại dừng trên khóe mắt của Minh Ca, “Trẫm còn chưa bao giờ biết đôi mắt của tẩu tẩu lại đẹp như vậy!”



Cằm của Minh Ca đã được Viên Đồng buông ra, chỉ là thân hình vẫn như cũ bị hắn áp chế gắt gao. Ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm Viên Đồng, mang theo vẻ châm biếm, cũng không đáp lại. Loại biểu tình châm chọc trầm mặc này càng giống như đang đứng trước một đối thủ não tàn, bởi vì khinh bỉ nên mới khinh thường trả lời.



Viên Đồng bị ánh mắt như vậy của Minh Ca khiêu khích, hắn liền giơ tay nắm lấy đầu tóc của Minh Ca, khiến cho đầu Minh Ca ngửa ra sau, chỉ có thể ngước nhìn hắn, hắn nói, “Tẩu tẩu, Tư Mã gia giáo dưỡng nữ tử nổi danh lấy hiền lương thực đức làm trọng, tẩu tẩu lại là đích nữ Tư Mã gia, bộ dáng cùng biểu tình này không thích hợp xuất hiện ở trên mặt của ngươi.”



“Ta đối với ngươi còn có ích lợi gì, đáng giá để ngươi dùng Tư Mã gia tới uy hiếp ta?” Minh Ca có cảm giác da đầu của chính mình dường như bị kéo xuống một mảng. Tuy rằng Viên Đồng người này thời thời khắc khắc đều cười tủm tỉm, nhưng chính là người như vậy, khi tàn nhẫn càng khiến cho người khác hoảng sợ, “Bệ hạ nếu có chuyện gì thì không bằng nói thẳng. Thứ cho ta ngu dốt, không thể lĩnh hội thánh ý của bệ hạ!”



Ánh mắt của Viên Đồng trầm xuống, một tay thô bạo tháo đai lưng của Minh Ca, đem Minh Ca đè ở trên cửa, “Ngươi xem thường trẫm? Đến ngươi cũng cảm thấy trẫm không đảm đương nổi cái ngôi vị hoàng đế này?”



“Ngươi buông ta ra!” Minh Ca vội bắt lấy đai lưng của chính mình. Vì sao Viên Đồng lại nói ra những lời này? Hắn khẳng định là ở trong triều đình bị cái gì đó kích thích, mới đến nơi này của nàng để phát tiết. Tay Minh Ca có hạn, căn bản không thể so sánh với Viên Đồng, nàng suy nghĩ muốn dùng chân đá vào cẳng chân của Viên Đồng, sau đó bắt lấy cánh tay của Viên Đồng, “Lời này của bệ hạ  ta nghe không hiểu, nhưng nếu như móng tay của ta cắt qua mặt của bệ hạ. Nói không chừng, ngày mai trong triều đình nhất định sẽ có rất nhiều người bàn tán!”



Minh Ca căn cứ vào nguyên tắc: người ở dưới mái hiên không nên xé rách da mặt, nên nàng cũng không trực tiếp động thủ với Viên Đồng, mà chỉ là cảnh cáo. Mà hiển nhiên lời cảnh cáo trong miệng của nàng lại càng thêm chọc tức Viên Đồng.



“Bất quá chỉ là một cái phụ nhân, lại còn dám uy hiếp trẫm!” Tiếp theo nháy mắt, bàn tay của Viên Đồng liền bắt lấy tay của Minh Ca, răng rắc một tiếng, một bàn tay của Minh Ca bị hắn bẻ gãy!

Đau đớn đột nhiên tới khiến cho nàng không kịp dự phòng. Minh Ca nổi lên lệ ý, một cái tay khác kịp thời thu lại, né tránh bàn tay của Viên Đồng đang chộp tới, đầu gối của nàng nâng lên hướng về phía trước.



Khoàng cách của hai người quá gần, đầu gối của Minh Ca cũng không đến chính xác được mục tiêu, bất quá cũng khiến cho Viên Đồng lui về phía sau một bước, nghiêng người. Cái chân thứ ba là thứ quan trọng nhất của nam nhân, tuy rằng Viên Đồng biết công kích kia của Minh Ca cũng không tạo thành nguy hại đối với hắn, nhưng nó có quan hệ đến mệnh căn tử, nên hắn theo bản năng nghiêng người, lui về phía sau!



Minh Ca nhân lúc hắn lui về phía sau, vòng eo uốn éo rời khỏi vòng vây của hắn.



Nàng biết độ nhay của thân thể này không được tốt, dựa vào tốc độ thì sẽ không đấu lại với Viên Đồng, nên chỉ có thể dựa vào nhanh trí.



Cho nên sau khi thân thể rời khỏi vòng vây của Viên Đồng, Minh Ca cũng không có chạy, mà là trực tiếp dùng khuỷu tay chỏ về hướng xương sườn ở dưới nách của Viên Đồng.



Một cái tay khác vòng qua phía sau lưng của Viên Đồng, chụp vào mặt hắn!



Ngày thường, trên tay nguyên chủ còn mang theo móng tay tơ vàng. Minh Ca cảm thấy thứ đồ kia thật sự quá vướng víu nên đã tháo ra. Thời điểm chụp vào mặt Viên Đồng, Minh Ca thật sự vô cùng hoài niệm móng tay tơ vàng của nguyên chủ.



Hết chương 77.

04/10/2020

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện