Editor: Trầm Âm



Tô Uyên không nhúc nhích, hắn nhìn ánh mắt như đao kiếm của Minh Ca dừng ở trên người chính mình. Hai người tu vi có chênh lệch, ánh mắt này không thể hình thành thương tổn đối với hắn.



Minh Ca rốt cuộc cũng khẳng định, người này chắc chắn sẽ không cho nàng đi ra ngoài. Nàng mệt mỏi đặt mông xuống ngồi dưới đất, ánh mắt nhìn về phía đoàn ma oán chi khí đang quay cuồng lợi hại kia.



Mây đen trong không trung dần dần tan đi, tiếng sấm cũng dần thưa thớt, thanh âm ẩn ẩn từng trận, đã không còn uy lực đinh tai nhức óc như ban đầu.



Chỉ có Thiên Kiếm phái còn bị ma oán chi khí bao phủ.



"Hắn sẽ không có việc gì!" Ánh mắt của Tô Uyên dừng ở mặt dây chuyền hình bộ xương khô của Minh Ca. Mặc dù Minh Ca không cảm giác được, nhưng hắn lại có thể nhìn thấy, giờ phút này bộ xương khô đang tản mát ra ánh sáng bạch ngọc, nhấp nháy nhấp nháy, càng ngày càng sáng.



"Sự việc không liên quan đến sống chết của ngươi, đương nhiên ngươi có thể nói như vậy!" Minh Ca phản bác, "Trừ bỏ những lời này, ngươi còn có thể nói cái gì?"



"Ngươi hận vi sư?" Biểu tình của Tô Uyên hơi mê mang, bất quá loại biểu tình này cũng chỉ chợt lóe rồi biến mất.



Ngữ khí vô tội này của hắn giống như thực buồn bực, không biết vì sao Minh Ca hận hắn, hoặc là nói, nàng dựa vào cái gì để hận hắn.



Minh Ca tức giận đến bật cười, "Vì sao ta không thể hận ngươi? Ngươi tự hỏi chính mình một chút, vì sao ta lại không thể hận ngươi!"



Tô Uyên nhìn Minh Ca, biểu tình chuyên chú giống như muốn nhìn thấy một đóa hoa từ mặt của Minh Ca vậy. Phẫn hận cùng trào phúng trên mặt nàng quá mức rõ ràng, hắn hơi hơi ngây người. Tiểu đồ đệ trong trí nhớ của hắn cũng không phải như vậy, tiểu đồ đệ vẫn luôn dùng ánh mắt sợ hãi cùng sùng bái nhìn hắn......



"Ngươi cùng Thanh Thanh vốn là một thể!" Giọng nói của Tô Uyên thực nhẹ, ký ức một khi đã mở ra liền không thể thu lại được. Chuyện cũ này vốn dĩ nên bị che giấu, hắn đột nhiên đem ra chia sẻ cùng người trước mắt.



Hoặc là, bắt buộc phải nói hết cùng người trước mắt.



Đồ đệ hắn coi trọng nhất lại phản bội hắn, nữ nhân hắn thích vứt bỏ hắn. Còn có tiểu đồ đệ từng nghe lời hắn nhất, hiện giờ đối với hắn chỉ còn lại phẫn nộ. Ngày xưa, những đồng môn đó đều coi hắn như yêu ma. Hắn không biết chính mình đã làm sai chỗ nào, hắn suy nghĩ không ra, vì thế chỉ trong thời gian mười năm đã bị bạc trắng đầu. Chuyện cũ này đem thất tình lục dục của hắn chặt đứt, từ đây trên con đường tu hành, cho dù có phi thăng thành tiên, hắn cũng sẽ không bị thất tình lục dục ràng buộc.



"Ngươi cùng Hiên Viên Mặc từng là một đôi đạo lữ, các ngươi cũng đã từng tốt như hiện tại, chỉ là ma oán chi khí trong cơ thể Hiên Viên Mặc càng ngày càng bạo loạn. Sau khi các ngươi song tu, linh khí trong đan điền của ngươi sẽ bành trướng đến lợi hại, thân thể của ngươi chịu không nổi sẽ dần mất đi thần thức. Như vậy sớm hay muộn ngươi cũng sẽ tự bạo, cho nên Hiên Viên Mặc đem ngươi phong ấn ở Hàn Thiên Băng, muốn tìm phương pháp để thân thể và thần thức của ngươi tồn tại cùng nhau. Một thời gian sau, hắn tìm được một thân thể có thể chất thuần âm giống ngươi. Khối thân thể kia hoàn toàn có thể cất chứa thần thức của ngươi. Vì để ngươi sống sót mà không phải bị đóng băng ở Hàn Thiên Băng, thân thể cùng thần thức của ngươi liền bị phân thành hai......"



"Thân thể của Từ Thanh Thanh là của ta?" Minh Ca đánh gãy lời nói của Tô Uyên, nàng ẩn ẩn có một loại dự cảm không tốt, nàng hy vọng Tô Uyên không tiếp tục nói, hoặc là phủ định suy đoán của nàng.



Tô Uyên trầm mặc, xem như cam chịu.



Cái chân tướng này khiến cho Minh Ca nhất thời không thể phản ứng. Thân thể của Từ Thanh Thanh là thân thể chân chính của Tiết Minh Ca, mà thân thể hiện nay chỉ là một vật chứa thần thức của nàng. Trách không được mấy năm gần đây tu vi của nàng tiến giai bay nhanh, nguyên lai là thần thức của bản thân cường đại lên, một khi linh khí sung túc, nàng liền có thể vèo vèo thăng cấp.



Minh Ca quay đầu, nhìn về phía đoàn ma oán chi khí vẫn quay cuồng như cũ kia, môi nhấp gắt gao, rốt cuộc cũng minh bạch. Vì sao ngay từ đầu Hiên Viên Mặc liền thích nàng như vậy, cho dù nàng khiếp nhược như vậy, cho dù biết lòng nàng mang ý xấu...



Hiên Viên Mặc đích xác giống như lời hắn nói, thích Tiết Minh Ca cả đời này thậm chí cho tới kiếp sau.



Cho dù bề ngoài của nàng thay đổi, hắn vẫn như cũ, liếc mắt một cái liền có thể thích nàng.



Nếu nguyên chủ biết được cái ẩn tình này, không biết là sẽ vui mừng hay là bi thương.



Minh Ca có chút cảm động. Nhân sinh trên đời, có thể tìm được một người toàn tâm toàn ý đối đãi với mình sẽ là chuyện hạnh phúc đến cỡ nào a....



Hiên Viên Mặc nhất định có thể thắng, hắn bá đạo như vậy, cho dù vì nàng mà tồn tại một cách gian nan như vậy. Hắn đã vượt qua những khó khăn đó, còn có cái gì có thể làm khó được hắn. Hắn đi theo chủ nghĩa đại nam tử, hắn sẽ không chết thẳng cẳng để cho người khác nhúng chàm nàng. Ánh mắt của Minh Ca vẫn luôn không dời ma oán chi khí đang chiến đấu kịch liệt kia, nàng hỏi Tô Uyên, "Vậy còn ngươi, ngươi là ai?"



Hắn là ai?



Tô Uyên trầm mặc!



Hắn là Tô Uyên, hắn là một cái phân thân khác của Hiên Viên Mặc.



Thời điểm Hiên Viên Mặc cường đại đến mức tận cùng đều sẽ bị trời phạt, bị đánh biến thành nguyên hình một lần nữa, sẽ quên hết thảy, thẳng cho đến khi trở nên cường đại mới có thể kế thừa huyết mạch, mới có thể nhớ tới những sự tình bị quên lãng. Lúc ấy, Hiên Viên Mặc sợ hãi sẽ quên đi Minh Ca, hắn sợ quên mất chuyện chính mình muốn tìm biện pháp khiến cho Minh Ca sống lại, quên đi sự việc muốn cùng Minh Ca hạnh phúc bên nhau. Hắn sợ ở thời điểm chính mình quên đi, thân thể Minh Ca bị người khác tìm thấy mà hủy hoại, cho nên hắn tách thần hồn ra tạo thành Tô Uyên.



Tạo ra một phân thân chính nghĩa, một phân thân không có ma tính, chỉ nghĩ tới tu tiên. Như vậy phân thân đó sẽ không bị trời phạt, cũng sẽ không quên hết tất cả.



Hắn tạo ra một bản thân khác để bảo hộ Minh Ca, tiếp tục làm những việc mà hắn chưa hoàn thành.



Tô Uyên không có trả lời, thời điểm hắn đưa Minh Ca trở về bên người Hiên Viên Mặc, hắn không hề thừa nhận sự thật chính mình là một phần của thân thể Hiên Viên Mặc. Hắn là hắn, hắn kêu là Tô Uyên, hắn tồn tại là vì tu tiên, là vì đại đạo!



Minh Ca cũng không hỏi đi hỏi lại vấn đề này, toàn bộ tâm trí của nàng ở giờ phút này đều dán ở đoàn ma oán chi khí đang quay cuồng đến mức tận cùng kia. Không chỉ có nàng, mà bốn vị đại năng giả đang bị thương, cùng với Tô Uyên cũng hướng mắt về phía đó.



Màu đen của ma oán chi khí dần dần tản ra, thân ảnh một người một thú đang giao chiến dừng ở trong tầm mắt của mọi người.



Tuy rằng Minh Kiếm là hình người, nhưng âm thanh gào rống của hắn lại trì độn vẩn đục, nghe giống như tiếng hô của ma thú chưa được khai thông linh trí.



Tiếp theo trong nháy mắt, một người một thú, từng người thối lui vài bước, đứng ở phía xa nhìn nhau.



Toàn bộ Thiên Kiếm phái đều là âm thanh gào rống của Minh Kiếm. Hắn nhìn về phía hình dạng thú của Hiên Viên Mặc mà không ngừng rống giận, tựa hồ là muốn dùng loại biện pháp này dọa lui Hiên Viên Mặc. Mồm hắn mở to thở dốc vài lần, trời phạt khiến cho cả người Minh Kiếm đều đau, loại đau đớn này làm cho ánh mắt của hắn không tự chủ được nhìn phía vị trí của Minh Ca.



Ánh mắt kia giống như đang nhìn xác chết, Minh Ca bị nhìn chằm chằm, cả người đều nổi da gà.



Nữ nhân của chính mình bị người theo dõi, Hiên Viên Mặc không chịu nổi, hô lên một tiếng rống to. Thân hình của hắn lớn dần, há miệng bay về phía Minh Kiếm.



Ngao ô một ngụm!



Ma vật mà bốn vị đại năng giả chế trụ không được, vậy mà trong một cái chớp mắt đã bị Hiên Viên Mặc đang ở trong hình thú há miệng một ngụm nuốt vào.



Minh Ca cùng các bạn nhỏ đều kinh ngạc đến ngây người!



Hết chương 65.

21/09/2020

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện