Editor: Trầm Âm
"Tiểu bồ câu, không cần sợ hãi!" Hiên Viên Mặc giơ tay vỗ vỗ bả vai Minh Ca. Cái loại cảm giác bị áp chế không thể nhúc nhích này bởi vì Hiên Viên Mặc mà đã biến mất trong nháy mắt.
Minh Kiếm bị ma oán chi khí bao phủ, chậm rãi di chuyển tới gần vị trí của đám người trên quảng trường. Bốn vị đại năng cho rằng Minh Kiếm muốn ma hóa toàn bộ những người ở đây, thầm kêu một tiếng không tốt, từng người thi triển công pháp đi ngăn cản Minh Kiếm.
Bọn họ ở thế gian này giống như một tồn tại ở đỉnh kim tự tháp, nhân loại ở Vân Tiên Giới đối bọn họ chỉ giống như một con kiến. Trước nay họ luôn cảm thấy chính mình chỉ cần động động mí mắt, Vân Tiên Giới đều sẽ run lên bần bật, toàn bộ đều gục dưới một kích của bọn họ. Chỉ là họ không thể ngờ được, linh khí đập ở trên người Minh Kiếm ngược lại càng đem nhiều ma oán chi khí từ trong thân thể Minh Kiếm phóng thích ra hơn. Cũng bởi vậy mà quanh thân của bọn họ cũng bị lây dính ma khí!
Tiếng ầm ầm kịch liệt vang lên trong không trung, địa phương nơi Minh Kiếm bị linh khí công kích đã biến thành một cái hố sâu không thấy đáy. Đám đệ tử trên quảng trường bị linh khí lan đến, nếu trong tay có pháp khí phòng ngự cao cấp thì còn có thể giữ được một hơi, còn phần lớn những người khác thì bị ma oán chi khí ăn mòn, liền chết mất xác.
Hiện giờ, toàn bộ núi trên Thiên Kiếm phái đã bị san thành bình địa, đất bằng biến thành vực sâu. Ma oán giống như nước lũ, dùng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ lan tràn ra bốn phương tám hướng, hoa cỏ cây cối đều bị khô héo, biến thành những mảnh vỡ đen nhánh phi tán trong gió.
Nếu không có đại trận hộ sơn tạm thời cản trở ma khí tiết ra ngoài, có lẽ tai ương không chỉ ở trong Thiên Kiếm phái.
Thân thể của Minh Ca cùng Hiên Viên Mặc bị Tô Uyên kịp thời bắt lấy, nâng lên khỏi mặt đất. Ngay sau đó liền thấy nơi bọn họ vừa đứng đã biến thành vực sâu! Đứng ở trên lưng kiếm, được linh khí của Tô Uyên bảo vệ, lúc này Minh Ca mới có thời gian xem Minh Kiếm cùng bốn vị đại năng kia quyết đấu.
Bốn vị đại năng đồng thời thi triển kỹ năng thổ, hỏa, lôi, mộc, có ý đồ vây khốn Minh Kiếm. Tuy rằng hiện nay, hai bên nhìn giống như không thể phân thắng bại, thế nhưng Minh Ca lại nhìn thấy giữa chân mày của bốn vị đại năng kia đã có khí đen nhàn nhạt lập loè.
Cho dù là bọn họ cũng trốn không thoát được sự ăn mòn của ma oán chi khí, bị ma hóa chỉ là chuyện sớm hay muộn.
"Ta mang các ngươi rời khỏi nơi này." Tô Uyên lại gia cố kết giới bảo vệ ba người.
"Đại trận hộ sơn đã khởi động, muốn ra cũng không được!" Dừng một chút, Minh Ca lại hỏi, "Ngươi không đi giúp bọn họ sao?"
Lấy thiên hạ làm nhiệm vụ của mình, lúc này Tô Uyên không nhào lên vì đạo nghĩa không thể chối từ sao!
Chẳng lẽ Tô Uyên đã thất vọng hoàn toàn đối với thế giới này rồi, cho nên tính toán mặc kệ bọn họ, một mình đào tẩu để bảo vệ tính mạng? Chuyện này rõ ràng không giống với tác phong của Tô Uyên nha.
Hơn nữa, nếu như Tô Uyên muốn một mình rời đi để bảo vệ tính mạng, vì cái gì lại muốn mang theo nàng cùng Hiên Viên Mặc.
Từ trước cho tới nay, Minh Ca đối với người sư phụ này của nguyên chủ vẫn luôn không biết nên đánh giá như thế nào. Thậm chí có đôi khi nàng rất muốn nghiên cứu mạch não của đối phương, xem thử trong đầu hắn rốt cuộc là đang nghĩ cái gì!
Tô Uyên trả lời lãnh đạm, "Hắn đang chú ý tới ngươi, mục tiêu của hắn chính là ngươi."
Ý tứ này rõ ràng chính là, mang Minh Ca rời đi liền có thể giải trừ được nguy cơ ở nơi này.
"Ta?" Minh Ca chỉ vào cái mũi của mình, nhất thời không thể lý giải.
"Ma oán chi khí quá mức cường đại, nếu dùng quá mức sẽ bị trời phạt. Ngươi có thân thể thuần âm, có thể khiến cho ma oán chi khí trong cơ thể hắn chuyển hóa thành linh khí thuần tịnh."
Tô Uyên vừa nói ra lời này, Minh Ca lập tức nghĩ tới Từ Thanh Thanh, " Vì sao Từ Thanh Thanh lại có thân thể thuần âm?"
Tô Uyên không có trả lời, hắn ngự kiếm lên cao, hướng về phía đại trận hộ sơn mà bay đi.
Đại khái là phát hiện ra Minh Ca sắp rời khỏi, ma oán chi khí quanh thân Minh Kiếm càng thêm bạo động, giống như gió lốc gào thét, khiến cho mặt của bốn vị đại năng kia đều xuất hiện khí đen!
"Vì cái gì mà Từ Thanh Thanh có thân thể thuần âm?" Minh Ca cố chấp tiếp tục dò hỏi. Nàng phát hiện, sau khi chính mình hỏi ra vấn đề này, thân thể của Tô Uyên rõ ràng cứng đờ. Nàng có loại cảm giác, vấn đề này cùng nguyên chủ có quan hệ, đáng thương nguyên chủ bị Tô Uyên lấy thân thể thuần âm làm cái cớ, bị tẩy não giáo dục lâu như vậy, cuối cùng còn bị loại sư phụ này dâng cho yêu ma, sau đó chết thê thảm. Nhưng một người thuần âm thân thể khác lại được Tô Uyên sủng ở trong tay, để ở trong lòng, thật là một sự châm chọc.
Tô Uyên vẫn như cũ không có đáp lại.
"Ngươi đang muốn lấy ta làm con mồi, dụ Minh Kiếm ra để giết một lần nữa?"
Lúc này đây, Tô Uyên gật đầu, "Chỉ có ngươi mới có thể giết được hắn."
Minh Ca cảm thấy trên ngực chính mình giống như đang tích một búng máu, thật muốn phun hết lên mặt Tô Uyên a. Hoá ra hắn lại muốn lợi dụng nàng, càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng vì nguyên chủ, "Lúc trước, ngươi bảo ta dùng thân thể dụ Hiên Viên Mặc ra để giết, hiện giờ lại để cho ta tới dụ Minh Kiếm. Sư phụ, ngươi coi ta là cái gì. Có phải trong mắt ngươi, ta có thể cùng bất luận kẻ nào ở bên nhau, cho dù bị ngươi lợi dụng rất nhiều lần, mỗi lần đều đem những nam nhân đó lừa xoay quanh, sau đó giết chết bọn họ, ta cũng sẽ không bởi vậy mà bi thương cũng như khổ sở, đúng không? Sư phụ, từ nhỏ ngươi đã giáo dục ta không giống như người bình thường. Có phải hay không chính là muốn đem ta dưỡng phế đi, để tiện cho ngươi lợi dụng ta giết chết những địch nhân của ngươi? Sư phụ, có bao giờ ngươi nghĩ tới ta cũng chỉ là một con người hay không, ta cũng có buồn vui hờn giận. Ngươi có bao giờ nghĩ tới ta cũng sẽ đau đớn muốn chết, sẽ sống không bằng chết.... Sư phụ, ngươi tự xưng là chính đạo, thế mà ngươi lại lợi dụng thân thể của nữ nhân để giết yêu ma, sư phụ làm như vậy cùng yêu ma có cái gì khác nhau!"
Những lời này, nguyên chủ sẽ không có dũng khí đi chất vấn sư phụ, nhưng Minh Ca thì không giống. Nàng càng nói càng kích động, mặt hồng hồng, vừa phẫn nộ vừa châm chọc nhìn chằm chằm Tô Uyên, "Sư phụ, Từ Thanh Thanh là người mà ngươi yêu đúng không? Ngươi sủng nàng ta, giấu giếm thân thể thuần âm để bảo hộ nàng ta. Thời điểm ngươi làm những chuyện đó ngươi có từng nghĩ tới, một nữ tử thân thể thuần âm khác bị ngươi đẩy vào trong địa ngục tội ác hay không? Bởi vì nàng là thân thể thuần âm nên nàng bị ngươi dùng mọi cách để lợi dụng. Cũng bởi vì nàng là thân thể thuần âm, nên nàng bị ngươi coi như đồ vật mà ném bỏ. Nàng cũng muốn được yêu, vốn dĩ nàng nên được người yêu che chở ở trong lòng bàn tay, đau sủng ở trong lòng... Ngươi lại vì hư vinh mà ích kỷ đem nàng đẩy về hướng vực sâu. Sư phụ, ngươi không cảm thấy chính mình thực sự ghê tởm sao? Ngươi xứng đáng bị đồ đệ phản bội, nữ nhân ngươi thích cũng không cần ngươi."
"Cùng đồ đệ của chính mình ở bên nhau, đem đồ đệ khác của chính mình ném cho yêu ma. Người như ngươi một chút đều không xứng làm thầy của người khác. Nữ nhân kia xứng đáng bị chết chật vật thê thảm như vậy. Bởi vì kết cục của nàng ta, chính là kết cục lúc trước của ta sau khi bị ngươi ném bỏ...."
Trong lúc Minh Ca lên tiếng quở trách, thân hình Tô Uyên đứng thẳng bất động. Tóc của hắn như tuyết trắng phiêu dương, bay loạn khắp nơi. Chỉ là trên mặt của hắn vẫn như cũ không có cảm xúc, giống như không vì lời nói của Minh Ca mà thay đổi tâm trạng.
"Ngươi sẽ không!" Hắn nói.
Ngừng một chút, hắn lại kiên định nói, "Ngươi sẽ không!"
Ánh mắt của Tô Uyên dừng ở trên người Hiên Viên Mặc, biểu tình kia giống như muốn nói: Ngươi nhìn Hiên Viên Mặc đối với ngươi thật tốt! Ngươi sẽ không có kết cục giống như Thanh Thanh, bởi vì Hiên Viên Mặc sẽ không đối xử với ngươi như vậy.
Hết chương 63.
21/09/2020